Vũ La mơ hồ cảm thấy chính mình dường như hẳn nên đi thăm Chu Cẩn, nhưng không từ chối được trước nhiệt tình của Mã Hồng, cuối cùng cũng bị y lôi đi.

Bữa rượu này khiến cho cả ba người đều gục ngã, có ngục tốt thủ hạ đưa ba người về phòng, bất quá Vũ La cũng không thể đi thăm Chu Cẩn.

Ngày hôm sau Chu Hoành vung tay một cái, phái ba trăm người vào Nhạc Băng Uyên một lượt. Phe Tiết Kiêu và Hắc Thủy Tiên đã bị khí thế phe đối phương lấn át, hơn nữa nếu so về nhân thủ quả thật không phải đối thủ của Chu gia, chỉ có thể cố gắng ẩn nhẫn.

Bằng vào thu hoạch rất lớn của ngày hôm ấy, trong đợt tầm bào Nhạc Băng Uyên lần này, Chu gia đã trở thành kẻ được lợi lớn nhất.

Vũ La say khướt ngũ tới tận nửa đêm, bỗng nhiên bị thứ gì đó làm cho kinh động, bất chợt mở bừng mất.

Hắn chính là tu sĩ, say rượu cơ hồ không thành vấn đề, chỉ cần vận chuyển linh nguyên lập tức tinh táo trở lại. Hắn tìm kiếm trong cơ thể mình, không khỏi có chút bất ngờ, chính là bên trong Thiên Phủ Chi Quốc có động.

Động Động nằm trong Thiên Phủ Chi Quốc, lúc hắn bế quan đã cho Động Động vào trong đó. Trong đó có rừng ngọc trúc, hẳn nó sẽ không bị đói.

Vũ La còn tưởng Động Động trong đó đã xảy ra chuyện gì. nhưng khi hắn mờ Thiên Phủ Chi Quốc ra, chỉ thấy tiểu gia hỏa kia đang ngủ trên đống mười mấy mầm ngọc, nước dãi chảy ròng ròng ngủ rất say sưa, bộ lông dài màu vàng của nó nổi bật trên mầm ngọc trắng như tuyết hết sức rõ ràng.

Thiên Phủ Chi Quốc được Phong Thần Bảng sắc phong Thần Tướng cửu phẩm trở nên xao động chưa từng có từ trước tới nay. Vũ La không tìm ra được nguyên nhân, không khỏi cau mày, đứng dậy mở cửa phòng. Bên trong Nhược Lô Ngục đang tràn ngập một cỗ năng lượng kỳ lạ.

Vũ La chậm rãi đi ra ngoài, tìm nơi phát nguồn cỗ năng lượng này, không ngờ dần dần đi tới Khước Phong đường.

Lúc Vũ La tới đó, Chu Hoành, huynh muội Chu Cẩn, Tiết Kiêu cùng Hắc Thủy Tiên, Diệp Niệm Am đã tới. Tất cả mọi người đều dõi mắt nhìn lên trên, nơi tinh cầu đầu thú thật lớn đang lơ lửng giữa không trung.

Cửa vào Nhạc Băng Uyên lúc này điện quang giăng mắc, bắn ra loạn xạ không mục đích. Theo mỗi đạo điện quang bắn ra, tinh cầu thật lớn kia lại co rút nhỏ một phần.

Lúc mới bắt đầu, cảm giác còn không rõ ràng, theo thời gian trôi qua, điện quang trở nên càng ngày càng mạnh mẽ, tốc độ co rút của tinh cầu cũng càng ngày càng nhanh. Tinh cầu vốn trước kia to mười trượng, lúc này cũng chỉ còn to bằng căn phòng.

Đột nhiên Vũ La hiểu rõ ràng. Nhạc Băng Uyên sắp đóng lại.

Nhạc Băng Uyên hiện thế nửa tháng, mang đến cho thế giới này vô số trân bảo, hiện tại rốt cục phải rời khỏi thế giới này. Nói cách khác, hành trình tầm bảo Nhạc Băng Uyên lần này cũng đã kết thúc.

Trong mắt bọn Chu Hoành lộ vẻ tiếc nuối. Trong mắt bọn họ, bảo bối luôn luôn ít, tuy rằng bọn họ đã có thu hoạch rất lớn, nhưng hiện tại Nhạc Băng Uyên đóng lại, tự nhiên bọn họ vẫn cảm thấy tiếc nuối.

Trong lòng Vũ La cũng lấy làm kỳ, Nhạc Băng Uyên rút đi, vì sao Thiên Phủ Chi Quốc lại xao động như vậy?

Một canh giờ sau, tinh cầu đầu thú khổng lồ kia rốt cục rút lại chỉ còn to bằng mắt rồng. Theo đạo điện quang cuối cùng bắn ra, Nhạc Băng Uyên tới thế giới này khiến cho thiên địa biến sắc, lúc thối lui lại âm thầm lặng lẽ. Thần quang bên trong tinh châu không cam lòng lóe lên một cái, cuối cùng mới tắt hẳn.

Keng... Viên tinh châu màu xanh sẫm kia rơi xuống đất.

Trong khoảnh khắc này, Vũ La rõ ràng cảm giác được khát vọng của Thiên Phủ Chi Quốc, thì ra nó thèm khát viên tinh châu này.

Không ngờ Tiết Kiêu nhanh nhẹn xông về phía trước một bước, nhanh chóng đoạt lấy viên tinh châu nọ vào tay. Trong số mọi người ở đây, thực lực của lão là hùng mạnh nhất, cho nên lão vừa ra tay, tất cả mọi người đã trở tay không kịp.

Sắc mặt Diệp Niệm Am đại biến:

- Tiết trưởng lão, ngài làm như vậy là có ý gì, Nhạc Băng Uyên là của Nhược Lô Ngục chúng ta, thứ này cũng thuộc về Nhược Lô Ngục chúng ta mới phải.

Tiết Kiêu cười lạnh:

- Chẳng lẽ Nhược Lô Ngục không phải là của Cửu Đại Thiên Môn, chẳng lẽ Nhược Lô Ngục không phải là cấp dưới của Thẩm Phán Đình? Bản tọa chính là trưởng lão Trưởng Lão Hội, đại biểu cho Trưởng Lão Hội thu lấy thứ này, chẳng lẽ ngươi có ý kiến gì sao?

Diệp Niệm Am tức tối sắc mặt tái xanh. Tu vi, địa vị của lão kém hơn Tiết Kiêu rất xa, tuy giận mà không dám nói. Chu Hoành bên cạnh lại không cố kỵ gì, cười lạnh một tiếng:

- Tiết trưởng lão quả thật oai phong, đường đường một vị tiền bối Đại Năng lại đoạt đồ của đám vãn bối chúng ta, còn dám nói là đại biểu cho Trưởng Lão Hội, vấn đề là ngài có thể đại biểu cho Trưởng Lão Hội được sao?

Vũ La tiến lên một bước, nói:

- Thứ này cũng không có tác dụng gì, Tiết trưởng lão cần gì phải nhất quyết chiếm lấy như vậy? Hay là như vầy, ta bỏ ra mười khối Ngọc Duân Tủy Tương, xem như Nhược Lô Ngục chúng ta chuộc lại thứ này. Mỗi bên cùng lui một bước, ai nấy cũng giữ được thể diện, thế nào?

Tiết Kiêu nhìn hắn tỏ vẻ khinh miệt:

- Thể diện ư, ngươi là cái thá gì, dám nói chuyện thể diện cùng bản tọa? Cút sang bên, ngươi còn chưa có tư cách nói chuyện cùng bốn tọa.

Vũ La chợt lóe lên một tia giận dữ, cười lạnh một tiếng:

-Được, được...

Sau đó không nói nửa lời, tránh sang một bên.

Chu Cẩn nổi giận tím mật:

- Trưởng Lão Hội thật sự là càng ngày càng bá đạo, có người như Tiết trưởng lão vậy, chẳng trách tu sĩ Trung Châu trong những năm qua cứ mở miệng ra là Trưởng Lão Hội, không hề coi Cửu Đại Thiên Môn ra gì.

Tiết Kiêu kiêng kị Chu gia, nhưng không có nghĩa là lão sẽ cúi đầu trước hai tên vãn bối. Lập tức lão cười lạnh một tiếng:

- Con nhãi Chu gia kia, ngươi không cần chụp mũ bản tọa như vậy. Trưởng Lão Hội chịu trách nhiệm trước Cửu Đại Thiên Môn, mà Cửu Đại Thiên Môn cũng không chỉ có mình Chung Nam sơn các ngươi.

Chu Cẩn nghiến răng nghiến lợi, thật sự là ngạt thở, phong độ thục nữ đã hoàn toàn biến mất:

- Tiết Kiêu, lão đừng vội đắc ý, ngày sau tới lúc sa cơ lỡ vận, chớ quên hành động ngông cuồng của lão hôm nay.

Tiết Kiêu cười lạnh một tiếng không thèm để ý tới nàng.

Lão nhìn mọi người một vòng, ngạo nghễ nói:

- Viên tinh châu này chính là tài sản của Cửu Đại Thiên Môn, ai muốn lấy phải mang công lao ra đổi. Cửu Đại Thiên Môn thưởng phạt nghiêm minh, đây cũng không phải là lời nói suông.

Diệp Niệm Am lập tức nói:

- Vũ La phát hiện cửa vào Nhạc Băng Uyên, hơn nữa nhờ có hắn trấn thủ, cho nên cửa vào xuất hiện mới không tạo ra lực phá hoại lớn. Chăng lẽ công lao lớn như vậy còn chưa đủ hay sao?

Tiết Kiêu cười lạnh một tiếng:

- Công lao của hắn, cấp trên đã ban thưởng, không phải đã chấp thuận cho hắn vào Nhạc Băng Uyên rồi sao, nhờ vậy hắn còn lấy được một quả trứng thú thượng cổ.

Quả nhiên mấu chốt nằm ở nơi này, Diệp Niệm Am tức giận đến cả người phát run:

- Người các ngươi, người Chu gia đông như vậy thoải mái tiến vào Nhạc Băng Uyên, vì sao Vũ La phải chờ ban thưởng? Tiết trưởng lão, Trưởng Lão Hội cũng không phải là nhà các ngươi, có công không thưởng, có tội không phạt, chuyện này Diệp mỗ sẽ không bỏ qua, nhất định sẽ cáo trạng lên trên.

Tiết Kiêu nhe răng cười:

- Bản tọa chính là như vậy, ngươi làm gì được? Nếu như không phục, vậy ngươi cứ việc cáo trạng, để xem kết quả thế nào.

Lão thu lấy viên tinh châu, vung tay xoay người rời đi.

Hắc Thủy Tiên buông tiếng than dài, Tiết Kiêu vốn có địa vị trưởng lão Trưởng Lão Hội, ngày thường được người khác thổi phồng nịnh hót đã quen, mấy hôm nay nhiều lần chịu nhục ở Nhược Lô Ngục, đã uất ức vô cùng. Hiện tại rốt cục lão đã tìm được cơ hội, tự nhiên mượn đó phát huy, hóa chuyện nhỏ thành lớn để đả kích Diệp Niệm Am cùng Vũ La một phen.

Viên tinh châu nọ quả thật không có giá trị gì, vài lần trước Nhạc Băng Uyên xuất hiện, cuối cùng cửa vào biến thành tinh châu cũng không ai lấy, rốt cục cũng không biết lưu lạc nơi nào.

Nhưng lần này Tiết Kiêu cố ý làm khó Nhược Lô Ngục, không nể mặt Diệp Niệm Am cùng Vũ La.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play