Núi là một ngọn núi không tên, cốc là một sơn cốc trống trải.

Nơi này tiếp cận địa bàn Tinh La Hải, thông thường rất ít khi có người lui tới. Nhưng hôm nay, trên chín ngọn sơn phong gần sơn cốc, mỗi ngọn đều có một tu sĩ khoác đạo bào xanh ngồi xếp bằng. Gió núi phất phơ, vạt bào cùng đầu tóc tung bay, bên cạnh chỗ ngồi cắm một thanh Tùng Văn cổ kiếm.

Vị trí của chín ngọn sơn phong này mười phần vi diệu, nếu có cao nhân ở nơi này nhất định sẽ nhìn ra, vị trí của chín ngọn sơn phong này rất dê dàng bố trí Cửu Huyền Hồi Long kiếm trận.

Kiếm trận này là một trong những trận pháp mà Thái Ẩm sơn trong Cửu Đại Thiên Môn chuyên dùng để bảo vệ sơn môn.

Trên ống tay áo bào của chín tu sĩ này đều có thêu tiêu ký Thái Ẩm sơn.

Chín người ở trên cao đưa mắt nhìn xuống sơn cốc. Đá vụn trong cốc đã được dọn sạch, mặt đất cũng bị san bằng. Trong cốc có một trận pháp rất lớn, trong ngoài có chín tầng, mỗi tầng đều có một vòng cột đá, những đường khắc của trận pháp kéo dài từ mặt đất nối các cột đá lại với nhau. Trận pháp lập thể mà tinh diệu, phức tạp vô cùng.

Cho dù là chín người này chỉ cần lướt nhìn qua một chút, đã có cảm giác như nguyên hồn của mình đắm chìm trong đó.

Vì vậy mặc dù chín người kết thành kiếm trận bảo vệ, nhưng đồng thời chỉ chú ý sơn cốc, không nhìn tới trận pháp.

Lúc này trong sơn cốc, bên cạnh trận pháp kia còn có một lão nhân râu tóc bạc trắng đang khoanh chân ngồi trên một tảng đá lớn hình chữ nhật. Lão nhân khẽ giơ tay lên, chín người trên đỉnh núi mỗi người bấm một đạo kiếm quyết, choang một tiếng vang lên, bảo kiếm đang cắm trong cự thạch bên cạnh vọt ra, lơ lửng trên đỉnh đầu bọn họ với tư thế sẵn sàng. Chỉ cần có dị động một chút, kiếm trận lập tức có thể phát động, nghiền nát bất kỳ địch nhân nào.

Lão nhân bên trong sơn cốc hài lòng khẽ vuốt cằm. Chín người này là môn sinh do chính tay lão dạy dỗ, kể từ khi nhập môn, đã cùng nhau tu luyện giây phút không rời, mặc dù nói tâm ý tương thông còn có chút khoa trương, nhưng chắc chắn trong cả Thái Âm sơn, bọn họ có thành tích tu luyện Cửu Huyền Hồi Long kiếm trận cao nhất.

Lão nhân thân phận tôn quý, tự mình mang theo môn sinh đắc ý tới sơn cốc này, có thể thấy được trận pháp quy mô rất lớn trong sơn cốc này có tầm quan trọng tới mức nào.

Bên cạnh trận pháp, Dịch Long đắc ý dẫn theo năm tên đồng môn, lấy linh lực thúc giục các loại tài liệu, chậm rãi đặt vào trong trận pháp, hoàn thành bước chuẩn bị sau cùng.

Tất cả tài liệu cũng đã vào vị trí, Dịch Long khẽ phủi đạo bào, đi tới trước mặt lão nhân kia cung kính vái dài sát đất:

- Đại Trưởng lão, đã chuẩn bị xong xuôi.

Lão nhân râu tóc bạc trắng này chính là Đại Trưởng lão Thương Cửu Phách của Thái Âm Sơn. Mặc dù địa vị của lão trong Thái Ẩm sơn so ra kém xa địa vị của Chu Thanh Giang ở Chung Nam sơn, nhưng cũng chỉ dưới một mình Trịnh Tinh Hồn mà trên vạn người, thực lực trong Thái Âm sơn cũng xếp vào hàng năm người đứng đầu.

Trịnh Tinh Hồn không thể đích thân chạy tới, nhưng có Thương Cửu Phách trấn thủ, y cũng hết sức yên lòng.

Thương Cửu Phách nghe Dịch Long bẩm báo như vậy, trên gương mặt hồng hào nở một nụ cười hài lòng:

- Dịch Long, con đứng lên đi. Tuy rằng lần này vất vả nhưng công lao không nhỏ chút nào, nếu không phải chuyện này tạm thời cần giữ bí mật, chúng ta cũng không cần phải cực khổ làm những chuyện thế này. Nếu như Thái Âm sơn chúng ta lần này có thể nhảy vọt trở thành đệ nhất môn phái Trung Châu, chúng ta chính là công thần lớn nhất của Thái Âm sơn.

Dịch Long hưng phấn tới nỗi gương mặt đỏ bừng, chẳng những không đứng dậy còn tiếp tục dập đầu một cái:

- Đa tạ Đại Trưởng lão nâng đỡ.

- Ha ha ha!

Thương Cửu Phách cười lớn:

- Không cần đa lễ, nếu đã chuẩn bị xong, hãy thỉnh Tả Bất Diệt sư thúc ra đi.

- Tuân lệnh.

Trên vách đá bên cạnh đã bị người dùng lực lượng cực kỳ hùng mạnh đục ra một dãy thạch thất, gian thứ hai bên trái đang đóng cửa. Trong đó một tu sĩ trung niên râu tóc đen tuyền, thân khoác đạo bào bát quái màu vàng đỏ, đang ngồi bên cạnh một bức Thái Cực đồ nhắm mắt minh tưởng.

Chợt có tiếng gõ cửa vang lên:

- Tả sư thúc, hết thảy đã chuẩn bị xong, Đại Trưởng lão mời người qua chủ trì trận pháp.

Trung niên tu sĩ mở mắt, ánh mắt y thật ra không bén nhọn, nhưng hết sức thâm thúy. Y đứng dậy, hành động hết sức nhẹ nhàng, ra mở cửa lạnh nhạt nói với Dịch Long:

- Được.

Trận pháp này hết sức khổng lồ, đường kính hơn ba trăm trượng, cho dù với thực lực của Thái Ẩm sơn bày ra trận pháp này cũng mất thời gian ba tháng, hết hơn sáu mươi vạn viên ngọc túy, mười vạn miếng Ngọc Tủy, những tài liệu khác vô số kể.

Nói thật ra, nếu không phải Thái Âm sơn, đổi lại môn phái khác, chưa chắc đã tạo được trận pháp như vậy.

- Tất cả lui ra xa một chút, lần đầu tiên mở trận pháp, bổn tọa cũng không khống chế được mười phần.

Tả Bất Diệt một thân đạo bào Bát Quái quay đầu lại dặn dò Dịch Long, sau đó một mình tiến vào trong trận pháp.

Dịch Long vội vàng gọi những người khác tránh xa thật xa.

Đại Trưởng lão Thương Cửu Phách vẫn ngồi yên bất động. Lão nhân gia tự tin với bản lĩnh của mình, cho dù là trận pháp xảy ra vấn đề gì, mình cũng có thể ứng phó. Huống chi nếu thật xảy ra vấn đề gì, mình còn phải cứu giúp tên sư diệt Tả Bất Diệt này, cho nên không thể tránh đi xa.

Tả Bất Diệt đi tới giữa trận pháp, ngẩng đầu nhìn sắc trời, âm thầm vuốt cằm, hai tay vũ lộng đánh ra từng đạo pháp quyết, trong miệng lẩm bẩm.

Tất cả Ngọc Tủy đã được đặt vào trong trận pháp, chỉ cần Tả Bất Diệt khởi động trận pháp là được.

Theo động tác của Tả Bất Diệt, điểm điểm linh quang từ vòng cột đá giữa trận pháp chậm rãi bay lên, hội tụ giữa không trung trở thành một ngôi sao sáng rực, chậm rãi tiến vào trong trận pháp.

Nhưng ngay sau đó, dường như ngôi sao kia vừa tiến vào một biển lửa, một tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên, cả trận pháp bừng cháy. Linh quang nhanh chóng lan tràn dọc theo những đường nét trận pháp, từ mặt đất thăng lên cột đá, lại từ cột đá cách không truyền lại, cuối cùng theo cột đá trở lại mặt đất.

Trận pháp khổng lồ bất quá chỉ trong thoáng chốc đã được thắp sáng hoàn toàn.

Tả Bất Diệt quát to một tiếng, chân bước theo bộ pháp thâm ảo, tiện tay rút ra phi kiếm của mình múa may. Từng đạo pháp quyết thành hình dưới mũi kiếm y, lọt vào trong trận pháp, khẩu quyết càng ngày càng nhanh, trận pháp cũng càng ngày càng mạnh.

Trận pháp rút lấy năng lượng kinh người trong sáu mươi vạn viên ngọc túy, mười vạn miếng Ngọc Tủy, ánh sáng trong trận pháp ngày càng bành trướng, giống như một cái bánh bao màu vàng giữa trời đêm.

Rốt cục những cột đá ở trung tâm trận pháp đã được ánh sáng bao phủ hoàn toàn, hóa thành màu vàng ròng. Từng đạo linh quang từ trên cột đá bắn ra, hội tụ vào cột đá trung tâm, sau đó chậm rãi mở ra một cánh cửa.

Tả Bất Diệt thở ra một hơi thật dài nhẹ nhõm, thành rồi.

Dịch Long vô cùng hưng phấn, lời hứa của Trịnh Tinh Hồn lúc trước, lời khích lệ của Đại Trưởng lão vừa rồi, chỉ cần trận pháp mở ra thành công lập tức sẽ thông tới Đông Thổ, hết thảy phần thưởng sẽ từ trên trời giáng xuống. Dịch Long y vốn không thua kém người khác, có thêm những phần thưởng này, bảo tọa đệ nhất cao thủ đời sau của Thái Âm sơn nhất định là của mình. Tương lai chờ sau khi sư phụ Đại nhân phi thăng, mình sẽ là đường đường chưởng môn Thái Ẩm sơn một trong Cửu Đại Thiên Môn rồi!

Không, khi đó Thái Âm sơn hẳn đã là đệ nhất môn phái Trung Châu, mình sẽ là chưởng môn đệ nhất đại phái Trung Châu.

Đại Trưởng lão Thương Cửu Phách vẫn ngồi yên bất động, thấy cánh cửa kia xuất hiện cũng thở phào nhẹ nhõm, hài lòng vuốt râu mỉm cười: Trời tựa Thái Âm sơn ta!

Vũ La đã khuếch đại diện tích Long Giới lên gấp đôi, chiếm một phần năm diện tích Minh Đường Cung. Mượn cương phong tu luyện, làm ít ăn nhiều, tiến cảnh cực kỳ nhanh chóng, đây cũng là chuyện mà lúc trước Vũ La không ngờ tới.

Nhưng trước mắt đã tới bình cảnh, muốn tiến thêm một bước cũng là cực kỳ khó khăn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play