Sau khi Vũ La ra hiệu mời, Kỳ Lân Tý vừa thăng cấp, Lực Bạt Sơn vừa đạt được cùng nhau phát động. Vũ La lăng không chộp ra một trảo, một cỗ Mộc Thần Lực xuất hiện trong tay. Lực lượng của Thần Hỏa Kỳ Lân có được Mộc Thần Lực làm chất dẫn cháy, trở nên hùng mạnh vô cùng. Tiếng lửa cháy vù vù vang lên, ngọn lửa bao trùm cánh tay trái Vũ La, mười chín con rồng lửa cuồng bạo xông ra, ngưng tụ bên cạnh Vũ La thành mười chín con Thần Hỏa Kỳ Lân, khiến cho Nguyễn Xạ Nhật không nhịn được sắc mặt đại biến.

Nguyễn Xạ Nhật âm thầm gật đầu, may là lúc nãy mình đã nhìn ra tiểu tử này bất phàm, nếu không tùy tiện động thù, bị thua thì chưa chắc, lỡ chịu thiệt thòi, mất mặt xấu hố là lẽ đương nhiên.

Y nhìn Vũ La vuốt cằm ra hiệu, sau đó sử dụng thần lực lăng không tiếp ứng. Trên bầu trời, đám mây khổng lồ kia lập tức nén lại thành một tấm màn nước màu xanh.

Nguyễn Xạ Nhật điều khiển tấm màn nước này bất động.

Đây gọi là tự trọng thân phận, đồng thời cũng là một ám hiệu không tấn công.

Vũ La hiểu rõ trong lòng, cũng không ép người quá đáng, tay trái giơ lên cao, dường như có thé chống trời. Mười chín con Thần Hỏa Kỳ Lân phát ra một tiếng gào thét đồng loạt, sau đó há to miệng, phun ra mười chín ngọn lửa màu vàng hợp lại thành một luồng lửa đường kính chừng năm trượng. Luồng lửa này gào thét quay cuồng, đi tới đâu không khí trở nên nóng rực tới đó, ánh sáng cũng bị khúc xạ, không gian xuất hiện gợn sóng mờ mờ.

Luồng lửa này vừa quét qua, lớp đất khoảng vài chục trượng bên trên bị đốt thành tro. sau đó lại bị cuồng phong đi theo luồng lửa thổi đi tan tác.

Ầm một tiếng vang lên, rồng lửa va chạm thật mạnh vào màn nước, màn nước hóa khí trực tiếp, không hề xuất hiện hơi nước.

Luồng lửa gào thét, đột phá tầng tiếp theo của màn nước. Màn nước này vừa bị luồng lửa đột phá tầng trước, lập tức xuất hiện tầng sau kịp thời ngăn chận luồng lửa.

Luồng lửa liên tiếp đột phá mười chín lớp màn nước, rốt cục kiệt lực, dữ tợn gầm thét một tiếng, tiêu tan trong vô hình.

Mà màn nước kia chợt lóe lam quang, cũng tan biến giống như bọt nước.

Noi luồng lửa kia dừng lại vừa khéo nằm ngay trước mặt chiến sĩ Bát Đại Thần Trủng. Bọn họ thấy luồng lửa đáng sợ này đánh thẳng tới trước mặt mình, cũng bị dọa cho ngây người sợ hãi. Công kích hùng mạnh như vậy, bọn họ không thể nào chống cự. May là cuối cùng màn nước đã ngăn chận được luồng lửa, tất cả mọi người cảm thấy như vừa đi dạo một vòng trước Quỷ Môn quan, mồ hôi lạnh sau lung chảy ròng ròng, gió lạnh thổi qua, cảm giác lạnh thấu tận xương tùy.

Chẳng trách đám binh tôm tướng cá kia giống như vừa được uống thần dược, tỏ ra tin tường thập phần. Tiểu tử này quả nhiên không phải là đơn giản...

Các chiến sĩ Bát Đại Thần Trủng không nhịn được đồ dồn ánh mắt nhìn về phía Vũ La, làm như vừa thấy một con quái vật xuất hiện.

Bên cạnh Vũ La vẫn còn mười chín con Thần Hỏa Kỳ Lân. Thủy Thần Lực trong tay Nguyễn Xạ Nhật vần chớp động lam quang, hai bên vẫn còn dư lực, bất quá cũng cảm thấy kiêng kị lẫn nhau.

Nguyễn Xạ Nhật thình lình cười một tiếng, hờ hững thổi nhẹ vào lòng bàn tay. Thủy Thần Lực mà y vất và ngưng tụ lại nhất thời hóa thành điểm điểm lam quang, sau đó biến mất không thấy nữa.

Y gật đầu với Vũ La:

- Quả là anh hùng xuất thiếu niên.

Vũ La thấy vậy cũng thoáng động niệm, thu lại hai đạo Thiên Mệnh Thần Phù, mười chín Thần Hỏa Kỳ Lân bên cạnh cũng theo đó tiêu tan.

Người của Bát Đại Thần Trủng ngẩn ngơ, có kẻ không hiểu bèn hôi người bên cạnh:

- Chuyện này là thế nào vậy, vì sao Nguyễn Đại nhân thu tay lại, rốt cục là ai thắng ai thua?

Có kẻ nhìn ra cất tiếng thở dài:

- Ngang nhau.

Ngang nhau ư? Người vừa hỏi cảm thấy hết sức khó tin, Vũ La chỉ là một tên tiểu tử vô danh, Nguyễn Xạ Nhật lại là cường giả hàng đầu Đông Thổ, không ngờ lại ngang nhau.

- Có lẽ Nguyễn Đại nhân cảm thấy khó lòng thù thắng, cho nên quyết định dừng tay. Hai bên... quả thật là ngang ngửa.

Đám chiến sĩ Bát Đại Thần Trủng cũng cảm thấy khó tin. Mặc dù một đòn vừa rồi của Vũ La lợi hại vô cùng, nhung bọn họ lại không thấy Vũ La là cường giả cùng cấp bậc với Nguyễn Xạ Nhật. Nhưng hiện tại Nguyễn Xạ Nhật đã thu tay lại, chẳng khác nào thừa nhận thực lực Vũ La không phân cao thấp với mình, làm sao không khôi khiến cho người ta khiếp sợ?

Chẳng trách đám ô hợp kia có lòng tin với hắn như vậy...

Vũ La suy nghĩ một chút, chợt lật tay ra. Một chiếc nhẫn bạch ngọc hiện ra, trên có khắc một con bạch hồ lười biếng, đôi mắt đỏ như máu.

Nguyễn Xạ Nhật vừa thấy nhẫn này lập tức sắc mặt đại biến, lòng thầm kinh hãi, lại cảm thấy có chút may mắn. May là vừa rồi mình không lỗ mãng, bằng không mạo phạm vị này, e rằng Hống Tuyền Thần Trủng sẽ không có kết quả tốt.

Y như nhớ lại chuyện gì, bèn hỏi:

- Phải chăng vừa rồi đám bộ hạ gọi ngươi là Vũ La Đại nhân?

Lúc trước Nguyễn Thôn Hồ bị Nhan Chỉ Vi dạy cho một bài học, sau khi trở về kể lại, có nhắc tới tên Vũ La.

Vũ La khẽ gật đầu, nhất thời Nguyễn Xạ Nhật không kề đến mặt mũi, vội vàng ôm quyền nói:

- Lúc trước hạ nhân không biết chuyện, đắc tội đã nhiều, kính xin Vũ huynh đệ mỡ lượng bao dung!

Trong lòng Nguyễn Xạ Nhật lúc này hết sức buồn bã, Nguyễn Thôn Hổ đã đắc tội người ta, hiện tại mình suýt chút nữa mạo phạm, muốn sửa chữa mối quan hệ này e rằng hết sức khó khăn.

Y nhớ lại lần trước, thiếu nữ áo trắng kia đã cảnh cáo mình: “Hống Tuyền Thần Trủng các ngươi không biết chuyện cũng không chỉ một hai lần, danh hiệu các ngươi đã vang danh Đông Thổ.”

Kết quả lần này mình chạm mặt Vũ La, lần này e rằng phiền phức không nhỏ.

Đám chiến sĩ Bát Đại Thần Trủng phía sau nhìn thấy dường như Nguyễn Xạ Nhật hành lễ với Vũ La, giống như vừa thấy chuyện khó tin nhất trên đời, cả bọn ai nấy trợn tròn mắt.

Nguyễn Xạ Nhật biết mình làm như vậy coi như không còn chút thể diện nào, nhưng không thế giải thích cho các chiến sĩ Bát Đại Thần Trủng, không thế làm gì hơn là kiên trì nhìn Vũ La, không nhìn tới những người kia lần nào.

- Vũ huynh đệ, chuyện này thật sự là kẻ không biết không có tội, Hống Tuyền Thần Trủng chúng ta tuyệt đối không phải là không biết tốt xấu. Xin Vũ huynh đệ bất tất phải nhọc lòng, sau khi trở về, chúng ta sẽ...

Y muốn đưa ra lợi ích để lấy lòng Vũ La, lại bị Vũ La giơ tay lên ngắt lời:

- Đại Tế Ti không cần lo lắng, chuyện này chỉ có ta và ngươi biết.

Nguyễn Xạ Nhật nghe vậy sừng sốt, chợt thở ra một hơi thật dài, ôm quyền vái một vái, lần này hết sức chân thành:

- Vũ huynh đệ quả là bao dung đại lượng, Nguyễn mồ xin đa tạ.

Vũ La không thích mượn uy thế người khác, lấy ra chiếc nhẫn bạch hồ, cũng chỉ là muốn tránh một cuộc xung đột hoàn toàn không có cần thiết. Dù là nếu xảy ra đánh nhau thật sự, hắn cũng không sợ gì Nguyễn Xạ Nhật, nhưng Niên Luân Mộ Địa này hung hiểm vô cùng, cho nên Vũ La sáng suốt quyết định giữ lại thực lực.

- Ta lập tức dẫn người rút lui.

Nguyễn Xạ Nhật cảm thấy mình nên biết điều, có qua có lại.

Vũ La lại xua tay:

- Vậy cũng không cần, nếu như Đại Tế Ti không có ý kiến gì, ta thấy chỉ bằng Đại Tế Ti đi về phía Đông, ta đi về phía Tây, mỗi người một phía. Ai có thế vào trong mộ địa trước, chiếm được Hoàn Hồn Thảo, vậy phải trông vào vận may của mỗi người, sao hả?

Vũ La còn muốn người Bát Đại Thần Trủng chia sè nguy hiểm bên trong Niên Luân Mộ Địa với mình, sao để cho bọn họ đi được?

Nguyễn Xạ Nhật lại cảm thấy vui mừng, quan sát Vũ La cẩn thận, thấy Vũ La không phải là giả vờ, xoay chuyến ý nghĩ trong lòng, rốt cục cũng hiểu ra dụng ý của Vũ La, khẽ mỉm cười gật đầu nói:

- Như vậy cũng tốt!

Trên thực tế Nguyễn Xạ Nhật đã quyết định giúp cho Vũ La một phen, cho dù y lấy được Hoàn Hồn Thảo cũng không có tác dụng gì, bất quá có thêm một món bảo bối để đó không dùng. Cho nên y quyết định ở lại giúp Vũ La chia sẽ hỏa lực, đến lúc cuối cùng lấy Hoàn Hồn Thảo tặng cho Vũ La. Một mối nhân tình như vậy, nhất định Vũ La sẽ ghi nhớ trong lòng, như vậy sẽ xóa được tội mạo phạm lúc trước, Hống Tuyền Thần Trủng nhờ vậy cũng có thể được bảo toàn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play