E rằng phe Chính đạo Tu Chân Giới cũng không có mấy ai biết rõ nội tình, Nếu không phải Diệp Niệm Am thân là Giám Ngục Nhược Lô Ngục, chỉ sợ lão cũng không đủ tư cách biết bí mật này.
- Nguy cơ càng lớn, ích lợi cũng càng nhiều.
Diệp Niệm Am nói tiếp:
- Thật ra Nhạc Băng Uyên có một ngoại hiệu, tên là Hành Lang Viễn Cổ.
Vũ La sửng sốt, ngoại hiệu này thật kỳ quái:
- Hành Lang Viễn Cổ ư, có ý gì vậy?
- Nói chính xác là thông qua Nhạc Băng Uyên, có thể đi thẳng về viễn cổ.
Diệp Niệm Am nói đầy thâm ý.
Vũ La kinh hoàng:
- Xuyên qua Thời Không ư?
- Đương nhiên là không tới mức lợi hại như vậy.
Diệp Niệm Am nói:
- ngươi cũng biết một số vật lưu lại từ thời viễn cổ, bất kể là pháp bảo hay đạo quyết, bởi vì thời gian quá lâu, ngoại trừ một ít thần vật ra, đại đa số không còn dùng được, Mà một số trứng thú lưu lại từ thời viễn cổ đến nay đã chết từ sớm, thậm chí có cái đã hóa thạch.
- Thế nhưng...
Dường như Diệp Niệm Am đang muốn gây tò mò cho hắn, lão kéo dài giọng, một lúc lâu sau mới chịu nói tiếp:
- Dường như lực ảnh hưởng của thời gian trong Nhạc Băng Uyên đã bị giảm xuống tới mức thấp nhất, ngươi có thể tìm được trang bị, pháp quyết, thậm chí là các loại trứng Dị Thú thời thượng cổ trong Nhạc Băng Uyên. Nếu ngươi may mắn, trứng thú còn có thể ấp nở.
Vũ La giật mình kinh hãi, một lúc lâu sau mới hỏi:
- Chưởng môn Côn Luân sơn Cửu Đại Thiên Môn Ngọc Huyết đạo nhân có nuôi một con Bích Nhãn Hồng Long Tê, chẳng lẽ cũng là di chúng từ thời thượng cổ?
Diệp Niệm Am kinh ngạc nhìn hắn:
- ngươi cũng biết chuyện này ư? Không sai, ta nghe nói Bích Nhãn Hồng Long Tê đó được ấp từ một quả trứng thú được mang ra khỏi Khước Phong đường ở một lần Nhạc Băng Uyên xuất hiện. Lần ấy Côn Luân sơn đã hy sinh ba tên đệ tử, hiện nay con Bích Nhãn Hồng Long Tê ấy đã không kém gì một cao thủ Đại Năng, chính thức trở thành Thần Thú hộ sơn của Côn Luân sơn.
Vũ La chậm rãi thở ra một hơi thật dài, tiền kiếp hắn vô cùng hâm mộ con Bích Nhãn Hồng Long Tê của Ngọc Huyết đạo nhân. Hắn đã săn tìm khắp Nam Hoang cũng không thể tìm thấy một Dị Thú nào có thể sánh ngang với nó. Lúc ấy hắn tức tối vô cùng, cho rằng cơ duyên của Ngọc Huyết đạo nhân cao hơn mình, không ngờ chuyện xảy ra lại là như vậy.
Năm đó vào thời Hồng Hoang, thiên địa sơ khai, thiên địa linh khí vô cùng sung túc, tạo vật sinh linh có huyết mạch hết sức tinh thuần. Bất kể là thứ nào, thiên hạ ngũ phương hiện tại cũng không thể nào sánh được.
Cho nên Dị Thú hiện tại lưu lại trên thế giới này, chắc chắn không thể nào sánh được với Dị Thú ở thời xưa.
