Thần Long nói ngày thần công của Vũ La đại thành chính là lúc phong ấn của Bán Yêu tộc được giải trừ, nhưng không có nói rốt cuộc là ai sẽ giải trừ. Nếu như là Vũ La, mình nghĩ biện pháp khống chế hắn, vậy hết thảy không thành vấn đề. Nhưng nếu như Thần Long lưu lại loại ấn kỹ nào đó ở trong cơ thể Vũ La, sau khi thần công của Vũ La đại thành, Thần Long có thể có cảm ứng, chạy trở về tự mình giải trừ phong ấn cho Bán Yêu tộc, vậy thì phiền toái rồi.

Nếu Thần Long biết những năm qua Nam Vinh Ngọc Mị nàng cầm tù Vũ La, đừng nói là giải trừ phong ấn, chỉ sợ dưới cơn nóng giận sẽ tru diệt toàn bộ Bán Yêu tộc cũng không chừng.

Nàng không cảm thấy Thiên Nhân Nhất Kiếm của mình có thể đối phó được thanh tuyệt thế hung đao kia của Thần Long.

Thế nhưng nàng đã trở mặt với Vũ La, nàng đường đường là nữ hoàng Bán Yêu tộc, hiện tại bảo nàng lôi kéo quan hệ, ăn nói khép nép tự nhiên là cực kỳ khó chịu.

Vũ La từ trong hưng phấn khôi phục lại, lý trí quay về, vấn đề nghĩ đến đầu tiên không phải là Nam Vinh Ngọc Mị. Nam Vinh Ngọc Mị đã không phải là uy hiếp với hắn nữa, Vũ La đã sớm đoán được những suy nghĩ đó của nàng, cũng tính ra được Nam Vinh Ngọc Mị không dám làm gì mình. Hắn chỉ nghĩ đến câu nói kia của Thần Long, Thần Long nói mình to gan lớn mật, còn nói mình phá vỡ gông xiềng giúp hắn.

Vũ La lúc trước chỉ biết Cửu Long Thôn Nhật Đại Pháp chính là Tiên quyết, phàm nhân

Tu luyện Tiên quyết vô cùng khó khăn, hung hiểm vô hạn, lại không nghĩ đến còn là “gông xiềng” gì.

Trong lòng hắn nghi hoặc: Bộ Tiên quyết này rốt cuộc có lai lịch gì?

Ầm ầm ầm...

Dưới chân hai người thoáng động, bãi bùn đã không có lực lượng của Thần Long chống đỡ bắt đầu chậm rãi trầm xuống.

Vũ La và Nam Vinh Ngọc Mị vội vàng bay lên không, hai người nhìn nhau một cái. Nam Vinh Ngọc Mị biết mình thủy chung là không tránh thoát đành phải kiên trì tiến lên:

- Vũ tiên sinh...

Vũ La khoát tay:

- Bệ hạ không cần khách khí với ta, trong lòng ngươi không cam, lòng ta tức tối cũng khó dẹp. Đáng tiếc tình thế nghịch chuyển, cũng không phải ngươi kiên trì nhận lỗi, nói mấy lời dễ nghe là có thể giải quyết.

Vũ La cũng không quan tâm thái độ của người khác đối với mình, kiếp trước hắn cao cao tại thượng, những cảnh cúi đầu quỳ gối này đã thấy quá nhiều rồi, cho dù là trong lòng Nam Vinh Ngọc Mị không có chút khúc mắc gì cố ý tận lực nịnh nọt, hắn cũng không có bao nhiêu cảm giác sảng khoái.

Trên thực tế, Vũ La bị Nam Vinh Ngọc Mị bắt như vậy, hắn cũng không trách cứ đối phương, đổi lại là hắn cũng phải làm như vậy.

Nhưng điều này cũng không đại biểu Vũ La sẽ không làm cho đối phương trả giá thật nhiều.

Nam Vinh Ngọc Mị cũng hiểu được, gật đầu nói:

- Như vậy là tốt nhất, ngươi có yêu cầu gì?

Vũ La hỏi ngược lại:

- Bán Yêu tộc có thể trả giá bao nhiêu?

Ý niệm đầu tiên của Nam Vinh Ngọc Mị chính là than nghèo, lấy cớ cũng là có sẵn: Vừa rồi tế tự đã hao tổn rất nhiều vật quý giá tích trữ xua nay, bảo khố của Bán Yêu tộc đã bị lấy sạch.

Thế nhưng ý niệm này cũng chỉ quay một vòng ở trong đầu của nàng mà thôi, lập tức đã bị phù quyết rồi.

Nam Vinh Ngọc Mị hiện tại đã có thể nắm bắt được tính cách của Vũ La không sai biệt lắm, quan hệ hai bên căng thẳng như vậy, Vũ La giờ công phu sư tử ngoạm không hề áy náy trong lòng. Nếu còn cò kè mặc cả, chắc chắn sẽ làm cho Vũ La không hài lòng, trả giá càng cao hơn nữa.

Không bằng sảng khoái một chút, ngược lại có thể cứu vãn một chút hình ảnh của mình ở trong lòng Vũ La.

Lông mày của nàng nhíu lại:

- Theo ta đi Tịch Diệt đảo đi, ta sẽ mở bảo khố của Bán Yêu tộc ta, ngươi có thể tùy ý lựa chọn ba món.

Vũ La hừ một tiếng, tỏ vẻ không hài lòng:

- Ba món thôi ư?

Nam Vinh Ngọc Mị cắn răng một cái:

- Năm món! Thật không thể nhiều hơn được nữa, ngươi không biết trong bảo khố của tộc ta, vét hết tất cả chỉ có mười mấy món.

Vũ La tròng mắt quét đi quét lại:

- Ngươi sẽ không động thủ trước chuyển những thứ trân quý đi chứ?

Nam Vinh Ngọc Mị nổi cáu:

- Trước tiên ngươi có thể đi xem một chút, nếu như không có thứ vừa ý có thể đổi điều kiện khác.

Vũ La cười nói:

- Thành giao!

Nam Vinh Ngọc Mị hết sức nén giận, nữ hoàng bệ hạ vô cùng mạnh mẽ, mấy ngàn năm nay, Bán Yêu tộc ở dưới sự dẫn dắt của nàng tác chiến với Yêu tộc Đông Thổ liên tục thắng lợi, đã làm cho Yêu tộc không dám xâm nhập Thần Hoang Hải, nếu không phải Hồng Phá Hải giống như cái đinh cắm ở trong Thần Hoang Hải, chỉ sợ Bán Yêu tộc đã xâm nhập Đông Thổ rồi.

Có thể nói kể từ khi đăng cơ, Nam Vinh Ngọc Mị chưa từng cúi đầu thỏa hiệp trước bất kỳ ai.

Đối ngoại nàng thà rằng chiến đấu trên hai mặt trận, chứ không chịu thỏa hiệp với Yêu tộc Đông Thổ hay là Cự Yêu tộc ngoài đại dương.

Đối nội, dùng thủ đoạn mạnh mẽ, cứng rắn bóp chết tất cả nhân tố không ổn định của Bán Yêu tộc. Ngay cả đại sự sinh thái tử, Nam Vinh Ngọc Mị cũng không thỏa hiệp, nàng không có lựa chọn nam phi của bất kỳ thế lực nào chuẩn bị cho nàng, mà dùng một loại bí pháp một mình mang thai cực kỳ đau đớn của Bán Yêu tộc truyền thừa.

Nhưng lần này, dù nàng không muốn thỏa hiệp cũng phải thỏa hiệp.

Vương Thuyền đã tan nát, Nam Vinh Ngọc Mị đành lấy ra một món pháp bảo phi hành tên là Đầu Cốt Bảo Oản. Vũ La không nói nửa lời lập tức chui vào trong, Nam Vinh Ngọc Mị

Điều khiển bay đi Tịch Diệt đảo.

Vũ La rảnh rỗi bèn chui vào trong Thiên Phủ Chi Quốc, lấy Thú Thủ Châu Liên mà Thần Long vừa tặng ra quan sát một phen.

Động Động hết sức buồn chán, Vũ La bèn thả nó ra, tiểu tử vẫn không an phận, ngồi xuống đứng lên, đứng lên lại ngồi xuống, mắt nhìn vòng châu, lại nhìn Vũ La, lộ vẻ rất là khinh thường.

Vũ La lườm nó một cái:

- Ngươi biết cách dùng thứ này đúng không?

Con ngươi nhỏ của Động Động đảo hai vòng, rất kiên định lắc lắc đầu. Vũ La cười nói:

- Cho dù ngươi biết thì thế nào chứ? Ngươi lại không nói được, không có cách nói cho ta biết, thứ này rốt cuộc có ích lợi gì...

Động Động nhụt chí một hồi, ủ rũ cúi đầu xuống, thành thành thật thật ngồi một bên.

Vũ La chèn ép sự kiêu ngạo của Động Động thành công, vô cùng đắc ý bắt đầu kiểm tra Thú Thủ Châu Liên trong tay, đáng tiếc sự đắc ý của hắn cũng không kéo dài bao lâu, đã muốn hóa điên giống như Động Động.

Mới lúc trước vừa gặp phải một tên Chuyên Húc Thạch Phù thủy hỏa bất xâm, không ngờ rằng xuất hiện tên thứ hai nhanh như vậy.

Vũ La đã vận dụng linh nguyên, thần lực, nguyên hồn, nhưng không có thứ nào có thể thẩm thấu vào trong chuỗi liên châu này.

Mỗi một viên châu vừa tròn vừa sáng, lại vô cùng chắc chắn, trời sinh một loại đặc tính bài xích ngoại lực, hơn nữa còn là cực kỳ bài xích, vả lại loại bài xích này cực kỳ hùng mạnh, Vũ La ỷ mạnh xâm nhập cũng không làm được.

Những thần thú thượng cổ tạo thành liên châu này đều là tồn tại vô cùng hùng mạnh, cho dù là bị Thần Long chém đầu, lực lượng khi còn sống cũng có bảy phần lưu lại trong đầu thú, đương nhiên không phải tu vi Vũ La hiện tại có thể ỷ mạnh xâm nhập.

Hắn cũng cúi đầu ủ rũ, Phù Cổ đã nghỉ ngơi hơn một tháng rồi, thương thế lại nghiêm trọng hơn so với tưởng tượng của hắn, đến bây giờ cũng chỉ có hơi chút khởi sắc mà thôi. Vũ La vẫn không dám mạo hiểm vận dụng Phù Cổ, không thể làm gì khác hơn là một lần nữa áp chế sự tò mò của mình, thu liên châu lại chờ Phù Cổ bình phục.

Từ bờ biển Thiên Hoang Hải chạy tới Tịch Diệt đảo lại mất hơn một tháng. Trong một tháng này Vũ La một mực ở trong Đầu cốt Bảo Oản. Nam Vinh Ngọc Mị ở bên ngoài “kéo xe”, tức giận không ít: Không ngờ Vũ La không đi ra ngoài một lần! Chỉ cần Vũ La đi ra một lần, nàng có thể thuận thế thu bảo vật của mình lại, lộ trình còn lại Vũ La tên tiểu tử thối nhà ngươi cũng giống như trẫm, thành thành thực thực tự đi đi.

Thế nhưng trong hơn một tháng này Vũ La đều đang bế quan, ngoại trừ tu luyện Cửu Long Thôn Nhật Đại Pháp thì là trợ giúp Phù Cổ trị liệu thương thế.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play