Phu nhân Cừu Nhân Hổ mười năm trước chết đi trong một cuộc xâm lấn của hung thú Bắc Cương. Lão và phu nhân chỉ có một đứa con trai là Cừu Thiên Long, tình cảm của Cừu Nhân Hổ với phu nhân rất tốt, cho nên từ đó về sau lão vẫn không tái giá, Cừu Thiên Long chính là huyết mạch duy nhất của lão.

Lúc tin dữ truyền đến, Cừu Nhân Hổ ngồi trên ghế đá rất to giữa thạch điện, không hề nhúc nhích, cho tới bây giờ đã là hai canh giờ.

Mặc dù trong lòng các tướng lĩnh Bắc Thú quân bên dưới vô cùng lo lắng, nhưng cũng không dám thúc giục.

Thạch điện khổng lồ vì chỉ có ít ánh sáng, cho nên lộ vẻ u ám. Lúc này lại bị tâm trạng âm trầm không ngừng bộc phát của Cừu Nhân Hổ ảnh hưởng, càng lộ ra vẻ âm u đáng sợ hơn.

Cừu Nhân Hổ bỗng nhiên đứng bật dậy, khiến cho hàng chục vị tướng lĩnh bên dưới trong lòng căng thẳng, chỉ nghe Cừu Nhân Hổ trầm giọng hạ lệnh:

- Lệnh cho Kiêu Long Vệ tụ hợp.

Sau đó sải bước ra khỏi thạch điện, chạy thẳng tới chỗ ở của mình.

Chỗ ở Cừu Nhân Hổ cũng không xa họa, không có gì khác với phòng của tướng sĩ Bắc Thú quân, bất quá chỉ rộng hơn gấp mấy lần. Có tất cả ba gian phòng, ngoài cũng là khách sảnh, giữa là phòng ngủ của lão, sau cũng là một gian linh đường. Bên trong có một lư hương bằng đá, thắp ba nén hương, thở phụng bức họa phu nhân.

Tuy rằng trong Bát Đại Tính của Bắc Thú quân, Cừu thị hùng mạnh thật. Nhưng năm đó Cừu thị nhân tài đông đúc, Cừu Nhân Hổ cũng chỉ là một kẻ lục lục thường tài, không được trong tộc coi trọng. Lão buồn bã rời khỏi Băng Hà khẩu chu du thiên hạ, cũng vào lúc ấy làm quen với Cốc Thương, cùng gặp được phu nhân của mình.

Cảm tình phu thê vô cùng thâm hậu, lúc phu nhân qua đời từng dặn dò lão phải tận tình chăm sóc cốt nhục của hai người. Cừu Thiên Long cũng không tệ, mặc dù có hơi chút ăn chơi, nhưng tu vi tiến bộ rất nhanh, khiến cho lòng già của Cừu Nhân Hổ cảm thấy vô cùng an ủi, cảm thấy mình đã có người nổi nghiệp. Không ngờ rằng hôm nay tin dữ tới như sét đánh ngang mày, người tóc bạc phải đưa kẻ đầu xanh về nơi chín suối.

Cừu Nhân Hổ lặng lẽ ngồi cùng vong linh phu nhân mình nửa canh giờ. Tang con quá lớn đổ ập xuống đầu hòa lẫn nỗi nhớ phu nhân mười năm, cộng thêm áy náy trong lòng vì không thể hoàn thành di nguyện của phu nhân, khiến cho hai mắt Đại Thống Lĩnh Bắc Thú quân đỏ lên, chớp mạnh vài cái, rốt cục không nhịn được, hai giọt lệ nóng hổi trào ra.

Lúc Cừu Nhân Hổ từ trong linh đường đi ra, đã khôi phục lại phong thái Đại Thống Lĩnh sắt máu ngày thường. Lão thay một thân trường bào màu đỏ máu, gương mặt lạnh lẽo.

Ngoài cửa đã sớm có thủ hạ tâm phúc đứng chờ:

- Tướng quân, Kiêu Long Vệ đã tụ hợp xong.

Gương mặt Cừu Nhân Hổ như được tạc bằng đá, lạnh lùng nói:

- Bảo bọn chúng lập tức lên đường, ngươi dẫn đầu, báo cho Cửu Đại Thiên Môn giao ra hung thủ Vũ La. Nếu bọn họ không giao, Kiêu Long Vệ tự mình động thủ, bất luận chết sống!

- Dạ!

Bộ hạ đang muốn rời đi, Cừu Nhân Hổ bỗng nhiên nói thêm một câu:

- Cho Kiêu Long Vệ mỗi người đi lĩnh một viên Nghịch Nguyên đan.

Bộ hạ sửng sốt:

- Tướng quân...

- Theo lời ta dặn dò mà làm.

- Dạ.

Tất cả mọi người trong căn cứ Băng Hà khẩu đều biết đã xảy ra chuyện lớn, nhưng không biết cụ thể có chuyện gì xảy ra. Kiêu Long Vệ là quân tinh nhuệ nhất trực thuộc Đại Thống Lĩnh bị triệu tập khẩn cấp vào buổi trưa. Một canh giờ sau, đan phòng của căn cứ mở ra, nghe nói phân phát một số Nghịch Nguyên đan. Nửa canh giờ sau đó, Kiêu Long Vệ đạp trên phi kiếm hóa thành một mảnh mưa sao sa, bay thẳng lên trời.

Kiêu Long Vệ xuất động, hơn nữa còn lĩnh Nghịch Nguyên đan, hiển nhiên Đại Thống Lĩnh đã tức giận, rốt cuộc là chuyện gì làm cho Đại Thống Lĩnh giận dữ tới mức này?

Trong căn cứ Băng Hà khẩu, tất cả mọi người đang suy đoán.

Tiêu Tiến Tam cũng không phải là con cháu Bắc Thú quân Bát Đại Tính, thậm chí cũng không phải là con cháu Bắc Thú quân. Y là một thành viên trong số quân mà hàng năm Bắc Thú quân lấy từ khắp Trung Châu để bổ sung. Năm xưa lúc y tiến vào Băng Hà khẩu giá rét này, chỉ mới có năm tuổi.

Nhưng Tiêu Tiến Tam thiên tư hơn người, một điểm quan trọng nhất là y trung thành hết mực, làm việc ổn thỏa, cho nên mới từng bước lọt vào trong mắt Cừu Nhân Hổ, cuối cùng trở thành tướng quân thân tín.

Tiêu Tiến Tam ở trong nhà là lão Tam, trên còn có hai ca ca, cha mẹ nuôi không nổi, bèn mang bán y lấy hai mươi lượng bạc. Sau vài lần qua tay, rốt cục lọt vào tay Bắc Thú quân.

Tiêu Tiến Tam thống lĩnh Kiêu Long Vệ, chỉ thấy một mảng kim quang như sao xẹt lướt qua chín tầng mây, khiến cho người ta nhìn thấy không khỏi sinh lòng hâm mộ.

Ở bên cạnh y, phó tướng có chút không hiểu được:

- Đại nhân, tướng quân có ý gì, chẳng lẽ còn chưa tin thực lực Kiêu Long Vệ chúng ta? Chúng ta là do tướng quân đích thân dạy dỗ. Tuy rằng chưa chắc cảnh giới chúng ta cao nhất, nhưng xét về tu sĩ cùng cấp, ta dám nói huynh đệ chúng ta chắc chắn có thể một chọi ba.

Đây cũng không phải phó tướng khoác lác, Bắc Thú quân hàng năm đóng ở Băng Hà khẩu, kinh nghiệm xương máu phong phú vô cùng. Khoan nói tới cảnh giới, chỉ nói về chiến lực, đám tu sĩ ở Trung Châu và những nơi hòa bình chắc chắn không thể nào sánh kịp.

Phó tướng nói lấy một địch ba, đó là nói tu sĩ tinh anh. Nếu là tu sĩ thông thường, lấy một địch năm cũng không thành vấn đề.

