Vũ La quay sang hỏi Ám Vệ bên cạnh:

- Tình hình thế nào rồi?

Ám Vệ nghiến răng nghiến lợi đáp:

- Tên khốn Cừu Thiên Long kia dùng một ít thủ đoạn tàn khốc, sau khi hai vị Đại nhân uống linh đan của cô gia, cũng không có lập tức chuyển biến tốt đẹp... E rằng... E rằng dù là tỉnh lại, một thân tu vi cũng bị phế đi.

Chu Hoành giận tím mặt:

- Tên chó Cừu Thiên Long này, đường đường công tử thế gia, vì sao tâm địa lại hẹp hòi như vậy?

Tu hành không dễ, mặc dù cảnh giới Lưu Thiên Uy cùng Tôn Thất không cao, nhưng cũng là thành quả tự mình cực khổ tu luyện biết bao năm tháng. Cừu Thiên Long nói phế là phế, e rằng dù hai người tỉnh lại cũng không chịu nổi đả kích này.

Vũ La sa sầm nét mặt, đi tới bên cạnh hai người, giơ tay lên điểm ra một chỉ, Bích Ngọc Đằng Độc Long Mạch chui vào thân thể hai người. Vũ La khống chế tinh xảo, không phát ra độc tố, chẳng qua là dùng để điều tra thương thế bên trong thân thể hai người.

Vừa kiểm tra, lửa giận Vũ La càng bốc lên cao, nghiến răng thóa mạ:

- Đây là ngươi tìm chết!

Tất cả kinh mạch trong cơ thể Lưu Thiên Uy và Tôn Thất đã bị chặt đứt, hơn nữa ngũ tạng lục phủ sinh cơ khô héo. Đúng như lời tên Ám Vệ kia vừa nói, cho dù tỉnh lại cũng chỉ là phế nhân. Hơn nữa ngũ tạng lục phủ sinh cơ khô héo, e rằng cũng không sống được bao lâu nữa.

Vũ La thu Bích Ngọc Đẳng Độc Long Mạch lại, lấy một quả Vạn Niên Ngọc Đoạn Tục trong Thiên Phủ Chi Quốc ra, giao cho tên Ám Vệ bên cạnh:

- Nấu thành thang cho bọn họ uống.

Tên Ám Vệ này cũng biết người biết của, vành mắt ửng đỏ, quỳ sụp xuống dập đầu lạy Vũ La ba cái, hai tay nhận lấy quả Vạn Niên Ngọc Đoạn Tục kia, thanh âm có chút nghẹn ngào:

- Cô gia, ngài là người tốt, vật trân quý như thế ngài cũng bỏ được. Nếu so với ngài, tên Cừu Thiên Long kia quả là khốn kiếp. Xin thay mặt Lưu Đại nhân và Tôn Thất cảm tạ ngài...

Vũ La khoát tay, sắc mặt lộ vẻ âm trầm, không nói lời nào nữa bỏ ra ngoài.

Mặc dù Vạn Niên Ngọc Đoạn Tục này có thể nối lại kinh mạch bên trong cơ thể một người, nhưng không có cách nào bù lại sinh cơ khô kiệt.

Vũ La ngẩng đầu nhìn trời, môi khẽ cong lên: Cừu Thiên Long, ngươi đoạt sinh cơ người khác, ta sẽ đoạt sinh cơ ngươi!

- Muội phu, rốt cục ngươi định thế nào?

Chu Hoành không hiểu ý Vũ La ra sao:

- Tên Cừu Thiên Long này hơi khó đối phó, chỗ dựa quá lớn. Hay là chúng ta thiết kế một mưu kế hãm hại tiểu tử này, khiến cho y chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt.

Vũ La không chút do dự lắc đầu:

- Ta muốn đoạt sinh cơ y để bù lại cho Lưu Thiên Uy cùng Tôn Thất, không có thời gian chơi trò âm mưu quỷ kế, đấu trí với y.

Chu Hoành sửng sốt:

- Vậy ngươi muốn...

Vũ La chỉ ra biển:

- Rất đơn giản, bay qua đó, giết chết Cừu Thiên Long ngay tại chỗ.

- A!

Sau khi Cừu Thiên Long bị Vũ La đuổi ra khỏi Tháp Sơn đảo, thật ra y cũng chưa đi xa.

Tháp Sơn đảo quá nhỏ, Chu Nghiên thành lập đại bản doanh trên một hòn đảo lớn hơn Tháp Sơn đảo một chút ở gần đó. Nơi này điều kiện tốt hơn, người của Cửu Đại Thiên Môn cũng được sắp xếp ở đây.

Lúc này Cừu Thiên Long đang vỗ bàn ầm ầm, vô cùng giận dữ:

- Hắn cho rằng hắn là ai chứ, bất quá chỉ là một tên Giám Ngục nho nhỏ ở Nhược Lô Ngục mà thôi, tưởng rằng mình giỏi lắm. Sao không dõi mắt nhìn khắp Trung Châu, một Nhược Lô Ngục nho nhỏ đã là cái thá gì?

Chu Nghiên không có ở đây, không có Ám Vệ nào để ý tới y. Bất quá Cửu Đại Thiên Môn đóng trên đảo này, mỗi môn đều có một vị trưởng lão.

Những trưởng lão này cũng là hạng người lão luyện thành thục, hiểu rất rõ ràng thân phận và trọng lượng của tên Cừu Thiên Long trước mặt.

Đây chính là đứa con độc nhất của Cừu Nhân Hổ, nếu thật sự có vấn đề gì, Cừu Nhân Hổ bất chấp tất cả bỏ không trấn thủ Băng Hà khẩu nữa, lúc ấy phải làm sao?

Vì vậy, vài vị trưởng lão râu tóc bạc phơ, lông mày rũ xuống tận cằm, trông giống như lão thần tiên cười ha hả, an ủi Cừu Thiên Long:

- Ngươi cũng không cần tức giận, loại chuyện này thường xảy ra. Vũ La gần đây danh tiếng đang thịnh, cho nên không coi người khác ra gì...

Trong Cửu Đại Thiên Môn cũng có phe phái, không ít môn phái thật ra không ưa gì Vũ La. Cho dù là người của Chu Thanh Giang, cũng chưa chắc đã thích Vũ La. Bọn họ cả đời chỉ biết vất vả tu luyện, đến già mới được làm trưởng lão trong môn, hoàn toàn không hiểu được cái gì gọi là còn trẻ thành danh, phong lưu khoái ý. Trong lòng bọn họ luôn có cảm giác đố kỵ, cho nên hết sức không hài lòng về Vũ La.

Theo bọn họ thấy, Vũ La đúng là bất phàm, có thể đánh ngang với Trịnh Tinh Hồn, trong tay còn nắm giữ thông đạo không gian dẫn tới Đông Thổ, nhưng làm sao dám đối chọi với Cừu Thiên Long?

Lúc này có lẽ là Chu Thanh Giang đã nói rõ thân phận Cừu Thiên Long cùng Vũ La, tuy rằng Vũ La ngươi lợi hại, nhưng ngươi dám đắc tội Bắc Thú quân sao? Chọc cho Cừu Nhân Hổ nóng nảy, người ta thật không làm nữa, ai sẽ trấn thủ Băng Hà khẩu? Chẳng lẽ một mình Vũ La ngươi sẽ trấn thủ Băng Hà khẩu hay sao?

Theo những người này thấy, lợi dụng Cừu Thiên Long cho Vũ La một bài học, đây chắc chắn sẽ là một việc rất hay.

Cừu Thiên Long cũng hiểu những lão già này toàn là lão hồ ly, không có một người nào là tốt. Bề ngoài nhìn như đang khuyên nhủ mình, trên thực tế cũng muốn khuyến khích mình và Vũ La sống mái với nhau, y không thể nào để cho loại người này được như nguyện.

