Sau khi người áo đen thu lấy, bèn chỉ một đài cao phía xa:

- Nhìn thấy đài Hồng Vũ kia không? Trên đảo không cho phép giác đấu. cho dù là gặp mặt cừu gia cũng không thể động thủ. Nếu có người đuổi giết các ngươi thì chạy tới chỗ đó, sẽ có người bảo vệ các ngươi.

Hổ Mãnh gật gật đầu. những người áo đen này nói xong liền xoay người rời đi.

Cũng khó trách người áo đen khinh thường bọn họ, bốn người nhìn qua cảnh giới cũng không cao, mặc dù ở trong đồng lửa thanh niên bọn họ đã tính là tuấn kiệt, thế nhưng so sánh với thế hệ trước, cảnh giới bậc này quả thực chính là không chịu nổi một kích.

Chẳng qua chiến lực của bốn người lại không phải giống nhau. Cái này cũng không phải đơn giản dùng cấp bậc là có thể đánh giá.

Người áo đen chỉ điểm bọn họ chỗ tị nạn cũng là hảo tâm.

Trên đảo người đến người đi, mặc dù không có cảm giác rộn ràng nhốn nháo của các thành lớn ở Trung Châu, thế nhưng so với những con phố trước đây Vũ La đã đi qua lại phồn hoa hơn. Hai bên đường lớn đều là quầy hàng, chủ quán đều lớn tiếng rao hàng, cũng không khác gì so với chợ ở giới thế tục.

Hổ Mãnh vừa đi vừa giải thích với ba người:

- Quầy hàng bên đường này ngư long hỗn tạp, bán cái gì cũng có, có thế kiếm lời cũng có thể bị lừa, tất cả đều dựa vào nhãn lực.

- Cứ nửa tháng, người chủ trì phía sau nơi này sẽ mời dự đại hội đấu giá hắc thị một lần, nghe nói nơi đó mới toàn là mật hàng tốt chân chính.

Hổ Mãnh tính ngày:

- Thật là trùng hợp, chính là hôm nay...

Vũ La nhìn cửa hàng xung quanh, không yên lòng hỏi:

- Còn có tin tức khác không?

Hổ Mãnh lắc đầu:

- Lần liên lạc cuối cùng, Cốc thần bộ nói hiện tại tình huống quan trọng, thời gian cấp bách, không kịp nói rõ nàng đã ngất.

Vũ La nhướng mày:

- Tình huống quan trọng?

ở trên đào Long Mãng, còn có tình báo gì có thể so với hành tung của Lệ Thương Hải? Hắn suy nghĩ một chút lại hỏi:

- Hội đấu giá thực sự là buổi tối hôm nay sao?

- Đúng vậy.

- Người chủ trì phía sau nơi này cũng sẽ xuất hiện?

Hổ Mãnh lại gật đầu:

- Hẳn là sẽ không sai, cứ nửa tháng một lần hội đấu giá cỡ nhỏ, cứ ba tháng sẽ có một hội đấu giá quy mô trung đẳng, cứ ba năm là một lần hội đấu giá cỡ lớn. Vừa hay, buổi tối hôm nay chính là hội đấu giá cỡ lớn ba năm một lần, chủ nhân nơi này nhất định sẽ lộ diện.

Vũ La gật gật đầu:

- Vậy buổi tối chúng ta đi xem náo nhiệt.

Hổ Mãnh cũng không ngoài ý muốn, trên hội đấu giá long xà hỗn tạp, đúng là nơi tìm hiểu tình báo cực tốt.

- Nhưng là...

Hổ Mãnh có chút khó xử:

- Lần này đi vội vàng, cấp trên chi chuẩn bị năm mươi miếng Ngọc Tủy làm kinh phí hoạt động, hội đấu giá buổi tối phí tổn để được tham gia thấp nhất cũng là một ngàn miếng Ngọc Tủy thế chấp.

Hổ Mãnh nói xong, giơ tay chỉ một dãy kiến trúc phía trước, kiến trúc này so với đài Hồng Vũ kia kém một chút, nhưng ở trên đào Long Mãng luận trình độ xa hoa và quy mô cũng tuyệt đối xếp trên ba vị trí đầu.

Cửa chính treo một khối ngọc bài cực lớn, cấp trên viết một số điều cần chú ý trong hội đấu giá buổi tối, điều đầu tiên chính là dùng chữ to viết rõ ràng: Tiền thế chấp tham gia một ngàn miếng Ngọc Tủy.

Vũ La trong lòng thầm nghĩ. khó trách thời điểm kia Lệ Thương Hải không chịu lấy cứng chọi cứng cùng mình, thì ra sản nghiệp của hắn ở trong Tinh La Hải lại có thể kiếm tiền như vậy! Chỉ là tiền thế chấp tham gia đã là một ngàn miếng Ngọc Tủy.

Con số này có vẻ trừu tượng, thế nhưng hồi tưởng lại một chút Mã gia ở Phi Thúy Sơn. mướn những Đại sư luyện khí chăng qua ra giá mười miếng Ngọc Tủy đã làm cho những Đại sư luyện khí hơi có chút đạo hạnh chạy như điên chạy tới Phi Thúy Sơn.

Một ngàn miếng Ngọc Tủy, có thể làm cho rất nhiều tu sĩ ngay cả tổ tiên cũng bán.

- Năm mươi miếng?

Vũ La có chút cứng họng, Hình Bộ Đài nghèo như vậy sao?

Trên thực tế ích lợi của Hình Bộ Đài kém xa Nhược Lô Ngục và Ngự Tràm Thai. Bọn họ bất người, không thể trắng trợn cướp đoạt, bởi vì phía sau còn có Thẩm Phán Đình, dưới sự giám thị của Thẩm Phán Đình, nếu giá trị bản thân phạm nhân thiếu quá nhiều sẽ trực tiếp hỏi Hình Bộ Đài.

Hổ Mãnh có chút xấu hổ, nhưng chuyện này cũng không có biện pháp, tình huống khẩn cấp, quả thực không lấy đâu ra nhiều Ngọc Tủy như vậy.

Hắc Thủy Tiên nói:

- Trên người ta còn có hai trăm miếng Ngọc Tủy, lấy trước đi.

Hổ Mãnh ngạc nhiên suýt chút nữa rớt cằm:

- Cái này, nhiều như vậy!

Hắc Thủy Tiên không nói gì, nàng là đệ tử của Sở Tam Tuyệt, lại là đệ nhất Thư Bộ của Thâm Phán Đình, kiếm chác nhiều đó là lẽ tự nhiên.

Hắc Thủy Tiên lấy ra một chiếc nhẫn trữ vật giao cho Hổ Mãnh. Nguyên hồn của Hổ Mãnh đảo qua, quả nhiên hai trăm miếng Ngọc Tủy chinh chinh tề tề, nhất thời chảy nước miếng, lắp bắp mãi mới nói được một câu:

- Phú bà!

Hắc Thủy Tiên suýt chút nữa vung chân đá hắn.

Chu Cẩn cũng không lên tiếng lấy ra một chiếc nhẫn trữ vật đưa qua. Hổ Mãnh không chút để ý tiếp nhận lấy vừa nhìn, lập tức biến thành ngây ngẩn, trong lòng không khỏi có chút hối hận.

- Năm trăm miếng Ngọc Tủy! Đại phú bà!

Quả nhiên là người của Chu gia, gì cũng không thiếu, càng không thiếu Ngọc Tủy.

Trong khi Hổ Mãnh đang cân nhắc một chút, vẫn cảm thấy Ngọc Tủy quả thực đáng yêu nhưng tự do lại càng đáng quý hơn. đối với nữ nhân hung hãn Chu Cẩn này, kính nhi viễn chỉ là hơn.

- Bảy trăm năm mươi miếng.

Hổ Mãnh cao hứng nói:

- Chỉ còn thiếu hai trăm năm mươi là được. Vũ La. ngươi có hai trăm năm mươi...

Vũ La suýt chút nữa nổi cáu:

- Ngươi nói cái gì?

Hổ Mãnh đột nhiên phản ứng lại, chột dạ cười sượng:

- Ha ha. ngươi đừng hiểu lầm, ta không có ý đó, không phải chỉ là còn thiếu bao nhiêu đó, sẽ đủ một ngàn miếng Ngọc Tủy sao?

Vũ La đoạt lấy nhẫn trữ vật trong tay hắn:

- Cho dù có một ngàn miếng Ngọc Tủy thì đã sao? Ngươi không thấy được sao, hội đấu giá này tiền thế chấp tham gia đã là một ngàn miếng, chút tiền ấy ở trên hội đấu giá có thể làm được gì?

Hổ Mãnh có chút không hiểu, không phải đi vào tìm hiểu tin tức sao, chẳng lẽ còn mua thật hay sao?

Không riêng gì hắn. Chu Cẩn và Hắc Thủy Tiên cũng có chút không hiểu.

Vũ La đi lên trước, ba người chạy nhanh theo sau. Hổ Mãnh nói:

- Ngươi muốn mua vật? Vậy thực khó khăn rồi, trước khi ta đến đã xem qua tư liệu, nơi này hội đấu giá ba năm một lần. bất cử một vật nào cũng phải có giá đến năm trăm miếng Ngọc Tủy, nếu như muốn mua bảo bối tốt một chút cũng phải có hơn ba ngàn miếng Ngọc Tuy.

Vũ La cũng không nói gì. nhìn xem từng quầy hàng. Những chủ quán này cực kỳ nhiệt tình, lôi kéo Vũ La đi giới thiệu. Vũ La cũng không nói gì. nghe những lời thổi phồng của chủ quán hắn chi khẽ gật đầu.

Hổ Mãnh có chút hiểu được:

- Ngươi muốn kiếm lời? Vũ huynh đệ, không phải ta nói ngươi, chúng ta đã có thể có hơn bảy trăm miếng Ngọc Tủy, ngươi nếu như sơ xuất một lần là có thể mắc kẹt vào trong đó, chúng ta sẽ không thé vào được hội đấu giá.

Đối với hắc thị như vậy, Chu Cẩn và Hắc Thủy Tiên đều thanh tinh nhận thức, hai người một người xuất thân đại thế gia tu chân, một người chính là quan môn đệ tử của trưởng lão thực quyền trong hội trưởng lão của Cửu Đại Thiên Môn, từ nhỏ đối với những chuyện này tự nhiên là mưa dầm thấm đất. Như những hắc thị này, thực sự có thể mua được một ít vật bình thường không thể mua được. Thế nhưng hắc thị đã phát triển đến hiện tại tuyệt đối đã vô cùng hoàn thiện, ngươi muốn mua chút đồ vật, giá phải trà tuyệt đối sẽ không thấp hơn giá trị chân thật của những vật phẩm đó.

Từ xưa đến nay, chỉ có mua lầm chứ không bán lầm, cho nên Chu Cẩn và Hắc Thủy Tiên đều tiến lên khuyên bảo.

-Vũ...

Hắc Thủy Tiên vừa mở miệng suýt chút nữa đã hô lên: “Vũ Đại nhân”, đột ngột dừng lại, đổi giọng gọi: “Vũ La.”

- Chúng ta cũng không phải định mua những thứ quý giá trong hội đấu giá này, chỉ cần có đủ tiền thế chấp là được, thật sự không cần thiết phải mạo hiểm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play