Đường Tử Phong ngàn vạn lần không ngờ, lão nhân chỉ biết lợi lộc trước mắt này lại là Nam Hoang đệ nhất phù sư cao quý. Truyền thuyết về Hướng Cuồng Ngôn trong thiên hạ rất nhiều, nhưng tổng kết lại có hai điểm chính: kỹ thuật chế phù của lão là nhất lưu, lão đòi giá rất cao.

Từ Thôi Xán tới Chưởng môn Cửu Đại Thiên Môn đều bị lão moi tiền, hơn nữa không ai dám trở mặt với lão, bởi vì trong giới phù sư có một câu: Nếu Hướng Cuồng Ngôn không thể luyện chế ra linh phù mà bạn muốn, vậy trên thế gian này cũng không ai có thể thỏa mãn yêu cầu của bạn.

Tuy rằng danh hiệu của lão là Nam Hoang đệ nhất phù sư, nhưng nhìn chung trong thiên hạ ngũ phương, lão tuyệt đối là một trong những phù sư đỉnh phong.

Đường Tử Phong chính là đệ tử quan môn của Đồng trưởng lão, thân phận cao quý, nhưng y lại tự nguyện tới trông coi mỏ Ô Thiết cho Vũ La, không phải là vì nhìn trúng thân phận phù sư của Vũ La sao?

Không ngờ chẳng những bàn thân Vũ La là phù sư, hơn nữa còn là tri kỷ tâm giao với Hướng Cuồng Ngôn, chuyện này quả thật là niềm vui bất ngờ, vốn y cho rằng mình đầu tư mối nhân tình này, phải chờ mấy chục năm sau, Vũ La hơn trăm tuổi, trở thành phù sư cao cấp mới có hy vọng thu hồi lại, nhưng hiện tại xem ra đã có hy vọng thu hồi trong khoảng thời gian ngắn.

Vũ La vỗ vai Đường Tử Phong một cái, khiến cho y phục hồi tinh thần lại:

- Này Đường huynh, huynh lau nước dãi cho sạch sẽ có được chăng, lão già này cũng không phải là mỹ nữ gì...

Đường Tử Phong phục hồi tinh thần lại, xấu hổ dùng ống tay áo lau qua miệng, xin lỗi mọi người:

- Thật là thất lễ...

Sau đó mới chính thức thi lễ với Hướng Cuồng Ngôn:

- Vãn bối Đường Tử Phong, bái kiến Hướng tiên sinh.

Hiện tại y mới hiểu rõ vì sao ba người Diệp Niệm Am tỏ ra cung kính với vị lão nhân này như vậy, nhưng trong lòng Đường Tử Phong lại giật mình kinh hãi, không ngờ Vũ La lại được Hướng Cuồng Ngôn ưu ái như vậy. Nhìn bề ngoài quan hệ giữa hai người rất tốt, dù Vũ La đùa cợt tới mức nào, Hướng Cuồng Ngôn cũng không để ý. Y đã từng nghe Đồng trưởng lão nói qua, Hướng Cuồng Ngôn rất khó kết giao. Một vị Chưởng môn của Cửu Đại Thiên Môn vì một đạo linh phù đã phải trả giá rất cao, nhưng Hướng Cuồng Ngôn vẫn không xem người đó ra gì, thường xuyên chèn ép, bắt chẹt y, còn làm cho y mất thể diện trước mặt mọi người. Thế nhưng vị Chưởng môn kia tuy giận nhưng cũng không dám nói gì, vô cùng đau khổ.

Vũ La lại nói:

- Tìm một phòng ở gần mỏ, thu xếp chỗ cho bọn họ.

Đường Tử Phong cảm thấy hạnh phúc tới thật sự là quá bất ngờ, chẳng những quen biết cùng Nam Hoang đệ nhất phù sư Hướng Cuồng Ngôn, hơn nữa lão còn ở lại mỏ. Nói cách khác, từ nay về sau y còn rất nhiều thời gian để tạo mối quan hệ tốt với nhân vật trong truyền thuyết này.

Thấy Đường Tử Phong hóa đá lần thứ hai, nước dãi lại chảy ra, Vũ La có hơi dở khóc dở cười, vỗ vai y thật mạnh, Đường Tử Phong lập tức biết mình thất thố, vội vàng xin lỗi:

- Thật là có lỗi, có lỗi, xin Đại nhân bất tất phải nhọc lòng, tiểu nhân lập tức an bài.

Đường Tử Phong đi khỏi, dưới ánh mắt vô cùng đố kỵ của Hướng Cuồng Ngôn, Vũ La bình thản mở Thiên Phủ Chi Quốc ra, giống như cá voi hút nước, thu hết tất cả khoáng thạch chồng chất như núi trong kho vào.

