- Thanh Giang sư điệt chớ sốt ruột, đúng lúc có một số việc muốn thương lượng với ngươi.
- Xin tiền bối cứ nói.
- Là như thế này.
Lý Vân Đông chỉ tuyết lớn đầy trời:
- Ngươi xem, dưới khí trời như vậy, chúng ta cũng không biết nơi nào an toàn nơi nào nguy hiểm. Thủ hạ của ngươi Hỏa vân Chiến Xa binh đông đảo, không bằng phái đi một ít thăm dò đường cho mọi người, vạn nhất có tình huống gì chúng ta cũng có chút chuẩn bị tốt.
Vũ La vừa nghe đã nổi giận: Có ý gì? Chúng ta nhiều người thì chúng ta phải đi chịu chết sao?
Ý tứ trong lời nói này của Lý Vân Đông quá rõ ràng rồi, Bắc Cương lại bắt đầu mưa tuyết, cũng không biết hung thú lại một lần nữa xuất động hay không. Phái những người này đi thăm dò một chút, nếu những người này chết, vậy chứng minh đích xác có nguy hiểm, nếu như an toàn trở về, mọi người có thể yên tâm lớn mật đi tới.
Chu Thanh Giang đương nhiên cũng hiểu được ý tứ này, sắc mặt hơi đổi, rất nhanh đã khôi phục bình thường, cười nói:
- Dường như không cần phải như vậy chứ?
Cừu Nhân Hổ ở bên cạnh hừ lạnh một tiếng:
- Hừ, Chu Đại nhân, chúng ta cũng không phải là vì bản thân, làm như vậy đối với mọi người đều có lợi, ngươi không thể quá ích kỷ chứ?
Vũ La giận tím mặt:
- Là ai ích kỷ? Để người khác đi chịu chết, mình ngồi không hưởng lộc? Uổng công ngươi còn là Đại Thống Lĩnh của thú quân, Bắc Thú quân các ngươi cũng không để ý tới tính mệnh của đồng đội như vậy, tùy tiện hy sinh sao?
Cừu Nhân Hổ giận dữ:
- Vũ La, ngươi đừng tưởng rằng đã tìm được mấy chỗ dựa thì bản tướng quân sợ ngươi.
Vũ La coi thường cười nhạt:
- Chỗ dựa? Ta thấy là có một số người cho rằng đã vỗ mông ngựa tốt rồi thì có thể có chỗ dựa lớn đi?
Sắc mặt của Lý Vân Đông không khỏi có chút khó coi. Hướng Cuồng Ngôn lại nói một câu không âm không dương:
- Nếu thật sự muốn có chỗ dựa chỉ sợ còn phải dâng cúc hoa của mình lên, ai bảo có một số người thích khẩu vị này chứ.
Hai mắt Lý Vân Đông bắn ra một cỗ lãnh quang, nhìn chằm chằm Chu Thanh Giang:
- Chu Đại nhân, hành động lần này Cửu Đại Thiên Môn đã thương nghị xong xuôi. Quyết định của lão đạo cũng không sai, đại quân trước khi xuất phát phái ra thám báo chính là lệ cũ, ngươi không thể vì bảo tồn thực lực của nhà mình mà làm cho mọi người chúng ta mạo hiểm chứ?
- Đại quân?
Chu Thanh Giang cười nhạt một tiếng:
- Ta dẫn Hỏa Vân Chiến Xa binh tới là vì cái gì, trong lòng Lý tiền bối cũng biết. Chẳng qua bất kể là vì nguyên nhân gì cũng không phải để bọn họ đi tìm chết.
Lão đột nhiên chỉ tuyết lớn:
- Muốn phái thám báo ra, có thể. Tất cả mọi người chúng ta ở đây đều có thể đi ra làm thám báo, gặp phải bất cứ một loại hung thú nào, ít nhất có cơ hội sống sót trở về. Ngươi bảo Hỏa Vân Chiến Xa binh của ta đi ra, vạn nhất có nguy hiểm, bọn họ chính là toàn quân bị diệt!
Chu Thanh Giang không cho Lý Vân Đông cơ hội nói:
- Cá ngươi không dám đi, được, người của Chu mỗ đi!
Hắn vung tay áo, trong tay áo bay ra một phi kiếm hồng ngọc xinh xắn, được một đạo linh quang chậm rãi nâng lên, nhanh chóng biến lớn bằng con thuyền, Chu Thanh Giang nhảy lên, dán sát mặt đất bay đi.
- Chu Đại nhân!
Mấy người vừa hô, Chu Thanh Giang đã bay đi rồi.
Mấy người Lý Vân Đông cũng không ngờ rằng lại có kết quả này, trong lúc nhất thời không có chủ ý. Vũ La lắc đầu, cũng không thèm liếc mắt nhìn Lý Vân Đông, theo sát đuổi theo.
Lư Niệm Vũ còn muốn đi lại bị Hướng Cuồng Ngôn kéo lại:
- Hai người bọn họ cùng đi, bất kể gặp thứ gì cũng đều có lực đánh một trận, ngươi yên tâm đi.
Vũ La đuổi theo không xa đã thấy Chu Thanh Giang ở phía trước, dường như đang chờ hắn.
Lúc trước nhiều người hỗn tạp, hai người vẫn chưa có cơ hội gặp riêng, chờ Vũ La đuổi theo, Chu Thanh Giang gật đầu với hắn, mang theo hắn cùng tiến lên phi kiếm của mình.
Nghi vấn trong lòng Vũ La cuối cùng cũng có cơ hội nói ra:
- Chu Đại nhân...
Chu Thanh Giang ho khan một tiếng.
Vũ La bất đắc dĩ làm mặt dày lên tiếng nói:
- Nhạc phụ Đại nhân...
Chu Thanh Giang lúc này mới cười đáp ứng, lúc này đã không nhìn thấy một chút bộ dáng phẫn nộ vừa rồi. Đối với hàm dưỡng như vậy Vũ La cũng chỉ có thể bội phục, cho dù là kiếp trước hắn cũng không có bản lĩnh này.
- Ngươi muốn hỏi ta, Cửu Đại Thiên Môn cùng xuất hiện ở Bắc Cương là có dụng ý gì đúng không?
Vũ La gật đầu.
Hai người vừa đi vừa nói, bão tuyết đối với hai người không có chút ảnh hưởng nào.
- Cừu Nhân Hổ cho rằng bí mật của Bắc Cương chỉ có Bắc Thú quân bọn họ biết, không khỏi quá ngây thơ rồi. Lão cũng không ngẫm lại, lai lịch của Bắc Thú quân thế nào, năm đó những người phạm tội kia có thể tiếp xúc đến bao nhiêu bí mật? Chẳng qua là sung quân tới Bắc Cương chịu khổ mà thôi. Trước khi có Bắc Thú quân, bí mật của Bắc Cương đã bị Cửu Đại Thiên Môn biết, sau đó đời đời tương truyền, mãi cho đến hiện tại.
Vũ La bừng tỉnh:
- Cho nên Cửu Đại Thiên Môn mới có thể an bài cơ sở ngầm ở trong Bắc Thú quân, vừa có gió thôi cỏ lay đã lập tức chạy đến rồi.
Chu Thanh Giang mỉm cười:
- Đâu chỉ như vậy, nếu không có Cửu Đại Thiên Môn ở phía sau ủng hộ, Bắc Thú quân sẽ chỉ có một Cừu thị, căn bản sẽ không có Bát Đại Tính.
Vũ La gật đầu:
- Điều này mới phù hợp lợi ích của Cửu Đại Thiên Môn.
- Cừu Nhân Hổ cho rằng Thiên Các quần sơn ẩn giấu bí mật thoát khỏi thế giới này, Bát Đại Tính cũng một mực lưu truyền như vậy...
Vũ La nhìn vẻ mặt của Chu Thanh Giang liền biết khẳng định cũng không phải đơn giản như vậy.
- Mặc dù không thể nói là sai lầm, thế nhưng cũng không thể nói là đúng.
Chu Thanh Giang nói đến đây, theo thói quen hạ giọng, nguyên hồn đảo qua xung quanh, trong gió tuyết cũng không có sinh vật nào.
- Có người nói năm xưa Thiên Các quần sơn cũng có một thời cực thịnh, thế nhưng không biết vì sao, bỗng nhiên phát sinh chuyện tình đáng sợ, trực tiếp dẫn đến Thiên Các quần sơn vùi trong biển tuyết, toàn bộ Bắc Cương cũng biến thành bộ dáng như hiện tại.
Chu Thanh Giang nhìn thấy ánh mắt nghi hoặc của Vũ La liền nói trước:
- Ngươi không cần hỏi ta năm đó rốt cuộc đã phát sinh chuyện gì, niên đại quá lâu rồi, hiện tại căn bản không ai biết.
Vũ La nghe vậy liền thất vọng một trận.
- Chẳng qua, thật ra có một cách nói không xác định rõ, là Bắc Thú quân không biết.
Vũ La nổi lên hứng thú:
- Cách nói gì?
- Đây chính là điều ta vừa nói, nhận thức của Bắc Thú quân, không thể nói đúng cũng không thể nói sai, bởi vì ở trong Thiên Các quần sơn cất giấu một đạo thiên thể (thang trời).
Vũ La sửng sốt:
- Thang trời?
- Không sai, thế nhưng vấn đề chính là ở đó. Thang trời thông đi đâu?
Chu Thanh Giang nhịn không được nở nụ cười.
Vũ La gật đầu biểu thị hiểu được. Người bình thường tự nhiên nhận định có trước là chủ, nếu nói là thang trời, vậy tự nhiên chính là đi thông lên trời. Thế nhưng vấn đề chính là ở chỗ này, dựa vào cái gì gọi là thang trời thì nhất định phái đi thông lên trời chứ?
Chu Thanh Giang thấy vẻ mặt của Vũ La biết hắn đã hiểu được điểm này, nói tiếp:
- Truyền thuyết thang trời kia, đi xuống không thấy đáy, chỉ sợ xuyên vào chỗ sâu trong Cửu U Minh Ngục, đi lên không thấy điểm tận cùng, chỉ có thể nhìn thấy một mảnh hư không vô tận.
Vũ La nhịn không được cười nói:
- Chỉ sợ Cửu Đại Thiên Môn cũng chỉ xem chuyện này là một truyền thuyết, không xem trọng lắm.
Cửu Đại Thiên Môn ngoại trừ Thái Âm Sơn phái tới Lý Vân Đông và Trịnh Tinh Hồn, Chung Nam Sơn đã tới Chu Thanh Giang, còn lại đều là một ít trưởng lão không có phân lượng gì.
Đối với người bình thường mà nói, một vị trưởng lão của Cửu Đại Thiên Môn đã đ砭ười phần phân lượng rồi, thế nhưng nếu như trong Thiên Các quần sơn thật sự cất giấu bí mật như vậy, một vị trưởng lão lại lộ vẻ có chút đùa cợt.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT