Thân thể Lý Vân Đông nhìn qua trở nên hơi mờ ảo, bập bềnh theo gợn sóng không gian, trông như cái bóng trên mặt nước.

- Vũ La!

Lý Vân Đông gầm lên giận dữ, không khí thình lình vang lên tiếng cộng hưởng giống như sấm động vang khắp thiên hạ:

- Ta quyết một trận tử chiến cùng ngươi!

- Có dám đánh với ta một trận không?

- Có dám đánh với ta một trận không?

Lão thốt liền ba câu liên tiếp, nộ khí xung thiên. Chỉ riêng sóng âm đã khiến cho đám quái xà nổ tan xác vâng ra xa.

Vũ La chợt cười to:

- Ha ha ha! Lý Vân Đông, ta giết đồ đệ lão, lúc này chuyện mà lão muốn làm nhất chính là quyết tử chiến với ta, báo thù cho đồ đệ, có phải không?

- Nhưng vì sao ta phải cho lão được toại nguyện?

Vũ La đứng chắp tay, cũng không thấy hắn có động tác gì, đã trôi ngược về phía sau, lăn vào trong bầy quái xà. Chuyện kỳ lạ chính là quái xà không có chút phản ứng gì với hắn, ngược lại đôi mắt màu xanh biếc tham lam nhìn chăm chú Lý Vân Đông lúc này đã tiến vào trạng thái cuồng bạo.

Lý Vân Đông giận dữ, điên cuồng hét lên một tiếng xông tới, Thư Hùng song kiếm hóa thành hai luồng sáng bao phủ trên đầu quyền lão. Lý Vân Đông gạt bỏ rất nhiều kỹ xảo công kích hoa mỹ, chỉ sử dụng quả đấm nguyên thủy nhất, mỗi quyền lão đánh ra đều làm tan xác một con quái xà. Mà quái xà đánh tới cũng bị ánh sáng mãnh liệt trên người lão đốt cháy khiến cho toàn thân bốc lên khói trắng.

Lý Vân Đông anh dũng xông tới, Vũ La ẩn trong bầy rắn, không chút hoang mang.

- Ngươi là tên hèn nhát, đi ra ngoài! Đi ra ngoài! Đi ra ngoài!

Từng xác quái xà bay lên cao, Lý Vân Đông như hổ lạc đàn dê, thẳng tay tàn sát.

Kể từ khi Vũ La phát hiện Vu lực màu vàng sẫm có thể che giấu thân mình, khiến cho quái xà không phát hiện ra mình, hắn đã nghĩ tới một số khả năng. Hắn chạy lên phía trước, thử nghiệm một chút, quả nhiên phát hiện đám quái xà này hết sức thèm khát Úy Phong Thiết.

Bột Úy Phong Thiết có thể dễ dàng xuyên qua linh nguyên, thầy trò Lý Vân Đông sơ ý, lập tức bị Vũ La ám toán.

Lần này Vũ La không có ý định chiến đấu quang minh chính đại cùng thầy trò bọn chúng,

Không vì gì khác, chỉ vì trút giận. Dọc trên đường tới đây, ba người Lý Vân Đông dùng hết thủ đoạn bỉ ổi đối phó với mình, chẳng lẽ Nam Hoang Đế Quân ta là kẻ dễ khi hiếp sao? Bản tọa cũng phải cho các ngươi thấy một lần, cái gì gọi là thủ đoạn âm hiểm.

Lý Vân Đông vô cùng nôn nóng muốn cùng Vũ La quyết chiến, để báo thù giết đồ đệ. Nhưng Vũ La không cho lão được như nguyện, e rằng lúc này trong lòng Lý Vân Đông khó chịu muốn hộc máu.

Lý Vân Đông vô cùng nóng nảy, lực lượng càng ngày càng hùng mạnh hơn trước. Chỉ trong thoáng chốc, lão đã giết chết mấy trăm quái xà, khiến cho bầy quái xà trở nên thưa thớt không ít. Nhưng không biết tại sao, dục vọng thèm khát của quái xà với Úy Phong Thiết lớn tới mức kinh người. Cho dù ánh sáng mãnh liệt kia làm cho chúng bị bỏng, cho dù cơ hồ không thể chiến thắng Lý Vân Đông, chúng cũng không hề sợ hãi, nối đuôi nhau lũ lượt xông lên.

Bên cạnh Lý Vân Đông, thi thể của quái xà đã xếp thành hình một ngọn núi lửa, Lý Vân Đông xuất ra một quyền đánh tan núi thi thể, sải bước đi ra:

- Vũ La, mau tới nhận lấy cái chết!

Trả lời lão chính là một đoàn quái xà.

Vũ La đứng trong bầy quái xà lên tiếng nói:

- Lý Vân Đông, lão tự cho mình là anh hùng, tự cho mình bất phàm, nhưng ta lại không muốn đánh với lão. Ta muốn cho lão bị đám quái xà này vây chết, chết trong uất nghẹn. E rằng bị những quái vật hung ác này ăn thịt chính là kết cục mà lão không thích nhất, ha ha!

Quái xà giống như thủy triều, Lý Vân Đông tiếp được đợt đầu, đợt thứ hai suy, đợt thứ ba kiệt. Sau khi giết hơn ngàn quái xà, rốt cục không gian không chịu được lực lượng của lão, một vết nứt rất lớn xuất hiện, một tiếng nổ ầm vang, một đạo Không Gian Thần Lôi màu xanh tím nổ tung.

Vũ La gầm lên giận dữ, áo giáp Úy Phong Thiết xuất hiện trên thân thể. Hắn bước ra một bước, hai cánh tay giao nhau ngăn chặn trước người, Vu lực màu vàng sẫm hiện đầy cánh tay.

Ầm!

Không Gian Thần Lôi nổ trên tay hắn, Vũ La chỉ lùi lại ba bước, lông tóc không tổn hao

Thần lôi này không phải là nhắm vào Vũ La, mà nhắm vào Lý Vân Đông. Lý Vân Đông thấy vậy sững sờ, lão biết rõ lực lượng Không Gian Thần Lôi kia, đổi lại là mình tuyệt đối không thể đỡ dễ dàng như vậy được..

Chẳng qua là lần này lão đã hiểu, thực lực Vũ La còn ở trên mình.

Nhưng làm sao Lý Vân Đông cũng không nghĩ ra, một tu sĩ cảnh giới Đạo Cảnh làm sao có được lực lượng hùng mạnh như vậy?

Vũ La cứu lão một lần, nhưng lão không hề cảm thấy vui mừng. Lão hiểu được ý Vũ La, không để lão chết vì không gian cắn trả, mà để lão chết vì bị đám quái xà ăn thịt.

Đối với một tu sĩ quen ở trên cao như lão, đây chắc chắn là cách chết nhục nhã nhất.

- Vũ La, ngươi khinh người quá đáng!

Vũ La lẳng lặng đứng ở một bên, trong mắt không có chút thương hại nào, nhìn từng đợt quái xà xông lên. Lực lượng Lý Vân Đông càng ngày càng yếu đi, sương mù màu vàng sẫm không ngừng dâng lên từ phía dưới, hóa thành nhiều quái xà hơn nữa, không thể nào giết hết.

Vũ La vừa đỡ thay cho Lý Vân Đông ba đạo Không Gian Thần Lôi, rốt cục Lý Vân Đông không chống đỡ nổi, hét lên một tiếng điên cuồng, máu tươi phun cao hơn một trượng, quái xà ùa lên một lượt bao trùm lấy lão.

Một luồng sóng khí phóng vút lên cao, đánh cho bảy, tám quái xà xông lên trước hết bay ra xa mấy trăm trượng. Nhưng đây đã là hồi quang phản chiếu, Lý Vân Đông không còn lực lượng, quái xà giống như hắc thủy, nhanh chóng bao phủ lão.

- Ta Lý Vân Đông, chết không nhắm mắt!

Một đời Trung Châu cường giả, thành một đống thức ăn ngon trong miệng tà vật.

Kẻ chủ mưu Vũ La lạnh nhạt xoay người, đuổi theo bọn Chu Thanh Giang đã tiến lên phía trước.

Đến độ cao ba ngàn trượng, đám quái xà kia không đuổi theo nữa. Dường như ba ngàn trượng là một giới hạn, mọi người mới vừa bước qua, đám quái xà kia đã rụt trở về.

Tất cả mọi người mệt mỏi vô cùng, bám lấy gai xương thở hào hển. Vũ La nhắc nhở mọi người một câu:

- Gai xương này có độc, mọi người cẩn thận một chút.

Cho đến lúc này, Mục Tuyền Dương mới hỏi với vẻ không dám tin:

- Vũ La, ngươi thật sự giết chết thầy trò Lý Vân Đông rồi sao?

Vũ La đáp:

- Nếu chúng không chết, không phải là hiện tại đã tới gây phiền phức cho chúng ta rồi sao?

Chẳng qua Mục Tuyền Dương chỉ cảm thấy khó tin. Thầy trò Lý Vân Đông liên thủ, có thể nói là vô địch Trung Châu, nhưng lại chết đi lặng lẽ không tiếng động như vậy, nói ra chỉ sợ cũng không có ai tin.

Vũ La giải thích:

- Nơi này áp chế lực lượng của chúng ta, nếu không tuyệt sẽ không nhẹ nhàng như vậy.

Vũ La giết chết thầy trò Trịnh Tinh Hồn, còn một tác dụng khác là cột chặt Trường Bạch sơn và La Phù sơn vào chiến xa của mình.

Nếu chuyện này truyền ra ngoài, lúc Vũ La giết người, hai người các ngươi lại đứng bên cạnh trơ mắt nhìn không giúp đỡ, nhất định là đồng bọn với Vũ La. Cho dù sau này hai đại Thiên Môn muốn trốn tránh, chỉ riêng chuyện này đã khiến cho bọn họ phải suy nghĩ cẩn thận một phen.

Mục Tuyền Dương và trưởng lão La Phù sơn thầm cảm thấy may mắn trong lòng. May là quyết định theo phe Chung Nam sơn, bằng không với tính cách của Vũ La, đã quyết định giết chết hai thầy trò Trịnh Tinh Hồn, dù có hai người mình ở đó cũng sẽ hạ thủ, nói không chừng sau đó sẽ ra tay giết người diệt khẩu.

Hai thầy trò Trịnh Tinh Hồn ở Trung Châu chỉ cần giậm chân một cái, cũng thừa sức khiến cho cả Trung Châu phái run lên. Nhưng bây giờ bọn chúng lại chết đi một cách nhẹ nhàng như vậy, cho dù là mọi người tại chỗ cũng chỉ bàn tán một phen, không ai nhắc lại.

Chu Thanh Giang ngửa đầu nhìn lên, trên trời sương trắng lượn lờ, xương sống chọc trời khổng lồ cắm thẳng vào trong sương mù, không biết đâu là cuối. Lão nói với giọng bất đắc dĩ:

- Chúng ta tranh thủ thời gian đi thôi, ta cảm thấy linh nguyên của mình đã thất thoát hầu như không còn.

Không chỉ có lão, ngoại trừ Vũ La ra, cho dù là Hướng Cuồng Ngôn cũng muốn thở không ra hơi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play