Cừu Thiên Long lộ ra một nụ cười quỷ dị nói:

- Gia phụ từng từng nói qua, Cửu Đại Thiên Môn cùng Bắc Thú quân chúng ta tuyệt đối là đứng chung chiến tuyến, không biết các vị tiền bối có thừa nhận hay không?

- Chuyện này là tự nhiên, Bắc Thú quân anh dũng gánh vác trọng trách, chính là tấm gương sáng cho lớp trẻ Cửu Đại Thiên Môn.

- Như vậy nếu vãn bối cùng tên tiểu tử Vũ La kia xảy ra xung đột, các vị tiền bối cũng sẽ duy trì vãn bối chứ?

Cừu Thiên Long lạnh nhạt hỏi.

Sáu vị trưởng lão có mặt tại đây toàn là lão hồ ly, trong lòng âm thầm kêu khổ. Bọn họ vốn định đặt mình ở ngoài, tọa sơn quan hố đấu, không ngờ rằng tiểu tử Cừu Thiên Long này không phải là kẻ ngốc, câu nói đầu tiên đã trói buộc sáu người cùng y chung một chỗ.

- Làm sao vậy, chẳng lẽ các vị tiền bối muốn nhìn vãn bối bị người khác khi hiếp mà không lo tới hay sao?

Sáu người cân nhắc một phen, giữa Vũ La cùng Cừu Thiên Long, rốt cục bọn họ vẫn phải lựa chọn Cừu Thiên Long.

- Hiền diệt đa tâm rồi, tự nhiên chúng ta sẽ giúp ngươi.

- Ha ha ha!

Bất quá Cừu Thiên Long chỉ muốn bọn họ biểu lộ thái độ rõ ràng mà thôi, cho tới bây giờ y vẫn không cho là Vũ La thật sự có can đảm dám tìm đến mình. Bắc Thú quân bảo vệ cả Trung Châu, trong tình hình thông thường, Bắc Thú quận cũng sẽ không dùng an toàn của cả Trung Châu để uy hiếp Cửu Đại Thiên Môn, nhưng nếu bọn họ nổi giận, ngay cả Cửu Đại Thiên Môn cũng phải ngoan ngoãn nhẫn nhịn.

Ai dám không nhẫn nhịn? Bắc Thú quân đi rồi, ngươi sẽ đi trấn thủ Băng Hà khẩu sao?

Vì vậy y cho rằng bất kể mình làm gì, Vũ La cũng phải nhẫn nhịn. Chỉ cần Vũ La nói chữ không dám, sau này lúc đối mặt với y sẽ kém hơn về khí thế, chuyện giữa y và Cốc Mục Thanh sẽ rất dễ thành công.

Ai thích một vị tướng công “trứng mềm” như vậy?

Nếu Cừu Thiên Long gặp phải một “thiên tài trẻ tuổi” nào khác, chiêu này quá nửa sẽ hữu dụng. Nhưng không may là y gặp phải Vũ La, Vũ La là ai, hắn đã từng là Nam Hoang Đế Quân, làm sao bị chút thủ đoạn nho nhỏ này khuất phục?

Cừu Thiên Long đang cùng sáu vị trưởng lão uống trà, chợt cảm thấy một cỗ khí thế cường hãn trong nháy mắt bao trùm cả đảo. Thủ đoạn thật là cường liệt, chỉ trong vài lần hô hấp đã tìm tới chỗ của Cừu Thiên Long.

Sắc mặt mọi người lập tức đại biến, Vũ La tới!

Vũ La không giống như những kẻ thiếu kiên nhẫn, vừa tới đã gầm lên giận dữ: “Cừu Thiên Long ngươi cút ra đây cho ta!”, mà chỉ phóng xuất khí thế, hơn nữa báo cho tất cả mọi người một tin: Cừu hận giữa hắn và Cừu Thiên Long ắt phải kết liễu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play