Chu Nghiên và Dịch Long từng chịu thiệt thòi vì đám thảo mộc tinh quái ở hồ nước, lúc này lòng còn sợ hãi.

Hai người ngẩng đầu nhìn lại, mới thấy đám mây đen trên không là rất nhiều con quạ đen hết sức khống lồ, sải cánh của chúng dài chừng trăm trượng.

Mà trên lưng những con quạ này có nhiều sinh vật đang đứng đó, bộ mật đen gì, tuy rằng có hình người nhưng lại mang đôi mắt màu xám của loài chim.

Dịch Long cùng Chu Nghiên kinh hô một tiếng:

- Thật sự là Yêu tộc!

Vũ La không nói hai lời, trước hết lấy ra hai chiếc mặt nạ hồ lô ném cho hai người:

- Mau mang vào!

Mặt nạ hồ lô này sau khi trải qua cài tiến nhất định, hẳn là có thể che giấu được ánh mắt của Yêu tộc thông thường.

Cả ba người bắt đầu mang mặt nạ hồ lô vào, nhìn qua chẳng giống thứ gì cả. Lúc trước cài tạo ba chiếc mặt nạ này, Đại sư luyện khí sau khi nghe Vũ La miêu tả ‘Yêu tộc’ bắt đầu nghiền ngẫm cài tiến. Sau khi đeo mặt nạ vào, trong mắt người ngoài, Chu Nghiên đã trở thành một con yêu hồ, chỉ là cái đuôi không khỏi có chút tinh tế, hơn nữa khí chất nàng vốn lãnh ngạo, toàn thân không có chút khí tức quyến rũ của yêu hồ.

Dịch Long nhìn qua vẫn như thường, chỉ là đôi đồng thủ trở thành mất thú màu vàng, cổ tay cổ chân lộ ra vảy giống như vảy tê tê.

Vũ La trở nên thân thủ nhanh nhẹn, sau lưng mọc ra một cái đuôi báo, hai tai cũng mọc lông màu vàng đen mềm mượt.

Ba người vừa chuẩn bị xong, đã thấy phía Đông Bắc dường như có thứ gì đó đang đánh úp lại, đám cỏ hoang đang chỉ thẳng lên trời lập tức nằm rạp xuống hai bên.

Tiếng trống trận hùng hồn từ xa truyền đến, triệt tiêu thanh âm kêu thét chói tai của đám quạ đen trên trời. Chỉ trong thoáng chốc, mặt đất run lên, một con Mãng Tượng dài chừng sáu mươi trượng, cao chừng hai mươi trượng chạy vội mà đến. Trong miệng Mãng Tượng có sáu chiếc răng dài như răng cưa. trên gáy có một chiếc sừng màu trắng dài đến nửa trượng.

Sau lưng Mãng Tượng khổng lồ này có hàng chục tên Yêu tộc đi theo. Đám Yêu tộc này ở trần, chi mặc một chiếc quần cỏ thật ngắn. sải bước như bay, tốc độ không kém gì Mãng Tượng khổng lồ kia.

Trên lưng Mãng Tượng có một tên Yêu tộc cũng ở trần, ngang hông cũng mặc một chiếc quần cỏ, lộ ra một thân cơ bắp cường tráng. Y chống nạnh mà đứng, dáng vẻ bất khuất nhìn bầy quạ đen khổng lồ trên trời, chỉ nghe Yêu tộc trên lưng quạ đen cười lạnh một tiếng:

- $%#@!

Y vừa mở miệng, thanh âm như tiếng sấm nổ ầm ầm, chấn cho đám cỏ xung quanh ào ào ngã rạp.

Dịch Long và Chu Nghiên thấy vậy tỏ ra bàng hoàng ngơ ngác:

- Tính toán trăm ngàn lần lại quên mất chuyện ngôn ngữ không thông, dù sao cũng đã là mấy vạn năm không có giao tiếp qua...

Vũ La thản nhiên nói:

- Tên trên lưng quạ đen nói đám người phía dưới là tới chịu chết, không khác gì Nhân tộc chúng ta. Xem ra trước khi khai chiến, cũng phải cổ vũ tinh thần cho phe mình.

Hai người sửng sốt:

- Ngươi... ngươi có thể nghe hiểu ư?

Vũ La hừ một tiếng không nói gì. Hắn chuyên môn nghiên cứu linh văn Yêu tộc, tự nhiên có thể nghe hiểu được, lại lưỡi không muốn giải thích cùng hai người.

Hai đám Yêu tộc này bắt đầu thóa mạ lẫn nhau, ồn ào huyên náo, Vũ La ở bên cạnh giải thích.

Trong hai đám Yêu tộc này, người trên quạ đen có thể điều động âm ba oanh kích. Người trên Mãng Tượng có thể điều động cỏ cây giết địch, trên thực lực có thể nói là hai bên cân bằng.

Sau khi thóa mạ ầm ĩ vài câu nhất tề nổi giận. Người trên lưng quạ há miệng, một đạo âm ba màu xám nhạt phun ra bên ngoài tới hàng chục trượng, vốn âm ba thu liễm nhanh chóng phát tán thành hình phễu, đến khi xuống tới mặt đất, chu vi miệng phễu đã đạt tới vài trăm trượng. Tên nọ khẽ ngẩng đầu lên, âm ba trong miệng tuôn ra theo đó mờ rộng phạm vi. Phàm là đám cỏ bên dưới nằm trong phạm vi âm ba, nháy mắt hóa tro tan tác.

