Hoàng Nguyệt Mi ngoan ngoãn lui xuống, lão nhân nhìn về phía Ma Tử Câm:
- Lễ vật bái sư của con đâu?
Ma Tử Câm tỏ ra kiên cường, hai tay dâng lên một chiếc hộp gỗ:
- Sư tôn, đồ nhi cơ duyên chưa tới, chỉ tìm được một đoạn đào mộc năm trăm năm,
Lão nhân nghe vậy khẽ cau mày, Hoàng Nguyệt Mi bên cạnh, lộ vẻ giễu cợt.
Đào mộc năm trăm năm vốn không phải vật chỉ hiếm lạ, huống chi vẫn chưa phải là phần rễ cây trân quý nhất, mà chỉ là phần cành cây bình thường.
Hơn nữa hộp gỗ này cũng là do Ma Tử Câm nhất thời tìm được, có bề ngoài hết sức bình phàm, khiến cho người ta trông thấy lập tức biết được không có hy vọng gì.
Bất quá lão nhân vẫn tỏ ra đại lượng, không hề trở mặt, chỉ thản nhiên nói:
- Nếu đã là như vậy, khai sơn Đại đệ tử của môn phái chúng ta chính là Hoàng Nguyệt Mi. Tuy rằng con nhập môn sớm hơn, nhưng quy củ này là do vi sư định ra, về sau các con chọn đồ đệ cũng phải như vậy. Ma Tử Câm, sau này con thấy Hoàng Nguyệt Mi cũng phải kính lễ sư tỷ, không được chậm trễ.
Ma Tử Câm cắn môi, đáp ứng với vẻ không cam lòng:
- Đệ tử đã hiểu.
- Đa tạ sư tôn!
Hoàng Nguyệt Mi mừng rỡ, vái dài sát đất, lúc ngẩng đầu lên liếc nhìn Ma Tử Câm với vẻ khiêu khích.
Ma Ngao tức tối siết chặt nắm tay, nếu không có lão nhân ngôi ở trên, chắc chắn nàng đã xông lên dùng thủ đoạn ‘tráng sĩ’ của mình nện cho Hoàng Nguyệt Mi một trận.
Lão nhân khoát khoát tay:
- Tốt xấu gì cũng là tấm lòng hiếu thảo của con, mang lên cho ta.
Ma Tử Câm dâng hộp gỗ của mình lên. Nhánh đào mộc năm trăm năm, lão nhân cơ hồ không coi ra gì, nhưng sợ làm tổn thương lòng tự tôn của đồ nhi, cho nên vẫn quyết định nhận lấy.
Lão nhận lấy hộp gỗ tiện tay mở ra xem, vốn chuẩn bị nói một tiếng ‘không tệ’ qua loa chiếu lệ. Không ngờ vừa nhìn thấy nhánh đào mộc nọ, ánh mắt lão lập tức dán chặt không rời.
Ba người Ma Tử Câm cũng không biết xảy ra chuyện gì, Hoàng Nguyệt Mi đánh bạo lên tiếng hỏi:
- Sư tôn...
Lão nhân khoát tay ngăn lại:
- Chớ nên quấy rầy ta.
Lão cầm hộp gỗ, cũng không cần biết xung quanh còn có người, chộp hờ một trảo, lập tức một cây kim nhỏ như lông trâu xuất hiện trên tay. Lão ngưng tụ linh nguyên vào kim, nhẹ nhàng đâm vào trong nhánh đào mộc nọ. Sau đó nhắm hai mắt lại, ngón tay khẽ lay kim, cẩn thận cảm nhận.
Sau khoảng thời gian uống cạn chén trà, rốt cục lão nhân mở mắt, kim kia đã biến mất không thấy. Lúc này ánh mắt lão nhìn nhánh đào mộc đã trở nên hết sức vui mừng.
Hoàng Nguyệt Mi cảm thấy có chút kỳ quái:
- Sư tôn, không phải chỉ là một nhánh đào mộc năm trăm năm hay sao, nếu người thích, đồ nhi sẽ trở về tìm một đống mang tới.
