Vũ La không quấy rầy nó, nhân cơ hội này kiểm tra thân thể của mình một lượt.

Ấn ký Băng Hải U Linh trên mi tâm đã gieo mầm mống một loại lực lượng đặc biệt vào cơ thể hắn. Cỗ lực lượng này hóa thành một sông băng màu xanh nhạt trong Minh Đường Cung, quấn quanh chân băng sơn.

Kỳ diệu chính là sông băng chảy xuôi.

Vũ La sử dụng thần lực đã rất thành thạo, nhưng vẫn hay mượn lực lượng của Thiên Phủ Chi Quốc, cũng không tu luyện qua thần lực, vì vậy thần lực cũng không thể hiện ra trong Minh Đường Cung.

Vũ La thoáng động trong lòng, vận chuyển pháp môn của bộ Đạo Tạng biến dị ở đại môn Nhược Lô Ngục, thúc giục sông băng này bắt đầu vận chuyển khắp kinh mạch toàn thân.

Bất quá Vũ La lại cảm thấy không được tự nhiên. Chỉ sau hai lần hô hấp, sông băng chợt động, tránh thoát khỏi sự khống chế của Vũ La, nháy mắt tràn ngập kinh mạch toàn thân hắn.

Vũ La hết sức bất ngờ. Tu sĩ Trung Châu tu luyện từ trước tới nay chưa từng có công pháp như vậy. Tuy rằng cũng là kinh mạch như sông, linh nguyên như nước, nước chảy thành sông, nhưng linh nguyên phải vận chuyển theo quỹ tích nhất định.

Mà dòng sông băng màu xanh nhạt này nháy mắt đã chảy tràn khắp kinh mạch hắn, sau đó xuyên thấu qua kinh mạch, tràn vào mỗi một mạch máu, mỗi một tế bào, mỗi một khúc xương trong thân thể hắn.

Cũng giống như cương phong, bắt đầu tôi luyện thân thể Vũ La.

Dùng từ “tôi luyện” có lẽ không được chính xác, bởi trong quá trình này, thân thể Vũ La không ngừng cường hóa, mà lực lượng của sông băng cũng không ngừng lớn mạnh.

Sau khoảng hai canh giờ, sông băng mới chậm rãi rút lui khỏi cơ thể Vũ La, thu trở về Minh Đường Cung, rõ ràng lớn mạnh hơn nhiều so với lúc đầu.

Vũ La cực kỳ kinh ngạc, không ngờ mầm mống lực lượng của Băng Chi Tổ Vu còn mang theo cả pháp môn tu luyện.

- Vu Sĩ truyền thừa khác với các ngươi...

Địa Hỏa Kim Kỳ Lân thấy hắn hành công xong, bèn giải thích:

- Lực lượng của Vu Sĩ cần thông qua thức tỉnh ý thức tìm người thích hợp, sau đó sư môn trưởng bối sẽ gieo mầm mống lực lượng vào cơ thể đệ tử.

- Chớ có xem thường mầm mống lực lượng này, chẳng những nó bao hàm lực lượng, còn bao hàm công pháp sư môn cùng kinh nghiệm tu luyện cả đời của sư tôn.

- Sau khi lực lượng Vu Sĩ đạt tới cảnh giới nhất định, mới có thể ngưng kết ra mầm mống lực lượng này để tiến hành truyền thừa. Ngưng kết ra mầm mống lực lượng như vậy tiêu hao rất lớn đối với bản thân Vu Sĩ, cho nên Vu Sĩ thu đồ đệ đặc biệt nghiêm khắc. Bất quá một khi đã thu vào trong môn, có mầm mống lực lượng này, tu luyện tinh tiến vô cùng.

- Cho nên mặc dù Vu Sĩ chân chính không nhiều lắm, nhưng lực lượng hết sức hùng mạnh.

Vũ La có điều thắc mắc:

- Nhưng vì sao thế giới này có nhiều người thức tỉnh ý thức thành công như vậy?

- Bọn họ chưa được tính là Vu Sĩ, tối đa cũng chỉ là một thành viên của Vu tộc, ấn ký của Vu tộc trên người bọn họ cũng không đầy đủ. Hơn nữa hiển nhiên tế đàn kia không truyền mầm mống lực lượng Vu tộc cho bọn họ, ấn ký của bọn họ chẳng qua chỉ là một hư ảnh của mầm mống lực lượng, giúp cho bọn họ có thể dần dần tích lũy lực lượng này, nhưng không truyền thụ cho bọn họ kinh nghiệm và pháp môn tu luyện.

Thấy Vũ La có chút nghi ngờ, Địa Hỏa Kim Kỳ Lân bèn nói:

- Nếu như ngươi không tin, hãy thử lực lượng của mình một lần.

Vũ La nắm chặt quyền, thúc giục dòng sông băng trong Minh Đường Cung. Lập tức một đạo lam quang vô cùng diễm lệ từ trong Minh Đường Cung thấu ra bên ngoài cơ thể hắn, sau đó hóa thành một lớp ô quang dày đậm, có màu sắc đậm hơn ô quang của Giản Địch, Giản Kiệt rất nhiều, giống như một lớp dầu đen bôi trên cánh tay hắn vậy.

Từ đó có thể thấy được, quả thật bọn Giản Kiệt không nói dối, bọn họ không biết bất kỳ pháp môn tu luyện nào.

Địa Hỏa Kim Kỳ Lân lại nói:

- Lực lượng Vu Sĩ hùng mạnh thật, đáng tiếc nhân số quá ít. Ngưng tụ một hạt giống Vu lực như vậy, Vu Sĩ thông thường cần thời gian một năm, chuyện này đã hạn chế sự phát triển của Vu tộc rất nhiều.

- Cho nên bọn họ mới nghĩ ra biện pháp này, Vu tộc mới có thể lớn mạnh.

Nhiều tia lực lượng Băng Hàn trong không khí xung quanh nhận được lực hấp dẫn hùng mạnh trên cánh tay Vũ La, nhanh chóng tụ tập lại. Không cần Vũ La điều động, Vu lực tự động vận chuyển, thu nạp tất cả những lực lượng Băng Hàn, ô quang trên cánh tay Vũ La lại bạo phát gấp đôi.

- Đã có pháp môn vận dụng lực lượng, không biết có pháp môn chiến đấu hay không...

Hắn vừa nói tới đây, một cỗ ý niệm từ dòng sông băng kia chảy tràn vào đầu hắn.

Trong đầu Vũ La ầm một tiếng vang lên, một vùng đất xanh thẳm sắc Hàn Băng xuất hiện trước mắt hắn. Một lão nhân thân vận áo vải đơn giản, thân hình cao lớn, xương cốt thô to ngạo nghễ đứng trên băng sơn, đôi mắt hổ uy nghiêm chậm rãi quét nhìn Vũ La.

Vũ La còn đang bàng hoàng chấn động, lão nhân đã động. Thân thể dẻo dai như rồng, hai tay vũ lộng như giao long, trên người sáng lên hào quang xanh thẳm, kéo tất cả lực lượng của thế giới theo lão mà đi.

Lão nhân không ngừng biến hóa chiêu thức, tựa hồ đang biểu diễn cho Vũ La xem.

Cả thiên địa này khẽ run lên dưới màn biểu diễn của lão nhân, tựa hồ có chút khó có thể thừa nhận lực lượng hùng mạnh như vậy, mỗi một lần lão nhân xuất thủ, mặc dù rõ ràng đã khống chế lực lượng, bất quá chỉ là chiêu thức, nhưng dao động dư lực vẫn không ngừng phá hủy từng ngọn băng sơn diễm lệ.

Theo những băng sơn ầm ầm sụp đổ, lực lượng của lão nhân đã tích súc đến đỉnh điểm, thình lình hóa động thành tĩnh, hai tay bảo nguyên thủ nhất, lẳng lặng đứng giữa thiên địa.

Thế giới trở nên tĩnh mịch, không biết bắt đầu từ khi nào, từ dưới chân lão nhân đã xuất hiện rất nhiều vết nứt, lan tràn ra rất nhanh, sau đó cả thiên địa bắt đầu sụp đổ trong tiếng gãy vỡ răng rắc.

Lão nhân xoay đầu lại, đôi mắt hổ lấp lánh hữu thần mang theo vẻ phức tạp, nhìn Vũ La thật sâu.

Lão nhân biến mất cùng thế giới kia, nhưng cảnh tượng cuối cùng đã khắc sâu vào đầu Vũ La, đây là lực lượng bậc nào? Chẳng qua chỉ tụ mà không phát, lại có thể hủy diệt cả một thế giới. Nếu thật sự phát ra, chẳng lẽ cũng có thể nghiền nát cả một phương không

Vũ La ngây người ra rất lâu, không ngừng ôn lại trong đầu từng động tác quả quyết của lão nhân, lặng lẽ ghi nhớ thật kỹ.

Bộ pháp môn công kích này chia làm chín bước, nếu có thể thi triển liên tục từ đầu chí cuối, hơn nữa thủy chung không phát lực lượng, đến đòn cuối cùng có thể đạt tới trình độ của lão nhân.

Nhưng Vũ La đoán rằng với trình độ của mình hiện tại, chỉ đơn thuần sử dụng Vu lực, ngay cả bước đầu tiên cũng không thể thi triển hoàn toàn, tối đa cũng chỉ có thể bắt chước vài động tác mở đầu mà thôi.

Phối hợp với động tác, cũng có phương pháp vận chuyển Vu lực, trong dòng sông băng kia có phương pháp này.

Địa Hỏa Kim Kỳ Lân chờ tâm trạng hắn dần dần bình phục, lúc này mới hỏi:

- Sao hả?

Vũ La chậm rãi gật đầu:

- Thật là đáng sợ.

Hắn lại có chút ít nghi ngờ:

- Vì sao hào quang Vu lực của lão nhân kia là màu xanh đậm, mà chúng ta là ô quang?

Địa Hỏa Kim Kỳ Lân vất vả lắm mới tìm được một cơ hội đả kích hắn, lập tức không chút khách sáo nói:

- Bởi vì Vu lực của Băng Chi Tổ Vu đã đạt tới đẳng cấp tối cao, mà các ngươi bất quá chỉ là đám phế vật mới nhập môn!

Vũ La không hề nổi nóng, lần này mục đích xuống tầng đất đóng băng của hắn đã đạt, bèn rút đuốc lên, trở lên trên.

Địa Hỏa Kim Kỳ Lân không nhịn được nói thầm một câu:

- Rốt cục đây là địa phương quỷ quái nào, có cương phong vô cùng khó hiểu, có sinh hồn tám đại Thần Thú, còn có tế đàn của Băng Chi Tổ Vu, quả thật tà môn...

Vũ La bỗng nhiên hiểu được một việc:

- Băng Chi Tổ Vu chính là cường giả thời Hồng Hoang, nói cách khác, chúng ta còn đang ở thế giới trước kia.

- Xem ra đúng vậy. Vu lực chính là lực lượng của thế giới trước kia của chúng ta. Nếu đã là lực lượng này, chúng ta vẫn còn may mắn, vẫn chưa rời khỏi thế giới trước kia.

- Nhưng rốt cục đây là nơi nào?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play