Chênh lệch về huyết mạch khiến cho tiềm lực chênh lệch rất nhiều, Cho dù Vũ La có thể tìm được một con Dị Thú có cùng cấp bậc với Bích Nhãn Hồng Long Tê, nhưng càng nuôi dưỡng, chênh lệch giữa hai con sẽ càng ngày càng lớn, không phải sức người có thể vãn hồi.
Bên trong cấm địa Yên sơn cũng có một ít Dị Thú Hồng Hoang, giống như Thận Long, Ba Xà, Long Ngạc... chỉ là những Dị Thú đã hùng mạnh hơn tất cả những sinh linh khác trên thế giới này. Khoan nói tới chuyện có thể bắt được chúng hay không, cho dù bắt được, với tính tình của chúng, thà rằng tự sát chứ không chịu thần phục con người.
Còn chuyện tìm một quả trứng, ấp nở nuôi lớn... Đám Dị Thú hùng mạnh này, sinh nở thai nghén không biết mất mấy ngàn mấy vạn năm, quả thật so với cơ duyên thành tiên còn khó hơn nhiều.
Nếu hung thú thượng cổ thai nghén sinh nở đơn giản như loài chuột, thiên hạ đã sớm trở thành thế giới của hung thú, còn đâu không gian cho Nhân tộc sinh tồn?
Bên trong Nhạc Băng Uyên lại có thể bảo tồn tất cả bảo bối từ thời thượng cổ.
Không cần đẳng cấp của pháp bảo đạt tới đẳng cấp thần vật, cũng có thể vượt qua năm dài tháng rộng tồn tại tới bây giờ. Đạo quyết cũng là như vậy, cũng có thể bảo tồn.
Cũng như thần kiếm Thiên Tinh của Vũ La, chỉ có thể ngộ mà không thể cầu. Dù là pháp bảo thông thường thời thượng cổ, tài liệu dùng luyện chế ra nó cũng đủ làm cho các tu sĩ hiện tại hâm mộ chảy nước dãi. Dù sao thời ấy chính là thời hoàng kim của tu sĩ, Linh Vật Tiên Thiên có thể nhìn thấy ở bất cứ nơi nào.
Cho nên mới nói, nếu Nhạc Băng Uyên mở ra, nhìn bề ngoài chính là tai họa, nhưng thật ra đối với loại người có dã tâm không nhỏ như Sở Tam Tuyệt và vị cao nhân ở sau lưng lão, chắc chắn là một cơ hội lớn.
Bích Nhãn Hồng Long Tê cũng không phải là giống tốt trong các loài cự thú Hồng Hoang, huyết mạch cũng không phải quá tinh thuần, nhưng chỉ là một loại Dị Thú kém cỏi vào thời Hồng Hoang như vậy, bất quá chỉ mất mấy trăm năm cũng đã có thể sánh ngang với cao thủ Đại Năng, hơn nữa tiềm lực vô hạn, vẫn còn đang tiếp tục trưởng thành.
Thời gian mấy trăm năm, nếu là tu sĩ Nhân tộc, có thể tu luyện tới cảnh giới Đạo cảnh đã là khá lắm, Tu Chân Giới hiện tại, bất cứ một vị Đại Năng nào cũng đã tu luyện từ ngàn năm trở lên.
Duy chỉ có một ngoại lệ là Thôi Xán, nhưng cách đây không lâu cũng đã bị người ta làm thịt.
Nếu có thể tìm ra mười mấy quả trứng thú trong Nhạc Băng Uyên, bồi dưỡng trong vài trăm năm, chắc chắn có thể tung hoành thiên hạ, Đối với phàm nhân, thời gian vài trăm năm quá dài, đến chắt của mình cũng có thể làm tổ gia gia, nhưng đối với tu sĩ, nhất là tu sĩ cấp bậc Đại Năng, thời gian vài trăm năm cũng chỉ trôi qua trong nháy mắt.