Tên Yêu tộc trên lưng Mãng Tượng cũng giận tím mặt, vung tay điểm ra, lập tức có hàng chục vạn ngọn cỏ dài kêu soạt một tiếng phóng vút lên cao. Bầy quạ đen bay đầy trời kia quả thật là bia sống rất tốt, chúng chỉ có thể phóng xuất một vầng sáng màu xám nhạt hộ thân, nhưng bị hàng chục vạn mũi tên cỏ kia bắn cho tan tác, mắt thấy sắp sửa chống đỡ không được nữa.

Hai bên đánh qua đánh lại hết sức hăng say, mấy trăm dặm thảo nguyên trong khoảnh khắc biến thành một mảng đất hoang. Hai bên vẫn không hề có ý dừng tay, vẫn tung ra thủ đoạn sát thương trong phạm vi lớn như trước, không ngừng oanh kích đối phương. Mà đám tiểu yêu phía sau cũng phất cờ hò reo, khiến cho cả thảo nguyên vô cùng náo loạn.

Vũ La nhìn chiến trường, nói với Chu Nghiên và Dịch Long:

- Dường như bọn chúng đều sử dụng thủ đoạn bản mệnh...

Dịch Long cũng đã nhìn ra:

- Chẳng lẽ Yêu tộc không cần pháp bảo? Chúng ta hãy cẩn thận một chút là hơn. trước khi nhìn thấy có người vận dụng pháp bảo, không thể đê lộ pháp bảo của mình.

Chu Nghiên nhìn hai người, tuy rằng không lên tiếng nói, nhưng ý tứ cũng đã rất rõ ràng. Vũ La nở một nụ cười khổ:

- Đúng vậy, nhưng nếu không dùng pháp bảo, vậy chúng ta dùng phương pháp gì đối địch đây?

Dịch Long cũng cau mày:

- Dường như pháp thuật có thể che mắt được chúng, bất quá...

Chính y cũng hiểu lời mình có hơi miễn cưỡng. Nhìn hai đám Yêu tộc trước mắt, thủ đoạn bản mệnh của chúng đều mượn lực tự nhiên, mà pháp thuật của tu sĩ là trực tiếp chuyến hóa thiên địa linh khí sử dụng, lúc nào cũng có kèm theo linh quang, có chỗ khác với thủ đoạn bản mệnh của Yêu tộc.

Chu Nghiên cũng có chút bất đắc dĩ:

- Ta miễn cưỡng có thể bất chước.

Nàng tu luyện Bất Động Băng Vương quyết, thật ra có vài chiêu pháp thuật có thể che mất Yêu tộc. Nhưng những pháp thuật này đều có cấp bậc rất thấp, uy lực bình thường. Một khi vận dụng pháp thuật có uy lực lớn, đừng nói lộ ra linh quang, chỉ cần thiên địa linh khí bốn phía khởi động đã không thể nào gạt được Yêu tộc.

Dịch Long tỏ ra xấu hổ:

- Ta... cùng lắm ta có thể dựa vào nhục thân...

Ý của y chính là mình có thể thoái hóa trở thành tay đấm chân đá, chiến lực thật sự vô cùng hữu hạn.

Trong lòng Dịch Long cảm thấy uất ức vô cùng, vốn tưởng rằng lần này tới Đông Thổ có thể đại triển quyền cước một phen, không ngờ rằng xuất sư bất lợi, vất và lắm mới gặp được Yêu tộc, thế nhưng mình lại không thể thi triển bản lãnh.

Vũ La suy nghĩ một phen:

- Thật ra ta có biện pháp có thể già mạo một chút, nhưng không thể thường xuyên ra tay.

Trong Thiên Phủ Chi Quốc của Vũ La. có rừng Bồng Kinh Thần Mộc, rừng ngọc trúc, Bích Ngọc Đằng, có thể mang mấy thứ này ra già mạo một phen. Nhưng mấy thứ này đều trân quý vô cùng, tổn thương một chút Vũ La cũng cảm thấy đau lòng. Nhìn hai đám Yêu tộc trước mặt này hết sức hung tàn, hơn nữa lực sát thương thật lớn, Vũ La cũng không muốn bảo bối của mình tổn thương quá lớn.

Chu Nghiên gật đầu một cái:

- Ngươi có thể ra tay, lại hiểu được ngôn ngữ Yêu tộc, vậy lấy ngươi làm chủ. Cứ nói rằng hai chúng ta là kẻ câm điếc, thân phận thì... coi như người hầu của ngươi đi.

Chuyện phân chia chủ tớ này, Dịch Long càng cảm thấy bất đắc dĩ. nhưng y cũng không có biện pháp khác, đành phải nén giận, đứng bên cạnh không lên tiếng.

Lúc này trên thảo nguyên, hai đám Yêu tộc chiến đấu với nhau đã tạo thành một mảng đất hoang có chu vi hàng chục dặm. Đám Yêu tộc dưới đất rốt cục không linh hoạt bằng đám Yêu tộc trên không. Trên lưng quạ đen khổng lồ, đám Yêu tộc nhìn thấy chiến cục đã tiến vào giai đoạn quyết liệt, cũng bắt đầu ra tay. Từng đạo âm ba lôi sát thật to vãi ra, đập cho cỏ dưới mặt đất ngã rạp tan tác từng đám lớn.

Xung quanh Mãng Tượng, đám Yêu tộc ở trần cũng đã bắt đầu động thủ. Trên thảo nguyên vốn có mấy chục gốc đại thụ sừng sững, lúc này đã bị bọn chúng điều động. Lá cây bay ào ào lên không, cảnh cũng uốn éo, giống như bàn tay khống lồ chộp vào đám quạ đen trên trời.

Tên thủ lãnh đám Yêu tộc đứng trên lưng quạ đen thình lình lấy trong lòng ra một chiếc lông chim màu đen. lông chim toát ra hào quang màu vàng nhạt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play