Thế giới của Thiên Phủ Chi Quốc khác với bên ngoài, nơi này sinh ra thứ tự sinh mệnh cũng không giống bên ngoài, Vũ La còn có chút không dám tin tưởng, cúi đầu tỉ mỉ quan sát con côn trùng kia, hình dạng giống như con kiến nhưng là màu xanh biếc. Hơn nữa trên đỉnh đầu cũng không phải là hai cái râu, mà là sừng cứng giống như trâu.

Đây nhất định không phải Vũ La mang từ bên ngoài vào. Với tu vi của Vũ La, nếu như có côn trùng bỏ trên người mình, hắn tuyệt đối có thể cảm giác được.

Con côn trùng này bỏ vào trong một đám cỏ bên cạnh, rất nhanh đã biến mất không thấy.

Thế nhưng ý nghĩa của nó lại vô cùng trọng đại, có nghĩa là Thiên Phủ Chi Quốc chính thức bước trên con đường trở thành một “thế giới chân thực”.

Thiện Phù Chi Quốc trưởng thành có ích lợi rất lớn đối với Vũ La. Nếu như Thiên Phủ Chi Quốc thật sự trở thành thế giới chân thực, vậy các loại tài nguyên cũng sẽ không ít hơn so với Đông Thổ, nơi này chính là bảo khố của Vũ La.

Cứ như trước mắt mà nói, các loại thảm thực vật trong Thiên Phủ Chi Quốc càng ngày càng rậm rạp, khi Vũ La sử dụng Mộc Thần Lực thì uy lực tự nhiên cũng sẽ càng lớn.

Đợi đến tương lai, sinh linh của nơi này dần dần trở nên đông đúc, phi cầm tẩu thú sinh sôi nảy nở, Vũ La đều có thể mượn dùng lực lượng của chúng. Hơn nữa mượn dùng mà thần không biết quỷ không hay, bản thân sinh linh nơi này cũng sẽ không phát hiện.

Vũ La phóng ý thức của mình ra, từ từ bao trùm phạm vi ba trăm trượng. Nơi này là Thiên Phủ Chi Quốc, chỉ cần hắn muốn, thậm chí có thể bao trùm toàn bộ thế giới.

Tìm tòi trong phạm vi ba trăm trượng phát hiện còn có mấy con côn trùng, nhưng làm cho hắn có chút thất vọng chính là những con côn trùng này cũng chỉ là một loài.

Vũ La lắc đầu, mình quá tham lam rồi, sự tiến hóa của sinh mệnh khó khăn cỡ nào? Có thể có một loài đã là không tồi rồi, trong thời gian ngắn cũng rất khó sinh ra loài thứ hai.

Mình nên thỏa mãn mới đúng, nhặt Thú Thủ Châu Liên trên mặt đất lên, Vũ La thu hồi Phù Cổ còn đang ở trong đó.

Trên liên châu có ba mươi sáu viên bảo châu, trên thực tế Phù Cổ mới đột phá được một viên trong đó, chẳng qua Vũ La đã biết vật này có chỗ lợi gì, tạm thời không cần Phù Cổ mạo hiểm đi dò xét những bảo châu khác nữa.

Lần này, Phù Cổ và Vũ La đều quá mệt quá chừng, sau khi được Vũ La thu về, Phù Cổ liền chui vào Tổ Linh yêu đan hấp thu lực lượng để khôi phục.

Kế hoạch của Vũ La muốn tìm hiểu bí mật của Chuyên Húc Thạch Phù lại đành phải để lần sau.

Vũ La từ trong Thiên Phủ Chi Quốc đi ra nhìn thoáng qua... Phong Thần Bảng... Quả nhiên... Thiên Phủ Chi Quốc... Đã từ vị trí của Thần Tướng thất phẩm bước vào hàng ngũ của Thần Tướng lục phẩm.

Về phần Thú Thủ Châu Liên, Vũ La đoán chừng, đã khống chế viên bảo châu kia là có thể sử dụng. Nhưng bảo vật này thi triển ra, rốt cuộc có tình huống gì, hiện tại hắn cũng không biết rõ ràng lắm. Phù Cổ đã quá mệt, hơn nữa vết thương cũ chưa hoàn toàn bình phục, Vũ La không dám mạo hiểm.

Hắn từ trong phòng đi ra ngoài, người hầu bên ngoài mừng rỡ, lập tức bay đi báo cáo với Nam Vinh Ngọc Hồng. Trước khi Nam Vinh Ngọc Hồng đến tự có thị nữ tiến lên hầu hạ rửa mặt thay quần áo, sau đó thức ăn điểm tâm đủ món đưa lên giống như nước chảy.

Vũ La tùy ý ăn mấy miếng, sau đó phất tay bảo bọn họ mang đi.

Thức ăn bên này mang đi, bên kia nước trà đã mang lên.

Đúng lúc này, một tiếng cười sang sảng từ cửa truyền tới:

- Ha ha ha, Vũ La tiên sinh thật làm cho ta đợi đến khổ, ngài bế quan yên lặng không một tiếng động, một lần chính là bảy ngày...

Vũ La có chút bất ngờ:

- Đã bảy ngày rồi sao?

Nam Vinh Ngọc Hồng một thân áo choàng màu xanh tím ung dung sang quý, thắt đai ngọc màu trắng, đường hoàng bước tới.

- Không phải chỉ là bảy ngày thôi sao.

Hắn cố ý thân thiết liền làm ra vẻ hào sảng, có vẻ như từ trước đến nay vẫn quen nói giỡn:

- Bệ hạ còn tưởng ngươi muốn vứt bỏ năm món bảo vật kia rồi chứ.

Vũ La lúc này mới nhớ tới, Nam Vinh Ngọc Mị đã đáp ứng mình, mặc cho mình chọn năm món trong bảo khố hoàng thất của Bán Yêu tộc.

Chẳng qua hiện tại trong lòng hắn còn nhớ tới một việc:

- Còn chưa có tin tức của Địch Thiên Vũ ư?

Nam Vinh Ngọc Hồng ngồi xuống, thị nữ xinh đẹp quỳ bên hầu hạ rót trà cho hai người. Trấn Hải Vương cười hắc hắc, có chút kiêu ngạo nói:

- Địch Thiên Vũ mặc dù là Đại Thánh Yêu tộc, nhưng ta đoán chừng hắn cũng không dám một mình xâm nhập Thần Hoang Hải. Trong thời gian này có lẽ cũng đang tìm trợ thủ.

Vũ La yên lặng gật đầu, Nam Vinh Ngọc Hồng nói không sai, cho dù là Hồng Phá Hải cũng chỉ là trấn thủ ven biển, không dám lớn lối xông vào Thần Hoang Hải, nhưng hắn còn có rất nhiều khôi lỗi trợ thủ.

Thực lực của Địch Thiên Vũ trong Đại Thánh Yêu tộc không sai biệt lắm so với Thiết Hoành Giang, thuộc về bậc trung lệch dưới, một mình hắn đúng là không dám tới Tịch Diệt đảo.

Đến cảnh giới như Địch Thiên Vũ nếu đi tìm trợ thủ, nhất định cũng là Đại Thánh Yêu tộc, những người này cũng không phải dễ dàng mời được.

Nam Vinh Ngọc Hồng bưng chén trà lên đánh trống lảng:

- Vũ La tiên sinh mới tới đây, ta lâm thời tìm người làm ra bộ trà cụ này, ngươi đừng chê đơn sơ, chỉ sợ lá trà này cũng không hợp khẩu vị của ngươi. Ngươi nói xem thích uống loại trà gì, ta lập tức phái người đi tìm.

Bán Yêu tộc suốt ngày ngâm mình trong nước, tự nhiên là không có thói quen uống trà.

Vũ La khẽ mỉm cười:

- Không cần, được rồi.

Hắn lấy trà của mình ra, nhưng thật sự hiện tại uống không trôi. Sau khi uống hết một chén, cảm thấy cũng đã đến lúc, Vũ La đứng lên nói:

- Điện hạ, chúng ta xuất phát thôi.

Nam Vinh Ngọc Hồng thật sự uống không quen vị đắng chát này của loại trà này, vội vàng bỏ chén xuống:

- Tốt, chúng ta đi.

Nếu như từ trên không trung nhìn xuống, trên thực tế Tịch Diệt đảo là một hòn đảo hẹp mà dài. Phòng ngự sâm nghiên của hòn đảo cũng chia làm hai bộ phận, đều lấy một tòa kiến trúc to lớn làm trung tâm, phòng ốc kiến trúc bên ngoài sắp xếp thành vòng tròn lan tỏa.

Hai tòa kiến trúc hạch tâm này, một là quốc khố của Bán Yêu tộc, một là bảo khố của hoàng thất.

Trên thực tế hai tòa kiến trúc này cũng chỉ là vò ngoài, khố phòng chân chính đều là một không gian độc lập.

Bán Yêu tộc lấy tả vi tôn (trái làm chính), Tịch Diệt đảo chính là hướng Đông Tây, lấy ngồi Bắc hướng Nam mà luận, bảo khố hoàng thất ở vào bên phải, địa vị thấp hơn quốc khố.

Chẳng qua bảo khố hoàng thất chỉ là một cách gọi khác của một ít gia tộc họ Nam Vinh lập môn hộ riêng, những gia tộc này cũng thiết lập bảo khố ở đây không ít. Ngoài ra còn có bảo khố gia tộc của không ít thị tộc lớn cũng ở phía ngoài.

Đương nhiên những chuyện này đều phải trả tiền thuê.

Có thể sắp đặt bảo khố của gia tộc ở chung một chỗ với bảo khố hoàng thất đối với thị tộc của Bán Yêu tộc mà nói, tuyệt đối là một loại vinh quang, không ít tộc trưởng thị tộc thậm chí coi đây là mục tiêu phấn đậu cả đời, nếu không thể làm được điều này, sau khi chết đi cũng không có mặt mũi đi gặp tố tiên.

Cửa vào của bảo khố hoàng thất có trọng binh canh gác, trên thực tế Bán Yêu tộc phần lớn đều sống dưới nước, từng vòng kiến trúc bên ngoài bảo khố hoàng thất điêu khắc đều rất có công dụng, cất giấu các loại trận pháp, có chịu trách nhiệm trinh sát, có chịu trách nhiệm phòng ngự, có chịu trách nhiệm phản kích.

Đi vào mười dặm gần bảo khố, canh gác tăng cường rõ ràng, nói là năm bước một tốp binh, mười bước một trạm gác cũng không phải là cường điệu.

Có Nam Vinh Ngọc Hồng đi cùng tự nhiên là một đường thông suốt không trở ngại. Không mất bao lâu đã đi tới bên ngoài bảo khố hoàng thất, kiến trúc chủ thể của tòa bảo khố này chính là dùng một khối đá ngầm màu đen khổng lồ điêu khắc một pho tượng dị long, đầu rồng thân sư tử, đuôi giống như đuôi cá.

Pho tượng to như một ngọn núi nhỏ, dáng vẻ uy nghiêm, cũng không biết đã gia trì trận pháp gì, bê ngoài đá ngầm màu đen hiện lên ánh sáng loáng của kim loại.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play