- Ta dám nói cho dù chưởng môn Cửu Đại Thiên Môn tới đây, đến lúc cần liều chết, bọn họ cũng đừng mong xông ra khỏi trận pháp của chúng ta một cách dễ dàng.

- Đối phó một tên Giám Ngục ở Trung Châu, lại còn phải động dụng Nghịch Nguyên đan sao?

- Câm miệng!

Tiêu Tiến Tam giận dữ quát mắng:

- Tướng quân an bài như vậy ắt có thâm ý, chớ có tự mình đoán bừa!

Phó tướng vội vàng cúi đầu:

- Tuân lệnh.

Mặc dù trong lòng Tiêu Tiến Tam cũng có chút xem thường, nhưng y tuyệt đối trung thành, thi hành răm rắp hết thảy mệnh lệnh của Cừu Nhân Hổ, đây mới là chỗ mà Cừu Nhân Hổ hài lòng về y.

Cừu Nhân Hổ năm xưa không được Cừu thị coi trọng, nhưng dựa vào cố gắng cùng phấn đấu của mình, từng bước trở thành Đại Thống Lĩnh Bắc Thú quân. Chuyện này khiến cho Cừu Nhân Hổ hết sức không tin tưởng Bát Đại Tính, sau khi nhậm chức chọn toàn là người ngoài, Tiêu Tiến Tam cũng là như vậy. Những người ngoài vốn không có căn cơ hay chỗ dựa, chỉ còn đường duy nhất là ôm chân Cừu Nhân Hổ.

- Nghịch Nguyên đan...

Tiêu Tiến Tam đang thầm suy nghĩ chuyện này trong lòng.

Ở Băng Hà khẩu, Nghịch Nguyên đan còn có một cái tên khác, là Tuyệt Địa đan. Ban đầu nghiên cứu ra chủ yếu là vì phòng ngừa vạn nhất Bắc Thú quân không trụ được, đến lúc khẩn yếu quan đầu nuốt Nghịch Nguyên đan vào, chiến lực sẽ bạo tăng gấp đôi.

Nhưng tác dụng phụ của Nghịch Nguyên đan quá lớn, tu sĩ Bắc Thú quân thông thường, mỗi người chỉ có thể phục dụng một viên Nghịch Nguyên đan, sau khi thiêu đốt chiến lực, từ đó trở đi sẽ trở thành một phế nhân.

Kiêu Long Vệ chính là tinh nhuệ trong tinh nhuệ Bắc Thú quân, có thể phục dụng ba lần. Tiêu Tiến Tam cũng nghĩ không ra, vì sao Cừu Nhân Hổ phải lãng phí một cơ hội trân quý như vậy trên người Vũ La.

Chiến lực của Bắc Thú quân vượt xa tu sĩ cùng cảnh giới. Ngoại trừ hàng năm chém giết rèn luyện, Bắc Thú quân còn được nhận rất nhiều tài nguyên do Cửu Đại Thiên Môn cung cấp. Bất kể là đan dược hay là trang bị, Bắc Thú quân cũng là hoàn mỹ nhất.

Lấy Kiêu Long Vệ ra làm tỷ dụ, áo giáp trên thân mỗi người toàn là pháp bảo tam phẩm trung, mà Kiêu Long Vệ có tới ba trăm người.

Trừ Bắc Thú quân, cho dù là hiện tại Chu Thanh Giang giàu nứt đố đổ vách, cũng không làm được như vậy.

Phó tướng nói không sai, cho dù là chưởng môn Cửu Đại Thiên Môn, cường giả tuyệt đỉnh cỡ Lâm Tuyệt Phong, Trịnh Tinh Hồn, bình thường còn có thể đánh đấm một trận. Nhưng nếu thật sự đến lúc liều mạng, chỉ cần trận pháp của Kiêu Long Vệ lập xong, cho dù là Lâm Tuyệt Phong muốn xông ra, muốn không trả một cái giá nào đó cũng không ra được.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play