Bất kể là ai nhìn thấy một bộ xương đầu rồng như vậy cũng phải giật mình không nhỏ, Vũ La cũng không phải ngoại lệ.
Ạ*
Nam Vinh Ngọc Mị cảm thán một tiếng, dịu dàng quỳ xuống ở ngay trên mặt biển, hướng về phía chiếc xương đầu rồng kia dập đầu hành lễ:
- Kẻ bất hiếu Nam Vinh Ngọc Mị, sau bốn ngàn năm cuối cùng trở về thánh địa của tộc ta.
- Lịch đại tổ tiên Bán Yêu tộc ở trên, phù hộ Nam Vinh Ngọc Mị thuận lợi giải khai phong ấn, thức tỉnh huyết mạch của tộc ta, nhất thống Đông Thổ!
Sau khi quỳ lạy, nàng lấy trong lòng ra một chiếc hộp ngọc, trên hộp ngọc được khảm một viên bảo châu màu lục bằng ngón tay út. Mở hộp ngọc ra, bên trong là một viên ngọc châu màu đỏ thẫm lớn bằng nắm tay, trong hạt châu thần quang chảy xuôi giống như một luồng hỏa diễm. Vũ La cảm giác được rõ ràng lực lượng hùng mạnh trong hạt châu kia đang không chịu khống chế, phát tán từng trận dao động ra ngoài.
Từ trên dao động này phán đoán, lực lượng ẩn giấu bên trong hạt châu này không ngờ có thể so sánh với viên Tố Linh Yêu Đan mà Thiết Hoành Giang phái người tìm được ở trong Thần Trủng ở Ma Sơn kia.
Vũ La thầm giật mình, Bán Yêu tộc quả nhiên là sớm có chuẩn bị, loại đồ vật này tuyệt đối là chỉ có thể gặp mà không thể cầu, không có khả năng Nam Vinh Ngọc Mị lâm thời tìm được.
Hai tay của Nam Vinh Ngọc Mị nâng viên yêu đan kia lên, dịu dàng cúi đầu với bộ hài cốt đầu rồng dưới nước kia, yêu đan nhẹ nhàng bay ra, thật giống như có một bàn tay khổng lồ đang thao túng, nhẹ nhàng đặt yêu đan vào trong miệng rồng.
Yêu đan màu đỏ thẫm ở trong hắc thủy lộ vẻ cực kỳ rực rỡ, màu đen phối hợp với màu đỏ tạo ra một loại mỹ lệ quỷ dị. Yêu đan bị hắc thủy phun ra từ miệng rồng kích động không ngừng chuyển động, sau đó chậm rãi trầm xuống, dung nhập vào bên trong miệng rồng biến mất không thấy, sau đó tất cả trở lại như cũ.
Mà Nam Vinh Ngọc Mị lại vẫn như trước phù phục trên mặt biển không nhúc nhích.
Một lúc lâu sau, mặt biển dưới chân Vũ La trở nên chập chờn, sắc mặt của hắn khẽ biến, bởi vì hắn cảm giác được, một cỗ lực lượng đáng sợ đang thức tỉnh bên dưới mặt biển.
Lực lượng hùng mạnh kia Vũ La bình sinh ít thấy, hiện tại chỉ là phóng ra một chút ý thức thức tỉnh, khí thế đã làm cho biển cả bất an.
Nam Vinh Ngọc Mị giơ hai tay lên cao, liên tục ci lạy, trên mặt phát đỏ do kích động, trong miệng không ngừng niệm chú ngữ cổ xưa mà Vũ La không hiểu, thanh âm xa xưa mênh mông.
Nam Vinh Ngọc Mị không ngừng điều chỉnh tốc độ niệm và âm điệu của mình, dần dần tiết tấu của chú ngữ ăn khớp với dao động của biển cả.
Ầm...
Một tiếng sấm nặng nề từ sâu dưới đáy biển truyền đến, khí thế khủng bố phóng lên cao, một đạo thần quang màu vàng đen lộ ra khỏi mặt nước, trong nháy mắt quét qua mấy ngàn dặm không trung.
Vũ La theo bản năng bay lên không, lại nhìn thấy Nam Vinh Ngọc Mị vẫn như trước thành kính quỳ gối trên mặt biển, hoàn toàn không phát giác chiếc váy dài màu tím đã bị nước biển làm ướt hết, chú ngữ trong miệng càng lúc càng nhanh, mặt biển rung động cũng càng trở nên kịch liệt.
Ầm ầm ầm!
Trên mặt biển tiếng nước dồn dập, vô số bọt nước lớn bằng nắm tay không ngừng bắn lên.
Oành! Lại là một tiếng nổ, trên mặt biển xung quanh sông đen dâng lên một cột nước cực lớn đường kính mười trượng. Mà bất luận mặt biển nổi sóng như thế nào, sông đen kia vẫn là một mảnh bình tĩnh như trước, âm thầm lặng lẽ mãi mãi chảy dài.
Ào ào, mặt biển xung quanh sông đen dần dần bốc lên, nước biển nhanh chóng chảy ra xung quanh. Hô hấp của Vũ La bị kìm hãm, bởi vì cỗ lực lượng kia đã chân chính thức tỉnh rồi, nó đang quật khởi, mặt biển cũng dâng lên theo sự quật khởi của nó.
Lực lượng càng ngày càng mạnh, cho dù là Vũ La cũng cảm giác toàn thân khó chịu, lực lượng kia sau khi thức tỉnh vô cùng bá đạo, mặc dù không cố ý đối phó Vũ La, thế nhưng một loại uy thế tự nhiên áp bách Vũ La thống khổ không chịu nổi, điều động thần lực và linh nguyên cũng trở nên vô cùng khó khăn.
Nam Vinh Ngọc Mị quỳ ở bên cạnh đầu nguồn sông đen, nước biển bên người điên cuồng thỉnh thoảng hoàn toàn bao phủ lấy nàng, cho dù dưới tình huống này, Nam Vinh Ngọc Mị cũng không có đình chỉ chú ngữ trong miệng.
Cảnh tượng vô cùng hoành tráng, mặt biển phạm vi mấy chục dặm dâng lên, rất nhiều nước biển chảy cuồn cuộn ra ngoài. Nước biển màu xanh, bọt nước màu trắng, dấy lên những ngọn sóng cao hàng chục trượng.
Vô luận là Nhân tộc hay là Yêu tộc ở trước mặt lực lượng hùng mạnh như vậy, đều lộ vẻ vô cùng nhỏ bé.
Cuối cùng, toàn bộ đáy biển đã lộ ra khỏi mặt nước, một mảnh bùn vàng lại bằng phẳng, còn có một chút tôm cua, sao biển, sò hến sót lại đang giãy dụa.
Mảnh đáy biển này còn đang tiếp tục dâng cao lên, đến khi cao hơn mặt biển một trượng mới ngừng lại, trên mặt biển xuất hiện một binh đài cực lớn.
Cỗ khí thế kia bao phủ toàn bộ binh đài, ngoại trừ Nam Vinh Ngọc Mị ra, tất cả sinh linh ở trên đó đều không chịu nổi, nhanh chóng diệt vong.
Vũ La chỉ cảm thấy hô hấp khó khăn, giống như bản thân đang ở bên trong bùn lầy. Muốn cử động cánh tay cũng phải phí sức hơn mấy lần so với bình thường.
Phía trên bình đài, những mỏm đá ngầm kia giống như những thanh chủy thủ cắm ở trên bãi bùn màu vàng.
Sông đen vẫn lẳng lặng chảy phía trên bãi bùn như trước, mãi mãi không thay đổi.
Hài cốt đầu rồng cực lớn kia vẫn ở đầu nguồn sông đen, không biết mệt mỏi phun ra hắc thủy.
Nam Vinh Ngọc Mị quỳ đi tới bên cạnh đầu nguồn sông đen, ngón tay rạch một cái ở trên cổ tay mình, máu tươi chảy ra ồ ồ rơi vào trong sông đen.
Theo máu tươi chảy ra, Nam Vinh Ngọc Mị không ngừng lấy ra từng món bảo vật ném vào trong sông đen. Những bảo vật này, bất cứ món nào cũng không kém hơn so với viên yêu đan đỏ thâm lúc trước, mỗi một món bảo vật rơi vào trong sông đen đầu tiên dung hợp với máu tươi của Nam Vinh Ngọc Mị, sau đó lập tức chìm vào trong miệng rồng.
Miệng rồng kia giống như một cái động không đáy, có thể thoải mái nuốt hết đồ vật hiến tế không ngừng, ngay cả bọt nước cũng không có.
Liên tục mười tám món bảo vật, Nam Vinh Ngọc Mị cũng chảy mất chừng mười tám chén máu, toàn bộ bãi bùn cuối cùng vang lên một tiếng nố, chấn động nhè nhẹ một chút.
Vũ La vốn tưởng rằng, cỗ lực lượng ở sâu trong đáy biển đã hoàn toàn thức tỉnh, mãi đến lúc này mới phát hiện mình đã sai lầm rồi. Sau khi mười tám món bảo vật được ném vào, sông đen trên bãi bùn thần quang màu vàng đen phun ra mãnh liệt, cỗ lực lượng kia đột nhiên lại tăng cường ba phần!
Đến lúc này Vũ La căn bản vô lực lơ lửng trên không trung, dưới khí thế của cỗ lực lượng kia áp chế, thân thể hắn càng ngày càng nặng, cuối cùng rơi xuống mặt đất.
Hai chân của hắn vừa đạp trên bãi bùn liền cảm thấy có điểm không thích hợp, một cỗ lực lượng phản tác dụng hùng mạnh từ dưới mặt đất kéo đến cuồn cuộn. Vũ La cực kỳ kiêng kị đối với cỗ lực lượng hùng mạnh kia, lập tức ra sức nhảy lên... Mạnh mẽ điều động linh nguyên ổn định thân hình ở trên không khoảng một trượng, cúi đầu nhìn xuống, dấu chân của mình ở trên bãi bùn đang dần dần biến dạng.
Bụp... Một tiếng vang nhỏ, dấu chân vỡ nát, một thứ màu vàng nhạt từ dưới mặt đất xông ra.
Thứ kia càng ngày càng cao, mới đầu chỉ lớn bằng nắm tay, về sau không ngờ càng ngày càng lớn, càng ngày càng thô, chỉ trong thời gian một chén trà nhỏ thứ kia toàn bộ dâng lên khỏi mặt đất, Vũ La trợn mắt há mồm!
Đây là một bộ xương khô hình cung, dài tới mười trượng, đường kính gần một trượng. Lúc trước Vũ La nhìn thấy chính là màu vàng nhạt, hiện tại xem ra phải nói là màu vàng kim nhạt mới đúng.
Nam Vinh Ngọc Mị cũng không để ý tới việc cầm máu cho mình, sau khi bộ xương khô kia hoàn toàn lộ ra, nàng tỏ ra thành kính quỳ xuống, hướng về phía bộ xương khô lạy ba lạy.
Vũ La từ trên không trung nhìn xuống, hai bên bờ sông đen toàn là loại xương khô màu vàng kim nhạt này.
Mình dẫm phải chắc chắn là một chiếc xương sườn, ngoại trừ một chiếc đó, hai bên bờ sông còn có rất nhiều. Không chỉ có xương sườn, còn có xương cột sống, xương đùi, xương ngón tay, xương đuôi...
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT