Tất cả mọi người không thấy rõ ràng xảy ra chuyện gì, chỉ thấy đầu rồng khổng lồ tách ra làm hai mảnh ngay chính giữa, nhanh chóng lăn xuống.
Hai tiếng phập nhẹ vang lên, kim quang đầu rồng tắt mất, hóa thành hai làn sương mù màu vàng bay lên cao.
Trong mi tâm Vũ La bắn ra một đạo ngân quang, cuốn lấy hai luồng sương mù kia rụt trở về.
- Đừng để lãng phí...
Mục Tuyền Dương trợn mắt hốc mồm, cùng hóa đá như lão còn có hai vị trưởng lão La Phù sơn, Long Hổ Sơn. Mọi người chẳng qua chỉ nghe nói Vũ La chiến lực kinh người, thậm chí ngay cả Trịnh Tinh Hồn cũng không phải là đối thủ của hắn. Nhưng ngàn vạn lần không ngờ rằng hùng mạnh tới mức này.
Tất cả mọi người đều cho rằng hắn không thể đối kháng đầu rồng kia, không ngờ hắn chỉ xuất ra một kiếm, đã dễ dàng chém đầu rồng làm hai mảnh.
Đầu rồng bị chém, dường như đạo linh văn công kích này cũng đã bị phá đi. Long trảo, long nha, long lân, long giác... Đầy trời rút về trong làn sương mù trắng, xung quanh mọi người tạm thời trở nên yên tĩnh lại.
Một lúc lâu sau, Mục Tuyền Dương mới phục hồi tinh thần lại, nhớ tới hai con rùa của Vũ La lại tự cười giễu cợt mình. Thật ra người ta chỉ bằng vào hai con rùa kia cũng sẽ bình an vô sự, đúng là mình quá lo xa.
Cũng phải nói tuổi Vũ La còn trẻ, khiến cho những người xung quanh quen coi thường hắn. Nếu suy nghĩ cẩn thận một chút, chỉ bằng vào thực lực mà Vũ La biểu hiện dọc trên đường tới đây, chém đầu rồng này là không thành vấn đề, chưa nói tới chuyện hắn vẫn còn ẩn tàng thực lực.
Mục Tuyền Dương không nhịn được nhìn Vũ La một cái, lại liếc nhìn Chu Thanh Giang, lòng thầm tính toán. Nhìn bề ngoài dường như trong Cửu Đại Thiên Môn, phe Lâm Tuyệt Phong, Trịnh Tinh Hồn chiếm ưu thế về thực lực, nhưng lần này thấy được thực lực chân chính của Vũ La... Chu Thanh Giang ẩn tàng thật sâu, chỉ một mình Vũ La là đủ để chống lại một đại Thiên Môn.
Trưởng lão La Phù sơn cũng có suy nghĩ y như vậy. Lần này vốn lão đã chuẩn bị tinh thần sẽ không có thu hoạch gì. Hiện tại xem ra cũng có một thu hoạch không nhỏ, sau khi trở về phải trao đổi một phen với chưởng môn. Nếu La Phù sơn có thể tranh trước Trường Bạch sơn nương nhờ Chu Thanh Giang, chắc chắn là một quyết định hết sức có lợi.
Keng!
Thần kiếm Thiên Tình vang lên tiếng kiếm ngâm tỏ ra bất mãn, dường như nó đang oán trách đây không phải là rồng gì cả, còn không bằng lực lượng của sinh hồn.
Vũ La giơ tay khẽ vỗ vào lưỡi kiếm, trấn an nó một chút. Vu Thiên Thọ phía sau thở phào nhẹ nhõm:
- Coi như chúng ta phải tai bay vạ gió, xui xẻo bị tên khốn kia xông vào. Trận chém giết này khiến cho lão phu mệt chết...
Mọi người cũng tơi tả, dù bị thương không nặng, nhưng nhớ lại tình cảnh vừa rồi cũng có hơi sợ hãi, trong lòng càng oán hận trưởng lão Cửu Nghi sơn đã chết kia hơn.
Vũ La bỗng nhiên khoát tay:
- Chớ có lên tiếng!
Mọi người còn đang nghi hoặc, Vũ La chỉ chỉ xung quanh:
- Các vị lắng nghe thử xem...
Mọi người không nghe thấy gì, tỏ ra hoang mang ngơ ngác. Chỉ có Hướng Cuồng Ngôn tỏ ra cẩn thận:
- Đây là thanh âm do linh văn tự động dung hợp, bọn họ không phải là phù sư cho nên không nghe được.
- Linh văn còn có thể tự động dung hợp ư?
Lư Niệm Vũ kinh ngạc.
Hướng Cuồng Ngôn sa sầm nét mặt, gật đầu nói:
- Cả đời này, ta cũng chỉ gặp qua hai lần linh văn tự động dung hợp, mỗi một lần cũng là tìm đường sống trong chỗ chết, đây là lần thứ ba.
Mọi người nghe lão nói xong theo bản năng nhích tới gần một chút, có người lên tiếng nói:
- Hướng tiên sinh, sao không thi triển thần kỹ lần nữa, để cho linh văn lộ ra ngoài, ngay từ đầu chúng ta cũng có thể nắm chắc một chút?
Hướng Cuồng Ngôn trầm ngâm một phen, nhưng thủy chung không dám động thủ.
Lúc này Vũ La mới lên tiếng nói:
- Linh văn thần bí khó lường, ngàn vạn lần không nên lỗ mãng. Vạn nhất xảy ra biến cố gì, chúng ta thật sự là chết không có chỗ chôn.
Lúc này mọi người mới biết Hướng Cuồng Ngôn không phải nói ngoa, mọi người liếc nhìn nhau, trong lòng ai nấy lạnh toát như vừa rơi xuống hố băng.
Ti... Ti...
Lần này, tất cả mọi người đều nghe được thanh âm quỷ dị kia, Hướng Cuồng Ngôn lập tức nói:
- Mọi người cẩn thận, linh văn dung hợp đã hoàn thành!
Lão vừa dứt lời, làn sương mù trắng xung quanh thình lình tản đi không biết vì sao, trước mặt mọi người trở nên quang đãng. Nhưng vào lúc này, một tràng tiếng chém giết vọng lại, mọi người vội vàng vận khởi linh nguyên, lúc này đã là thời khắc chỉ mành treo chuông.
Trên đất trống xuất hiện một nhóm người, Trịnh Tinh Hồn cùng Cừu Nhân Hổ cầm đầu, bên cạnh còn có hai vị trưởng lão Không Động sơn cùng Nga Mi sơn, nhưng không thấy Lý Vân Đông.
Bốn người chật vật không chịu nổi, y phục trên người tan tác, người đầy vết thương, hai vị trưởng lão cũng mặt đầy vết máu. Trịnh Tinh Hồn cùng Cừu Nhân Hổ so với bọn họ cũng không tốt hơn bao nhiêu.
Long lân màu vàng bay rợp trời, một con kim long khổng lồ đang bay lượn, thỉnh thoảng dùng đuôi quất xuống một cái, đánh cho bốn người kia đầu óc choáng váng.
Tiếng chém giết chính là từ chỗ bốn người này truyền đến.
Sương mù tan đi, kim long này dường như được lệnh triệu hồi, gào thét một tiếng mang theo long lân rợp trời như mưa bấc rút vào trong làn sương mù trắng, sau đỏ không thấy.
Bốn người tìm được đường sống trong chỗ chết, thở ra một hơi thật đài nhẹ nhõm, nằm lăn ra đất.
Một lúc lâu mới nhìn thấy bọn Vũ La.
- Các ngươi, cũng tiến vào rồi ư...
Cừu Nhân Hổ yếu ớt hỏi một câu, Vu Thiên Thọ tức giận nói:
- Nếu không phải vì các ngươi, đến bây giờ chúng ta vẫn còn bình an vô sự.
Cừu Nhân Hổ nghe giọng lão bất thiện bèn hỏi lại:
- Hiện tại không an toàn sao?
Mọi người không ai trả lời, rốt cục Trịnh Tinh Hồn cũng ý thức được có chuyện khác thường:
- Vì sao những thứ đó lại tự động rút đi? Trừ phi...
Chu Thanh Giang lạnh lùng nói:
- Trừ phi có thứ hùng mạnh hơn nữa xuất hiện!
Bốn người nghe vậy run lên, nhất là hai vị trưởng lão Không Động sơn cùng Nga Mi sơn. Có lẽ Trịnh Tinh Hồn cùng Cừu Nhân Hổ còn bảo lưu thực lực, nhưng hai người bọn họ đã thật sự là nỏ mạnh hết đà, lập tức bất chấp thể diện, lăn một vòng tới sát bên cạnh bọn Vũ La. Mặc dù không chen được vào giữa, nhưng cũng đứng sát bên, nói sao cũng không chịu rời đi.
Cừu Nhân Hổ cùng Trịnh Tinh Hồn nhìn nhau, mới vừa rồi hai người vẫn còn bảo lưu thực lực, cho nên cũng không gấp gáp như vậy, vẫn còn lúng túng đứng đó.
Sau khi sương mù trắng tản ra, chỉ còn lại một mảnh tĩnh mịch chết chóc. Sương mù trắng rời xa mọi người ba ngàn trượng, tạo ra một mảnh đất trống rất lớn xung quanh bọn họ.
Vũ La mơ hồ cảm nhận được chuyện gì, ngẩng đầu nhìn lên. Trên đầu ba ngàn trượng cũng bị một màn sương trắng bao phủ, không thể nhìn thấy được gì, trên thực tế bọn họ vẫn bị sương trắng bao vây như trước.
- Đùng đùng, đùng đùng, đùng đùng...
Một trận tiếng vang kỳ quái truyền đến, tuy rằng tiếng vang không lớn, nhưng mọi người nghe được cũng cảm thấy hết sức không thoải mái. Mục Tuyền Dương nghi hoặc nói:
- Mỗi khi vang một tiếng, ta đều cảm thấy tim đập mạnh một cái, chẳng lẽ chỉ có mình ta có cảm giác này?
Sắc mặt mọi người cũng rất khó coi, hiển nhiên tất cả mọi người đều giống nhau.
Chu Thanh Giang ngưng trọng lắc đầu:
- Không chỉ đơn giản như vây, lúc không có tiếng động này, nguyên hồn cũng khẽ rung động, các ngươi cẩn thận cảm nhận thử xem.
Mọi người cẩn thận cảm thụ, quả là như vậy, hơn nữa thanh âm kia dường như là càng ngày càng gần, cảm giác của mọi người cũng càng ngày càng rõ ràng.
- Rốt cuộc là thanh âm gì?
Lư Niệm Vũ cũng có chút hoảng sợ.
Nhưng vào lúc này, sương trắng ngoài ba ngàn trượng giống như một tấm vải vừa bị xé rách, một chiếc trống đồng khổng lồ lăn ra ngoài.
Đùng đùng...
Trong mọi người, mấy vị trưởng lão tu vi yếu nhất đã khổ sở gần hộc máu.
Nhìn qua phía sau trống đồng không có người nào, nhưng rõ ràng là trống đồng được một thứ gì đó đẩy đi, mỗi lần đẩy một cái, trống đồng lại vang lên một tiếng “đùng đùng”, chấn động khiến cho mọi người vô cùng khó chịu.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT