Bạch Thắng Kiếp cười to, hơi có vẻ đắc ý liếc nhìn Cốc Mục Thanh, nhưng lại bực tức phát hiện ra, dường như Cốc Mục Thanh không có cảm giác gì với danh hiệu ‘chấn động thiên hạ’ của mình, ngược lại chỉ chăm chú nhìn một tên ngục tốt đứng sau lưng Kiều Hổ.

Ngoài miệng Bạch Thắng Kiếp tỏ ra khách sáo với Kiều Hổ:

- Cái gì mà Thiên Hạ Ngũ Đại Thần Bộ, đó là do mọi người quá yêu mà nâng đỡ. Bạch mỗ có tài đức gì có thể sánh ngang cùng Cốc tiên tử?

Trong lòng y lại cảm thấy kinh ngạc, Vũ La đứng sau Kiều Hổ chỉ là một tên ngục tốt hết sức tầm thường.

Bạch Thắng Kiếp có chút nghi hoặc, vì sao Cốc Mục Thanh lại nhìn chăm chú tiểu tử này?

Bất quá y âm thầm ghi nhớ Vũ La. chuẩn bị sau khi vào Nhược Lô Ngục sẽ hỏi thăm thử.

- Được rồi, đừng nhiều lời nữa...

Cốc Mục Thanh cắt đứt lời y:

- Hồng Ba đã chết, mau về Nhược Lô Ngục, thương lượng một chút với Diệp Đại nhân về chuyện thu xếp hậu quả.

về tới Nhược Lô Ngục, không còn chuyện gì của Vũ La. Kiều Hổ đích thân đưa bọn Cốc Mục Thanh đi gặp Diệp Niệm Am. Vũ La trở về phòng mình. Sau khi khóa cửa. hắn mở tráp gỗ ra. chui vào trong cung điện, lúc ấy mới trấn tĩnh tinh thần, thở ra một hơi thật dài, ngây người ra một lúc lâu. đột nhiên nở một nụ cười khổ, cũng không biết trong lòng mình đang nghĩ gì.

Cố gắng gạt nỗi buồn qua một bên. Vũ La lấy ngọc túy phách ra bắt đầu tu luyện. Bất kể trong lòng hắn có ý tưởng thế nào, cũng phải chờ hắn trở lại đỉnh phong mới có thể thực hiện được. Với tình trạng hiện tại, hắn cũng không có mặt mũi nào xuất hiện trước mặt Cốc Mục Thanh.

Lần trước Vũ La dùng một giọt Ngọc Duẩn Tủy Tương, thăng lên ba cấp. Bất quá Linh Vật thiên địa này cũng không thể khinh suất sử dụng, sau khi sử dụng một lần. phải chờ một thời gian mới có thể sử dụng lần nữa. Nếu như sử dụng liên tục, sẽ khiến cho thân thể không thể chứa nhiều linh khí như vậy, nổ tan xác mà chết.

Huống chi Vũ La đã trồng mầm ngọc tùy xuống đất. tuy rằng ngọc trúc đã lớn lên. nhưng không thể nào sinh ra thiên tài địa bảo nhanh như vậy. Bất quá có được rừng ngọc trúc này, chỉ cần qua vài năm. sẽ thu được không ít Ngọc Duẩn Tủy Tương. Vũ La hết sức coi trọng khu rừng ngọc trúc này, nếu hắn biết rằng rừng ngọc trúc vừa lớn lên đã bị cóc đất sét kia nuốt trọn cả một cây, không biết hắn sẽ đau lòng tới mức nào.

Lần này tu luyện nhập định, thời gian lặng lẽ trôi qua. mặt trời lặn về Tây, mặt trăng xuất hiện phía Đông, đến lúc Vũ La mở bừng mắt. lúc ấy đã là nửa đêm.

Lúc này tâm trạng của hắn đã bình tĩnh lại. Chuyện này đối với Nam Hoang Đế Quân vốn đạo tâm kiên định, cũng không phải là thành tích khiến cho người ta kiêu ngạo. Mất thời gian cả ngày trời, còn phải nhờ nhập định mới bình phục được nỗi lòng.

Hắn kiểm tra lại một chút cảnh giới của thân mình. Lần này tu luyện có hiệu quả hết sức thần kỳ, hắn chỉ còn cách cảnh giới Hợp Chân trung cấp một tầng giấy mỏng.

Trên thực tế, tu luyện đạo cảnh cũng tương quan với đạo tâm. Tiền kiếp Vũ La cảnh giới cực cao, đạo tâm tự nhiên cũng rất cao. Nguyên thần của hắn chuyển sinh, cho nên đời này tu luyện lại chỉ tu đạo cảnh, không cần tu đạo tâm.

Mà hôm nay gặp lại Cốc Mục Thanh, có cơ hội bù lại tiếc nuối lớn nhất trong tiền kiếp. Chuyện này đối với Vũ La là chuyện mà trước đây hắn chưa từng trải qua. tôi luyện đạo tâm của hắn tới một độ cao mới, cho nên cũng hết sức có ích cho việc đề thăng đạo cảnh.

Miếng ngọc túy phách này là lúc trước lừa gạt lấy được trong tay Lý Kình Vũ. tiêu xài một thời gian dài như vậy, đã sử dụng hết khoảng ba thành linh khí trong đó. Phần bên ngoài ngọc túy phách vốn có màu ngọc bạch nồng đậm. hiện tại đã mờ đi không ít. thậm chí có những nơi đã trở nên trong suốt.

Vũ La cất ngọc túy phách đi, ngẫm nghĩ một chút mới mở Thiên Phủ Chi Quốc ra. để xem Bồng Kinh Thần Mộc đã sinh ra Thụ Vương hay chưa.

Trong số bốn gốc Thần Miêu còn lại, có một gốc đang có chiều hướng suy tàn. ngân quang toàn thân chậm rãi mờ đi, lá cây cũng có vẻ ảm đạm.

Tuy rằng Vũ La rất muốn sớm nhìn xem Thụ Vương của mình rốt cục có gì bất phàm, bất quá chuyện này có nôn nóng cũng không được. Vũ La cũng hiểu rõ ràng. Thụ Vương cạnh tranh càng kịch liệt. Thụ Vương tương lai sinh ra sẽ càng hùng mạnh.

Sau khi quan sát Bồng Kinh Thần Mộc thỏa mãn. Vũ La bèn nhìn lướt qua rừng ngọc trúc bên cạnh. Không phải vì hắn không coi trọng rừng ngọc trúc, mà vì quy mô của nó còn rất nhỏ, chỉ cần nhìn thoáng qua là có thể thấy được.

Liếc mắt nhìn qua một cái, Vũ La định rời đi, nhưng chợt cảm thấy có chuyện gì đó không thích hợp. Hắn bèn quay lại, quan sát khu rừng ngọc trúc, quả nhiên có hai chỗ không thích hợp.

Đầu tiên giữa rừng rõ ràng thiếu đi một gốc trúc già. Kế tiếp, mình nhớ rõ ràng lần trước cũng không đặt cóc đất sét bên cạnh rừng trúc.

Vũ La đi tới nhìn lại, quả nhiên phát hiện ra đồng tiền ngọc trong miệng cóc. Hắn tò mò lấy đồng tiền ra khỏi miệng cóc, trong lòng kích động vô cùng.

Mình đoán quả không sai, con cóc bằng đất sét này quả nhiên có điều cổ quái.

Trong rừng ngọc trúc thiếu đi một cây trúc già. cóc đất sét tới bên rừng ngọc trúc một cách vô cùng khó hiểu, trong miệng bỗng nhiên xuất hiện một đồng tiền ngọc, Vũ La xâu chuỗi lại tất cả sự kiện, lập tức đoán ra có chuyện gì.

Cóc đất sét vẫn giữ nguyên bộ dáng cũ. Vũ La đặt đồng tiền ngọc sang bên. hai tay cẩn thận bê cóc đất sét đưa tới một gốc trúc già. Thế nhưng lần này, cóc đất sét vẫn không nhúc nhích.

Vũ La thấy vậy cười hăng hắc, lòng thầm nghĩ xem ra cũng là một loại thiên địa Linh Bảo, chỉ có thể dụ dỗ con cóc tham ăn này một hồi. Vũ La đảo tròn mắt. bèn mang theo cóc đất sét về cung điện trong tráp gỗ của mình. Bồng Kinh Thần Mộc trồng ở giữa Thiên Phủ Chi Quốc, tuy rằng hiện tại cóc đất sét này không thèm quan tâm tới Bồng Kinh Thần Mộc, nhưng một khi Thụ Vương sinh ra. trổ ra được bảo bối gì đó, cóc này nhất định lập tức xông lên vồ lấy. Nếu lúc đó mình không có ở đây, chẳng phải sẽ bị nó phá hoại tan tành sao?

Nếu là bảo bối bị nó nuốt đi, sau đó nhả ra thứ gì có giá trị như đồng tiền ngọc cũng còn tạm được, nếu không đáng giá. chắc chắn mình sẽ hối hận vô cùng.

Cẩn thận vẫn hơn. trước tiên Vũ La đặt cóc đất sét trên bậc thang bạch ngọc trong cung điện, sau đó mới cẩn thận quan sát đồng tiền ngọc màu đỏ sẫm này.

Cóc đất sét nọ chỉ to bằng trứng chim, thế nhưng lúc nuốt gốc ngọc trúc nọ, miệng nó lại há to bằng miệng bát. Mà đồng tiền ngọc này cũng không nhỏ, không kém gì thân thể cóc đất sét.

Trên đồng tiền ngọc phủ kín hoa văn. không phải văn tự. không phải phù chú. mà là một phương thức ghi lại ý thức trực tiếp lên đồng tiền ngọc, huyền diệu khó lòng giải thích.

Vũ La chỉ vừa sờ vào đồng tiền, lập tức hiểu được rõ ràng ý nghĩa của hoa văn được ghi trên đó. Dường như nó ần chứa một đạo thần thức, sau đó truyền lại cho Vũ La.

Chẳng qua phương thức ghi ý thức trên đồng tiền ngọc này hiển nhiên rất cao cấp. Phong ấn một đạo thần niệm chỉ có thể cho phép một người đọc, nhưng phương thức này có thể cho phép nhiều người hiểu được hàm nghĩa trong đó.

Thần niệm vừa lọt vào đầu Vũ La. nhất thời hắn trở nên hung phấn, mắt rực tinh quang, biết rõ bên trong cung điện không có người, không nhịn được cất tiếng kêu to:

- Là thật hay giả. chẳng lẽ là vị tiền bối nào đó muốn vui đùa. trêu chọc người khác hay sao?

Thật ra hắn biết hơn phân nửa là thật, pháp môn dùng đồng tiền ngọc ghi lại thần niệm này, thi triển không dễ dàng chút nào, cho nên không ai dùng cách thức này lưu lại để đùa cợt hậu nhân.

chỉ là thứ ghi trên đồng tiền ngọc này quá mức kinh người, khiến cho Vũ La trong lúc nhất thời cảm thấy khó lòng tin được.

Hắn nhớ lại đạo thần niệm kia một lần. Với nhãn lực Vũ La. đương nhiên có thể nhìn ra được thứ này là thật hay giả. Lúc này tâm trạng của hắn trở nên kích động vô cùng, chắc chắn là thật.

Trên đồng tiền ngọc này ghi lại một đạo pháp môn gọi là Thực Phù. đơn giản mà nói là một pháp môn cắn nuốt. Nuốt lấy các loài Linh Vật trong thiên địa. ngưng kết ra một lá linh phù.

Lúc ban đầu. vì tu vi còn thấp, chỉ có thể nuốt vật có linh khí như Thủy Ngọc đạo. Linh phù ngưng kết được tự nhiên cũng có uy lực không lớn, cấp bậc cũng không cao. nhưng theo tu vi tăng tiến, có thể nuốt được Linh Vật hùng mạnh hơn. Tỷ như tử khí phía Đông lúc mặt trời mới mọc, mười phần Thái Dương Chân Hỏa, tử lôi, ráng màu, thậm chí là khí Ngũ Hành Địa Sát Thiên Cương, âm dương nhị khí. thái sơ nguyên khí... Tu đến mức cao thâm, không gì là không nuốt được.

Đến lúc ấy, linh phù ngưng kết ra sẽ hùng mạnh đến mức không thể nào tưởng tượng.

Nói cách khác, đây là một pháp môn tu luyện phù sư.

Uy lực linh phù rất lớn, rất khan hiếm trên Tu Chân Giới, là bảo vật trân quý hơn cả pháp bảo. Phù sư trên Tu Chân Giới rất ít ỏi, không riêng vì pháp môn tu luyện phù sư ít ỏi, còn vì mỗi một môn truyền thừa phù sư đều phải cần đến điều kiện cực kỳ hà khắc.

Tỷ như đệ nhất phù sư Hướng Cuồng Ngôn ở Nam Hoang trong tiền kiếp của Vũ La. Vũ La từng tìm lão để lãnh giáo phương thức chế tác linh phù. Hướng Cuồng Ngôn nghe vậy hai mắt nhìn trời, không thèm giấu diếm nói cho hắn biết, truyền thừa của lão cần nhân tài thân có được hai thuộc tính Thủy Hỏa mới có thể tu luyện. Ngoài ra phải có được vấn Thiên Tuệ Căn. một trong Nhị Thập Đại Tuệ Căn của Tu Chân Giới. Nếu Vũ La thỏa mãn được hai điều kiện này, lão sẽ lập tức dốc hết sở học truyền thụ.

Hướng Cuồng Ngôn cũng không phải là ăn nói vô căn cứ, nếu Vũ La thật sự có được điều kiện như vậy, nhất định Hướng Cuồng Ngôn mừng rỡ vô cùng. Trên thực tế phù sư như vậy ở Tu Chân Giới rất hiếm hoi, nguyên nhân là vì người có được điều kiện truyền thừa như vậy quá ít.

Vấn Thiên Tuệ Căn vốn chính là ba loại Tuệ Căn hiếm hơi nhất trong số Nhị Thập Đại Tuệ Căn. Huống chi là thân thể còn phải kiêm hai thuộc tính Thủy Hỏa vô cùng hy hữu.

Người có được hai thuộc tính Thủy Hỏa, sau khi sinh ra chừng ba mươi ngày sẽ chết yểu. Trừ phi có tu sĩ sử dụng linh nguyên bồi bổ thân thể cho y từ lúc mới sinh ra, điều hòa hai loại thuộc tính. Cho đến khi y biết chuyện, mới truyền thụ pháp quyết cho y tự tu luyện, lúc ấy mới có thể giữ được mạng.

Nhưng làm sao có chuyện ngẫu nhiên như vậy được, sinh ra thân mang thuộc tính hy hữu này, lại có tu sĩ đi ngang qua phát hiện.

Mà người có được hai thuộc tính Thủy Hỏa, thêm vào vấn Thiên Tuệ Căn. tuy rằng Hướng Cuồng Ngôn là đệ nhất phù sư Nam Hoang, nhưng mấy trăm năm qua lão vẫn chưa tìm được một người nào để truyền nghề.

Trên thực tế, mục tiêu lớn nhất của tất cả phù sư trên đời này không phải là chế ra được một lá linh phù nhất phẩm, mà là tìm được một truyền nhân đủ tư cách. Phù sư cao quý vô cùng, được mọi người ngưỡng mộ, cả đời lại phải bôn ba đi tìm truyền nhân, không thể không nói rõ ràng là một chuyện mỉa mai khôn tả.

Phù sư sinh ra vô cùng khó khăn, lại thêm uy lực hùng mạnh của linh phù, tự nhiên địa vị của phù sư trên Tu Chân Giới rất cao.

Giống như Hướng Cuồng Ngôn, cho dù trước mặt Vũ La cũng vui cười giận mắng, không xem Nam Hoang Đế Quân như hắn ra gì, nhưng Vũ La cũng không dám trở mặt với lão. Ở tiền kiếp, Vũ La lấy Hạn Bạt Huyết Phần làm Quân Phù, phối hợp với sáu lá linh phù nhất phẩm làm Thần Phù, một quân sáu thần hợp thành phù trận Thất Hải Trợ có một không hai trong thiên hạ. Trong số sáu lá linh phù nhất phẩm này, có ba lá là do chính Vũ La thu thập, ba lá còn lại là hắn chuẩn bị tài liệu, thỉnh Hướng Cuồng Ngôn luyện chế giùm mình.

Hướng Cuồng Ngôn cũng là vị tu sĩ phe Ma đạo duy nhất trên khắp Nam Hoang có thể tiến vào lãnh địa phe Chính đạo mà không bị đuổi giết, ngược lại còn được xem như thượng khách.

Năm xưa Hướng Cuồng Ngôn từng đi qua Cửu Nghi sơn. Lâm Tuyệt Phong biết được, lập tức đích thân xuống núi thỉnh Hướng Cuồng Ngôn lên núi làm thượng khách. Hướng Cuồng Ngôn không kiên nhẫn, nhất quyết từ chối. Chẳng những Lâm Tuyệt Phong không nổi nóng, một đời chưởng môn miệng lưỡi trở nên dẻo quẹo, bám lấy Hướng Cuồng Ngôn mấy ngày. Rốt cục Hướng Cuồng Ngôn không chịu được phải cùng y lên núi.

Đại môn Cửu Nghi sơn mở rộng, đệ tử đứng đầy núi, một thân hoa phục, xếp thành hàng nghênh đón.

Không chỉ có như thế, Lâm Tuyệt Phong còn ra lệnh cho con gái ruột của mình mang trà ra mời. Cho dù là như vậy, Hướng Cuồng Ngôn vẫn làm theo ý mình, không ngừng khen ngợi Nam Hoang Đế Quân Thôi Xán là hảo hán tử trước mặt các trưởng lão của Cửu Nghi sơn.

Lúc ấy một mắt của Lâm Tuyệt Phong đã bị Thôi Xán làm mù, Hướng Cuồng Ngôn nói như vậy chẳng khác nào tát một cái thật mạnh vào mặt Lâm Tuyệt Phong. Thế nhưng Lâm Tuyệt Phong vẫn nén giận cười bồi, nhẫn nhịn hết thảy.

Từ đó có thể thấy được, địa vị của phù sư trên Tu Chân Giới quan trọng tới mức nào.

Mà bộ pháp quyết Thực Phù của Vũ La, kẻ nào sáng lập ra có thể nói đã tự mở ra một con đường mới, gạt bỏ hết thảy điều kiện hà khắc của phù sư. Theo như pháp môn này ghi lại, hầu như ai ai cũng có thể tu luyện, nếu truyền ra ngoài, hẳn sẽ tạo nên tình trạng phù sư đầy đất.

Bất quá tại sao Vũ La phải truyền nó ra ngoài?

Vũ La là thiên hạ đệ nhất hung nhân, chứ không phải thiên hạ đệ nhất đần độn.

Sau khi hắn đọc pháp môn Thực Phù này rõ ràng, bắt đầu cấp tốc tu luyện. Lộ tuyến hành công của pháp môn này quỷ dị khó lường, mười phần kỳ lạ. hầu như mỗi một bước đều ra ngoài dự liệu của người thường, khác với lộ tuyến vận chuyển linh khí của tu sĩ bình thường như trời với vực.

Cũng vì chuyện này, tu luyện pháp môn này vô cùng rối rắm khó khăn. Vũ La tốn hai canh giờ mới vận chuyển được một tiểu chu thiên, mà trong đó còn sai lầm mấy lần.

Mắt thấy trời sắp sáng, nhưng Vũ La vẫn một mực tu luyện pháp môn Thực Phù này, cũng không đi ăn cơm. cũng không tới chỗ Kiều Hổ điểm danh, một lòng một dạ quyết phải vận chuyển pháp môn này cho thuần thục.

Vũ La tu luyện lần này suốt cả một ngày. Trong mười hai canh giờ không ăn không ngủ. thế nhưng bất quá Vũ La chỉ vận chuyển được sáu tiểu chu thiên, không thể tăng tốc độ lên được chút nào. Thu hoạch duy nhất của hắn là trong quá trình vận chuyển không hề lầm lỗi.

Ngày hôm sau Vũ La vẫn không ra khỏi cửa. tiếp tục ở trong cung điện tráp gỗ tu luyện.

Ba ngày liên tục, Vũ La vẫn không thể tiến cảnh, mỗi tiểu chu thiên vẫn mất hai canh giờ như trước. Thế nhưng Vũ La không hề nhụt chí. nếu pháp môn này đơn giản, e rằng đến bây giờ đã không còn là bí mật. đã có người lãnh ngộ từ sớm.

Thời gian ba ngày này, Vũ La coi như nhập môn. với tu vi hiện tại của hắn. hút lấy linh khí bên trong Thủy Ngọc đạo, ngưng kết linh phù hẳn có thể thành công. Vũ La có chút nôn nóng muốn đi ra ngoài thử xem.

Một tràng tiếng đập cửa vang lên. Cốc Mục Thanh đang cầm hai chiếc đinh gỗ trong tay, vội vàng thu vào không gian trữ vật. lạnh nhạt nói:

- Tiến vào.

Một nữ ngục tốt bưng một cái khay tiến vào:

- Cốc Đại nhân, mời dùng bữa tối.

Cốc Mục Thanh gật gật đầu:

- cứ để đó.

Sau khi nữ ngục tốt buông khay xuống bèn rời khỏi. Bình thường Cốc Mục Thanh độc lai độc vãng, chỉ có một mình. Nàng làm nghề này nguy hiểm rất lớn. năm xưa cũng từng mang theo thị nữ hầu hạ. nhưng không bao lâu sau. thị nữ của nàng bị giết chết trong một lần hành động. Tuy rằng chuyện này không thể trách Cốc Mục Thanh, nhưng nàng vẫn áy náy trong lòng, sau khi giúp nguyên hồn thị nữ nọ chuyển thế vào trong một nhà giàu có, từ đó về sau không mang theo người nào nữa.

Lần này Diệp Niệm Am phái một nữ ngục tốt tới hầu hạ. Cốc Mục Thanh vẫn cảm thấy không quen.

Đã rất lâu. nàng chưa dùng bữa trong phòng. Nhớ lại thứ. dường như chỉ cùng mọi người ăn uống trong quán. Nàng cũng không làm ra vẻ thanh cao, ngược lại vào những tửu quán ồn ào huyên náo càng làm cho nàng có cảm giác chân thật.

Đến cảnh giới như Cốc Mục Thanh, ăn cơm cũng chỉ là hành động theo bản năng, không có bao nhiêu ý nghĩa thực tế.

Nàng nhìn mấy món ăn sáng tinh xảo trên bàn. không nhịn được nở một nụ cười khổ. Có đôi khi mình quá giống nam nhân, có lẽ đã trở thành nam nhân bà.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play