- Sở trưởng lão quả thật có dã tâm không nhỏ...
Vũ La chậm rãi nói.
Diệp Niệm Am vẫn không hiểu:
- Vì sao Hắc Thủy Tiên lại cho chúng ta biết, nàng âm thầm lặng lẽ xử lý không tốt hơn sao?
Vũ La cũng nghi hoặc điểm này, lúc trước hắn vừa phát hiện hành tung bí ẩn của Hắc Thủy Tiên, lập tức Hắc Thủy Tiên đã chạy tới ngửa bài với bọn hắn. Tựa như giữa hai bên có liên hệ, nhưng hắn cũng không phát hiện được chứng cứ gì của Hắc Thủy Tiên.
Trong lúc hai người còn đang nghi hoặc, bỗng nhiên một trận gõ cửa dồn dập vang lên, một tên ngục tốt bên ngoài khẩn trương kêu lên:
- Đại... Đại nhân, không xong, có... có người cướp ngục.
Vũ La cùng Diệp Niệm Am đứng bật dậy, bất chấp tất cả vọt ra ngoài:
- ở đâu, kẻ nào lớn gan như vậy?
- ở bên ngoài...
cả Nhược Lô Ngục tổng động viên, Từ lúc Nhược Lô Ngục thành lập cho tới bây giờ, chưa từng xuất hiện tình cảnh như vậy, Vũ La vừa vọt tới đại môn, bỗng nhiên cau mày hỏi:
- Các ngươi không thông báo cho Phó Giám Ngục Đại nhân sao?
- Có thông báo, nhưng dường như Phó Giám Ngục Đại nhân không ra...
Trong lúc cấp thiết, Vũ La cũng không thể lo được nhiều, Hắn tới bên ngoài đại môn, chỉ thấy đằng xa hỏa vân cuồn cuộn, sấm động ầm ầm, rõ ràng là đang kéo tới Nhược Lô Ngục. Đám hung thú cấp thấp bên trong Yên sơn kinh hoàng chạy loạn khắp nơi, thỉnh thoảng có một tia Lôi Hỏa giáng xuống, đốt cháy một khoảng rừng. Lại có một đường lửa bắn thăng xuống dưới, trúng phải một con nhím rừng đang kinh hoàng bỏ chạy, thu lên hỏa vân, nhím rừng kia đã bị nướng chín.
Một giọng hào sảng theo gió đưa tới:
- Muội phu, mau tới nếm thử thịt nhím nướng, ta có mang theo hảo tửu đây...
Vũ La thở phào nhẹ nhõm, dở khóc dở cười, nhìn đám ngục tốt phía sau nghiêm trận đợi địch khoát tay nói:
- Tất cả giải tán đi, không phải cướp ngục, là người của ta.
Đám ngục tốt nhất thời ồn ào huyên náo hẳn lên:
- Làm gì mà khua chiêng gióng trống tới đây như vậy, rốt cục là y muốn làm gì?
- Đúng vậy, dựa theo quy định, ngoài năm mươi dặm phải xuống khỏi pháp khí đi bộ tới đây, kẻ nào kiêu ngạo như vậy, không thể bỏ qua được...
Có kẻ nhanh nhạy, nghe được câu nói cái gì muội phu vừa rồi dường như là xưng hô với Vũ Tổng Lãnh, lập tức im bặt không lên tiếng,
quả nhiên Vũ La nghiêm mặt lại:
- Lão tử người ta chính là Đại trưởng lão Chung Nam sơn Chu Thanh Giang, các ngươi ai có ý kiến có thể đưa ra.
Đám ngục tốt nhất thời xếp càng hạ cánh,
Diệp Niệm Am cũng nở một nụ cười khổ, nhìn sang Vũ La:
- Hay là ngươi tiếp đãi đi, ta là lão già cổ hủ, có lẽ người ta cũng không muốn nhiều lời với ta.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT