Vũ La chợt vỗ trán mình một cái, không ngờ là xương cánh.
Cự nhân này chẳng những hết sức khổng lồ, lực mạnh vô cùng, còn có một đôi cánh thịt. Nói cách khác, sinh linh khổng lồ thân cao trăm trượng này, trời sinh ra đã biết bay.
Vũ La không khỏi cảm thán, thời kỳ Hồng Hoang quả nhiên là cường giả khắp cả, cũng chỉ có thời kỳ ấy mới sinh ra sinh vật nghịch thiên tới bực này.
Tuy rằng cự nhân nọ đã chết không biết bao lâu, nhưng vẫn để lại một làn sương mù trắng bảo vệ thi hài mình. Vũ La đến gần cẩn thận cảm nhận một chút, bên trong sương mù trắng ẩn giấu vô số sát khí, dù là hắn cũng không dám khinh suất tới gần.
Hơn nữa bên trong xương trắng, bảo vật chân chính là đại côn kia đã hóa thành bụi đất, thật sự không có gì đáng để Vũ La mạo hiểm. Hắn đáp xuống đất, đứng trên một ngọn núi bị đập vỡ đỉnh, hướng tới bộ hài cốt nọ cung kính thi lễ.
Đây là tỏ lòng tôn kính với cường giả tiền bối.
Sau khi hành lễ xong, Vũ La lại bay lên không. Hắn đã xâm nhập vào trung tâm Nhạc Băng Uyên, ngoại trừ bộ hài cốt này lại không phát hiện được gì cả, quả thật làm cho hắn dỡ khóc dỡ cười. Lẽ ra cho dù cơ duyên của mình kém cỏi tới đâu đi nữa. bay xa như vậy cũng phải phát hiện được một ít bảo bối mới đúng.
Hắn chuẩn bị bay vòng quanh ngọn núi kia một vòng, sau đó quay trở về. Hắn đã tiến vào Nhạc Băng Uyên lâu như vậy, e rằng bên ngoài đã trở nên hỗn loạn.
Hắn vừa bay vòng qua được một nửa ngọn núi, đột nhiên lảo đảo một cái giữa không trung. Dường như có một lực lượng gì đó mới vừa đánh trúng, khiến cho thân hình Vũ La rơi thẳng từ trên không xuống. Hắn rơi như vậy mấy trăm trượng mới rùng mình một cái, ổn định thân hình.
Vũ La vô cùng kinh ngạc nhìn về phía ngọn sơn phong kia, vốn hơn phân nửa ngọn sơn phong này bị bộ hài cốt che đi cho nên nhìn hết sức bình thường. Nhưng hiện tại vòng qua mặt sau, nhìn thấy cảnh tượng của phân nửa còn lại, bất cứ là ai cũng phải giật mình kinh hãi.
Nửa ngọn núi bên này bị tạc thành một pho thần tượng rất lớn. Thần tượng này có chín đầu chín tay, ánh mắt như điện, cầm trong tay pháp khí, khoanh chân ngồi xếp bằng, trên người dày đặc hoa văn sáng chói. Tuy rằng đã trải qua biết bao năm tháng, nhưng hoa văn vẫn còn sáng rỡ như thường, giống như vừa mới được khắc lên.
Trên Mi Tâm cái đầu chính giữa của thần tượng có khắc một đạo linh văn. Phượng Nhãn Thần Văn.
- Quả nhiên là như vậy, quả nhiên là như vậy...
Vũ La có hơi nói năng lộn xộn:
- Ta biết mà. sợi chỉ manh mối này nhất định là xỏ xuyên qua toàn bộ Nhược Lô Ngục. Rốt cục là chuyện gì xảy ra, rốt cục vì sao...
Thình lình hắn bừng tỉnh ngộ, cường giả cự nhân ngã xuống dưới chân ngọn sơn phong cuối cùng thật sự muốn hủy diệt ngọn sơn phong này. Nói không chừng, cái mà y thật sự muốn hủy diệt chính là thần tượng Phượng Nhãn Thần Văn này.
Cũng không biết vào lúc ấy rốt cục đã xảy ra chuyện gì. Có thể là mê trận, có thể là cấm chế, có thể là trật tự, khiến cho cường giả cự nhân kia không thể không đánh nát tất cả ngọn núi mới có thể tiến vào được nơi này. Một cường giả như vậy, dù là ở thời thượng cổ Hồng Hoang nhất định cũng là cường giả chí cao, nhưng không tiếc hy sinh tính mạng cũng muốn hủy diệt pho thần tượng này. Vũ La nhớ lại chuyện mà lão ma đầu kể lại cho mình, trong lòng bất chợt cảm thấy nặng trĩu: nhất định là Phượng Nhãn Thần Văn này tai họa tày trời.
Sau khi thất hồn lạc phách rớt xuống dưới, Vũ La ngồi xuống một đỉnh núi đối diện pho thần tượng nọ. Hắn quan sát thần tượng, chỉ cảm thấy lực hủy diệt cùng thù hận kéo dài từ thời thượng cổ cho tới bây giờ ập vào mặt mình. Mặc dù hắn là Nam Hoang Đế Quân cao quý, nhưng cũng không có cách nào trốn tránh.
Bên trong Nhạc Băng Uyên không có nhật nguyệt tinh thần, không có ngày đêm biến hóa. hắn yên lặng ngồi đó rất lâu. thình lình can mày:
-ủa...
Vũ La đứng bật dậy bay về phía thần tượng. Càng tới gần càng có thể cảm nhận được thần tượng nọ thật lớn. Từ xa xa nhìn lại, Vũ La cũng giống như một con ruồi hay muỗi đang chậm rãi bay tới càng ngày càng gần pho thần tượng nọ.
Hắn bay tới sát đầu thần tượng, nhưng không chú ý tới đạo Phượng Nhãn Thần Văn khổng lồ kia, mà chú ý tới mắt trái của thần tượng. Trong đồng tử mắt trái không ngờ có một cửa động.
Ngọn núi này cao tới vài vạn trượng, pho thần tượng này là dùng ngọn núi điêu khắc mà thành, cũng cao mấy vạn trượng. Tuy rằng chỉ là một cái lỗ thật nhỏ trên đồng tử thần tượng, nhưng đối với Vũ La chỉ như con muỗi, chính là một sơn động thật lớn.
Cửa động rất tròn, kết hợp hoàn mỹ cùng đồng tử. Từ xa nhìn lại quả thật không phải dễ dàng phát hiện.
Vũ La cất bước đi vào trong động, tuy rằng sơn động này thật lớn, nhưng lại không sâu. Cũng giống như một quả cầu khảm sâu vào đồng tử, bên trong động rộng hơn cửa động rất nhiều.
Sơn động có hình cầu, từ nóc xuống chân khắc đầy một loại hoa văn cổ quái. Hoa văn này có vài phần giống như văn tự, nhưng kết cấu giữa chúng trùng trùng điệp điệp, có vẻ hết sức thần bí.
Vũ La tiến vào trong đó, nhất thời có một cỗ lực lượng mênh mông thình lình ép xuống, xông vào trong Thiên Linh Cái hắn. Biến cố xảy ra quá bất ngờ, Vũ La vội vàng đề phòng, nhưng cỗ lực lượng nọ hùng mạnh kinh người, vả lại tốc độ cực nhanh, nháy mắt đã chui vào. Vũ La như được thể hồ quán đỉnh, cảm thấy toàn thân sảng khoái.
Thì ra cỗ lực lượng nọ là một cỗ thiên địa linh khí hết sức tinh thuần, cơ hồ không cần luyện hóa đã trực tiếp ngưng tụ trong cơ thể.
Lúc này Vũ La mới cảm nhận được, thiên địa linh khí bên trong thạch động hình cầu này tinh thuần nồng đậm tới mức khó tin. Tuy rằng không gian trong này chật hẹp, nhưng thiên địa linh khí ẩn chứa trong đó e rằng còn nhiều hơn ở những động thiên phúc địa trong thiên hạ ngũ phương bên ngoài.
Thiên địa linh khí nhiều như vậy bị đè ép trong không gian chật hẹp, vốn đã lắng đọng lại sau hàng ngàn hàng vạn năm, vừa mới đạt thành trạng thái bình hòa yên tĩnh. Thình lình Vũ La xông vào, trạng thái cân bằng này lập tức bị phá vỡ. cỗ thiên địa linh khí vừa xông vào Thiên Linh Cái Vũ La thật ra hết sức khổng lồ, nó hội tụ ở Mi Tâm Vũ La. Linh Long được tắm trong linh khí tinh thuần, vô cùng vui vẻ. Thêm vào tác dụng của Thiên Sinh Thần Thạch trước đây, Long uyên vốn vô cùng chật hẹp chợt nổ ầm một tiếng mở rộng ra. Hiện tại đã có thể nhìn thấy trong vực có gợn sóng trên mặt nước, chỉ còn thiếu một bước nữa là đạt tới trạng thái Long Hồ.
Thiên Sinh Thần Thạch vẫn chưa luyện hóa hết, nói không chừng, Vũ La chỉ bằng vào tích lũy hiện tại, sớm muộn gì cũng sẽ đạt tới cảnh giới Long Hồ.
Sau khi trạng thái cân bằng của thiên địa linh khí trong thạch động hình cầu này bị Vũ La phá vỡ, lập tức sinh ra đủ các loại dị tượng. Từng đóa hoa sen màu vàng từ trên nóc động bay xuống lả tả. khiến cho xung quanh Vũ La trở thành một biển hoa vàng rực.
Dưới chân hắn có một hư ảnh cá chạch màu vàng từ trong vách động chui ra. Khi tới bên chân Vũ La, nó chuyển mình hóa thành một con tiểu long màu vàng, sinh ra đủ cả tay chân, thân mọc vảy vàng.
Trong lúc nhất thời, hương thơm kỳ lạ bay từng trận, tiên âm lượn lờ, phảng phất đặt mình trong tiên cảnh.
Vũ La chìm đắm trong đó, trong lúc không hay không biết, thời gian dường như ngừng lại. Cũng không biết rốt cục đã qua bao lâu, rốt cục dị tượng này dần dần lui đi. Hoa sen màu vàng, tiểu long màu vàng dung hợp lại với nhau hóa thành một đạo kim quang, sau đó ngưng tụ lại, hóa thành một đóa hoa sen còn phong kín nụ, có màu vàng rực rỡ.
Lúc này hoa sen bắn đầu nở rộ tầng tầng. Sau khi hoàn toàn nở ra, giữa tâm hoa mọc lên một nhánh, sau đó lại sinh ra một đóa hoa sen mới, nhanh chóng nở rộ. Cứ tuần hoàn như vậy, mãi đến đóa hoa sen thứ chín, rốt cục kết thành một đài sen ánh vàng chói lọi.
Đài sen trưởng thành rất nhanh, sau đó sinh ra một hạt sen.
Rất nhanh hoa sen, cánh sen, đài sen héo rũ, chỉ còn lại hạt sen vừa sinh ra nhẹ nhàng bay vào tay Vũ La.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT