Vũ La giơ tay lăng không điểm ra, từ đầu ngón tay hắn xuất hiện một cái đầu rồng nho nhỏ, há miệng nuốt mạnh, lập tức nuốt chửng cỗ khí thế của ác long kia.

Chút ‘thức ăn’ này đối với Cửu Long Thôn Nhật chỉ là chút đồ ăn vật, không có chút ‘dinh dưỡng’ nào cả.

Vũ La cười lạnh trong lòng, Hùng Đạt vừa ra tay, hắn đã cảm giác được khí tức của một loại cự thú Hồng Hoang, xem ra đây cũng là một món bảo bối lưu truyền từ thời thượng cổ. Hùng gia ở Hùng Nhĩ sơn cũng là thế gia tu chân nổi danh ở Trung Châu, truyền thừa mấy ngàn năm, quả nhiên có chút thực lực.

Hắn không khỏi liếc nhìn Cốc Thương một cái, cho rằng Hùng Đạt có thượng cổ pháp bảo trong tay là có thể chống lại thần kiếm Thiên Tinh của ta sao, thật quá ngây thơ...

Nếu Sát Thần Kiếm Khách đã chắc chắn như vậy, ta đây sẽ không thèm sử dụng thủ đoạn nào khác, chỉ dùng thần kiếm Thiên Tinh, để cho ngươi thấy mình đã sai lầm tới mức nào.

Thiên Phủ Chi Quốc mở ra một cánh cửa, Vũ La chộp ra một trảo, chuôi của thần kiếm Thiên Tinh lọt vào tay, Chợt hắn gập người lại, giống như một con báo đang co mình súc tích lực lượng, năm ngón tay nắm chặt chuôi kiếm, nhưng thủy chung vẫn không rút thần kiếm Thiên tinh ra.

Tình trạng này giống như thần kiếm vẫn còn nằm trong võ kiếm, nhưng đã tích lũy khí thế mười phần, chỉ cần xuất ra một kiếm, nhất định long trời lở đất.

Hùng Đạt bật cười ha hả, bước ra một bước, phiến đá dưới chân y lập tức nứt ra như mạng nhện. Mơ hồ có một cỗ quang khí hình rồng bay lên, nhưng lại tiêu tan trong vô hình chỉ trong khoảnh khắc.

Trọng Long Bổng nặng nề trong tay y múa may liên tục, cứ trọng nhược khinh, một vầng sáng màu vàng nhạt quấn quanh thân bổng.

Bước thứ hai.

Mặt đất lại nứt ra, trên Trọng Long Bổng bay lên một hư ảnh vật tổ hình rồng màu vàng nhạt, khí thế có một không hai.

Khoảng cách giữa y và Vũ La cũng chỉ có mười bước, Mỗi lần Hùng Đạt bước ra một bước, khí thế của y khiến cho người ta có cảm giác đã đạt tới đỉnh phong, nhưng bước tiếp theo lại phá vỡ đỉnh phong này.

Sau tám bước, xung quanh Hùng Đạt máu tươi rơi loang lổ, Cho dù Thiết Bối Kim Cơ quyết của y đã tu luyện tới mức gần như biến thái, cũng không chịu nổi lực lượng này.

Vũ La cũng cười lạnh một tiếng:

- Bất quá chỉ là một chiếc gậy cùn phong ấn vài giọt máu thượng cổ cự thú trong đó, bất quá chỉ là pháp quyết dẫn dắt lực lượng huyết mạch thượng cổ cự thú vào thân mình mà thôi, Pháp thuật thô thiển như vậy cũng mang ra bêu xấu!

Hắn chỉ liếc mắt đã nhìn thấu ảo diệu bên trong pháp quyết của Hùng Đạt, khiến cho cả Hùng Đạt lẫn Cốc Thương phải giật nảy mình.

Từ khi Hùng Đạt xuất đạo đến nay, chưa từng có ai có thể khám phá ra ảo diệu bên trong pháp quyết của y. Thật ra Cốc Thương cũng đã nhìn ra, nhưng y không ngờ rằng Vũ La còn trẻ như vậy, lại có được nhãn quang vô cùng lão luyện, mới gặp đã nhìn thấu.

Hùng Đạt lập tức dao động tâm thần, trong khoảnh khắc này, thần kiếm Thiên Tinh trong tay Vũ La đột ngột rút ra, kiếm quang sáng chói khiến cho tất cả mọi người có mặt không thể thấy được gì khác.

Dùng chiêu thứ nhất của Bát Hoang Đoán Tạo, Vũ La đánh ra tám kiếm liên tục, chém vào cùng một chỗ trên Trọng Long Bổng.

Keng... Thanh âm trong trẻo vang lên, Hùng Đạt chỉ cảm thấy tay mình thình lình nhẹ bỗng, còn chưa kịp phản ứng lại chợt cảm thấy cổ mình lạnh toát, kiếm quang chói mắt kia đã biến mất không thấy.

Y cúi đầu nhìn xuống, thần kiếm Thiên Tinh đã kề sát trên cổ mình.

Trọng Long Bổng trong tay đã bị chém đứt thành hai đoạn, đoạn bị chém đứt lăn lóc dưới đất, thần quang tiêu tán, chẳng khác nào sắt thường.

Một tia hào quang màu đỏ máu từ đoạn Trọng Long Bổng gãy chậm rãi phát tán ra, ngưng tụ giữa không trung thành ba giọt máu, chính là tinh huyết của thượng cổ cự thú.

Vũ La vung tay, đầu ngón tay hắn lại xuất hiện một cái đầu rồng nho nhỏ, nuốt chửng lấy ba giọt máu. Nuốt xong còn chép miệng một cái tỏ ra thỏa mãn, mới rụt cổ biến mất.

Hùng Đạt choáng váng toàn thân. Trọng Long Bổng chính là chí bảo trấn tộc của Hùng gia ở Hùng Nhĩ sơn, đã bị hủy trong tay mình như vậy. Cho dù phụ thân mình là gia chủ, e rằng cũng không bảo vệ được mình.

Hơn nữa Trọng Long Bổng đã bị hủy, e rằng địa vị gia chủ của phụ thân cũng có nguy cơ lung lay sụp đổ...

hai mắt Hùng Đạt lập tức trở nên đỏ ngầu, điên cuồng thét lớn:

- Tiểu tặc, ta liều mạng với ngươi.

Vũ La cũng không chút khách sáo, ấn thần kiếm Thiên Tinh một cái, mũi kiếm đâm sâu vào cổ Hùng Đạt một chút, lập tức máu tươi trào ra, Giọng Vũ La lúc này trở nên lạnh như băng sương:

- Muốn chết ư, ta chưa bao giờ cảm thấy sợ giết người!

- Hùng Đạt, lui ra!

Cốc Thương gầm lên giận dữ, thình lình đứng lên.

Cốc Thương cũng vô cùng kinh ngạc, không ngờ Hùng Đạt chiến lực siêu quần lại bị Vũ La đánh bại trong chưa tới một chiêu. Hơn nữa bị bại hoàn toàn triệt để, ngay cả thượng cổ

Thần khí Trọng Long Bổng cũng bị chém gãy, còn bị Vũ La kề gươm lên cổ.

Bất quá thua cũng đã thua rồi, Trọng Long Bổng cũng đã gãy, không thể nào cứu vãn, Nếu Hùng Đạt cũng chết luôn, vậy mình cũng không biết ăn nói thế nào với lão hữu, Cốc Thương y tính tình khó chịu, bằng hữu thật sự không nhiều lắm, nhưng mỗi một người đều đối xử với nhau hết sức chân thành.

Nỗi đau trên cổ lập tức khiến cho Hùng Đạt trở nên tỉnh táo, vội vàng lui về phía sau một bước, vứt luôn nửa đoạn Trọng Long Bổng còn lại, hai tay ôm cổ.

Thần kiếm Thiên Tinh của Vũ La vẫn bám sát, kề trên cổ y,

Cốc Thương trầm giọng nói:

- Vũ La, đủ rồi!

Vũ La tức tối xoay người lại nhìn Cốc Thương, trầm giọng nói:

- ngươi, không có tư cách gì quát tháo ta! Ta nhịn ngươi đã nhiều lần, hoàn toàn chỉ vì ngươi là phụ thân của Cốc Mục Thanh, nhưng ngươi được đằng chân lại lân đằng đầu...

Cốc Thương vỗ mạnh một chưởng vỡ nát cái bàn trước mặt, tức giận tới nỗi toàn thân run lên lẩy bẩy:

- Tiểu tử khốn này...

Thân Đồ Nghĩa bên cạnh vội vàng ngăn lại:

- Các vị, các vị, chúng ta là bạn đồng liêu với nhau, đừng làm như vậy...

Cốc Thương có quan hệ không tệ với lão, nếu Cốc Thương thật sự không nhịn được nữa, lần thứ hai ra tay với vãn bối, vậy bao nhiêu thể diện của y lần này mất sạch.

Nghiêm trọng nhất là, nếu Cốc Thương ra tay lần thứ hai nhưng vẫn không thể thắng, vậy coi như mặt y chỉ còn nước úp xuống bùn.

Từ chiêu vừa rồi của Vũ La đánh bại Hùng Đạt, thật sự có khả năng này.

Cho nên Thân Đồ Nghĩa coi như giúp bằng hữu, vội vàng đứng ra khuyên giải.

Thân Đồ Nghĩa giữ Cốc Thương lại, Vũ La hừ lạnh một tiếng, thình lình vỗ mạnh thần kiếm Thiên Tinh vào cổ Hùng Đạt, chỉ nghe Hùng Đạt hét thảm một tiếng, dấu bàn tay trên kiếm đã in lên cổ y, để lại một vết sẹo vô cùng nổi bật.

Vũ La thu kiếm lại, chân hất một vò rượu bay lên, tu một mạch hết hơn phân nửa, sau đó ném vò rượu đi:

- Chúng ta đi thôi.

Sau đó xoay người rời đi.

Diệp Niệm Am bất đắc dĩ lắc lắc đầu, nhìn Cốc Thương cùng Thân Đồ Nghĩa cười khổ, cúi đầu thi lễ:

- Đắc tội, cáo từ...

Lão cũng xoay người đuổi theo Vũ La, Hắc Thủy Tiên cũng yểu điệu đứng lên, vén áo thi lễ với hai người, bộ dáng trông như thục nữ, sau đó thủng thẳng rời đi.

Mấy tên quan sai có quan hệ tốt với Hùng Đạt nhanh chóng tiến tới giúp y xử lý vết thương, Cốc Thương nổi giận đùng đùng ngồi xuống, nhìn Trọng Long Bổng bị chém gãy làm hai nằm lăn lóc dưới đất, có cảm giác như mình bị giễu cợt, Cốc Thương càng nghĩ càng giận, bỗng nhiên như nhớ lại chuyện gì, lập tức đứng phắt dậy:

- Không đúng...

Thân Đồ Nghĩa nghi hoặc hỏi:

- Có chuyện gì vậy?

Cốc Thương không trả lời, sắc mặt trở nên hết sức khó coi, sải bước ra ngoài, Thân Đồ Nghĩa vội vàng chạy theo.

Đến cổng chào bên ngoài, Cốc Thương phóng xuất một cỗ linh nguyên vào Thái Thượng Ngọc Ấn, nhất thời rống to một tiếng vô cùng giận dữ:

- Vũ La, ngươi là tên khốn kiếp, tên tặc tử, bản tọa chưa xong với ngươi đâu! ngươi còn muốn trộm con gái của ta ư, nằm mơ, nằm mơ, nằm mơ!

Thân Đồ Nghĩa sửng sốt:

- Rốt cục là chuyện gì?

Cốc Thương hầm hầm nói:

- Tên tiểu tử nọ trộm Ngọc Thạch Tinh Khí trong ngọc ấn của ta, sợ ta phát hiện mới cố ý giận dữ, tìm cớ rút lui sớm.

Thân Đồ Nghĩa nghe vậy trợn mắt há mồm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play