Vũ La cảm thấy tên Hỏa Sư Đà này nhìn bề ngoài lỗ mãng, nhung tới bây giờ vẫn nhẫn nhịn không động thù, sau khi mắng một hai câu, đôi mắt to như chuông của y lập tức đảo tròn, không biết đang suy tính chuyện gì.

Vũ La nhìn người vô số, cũng mơ hồ đoán ra e rằng tên hán tử lỗ mãng này cũng không đơn giản.

Hắn chỉ thản nhiên nói:

- Phải chăng ngươi là Hỏa Sư Đà? Ngươi cũng không cần cố ý chèn ép Phượng Kim Thần Trủng ta, ngươi có tính toán gì cứ việc nói ra.

Khuyết điểm không giỏi mồm mép của Hỏa Sư Đà lại tái phát, một câu của Vũ La đã nói trúng tim đen y, nhất thời sắc mặt Hỏa Sư Đà đõ bừng. Thấy ánh mắt nghi hoặc của mọi người đảo qua, Hỏa Sư Đà dứt khoát đứng dậy, ôm quyền nói với mọi người xung quanh:

- Các vị, ta cũng không giấu diếm, Bát Đại Thần Trủng thực lực hùng mạnh, còn có một đám chó săn vây quanh. Nếu chúng ta phân tán ra, đừng nói là Hoàn Hồn Thảo, ngay cả những bảo bối khác cũng không tới tay chúng ta.

Mọi người yên lặng, không ai phụ họa. Đó là vì thể diện của mình không tiện nói ra, nhung mọi người đều biết những lời của Hỏa Sư Đà chính là thực tế.

- Lăng Hỏa Thần Trủng chúng ta thần lực công kích hùng mạnh, Hỏa Sư Đà ta cũng là chiến sĩ nhất phẩm hạ, tự nhận là có thể dẫn dắt mọi người. Nếu mọi người không có ý kiến

gì, chúng ta tạm thời kết làm liên minh, cùng nhau đối kháng Bát Đại Thần Trủng, không biết ý kiến mọi người thế nào?

Tất cả mọi người đều trầm mặc, trong lòng thầm tính toán.

Kim Hà Hạo kinh ngạc liếc nhìn Hỏa Sư Đà một cái, không ngờ hán tử thô tục này còn có dụng tâm như vậy. Nếu nói như vậy, mình vừa tới đây, y đã chủ động khiêu khích, hiển nhiên là muốn chèn ép Phượng Kim Thần Trủng, không cho tranh vị trí Minh chủ với y.

Chẳng qua Hỏa Sư Đà không giỏi ăn nói, cho nên hơi bất tiện. Chưa chắc Hỏa Sư Đà không biết nhược điểm bản thân mình, sờ dĩ y chủ động khiêu khích Kim Hà Hạo, e rằng cũng vì nguyên nhân tên đã trên dây, không thể không phát.

Tuy rằng Hỏa Sư Đà có chút bản lãnh, nhưng muốn đạt tới cảnh giới Gia Cát tái thế, tính toán không sót chuyện gì, vậy vần còn kém hỏa hậu.

Kim Hà Hạo không nhịn được lại liếc nhìn Vũ La ngồi bên cạnh một cái, lòng thầm kinh hãi: Người này thoạt nhìn tuổi còn trẻ, vì sao lại có vẻ xảo quyệt như vậy, chỉ liếc nhìn qua đã xem thấu dụng tâm của Hỏa Sư Đà...

Kim Hà Hạo cho rằng mình hiểu biết về Hỏa Sư Đà không ít, nhưng cũng không làm được như vậy.

Mọi người trầm mặc một hồi, chợt có người kêu lên:

- Hoàn Hồn Thảo chỉ có một gốc, đến lúc đó phải phân chia thế nào?

Hiển nhiên Hỏa Sư Đà đã sớm nghĩ tới chuyện này, bèn nói:

- Mọi người tiến vào Vũ Uyên sơn này, bất quá là muốn chia một phần canh, chưa chắc đã thật sự cần tới Hoàn Hồn Thảo. Nếu như thành công, ngoài Hoàn Hồn Thảo ra, còn có thể có rất nhiều bảo bối, đến lúc đó dựa theo công lao chia cho mọi người. Lăng Hỏa Thần Trủng chúng ta thực sự cần gốc Hoàn Hồn Thảo này, nếu có người không hài lòng, Lăng Hỏa Thần Trủng chúng ta có thế bỏ tiền túi ra bồi thường cho mọi người.

Mọi người thương nghị một phen, sau đó chợt có người vung quyền lên nói lớn:

- Được, chúng ta đáp ứng!

Biện pháp của Hỏa Sư Đà coi như công bằng, chỉ trong vòng nửa khấc đã có bảy, tám Thần Trủng bằng lòng.

Kim Hà Hạo tiến lên một bước, thấp giọng xin chỉ thị Vũ La:

- Đại nhân, chúng ta có cần tranh vị trí Minh chủ này không?

Vũ La khẽ bĩu môi:

- Tranh làm gì? Ai muốn làm cứ mặc kệ họ.

Vũ La tuyệt không muốn lộ mặt.

Kim Hà Hạo sừng sốt, không phải ngươi muốn Hoàn Hồn Thảo sao, lại không làm Minh chủ Y lại không dám hỏi nhiều, đoán Vũ La có tính toán khác, bèn ngoan ngoãn lui xuống, sau đó giơ tay lên nói lớn:

- Phượng Kim Thần Trủng chúng ta gia nhập.

Kim Hà Hạo vừa tỏ thái độ, những Thần Trủng còn đang do dự cũng lập tức tỏ vẻ gia nhập.

Hỏa Sư Đà mừng rỡ:

- Vậy mọi người hãy nghe theo ta điều động. Chúng ta xem vùng núi trước mắt là đột phá khấu, sau khi Bát Đại Thần Trủng động thù, chúng ta chờ thêm một chút nữa hãy xông vào.

Kim A Na có chút bất mãn, nói thầm:

- Vì sao phải theo sau Bát Đại Thần Trủng, để cho người ta vào trước, chúng ta vào sau, không phải là không còn gì cả hay sao?

Đám người Phượng Kim Thần Trủng có hơi bất mãn, đồng ý với lời của Kim A Na.

Vũ La liếc nhìn Hỏa Sư Đà ở xa xa:

- Trong Vũ Uyên sơn nguy hiểm, người của Bát Đại Thần Trủng xông vào trước, cũng đồng nghĩa với giúp chúng ta thu hút sự chú ý của những hung vật bên trong, chúng ta xông vào sau sẽ là ngư ông đắc lợi.

Kim A Na vẫn còn có chút lo lắng:

- Nhưng nếu chúng ta đi chậm, Hoàn Hồn Thảo bị người khác cướp đi thì phải làm sao?

Vũ La tỏ ra lạnh nhạt:

- Nếu có người xông vào trước sẽ cướp được Hoàn Hồn Thảo, vậy Bát Đại Thần Trủng đã động thù từ lâu, cần gì chờ tới bây giờ?

Hắn nhẹ nhàng phủi ống tay áo:

- Tên hán tử này cũng có chút tâm tư, cứ để cho y ở phía trước chống đỡ, chúng ta theo sau tùy cơ hành sự là được.

Vũ La lại liếc nhìn Bát Đại Thần Trủng xa xa:

- Cho dù bọn chúng cướp được Hoàn Hồn Thảo, cũng chưa chắc đã giữ được.

Kim Hà Hạo sừng sốt: Chẳng lẽ Vũ La cũng dám cướp bảo vật trong tay Bát Đại Thần Trủng hay sao?

Đối với Kim Hà Hạo, Bát Đại Thần Trủng chắc chấn là thế lực tối cao không thể mạo phạm. Nhưng đối với kẻ như Vũ La, mắng Thanh Nguyệt Thần Trủng trước mặt, lại quen biết nhân vật Đại Thánh Yêu tộc như Nhan lão, Hồng Phá Hải, cướp của Bát Đại Thần Trủng thì đã sao?

Vũ La tự nhiên đã liệt Bát Đại Thần Trủng vào hàng ngũ đối tượng đánh cướp của mình.

Kim Hà Hạo thật sự sợ hãi, nhưng cũng không dám nghĩ nhiều.

Đa số Yêu tộc tính tình hào phóng, đông người như vậy tụ tập lại với nhau, rất nhanh đã trở nên ồn ào huyên náo. Không ít Yêu tộc đã bày rượu ra uống với nhau, Hỏa Sư Đà lại trèo lên một cây đại thụ, dõi mắt nhìn ra xa.

Sau một lát, y xuống khỏi cây, đi thẳng tới chỗ bọn Vũ La.

Hỏa Sư Đà liếc nhìn Vũ La một cái, tuy rằng Kim Hà Hạo đã nói Vũ La chính là Hồ Báo chiến sĩ, nhưng tận đáy lòng Hỏa Sư Đà vẫn khinh thường một tên chiến sĩ thất phấm hạ. Gặp Vũ La chỉ là nể mặt, chỉ hơi ôm quyền xem như chào hỏi, sau đó quay sang nói với Kim Hà Hạo:

- Ngươi cũng đã thấy khu vực phía trước, sờ dĩ chúng ta cùng Bát Đại Thần Trủng dừng lại ở đây, chính là vì trong khu vực kia, âm thú quá mức hùng mạnh. Bất quá dường như chúng đang bảo vệ khu vực này, nếu chúng ta không xông vào, chúng cũng không ra.

Kim Hà Hạo thầm kêu khổ trong lòng, Vũ La đang sờ sờ ở đó, ngươi thương lượng với ta làm gì chứ, ta cũng không dám làm chù.

Y ngăn Hỏa Sư Đà lại:

- Hay là ngươi thương lượng việc này với Vũ La Đại nhân đi thôi.

Hỏa Sư Đà liếc nhìn Vũ La, vần không nói gì, sau đó nói tiếp với Kim Hà Hạo:

- Kim Thần Lực của Phượng Kim Thần Trủng các ngươi công kích bất phàm, ta chuẩn bị cho ngươi dẫn dắt một đạo nhân mã...

Trong lòng Hỏa Sư Đà vẫn cảm thấy một chiến sĩ thất phẩm hạ không phát huy được tác dụng gì. kẻ chủ sự chân chính của nhóm người này chắc chấn là Kim Hà Hạo, cho nên cũng không quan tâm tới Vũ La, chỉ nói chuyện với Kim Hà Hạo.

Không phải là Vũ La cố ý hạ thấp thực lực của mình, vốn hắn là Nhân tộc, chưa từng tu luyện thần lực, có thể lộ ra tiêu chuẩn thất phẩm hạ là nhờ Thảo Mộc Thần Lực của rừng Bồng Kinh Thần Mộc phát tiết ra, thề hiện ngoài thân là như vậy. Nhưng loại thần lực mượn dùng này cũng không phải là thực lực của bản thân hấn, nếu mỡ Thiên Phủ Chỉ Quốc ra, gia tăng tất cả thần lực của rừng Bồng Kinh Thần Mộc lên người, hắn sẽ lập tức thăng lên chiến sĩ nhất phẩm.

Nhưng trạng thái chiến đấu này cơ hồ không thể kéo dài, cho nên trong trạng thái bình thường, Vũ La chỉ là như vậy.

Hiện tại hắn không muốn thu hút sự chú ý của người khác, Hỏa Sư Đà khinh thị hắn như vậy, hắn cầu còn không được.

Nhưng thái độ của Hỏa Sư Đà khiến cho Kim Hà Hạo kinh hồn khiếp vía.

Vũ La có thực lực thế nào? Tuy rằng Hỏa Sư Đà không biết, nhưng trong lòng Kim Hà Hạo biết rất rõ ràng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play