Thật ra gần mỏ đã có sẵn một địa phương, Đường Tử Phong vì muốn lấy lòng Vũ La cho nên phái người xây dựng một tòa biệt viện không xa mỏ.

Biệt viện không lớn, cũng chỉ có bảy tám gian phòng, nhưng được bài trí tinh xảo tỉ mỉ.

Đường Tử Phong cũng xuất thân thế gia tu chân, từng thấy qua không ít đình đài lầu các. Biệt viện này là do đích thân y thăm dò địa hình, dụng tâm thiết kế cho phù hợp thực tế, phối hợp vô cùng khéo léo giữa biệt viện và sơn cốc.

Đường Tử Phong nhanh chóng phái người chạy tới đó trước để quét dọn, sau đó chạy trở về đón mọi người tới đó.

Hoàng Nguyệt Mi vừa thấy lập tức thích nơi này, nũng nịu nói:

- Sư phụ, ở lại đây đi, người xem, nơi này xinh đẹp vô cùng...

Hướng Cuồng Ngôn kiến văn quảng bác, trong mắt lão, viện này bất quá cũng chỉ là có chút khác biệt với những viện thông thường, Bất quá lão cũng không định lập sơn môn ở nơi này, chỉ cần yên tĩnh mà thôi, cho nên cũng chỉ có thể gật đầu:

- Được, ở nơi này đi.

Đường Tử Phong ở bên cạnh thật thà nói:

- Viện này vốn chuẩn bị cho Vũ Đại nhân, bất quá nếu Hướng tiên sinh cần gấp, vậy xin mời ngài ở trước, tiêu nhân sẽ chuẩn bị nơi khác cho Vũ Đại nhân.

Cho dù viện này chuẩn bị cho Vũ La, một năm hắn cũng không ở lại được mấy ngày, nhường cho Hướng Cuồng Ngôn, Vũ La cũng không có ý kiến gì.

chỉ là dọc trên đường đi, Vũ La cảm giác như Ma Tử Câm mất tự nhiên. Ma Ngao ruột để ngoài da, hết sức vô tư không hề hay biết nỗi đau của tiểu thư mình, tán gẫu cùng Vũ La vô cùng vui vẻ.

Sau khi sắp xếp xong xuôi cho bọn Hướng Cuồng Ngôn, vốn ba người Diệp Niệm Am định tìm cách lân la gần gũi Nam Hoang đệ nhất phù sư lâu một chút, nhưng bị Hướng Cuồng Ngôn vung tay lên:

- Đa tạ các vị, ta cùng Vũ La khó khăn lắm mới gặp lại nhau, có rất nhiều chuyện muốn nói, phỏng chừng sẽ mắng nhau một trận đã đời. Các vị ở lại đây chỉ tổ bẩn tai mình, xin mời trở về đi thôi.

Lão đuổi mọi người hết sức thẳng thừng.

Tự nhiên ba người Diệp Niệm Am đành trở về Nhược Lô Ngục trước. Đường Tử Phong vội vàng chạy đi xử lý công việc trong mỏ, ngoài ra cho người tìm địa phương gần đó để xây dựng biệt viện khác.

Vũ La và Hướng Cuồng Ngôn vừa uống vừa tán gẫu, bên cạnh có hai vị đồ nhi dung mạo như hoa, cũng rất thích thú.

Đến nửa buổi chiều, Vũ La cáo từ rời đi. Sau khi ra khỏi biệt viện của Hướng Cuồng Ngôn, hắn không về Nhược Lô Ngục ngay tức khắc, mà đi tìm Đường Tử Phong đặc biệt dặn dò:

- Hướng Cuồng Ngôn muốn cái gì, cứ tận lực thỏa mãn lão,

Đường Tử Phong ôm quyền đáp:

- Tiểu nhân đã hiểu, xin Đại nhân bất tất phải nhọc lòng.

Vũ La khoát tay ngăn lại, nở một nụ cười tà:

- ngươi không hiểu...

Đường Tử Phong nghe vậy sửng sốt:

- Thế nào?

- Lão muốn cái gì cứ việc cho, nhưng ngươi phải ghi rõ ràng từng khoản một, không được bỏ sót.

Đường Tử Phong vẫn không hiểu lắm, Vũ La khoát tay ngăn lại:

- Cứ làm đúng theo lời ta là được.

-Dạ.

Vũ La chắp hai tay sau lưng ung dung ra khỏi mỏ, trong lòng vui vẻ. Lão khốn Hướng Cuồng Ngôn này, tiền kiếp đã bắt chẹt không biết bao nhiêu của bản Đế Quân... Đời này, thế nào bản Đế Quân cũng phải chơi lão một vố, hắc hắc...

Vũ La vung tay lên, pháp khí thuyền ba lá đưa hắn bay lên không, Tâm trạng vui vẻ của hắn nhất thời bị thuyền ba lá phá hỏng, tốc độ phi hành của nó thật sự quá chậm, hơn nữa chỉ có một công năng. Vũ La lắc lắc đầu, Bát Hoang Đoán Tạo của mình còn kém hỏa hậu, đành chấp nhận dùng tạm vậy.

Lúc Vũ La trở lại Nhược Lô Ngục đã là ban đêm.

Nhược Lô Ngục vốn có chế độ giới nghiêm, bất quá hiện tại Vũ La đã là Tổng Lãnh Ban Đầu, bên trong yêu bài của hắn được thêm rất nhiều công năng. Cho nên với cấp bậc hiện tại của hắn cũng không cần chấp hành chế độ quá nghiêm khắc, lúc trước Mộc Dịch Trạc cũng có thể ra ngoài vào nửa đêm để gặp gỡ bọn xấu.

Vũ La đứng trước đại môn Nhược Lô Ngục, vừa định tiến vào, ngẩng đầu lên chợt nhìn thấy hai pho tượng Bệ Ngạn.

Hắn cất tiếng thở dài, ngồi phệt xuống đất.

Sao sáng đầy trời, từng tia soi khắp Yên sơn, Nhược Lô Ngục sâu không lường được... Trong mơ hồ, Vũ La nhớ lại lúc mình vừa chuyển thế trùng sinh.

Lúc ấy gian nan biết bao, ngay cả bọn tiểu nhân như Mộc Dịch Trạc cũng có thể tùy tiện ức hiếp mình.

Trong khoảng thời gian gần đây, nhiều chuyện xảy ra dồn dập, Vũ La không có thời gian lắng đọng tâm tình.

Hai pho tượng Bệ Ngạn trong đêm càng có vẻ lạnh lùng trầm ổn, đại biểu cho pháp tắc không cho phép thách thức mà Cửu Đại Thiên Môn ở Trung Châu ký kế., Vũ La nhìn trong chốc lát, bỗng nhiên lại cảm thấy hai pho tượng Bệ Ngạn này không khỏi có chút thân thiết. Trên thực tế, hình ảnh Bệ Ngạn lúc nào cũng đại biểu cho chính nghĩa công bằng trên thế gian.

Từ trước tới nay hắn vẫn cho rằng hai pho tượng Bệ Ngạn này không giống bình thường. Từ khi hắn tiến vào Nhược Lô Ngục tới nay, vào thời điểm khó khăn nhất, đã được hai Thần Thú này quan tâm chiếu cố, tình ý sâu nặng.

Hắn lấy trong không gian trữ vật ra hai vò rượu, bày ra bên dưới hai pho tượng Bệ Ngạn:

- Các vị lão thúc, đã lâu không gặp các vị, nào, hôm nay tiểu tử mời các vị uống rượu.

Vũ La tự mở ra thêm một vò, chạm vào hai vò rượu bày dưới đất, sau đó ngửa cổ nốc ừng ực hết hơn nửa vò, Lúc này hắn cười ha hả, ôm quyền nói với hai pho tượng Bệ Ngạn:

- Các vị lão thúc nghỉ ngơi, tiểu tử về ngủ đây.

Hắn lại nốc một hơi hết chỗ rượu còn lại, tiện tay vứt vò rượu vào trong bụi cỏ, sau đó lấy yêu bài ra, loạng choạng chuẩn bị tiến vào Nhược Lô Ngục, bỗng nhiên có thanh âm vang lên:

- Khước Phong đường...

Vũ La nghe vậy sửng sốt, quay đầu nhìn lại đại môn, cũng không phát hiện chuyện gì khác thường, Nếu người bình thường nửa đêm đột nhiên nghe thấy thanh âm như vậy, ắt hẳn phải sợ tới mức toát mồ hôi lạnh, Vũ La cũng là lần đầu tiên gặp gỡ tình huống này, vội vàng quay trở lại hỏi:

- Khước Phong đường ư, hai vị lão thúc muốn chỉ điểm tiểu tử chuyện gì sao?

Nhưng hai cánh đại môn đen kịt không hề có chút động tĩnh nào.

Vũ La vô cùng nghi hoặc, nhưng biết hỏi lại cũng không được gì, chỉ có thể tự mình chậm rãi lưu tâm nghiên cứu, Hắn bèn cung kính cúi đầu trước hai cánh đại môn:

- Đa tạ hai vị lão thúc.

Sau đó xoay người rời đi.

Vốn Vũ La uống rượu cũng đã hơi chếnh choáng, sau khi trở về bèn lăn ra giường đánh một giấc say sưa, mãi đến khi mặt trời lên cao sáng hôm sau mới thức dậy. Sau khi đánh chén bữa sáng, hắn bèn chạy thẳng ra Khước Phong đường phía sau Nhược Lô Ngục.

Không sai, trong Nhược Lô Ngục quả thật có địa phương tên là Khước Phong đường. Hơn nữa bên trong Nhược Lô Ngục vẫn có lời đồn đại, trước đây Khước Phong đường vốn là chỗ ở của Giám Ngục Nhược Lô Ngục, sau này không biết vì sao bị bỏ hoang. Từ đó về sau, lúc các Giám Ngục nhậm chức đều ở một địa phương khác.

Khước Phong đường hoang phế đã lâu ngày, trông đổ nát thê lương, nhưng cũng có thể nhìn ra quy mô trước kia cực lớn, Vũ La thầm tính toán, e rằng nơi này rộng bằng bảy, tám phần Vọng Sơn các mà Diệp Niệm Am đang ở.

Khắp nơi hoang tàn, những cây cột đá rất lớn vỡ thành nhiều mảnh nằm rải rác trên mặt đất, Tất cả tài liệu bằng gỗ đã không còn thấy nữa, chỉ còn lại trụ đôn điêu khắc bằng đá mà thôi.

Vũ La tìm đi tìm lại vài lần cũng không phát hiện được gì, nhưng hắn tin rằng chắc chắn mình không nghe lầm. Hai pho tượng Bệ Ngạn đã nhắc nhở Khước Phong đường với mình, vậy chắc chắn nơi này hẳn có vấn đề.

Hắn không từ bỏ hy vọng, tìm lại một lượt nữa, tuy rằng vẫn không thu hoạch được gì, nhưng phát hiện ra một điểm kỳ quái. Bên ngoài vòng tường đổ nát, có một ít hố sâu kỳ quái.

Khước Phong đường có diện tích rất lớn, những hố sâu này phân bố ở vòng ngoài, nếu sơ ý quả thật khó lòng phát hiện. Vũ La đi vòng quanh Khước Phong đường một vòng, đếm thật kỹ, số hố này không nhiều không ít, vừa đúng ba mươi sáu cái.

Mỗi hố như vậy đều có hình vuông, hơn nữa rất sâu, Vũ La đo thử thấy khoảng chừng ba thước.

Trong Nhược Lô Ngục toàn dùng đá phiến lát trên mặt đất, cho nên những hố sâu này mới có thể tồn tại cho tới bây giờ.

Hắn lại vào bên trong Khước Phong đường tìm kỹ một lượt, nhưng không phát hiện những hố sâu như vậy. Tình huống này cũng hết sức kỳ quái, Vũ La trầm tư suy nghĩ, không khỏi cau mày. Bỗng nhiên hắn cảm giác được cái gì, vội vàng ngẩng đầu lên, một người mà hắn không thể nào ngờ được đang chậm rãi đi qua bên cạnh. Người này một thân trường quần bằng lụa đen, mặt nạ kim loại màu vàng nhạt, không ngờ là Hắc Thủy Tiên.

Nhược Lô Ngục rất lớn, toàn thân hiện tại bao gồm cả phạm nhân đều ở phía trước, mặt sau còn có một diện tích rất lớn, phần lớn là phế tích giống như Khước Phong đường, rất ít ai lui tới.

Hắc Thủy Tiên tới nơi này để làm gì?

Vũ La vô cùng nghi hoặc, nhưng Hắc Thủy Tiên làm như vô tình đi ngang qua, chỉ thản nhiên liếc nhìn Vũ La một cái, sau đó ung dung đi qua, rẽ vào một rừng đá cách đó mấy trăm trượng.

Hắc Thủy Tiên vẫn là Phó Giám Ngục, lại là nữ nhân, Vũ La không tiện đi theo sát nút theo dõi người ta. Hắn cố gắng nén lại tò mò, phủi phủi y phục, xoay người rời đi, Khước Phong đường đã được hắn tìm tòi cẩn thận, quả thật không tìm được gì.

Hiện tại xem ra địa phương khả nghi duy nhất chính là ba mươi sáu hố sâu bên ngoài Khước Phong đường, nhìn qua dường như dùng để an trí thứ gì đó, nhưng nếu là trận pháp phòng ngự, vậy không cần an trí bên ngoài Khước Phong đường, sao không an trí bên trong? Hơn nữa bên trong Nhược Lô Ngục hầu như không cần trận pháp phòng ngự gì cả.

Vũ La đột ngột giật thót mình, chẳng lẽ là trận pháp phong ấn?

Phong ấn cái gì mới được, Khước Phong đường không có gì cả kia mà...

Sở Tam Tuyệt ngồi bên trong mật thất. Lão đã vào Trưởng Lão hội hơn năm trăm năm, trong hai trăm năm gần đây đã trở thành nhân vật hết sức quan trọng trong Trưởng Lão hội. Ngồi trên địa vị cao lâu ngày, trên người tự nhiên có một cỗ uy thế, cho dù không cố ý cũng khiến cho người ta không dám sinh lòng khinh thị.

Trong mật thất bày hai cái bồ đoàn, Sở Tam Tuyệt một thân khoác trường bảo màu nguyệt bạch, nhìn như có vẻ phóng túng, nhưng nếu quan sát kỹ râu tóc của lão sẽ thấy được chải chuốt vô cùng tinh tế, lộ ra dấu vết của cuộc sống sung sướng an nhàn.

Trên chiếc bồ đoàn còn lại là một lão nhân vóc người gầy gò. Tuy rằng không cao nhưng đôi mắt sáng rực, bên trong mật thất vốn không có ánh đèn, nhưng tinh quang phóng ra từ hai mắt lão đã đủ chiếu sáng khắp cả mật thất.

trước mặt lão nhân là một bức vách rất lớn, trên đó đường nét chằng chịt, có vô số đường thẳng, đường cong, thậm chí có rất nhiều phù văn kỳ quái. Những phù văn này e rằng ngay cả Vũ La cũng không nhận ra.

Trên thực tế Sở Tam Tuyệt cũng không nhận ra, cho nên lão chỉ đưa mắt nhìn lão nhân gầy kia.

Lão nhân chợt vung tay lên, từng đường nét theo ngón tay lão xuất hiện trên vách.

Cũng không biết qua bao lâu, rốt cục lão nhân ngừng lại, nhìn bức vách lúc này đã chằng chịt đường nét. Một lúc lâu sau, thình lình hai vai chợt động, lấy trong lòng ra một cái ống trúc. Cũng không thấy động tác của lão thế nào, toàn thân lão kể cả bồ đoàn bên dưới lặng lẽ không tiếng động xoay nửa vòng, từ vị trí quay mặt vào vách, quay lưng về phía Sở Tam Tuyệt trở thành quay lưng vào vách, đối mặt Sở Tam Tuyệt, chỉ là dường như trong mắt lão nhân dường như không có sự tồn tại của Sở Tam Tuyệt, lấy trong ống trúc ra vài đồng tiền, vứt ra leng keng trên mặt đất, sau đó nghiêm nghị quan sát.

Sở Tam Tuyệt đường đường là thành viên quan trọng của Trưởng Lão hội, vì sao bị người khác coi thường như vậy?

nhưng đối mặt với lão nhân gầy nhỏ này, Sở Tam Tuyệt thân hình cao lớn, lưng dài vai rộng lại không dám có chút kiêu căng, cẩn thận thu liễm phí phách trên người, ngồi bên cạnh ngoan ngoãn chờ đợi.

Sau khi lão nhân gầy quan sát mấy đồng tiền trên mặt đất một lúc, thình lình nhắm nghiền hai mắt lại, bắt đầu minh tưởng.

Lão vừa nhắm mắt, nhất thời trong mật thất không còn nguồn sáng, rơi vào bóng tối dày đặc. Bất luận là Sở Tam Tuyệt hay lão nhân gầy đều lặng lẽ không tiếng động, ngay cả hơi thở dường như cũng không có, cả mặt thất rơi vào trạng thái tĩnh mịch.

Qua khoảng hai canh giờ sau, bỗng nhiên một đạo tinh quang xuất hiện, lão nhân lại mở mắt ra, nhẹ nhàng thở ra một hơi thật dài.

Sở Tam Tuyệt lập tức thi lễ:

- Chẳng hay Đại nhân có thu hoạch được gì chăng?

Lão nhân không đáp, lại xoay người nhìn lên vách, thình lình vung tay lên, những đường nét trên vách đột nhiên biến hóa không ngừng, chỉ một lúc sau đã dừng lại, Sở Tam Tuyệt ngẩng đầu nhìn lên không khỏi giật mình kinh hãi,. Thì ra vốn những đường nét loạn xạ trên vách trước kia, sau biến hóa vừa rồi đã hình thành một bộ Thái Cực Bát Quái đồ vô cùng phức tạp.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play