Nguyễn Xạ Nhật cảm thấy cổ họng khô khốc, khó chịu vô cùng. Không riêng gì y, mười mấy chiến sĩ Bát Đại Thần Trủng còn sống sót cũng phải trợn mắt há mồm. Tiểu tử này còn là người sao, chúng ta nhiều người như vậy, có Nguyễn Xạ Nhật dẫn dắt, còn có linh dược gia tăng thực lực, cũng phải hao hết sức lực mới có thể xông vào. Tiểu tử này chỉ có một mình, còn có thế nhanh hơn chúng ta một bước.

Trên thực tế cũng nhờ pháp bảo của Vũ La không ít, thù đoạn cũng nhiều, cho nên xông quan vô cùng thuận lợi. Bới vì thù đoạn của bọn Quỷ Vương trong mỗi tầng khác nhau, Vũ La có thế ứng phó linh hoạt, tự nhiên thuận lợi hơn bọn Nguyễn Xạ Nhật.

Thân hắn lại mạng bốn đạo Thiên Mệnh Thần Phù, phúc duyên này không dám nói là độc nhất vô nhị, tối thiểu trong ngàn năm trở lại đây chưa có người thứ hai. Cho dù là Thôi Xán tiền kiếp cũng không thể sánh được với hắn hiện tại.

Vũ La thở dốc một hồi, sau đó tiện tay lấy mấy viên linh dược trong Thiên Phủ Chỉ Quốc ra cho vào miệng. Hiệu quả của linh dược hầu như phát sinh ngay tức khấc, thương thế trên người Vũ La khôi phục với tốc độ có thể thấy được bằng mắt thường.

Nguyễn Xạ Nhật nhìn chăm chú, cơ mặt khẽ giật. Đó là linh dược, cho dù là bản tọa cũng không dám phí phạm như vậy, lấy linh dược trân quý ra ăn như đậu phộng.

Đại đa số linh dược của Hống Tuyền Thần Trủng là tổ truyền, cũng có một ít là tìm kiếm được. Nhung bất kể thế nào, nếu Nguyễn Xạ Nhật chỉ trúng phải thương thế bình thường, cũng tuyệt không dám dùng linh dược một cách hoang phí như vậy. Thấy Vũ La thoải mái uống linh dược không có chút gánh nặng tâm lý nào, cho dù y luôn tự cao, lúc này cũng có chút ghen tị với Vũ La.

Các chiến sĩ Bát Đại Thần Trủng đi theo Nguyễn Xạ Nhật thấy vậy vô cùng hâm mộ. Nếu không phải lần này tiến vào Niên Luân Mộ Địa, rất nhiều người trong số họ cả đời này cũng chưa chắc được uống linh dược. Nhìn thấy hành động này của Vũ La, tự nhiên là ghen tị đến phát cuồng.

Tuy rằng ghen tị, nhưng có một số việc thủy chung vẫn không thể thay đổi được. Bao gồm cả Nguyễn Xạ Nhật, tất cả chiến sĩ Bát Đại Thần Trủng buồn bực ngồi xuống, lấy dược liệu của mình ra ăn.

Nếu là trước kia, mọi người còn trao đổi với nhau một chút. Ngươi có dược liệu gì tốt không, ngươi xem ta có thứ này, cũng không tệ, ùa, gốc dược liệu này của ngươi cũng tốt...

Nhưng lần này ai nấy cúi đầu ra sức cấm cúi ăn, dường như có thù với những gốc dược liệu này vậy.

Sau khi nghi ngơi một hồi, Vũ La và Nguyễn Xạ Nhật gần như hoàn toàn khôi phục, lúc này hai người mới chú ý tới trung tâm Niên Luân Mộ Địa.

Trung tâm vẫn là một rừng cây, loại cây vẫn là Quỳ Mộc. Bất quá khác với bên ngoài, trong này chỉ có mười gốc Quỳ Mộc, mỗi gốc to bằng bốn người ôm, to hơn tất cả Quỳ Mộc khác trong Niên Luân Mộ Địa rất nhiều.

Mười gốc Quỳ Mộc này hình thành một vòng tròn, cảnh lá rậm rạp, bao trùm rộng rãi.

Chỉ mười gốc Quỳ Mộc mà đã hình thành một khu rừng rậm nhô.

Đến nơi này, dường như Quỳ Mộc cũng không còn giờ trò hí lộng như trước, từ bên ngoài liếc mắt nhìn qua đã có thể nhìn thấy rõ ràng tình huống bên trong rừng. Trong rừng rất sạch sẽ, hầu như không có lá rụng, hoàn toàn không giống với rừng ở những tầng ngoài Niên Luân Mộ Địa, trên mặt đất bừa bãi vô cùng.

Mười gốc Quỳ Mộc này bao quanh một khoảng đất rộng chừng bốn, năm mẫu.

Trung tâm khoảng đất này là một tấm bia đá cao bằng đầu người, có sáu mặt tạo thành hình lục giác, trung tâm hình lục giác này có một cái giếng.

Vũ La cùng Nguyễn Xạ Nhật nhìn nhau, có vẻ ngầm hiểu.

Nguyễn Xạ Nhật quay đầu lại dặn dò thù hạ của mình:

- Ở tại chỗ này chờ ta.

Những chiến sĩ Yêu tộc có thể sống sót cho tới bây giờ chẳng những thực lực cường đại, hơn nữa đều rất thông minh. Bọn họ nhìn ra được thân phận Vũ La bất phàm, không dám nói thêm gì, chỉ yên lặng thi lễ, ngoan ngoãn đứng ở ngoài bìa rừng.

Vũ La cùng Nguyễn Xạ Nhật sóng vai đi vào, quả nhiên những gốc Quỳ Mộc này không hề ngăn trở, bọn họ đi qua thuận lợi dễ dàng, nhưng trong lòng Nguyễn Xạ Nhật lại thầm kêu khổ.

Quả thật y không cần Hoàn Hồn Thảo, nhung theo ý Vũ La, liều mạng cũng quyết cướp cho bằng được, hiện tại tình cảnh đến nước này, mình phải làm sao?

Tốn hao bao nhiêu chiến sĩ như vậy, phải có thu hoạch gì đó mới công bằng, chẳng lẽ cứ như vậy mà từ bỏ Hoàn Hồn Thảo?

Nhưng nếu không để cho Vũ La lấy, e rằng sẽ kết thù cùng vị Đại Thánh Yêu tộc Nhan lão kia. Trong mấy ngàn năm qua, Nhan lão vừa dùng ân vừa dùng uy, đã tạo nên uy vọng cực cao trong Đông Thổ Yêu tộc. Nguyễn Xạ Nhật hiểu rất rõ ràng, nếu làm cho Nhan lão nổi giận, chắc chắn Hống Tuyền Thần Trủng của mình sẽ bị hủy diệt. Lần này y roi vào tình cảnh hết sức khó xử, khó lòng quyết định.

Trong lúc Nguyễn Xạ Nhật còn đang do dự, hai người đã tới trước mặt bia đá sáu mặt nọ.

Thần diệu đến cực điểm, có lẽ cảm ứng được có người đã đến, trong giếng kia thình lình bùng lên một đạo hư ảnh hình rồng, bay vòng quanh bia đá sáu mặt một vòng. Một vòng hào quang màu xanh tím từ dưới chân bia đá dâng lên, phong tỏa không gian này lại.

- Đây là...

Sắc mặt Nguyễn Xạ Nhật khẽ biến, y đã nhận ra:

- Đây là Lục Họp Thanh Long đại trận!

Nguyễn Xạ Nhật nghe nói rằng trận pháp này được lưu truyền từ thời Hồng Hoang tới nay, biết rằng uy lực của trận pháp này lớn vô cùng. Dù là y nếu không biết pháp môn nhập trận mà vẫn ỷ mạnh xông vào, cũng sẽ bị lực lượng trận pháp phàn chấn gây thương tích.

Trên tấm bia đá chợt hiện ra một mảng văn tự.

Vũ La cùng Nguyễn Xạ Nhật đều biết linh văn Yêu tộc, Nguyễn Xạ Nhật biết rõ ràng hơn. Nhưng chữ viết trên bia, Nguyễn Xạ Nhật lại không biết một chữ nào.

Nguyễn Xạ Nhật cau mày, y cũng có nghiên cứu linh văn cổ của Yêu tộc, tự tin rằng chỉ cần linh văn xuất hiện ở Đông Thổ, cho dù y không biết được hoàn toàn, tối thiểu cũng biết được phân nửa. Nhưng văn tự trên tấm bia này khiến cho y hết đường xoay xở, trong lòng không khỏi có chút căm tức.

- Vũ La huynh đệ, chỉ sợ chúng ta phí công vô ích một chuyến rồi. Ta không biết được hoàn toàn văn tự trên bia đá này, cho nên không suy đoán được có ý gì, ôi...

Y vẫn còn sĩ diện, không dám nói rằng mình không biết một chữ nào cả.

Vào lúc y hùng mạnh nhất còn không thể xông qua Lục Hợp Thanh Long đại trận, đừng nói bây giờ. Y lại không biết văn tự trên bia, trả một cái giá đất như vậy, phải dừng lại ở chỗ này, trong lòng Nguyễn Xạ Nhật buồn bực vô cùng.

Về phần Vũ La, Nguyễn Xạ Nhật tin tưởng rằng văn tự mà mình không biết, một thiếu niên mười mấy tuổi như Vũ La càng không thể biết được, cho nên cơ hồ y không lo tới chuyện Vũ La có thể biết được văn tự này.

- Ta biết.

Vũ La chợt lên tiếng nói, không hề có ý khoe khoang, giọng điệu hết sức bình thản, giống như đây là chuyện hết sức bình thường, thậm chí không nhìn Nguyễn Xạ Nhật, bắt đầu tập trung tinh thần đọc văn tự trên bia.

Hắn càng tỏ ra bình thản nhẹ nhàng, Nguyễn Xạ Nhật lại càng buồn bực.

- Ngươi biết thật sao?

Nguyễn Xạ Nhật có vẻ không tin.

- Ta biết, sao vậy?

Vũ La nhìn y một cái, cũng không lộ vẻ gì, sau đó bắt đầu xem văn tự.

Nguyễn Xạ Nhật á khẩu, một lúc lâu sau không nói nửa lời. Từ lúc quen biết Vũ La tới giờ, lòng tin của y bị đả kích liên tục. Nguyễn Xạ Nhật có cảm giác như bị người ném lên không, xuất ra một chiêu liên hoàn mười thức đánh cho y một trận thất khiếu đố máu bất tinh nhân sự. Sau khi kẻ ấy đánh toi bởi, còn nhẹ nhàng chế giễu y một phen, sau đó mới ung dung rời đi.

Kẻ tàn bạo như vậy chính là Vũ La. Nguyễn Xạ Nhật quay sang nhìn hấn, giọng rít qua kẽ răng:

- Ngươi biết thật sao, ngươi biết cũng nhiều thật, ngươi còn biết được gì nữa, ngươi còn có thể biết nhiều hơn nữa không?

Vũ La sừng sốt, quay đầu nhìn Nguyễn Xạ Nhật, y vội vàng bày ra bộ dáng cao thù, chấp tay sau lưng đổi giọng hỏi:

- Ủa, văn tự trên bia nói gì vậy?

Vũ La cũng không nghĩ nhiều, chỉ vào tấm bia đá nói:

- Trên đó nói rằng muốn đi vào trong Niên Luân Mộ Địa thật ra vô cùng đơn giản, chỉ cần áp tay lên bia, nếu đạt tới tiêu chuẩn kiểm tra, vậy sẽ được tiếp dẫn vào trong.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play