Lão nhân khoát tay ngăn lại:
- Con không biết.
Lão nhìn về phía Ma Tử Câm, dáng vẻ vô cùng hy vọng:
- Đồ nhi, con tìm được nhánh cây này ở nơi nào, còn nữa hay không?
Chuyện này giống như lên tiếng đòi hỏi. Đường đường sư tôn, mở miệng đòi đồ vật của đồ đệ mình, ít nhiều gì cũng hơi mất mặt. Ba người Ma Tử Câm tỏ ra kinh ngạc, phù sư giàu nhất Tu Chân Giới, muốn thứ gì mà không có, lại đòi của đồ đệ mình một nhánh cây, trong chuyện này hẳn có vấn đề.
Người thứ nhất có phản ứng là Ma Tử Câm:
- Sư tôn, đó không phải là nhánh đào mộc hay sao?
- Đương nhiên không phải.
Lão nhân cười ha hả, liếc nhìn Hoàng Nguyệt Mi một cái:
- Lời nói lúc nãy của vi sư e rằng phải thu hồi, Hoàng Nguyệt Mi, lần thử thách lễ vật bái sư này, con đã thua. Từ nay về sau, con sẽ là sư muội của Ma Tử Câm, vốn con nhập môn muộn hơn nàng, chuyện này cũng không có gì là thiệt thòi.
- Cái gì?
Hoàng Nguyệt Mi giật mình kinh hãi:
- Con phải gọi tiện... sư tỷ?
Lập tức nàng tỏ ra khẩn trương nôn nóng, chuyện này là nỗi nhục đối với nàng:
- nhưng sư tôn, nhánh cây này dù là đào mộc cao cấp, cũng không thể nào sánh được với Vạn Niên Ngọc Tủy Thai của con kia mà?
Lão nhân cũng nở một nụ cười, lấy nhánh cây ra cẩn thận vuốt ve:
- Thôi được, coi như vi sư giảng cho các con một bài vậy, Hãy nhớ kỹ, đây không phải là nhánh cây thường, nó chính là Thần Chi do Thụ Vương Bồng Kinh Thần Mộc kết thành.
- Cái gì là Bồng Kinh Thần Mộc? Cái gì là Thụ Vương? Cái gì là Thần Chi?
Không riêng gì Hoàng Nguyệt Mi không hiểu, chủ tớ Ma Tử Câm cũng chưa từng nghe qua.
Lão nhân không hề tỏ ra mất kiên nhẫn, giải thích cẩn thận rõ ràng với các nàng, cuối cùng mới nói:
- Bồng Kinh Thần Mộc này cũng là Linh Vật trời sinh, sinh ra Thần Chi chính là tài liệu tuyệt hảo để luyện phù chế khí. Đáng tiếc Thụ Vương này không đủ hỏa hậu, chỉ có dưới mười năm. Nếu là hỏa hậu năm trăm năm trở lên, Thần Chi do Thụ Vương Bồng Kinh Thần Mộc này kết thành sẽ không kém gì Thiên Sinh Thần Mộc.
Hoàng Nguyệt Mi cùng chủ tớ Ma Tử Câm nghe vậy giật mình kinh hãi, không ngờ thứ này lại trân quý tới mức ấy. Chủ tớ Ma Tử Câm không khỏi nhìn về phía Vũ La, Vũ La đứng bên cạnh không nói nửa lời đã từ lâu, mãi đến lúc này, vẻ mặt hắn vẫn tỏ ra bình thản.
Hắn lấy Thiên Sinh Thần Thạch của Ma Tử Câm, tính ra vẫn còn lời chán.
- Bất quá trong Thần Chi này ẩn chứa rất nhiều khí Canh Kim, có thể bù lại được cho khuyết điểm về hỏa hậu, quả thật là một tài liệu chế phù cực phẩm.
Tuy lão nhân cho rằng mình siêu phàm, nhưng vẫn không biết được vì sau bên trong Thụ Vương Bồng Kinh Thần Mộc lại ẩn chứa nhiều khí Canh Kim như vậy.
Lão hài lòng thu cất Thần Chi, vị trí của Hoàng Nguyệt Mi và Ma Tử Câm coi như đã được định đoạt.
Hoàng Nguyệt Mi vốn vẫn cho rằng mình thắng cuộc, hiện tại giống như vừa bị giáng một gậy vào đầu, trong lúc nhất thời đầu óc choáng váng. Bỗng nhiên từ trên cao ngã xuống, tự nhiên khó chịu vô cùng. Sư tôn đã an bài như vậy, nàng chỉ có thể giận mà không dám nói, nàng không thể nào ngờ được một nhánh cây hết sức bình phàm như vậy, lại có lai lịch bất phàm.
Ma Tử Câm sống lại từ trong tuyệt cảnh, vô cùng cảm kích Vũ La. Hiển nhiên Vũ La thừa biết lai lịch Thần Chi, lúc trước hắn nói rằng đó là đào mộc năm trăm năm, e rằng chỉ vì sợ mình không nhận.
Lão nhân có vẻ chưa thỏa mãn, lại hỏi Ma Tử Câm:
- Đồ nhi, con vẫn chưa trả lời vi sư, con tìm được bảo bối này ở nơi nào, có còn nữa hay không?
Ma Tử Câm không biết nên trả lời như thế nào, Vũ La phía sau chợt bước lên:
- Là ta cho nàng.
Lão nhân cười lạnh, lúc này mới đưa mắt nhìn về phía Vũ La:
- Các hạ chính là người đã ức hiếp đồ đệ ta bên ngoài núi đó ư?
Nhắc tới chuyện này, Hoàng Nguyệt Mi vốn có chút rầu rĩ không vui nhất thời hưng phấn thét lớn:
- Sư tôn, chính là tên này đã ức hiếp đồ nhi, ngàn vạn lần không thể buông tha hắn!
Thân hình lão nhân thoáng động, đã bay ra khỏi Thái Sư ỷ, thẳng tới trước mặt Vũ La, đôi mắt lão lưu lộ hàn quang, quét nhìn hắn từ đầu tới chân.
- hảo tiểu tử, thật can đảm.
Lão nhân hừ lạnh một tiếng:
- Dám động tới đồ nhi của lão phu...
Thình lình kình phong trỗi dậy, từ áo bào lão nhân cuốn ra mười tám đạo hào quang màu trắng nhạt, xoáy tít không ngừng, thổi rất mạnh khiến cho y phục Vũ La bay phất phới.
Ma Tử Câm vội vàng quỳ xuống cầu xin:
- Sư tôn, hắn là bằng hữu của đồ nhi, xin sư tôn thủ hạ lưu tình...
Lão nhân hừ lạnh một tiếng, chợt nhìn thấy vẻ bất khuất trong ánh mắt Vũ La, nhất thời lửa giận bốc cao. Lão quen ở trên cao, đã sớm hình thành thói quen ngạo thị chúng sinh. Hiện tại đột nhiên có người dùng ánh mắt ngang hàng nhìn lão như vậy, chuyện này khiến cho lão cảm thấy mình bị khiêu khích.
- Lui ra!
Lão nhân quát to một tiếng, một luồng lực lượng vô hình nhẹ nhàng đẩy Ma Tử Câm trôi ra phía sau, Hoàng Nguyệt Mi đứng bên cạnh quan sát với vẻ vui mừng trước tai họa của kẻ khác, khóe miệng nhếch một nụ cười đắc ý.
- Hừ, xem ra sư tôn cũng không hài lòng với hành vi phóng đãng của ngươi, muốn dạy dỗ ngươi một chút. E rằng hiện tại sư tôn đã hối hận thu tên đồ đệ phóng đãng như ngươi...
Hoàng Nguyệt Mi lải nhải không ngừng:
- ngươi càng cầu tình, sư tôn càng phẫn nộ, chắc chắn sẽ đánh cho tên tiểu tử này trọng thương không dậy nổi, để xem tương lai các ngươi còn dám làm những chuyện cầu thả như vậy nữa không...
Hoàng Nguyệt Mi còn đang nói, không biết Vũ La dùng thủ đoạn gì, thình lình ra tay nhanh như điện chớp, chộp trúng đầu vai lão nhân.
trong mắt Hoàng Nguyệt Mi và Ma Tử Câm, lão nhân như thiên thần bất khả chiến thắng nhất thời sắc mặt đại biến, toàn thân run rẩy, kinh hoàng nhìn Vũ La:
- ngươi... vì sao ngươi biết...
Vũ La lạnh lùng nói:
- Lão muốn ta nói tại đây sao?
sắc mặt lão nhân lại biến đổi:
- Đừng, hay là vào trong hãy nói.
Vũ La siết chặt vai lão nhân, hai người cùng nhau chậm rãi đi vào đại điện, Lập tức ầm một tiếng, cửa điện đóng chặt lại, chỉ còn lại Hoàng Nguyệt Mi cùng chủ tớ Ma Tử Câm đang bàng hoàng ngơ ngác, không hiểu chuyện gì.
Cửa điện vừa đóng, lập tức ngăn cách bên trong đại điện với thế giới bên ngoài.
Lão nhân nôn nóng không nhịn được vội hỏi:
- Rốt cục ngươi là ai, vì sao ngươi biết được yếu điểm một thân tu vi của lão phu nằm ở huyệt Vân Môn trên đầu vai?
Vũ La không chút khách sáo, nện cho lão một trận, khiến cho lão kêu la oai oái, Hắn vừa đánh vừa thóa mạ ầm ĩ:
- Lão già Hướng Cuồng Ngôn không biết xấu hổ này, còn giả vờ thanh cao, đôn hậu gì nữa? Lão thu đồ đệ thì cứ thu, tại sao đặc biệt thu hai thiếu nữ như vậy, ta còn cảm thấy xấu hổ thay, lão còn mặt mũi nào sống trên thế gian này nữa?
E rằng ngay cả Ma Tử Câm cùng Hoàng Nguyệt Mi cũng không biết, sư tôn của các nàng chính là Nam Hoang đệ nhất phù sư Hướng Cuồng Ngôn tiếng tăm lừng lẫy.
Lúc trước Vũ La còn tưởng là một phù sư nho nhỏ không đẳng cấp nào đó nhìn trúng Ma Tử Câm. Hắn không ngờ rằng chính là Hướng Cuồng Ngôn bày ra tư thái đạo mạo.
Phù sư là lực lượng duy nhất có thể đứng bên ngoài cuộc tranh chấp giữa hai phe Chính Ma. Bất kể Hướng Cuồng Ngôn đi tới đâu cũng có người nhiệt tình tiếp đãi.
Nếu nói bằng hữu mà tiền kiếp Vũ La có được, có thể nói một người duy nhất chính là Hướng Cuồng Ngôn.
Đây gọi là tương giao tri tâm, Vũ La hiểu Hướng Cuồng Ngôn rất rõ ràng. Hướng Cuồng Ngôn hiểu hắn cũng không kém. Tuy rằng Hướng Cuồng Ngôn bỉ ổi, nhưng nhân phẩm không thể coi thường, tuyệt đối không có chuyện bán đứng bằng hữu. Hơn nữa Vũ La nắm giữ rất nhiều bí mật của Hướng Cuồng Ngôn, huyệt Vân Môn của lão chỉ là một trong số đó.
hắn cũng không sợ Hướng Cuồng Ngôn sẽ tiết lộ thân phận của mình.
Tiền kiếp Vũ La, linh phù nhất phẩm của hắn có quá nửa là do Hướng Cuồng Ngôn luyện chế, đương nhiên lần nào Hướng Cuồng Ngôn cũng bắt chẹt hắn một khoản thù lao không nhỏ. Khoản không nhỏ này đối với Nam Hoang Đế Quân, nếu mang ra Tu Chân Giới thừa sức làm cho một môn phái nhất lưu táng gia bại sản.
Mỗi lần Hướng Cuồng Ngôn đều nói với Vũ La hết sức vô sỉ:
- Giao tình là giao tình, làm ăn là làm ăn, ta không thể vì ngươi là bằng hữu của ta mà không lấy tiền ngươi. Nếu làm như vậy, chẳng những người khác sẽ hoài nghi chúng ta có tình cảm ‘khác thường’ với nhau, mà ngay cả Tống Kiếm Mi cũng sẽ ăn phải giấm chua...
Hướng Cuồng Ngôn bị đánh mặt mũi bầm dập, thình lình bừng tỉnh ngộ, mừng như điên dại, ôm cổ hắn cười ha hả:
- Con bà nó, là ngươi, thật là ngươi rồi, ha ha ha. Ta biết, ta biết ngươi sẽ không chết dễ dàng như vậy, ha ha ha...
Vũ La nhìn bộ dạng vui mừng của lão, trong lòng cũng thấy cảm động. Tiền kiếp của mình rốt cục cũng không tới nỗi thất bại hoàn toàn, vẫn còn có được một bằng hữu như vậy.
Sau khi Hướng Cuồng Ngôn mừng rỡ một hồi, cũng dần dần bình tĩnh lại, thở dài một tiếng ngồi xuống tại chỗ:
- Quỷ Lệ Danh vô cùng giảo hoạt, từ đầu chí cuối chuyện ấy, y không tiết lộ chút phong thanh. Lúc ấy ta đang ở Trung Châu, lúc chạy về tới đã không còn kịp...
Vũ La cũng ngồi xuống, lấy ra một vò rượu nốc một ngụm, sau đó đưa cho Hướng Cuồng Ngôn:
- Chuyện rơi đầu, y dám bất cẩn hay sao?
Hướng Cuồng Ngôn gật gật đầu:
- Đúng vậy.
Hai người cùng uống, mỗi người một ngụm, tâm sự hàn huyên, trong lúc không hay không biết đã uống hết vò rượu, Giọng Hướng Cuồng Ngôn đầy cảm khái:
- Cũng là chuyện của ngươi đã kích thích ta, bằng không lúc này ta vẫn còn rong chơi khắp chốn. Thật ra ta đã phát hiện tiểu nha đầu Ma Tử Câm từ sớm, chỉ là ta quá ham chơi, mới không dẫn nó theo dạy dỗ, bằng không hiện tại tối thiểu nó cũng là phù sư bát phẩm.
Vũ La chỉ biết cười khổ, lão mượn cớ là tu vi không đủ, lừa người ta đến khổ.
- Ngay cả ngươi còn bị như vậy, nói không chừng ngay cả ta đến ngày nào đó cũng sẽ bị người ám toán. Một thân bản lãnh của ta nếu như thất truyền, ta sẽ vô cùng có lỗi với ân sư lão nhân gia. Cho nên ta đành phải nén lòng, chuẩn bị tìm địa phương dạy dỗ đồ đệ cho cẩn thận,
Lão liếc nhìn Vũ La một cái, đột nhiên nói:
- ngươi có quan hệ thế nào với đồ đệ ta? Ta cảnh cáo ngươi, không được có ý gì với đồ đệ ta, người ta là vãn bối của ngươi, chẳng lẽ ngươi muốn làm mất mặt già của mình, muốn đi lại với vãn bối?
Vũ La hừ lạnh một tiếng:
- Lão cho rằng ta cũng là loại người giống như lão sao? Ta muốn nhắc nhở lão, đừng có chuyện gì mờ ám với đồ đệ, đó chính là loạn luân!
Hướng Cuồng Ngôn đùng đùng nổi giận giống như một con mèo bị nắm đuôi:
- Cái gì, cái gì, ngươi cho rằng ta là người như vậy sao? Đúng là mắt chó...
Vũ La bình thản nói:
- Bị ta nói trúng rồi chứ gì, bằng không lão cũng sẽ không giãy nảy lên như vậy. Ta biết Hoàng Nguyệt Mi kia là mẫu người mà lão thích, khẩu vị của lão lúc nào cũng độc đáo hơn người, điểm này ta chỉ có thể nghiêng mình bái phục.
Hướng Cuồng Ngôn trở nên ủ rũ như gà chọi thất trận:
- Con bà nó, đúng là không gạt được ngươi...
Hướng Cuồng Ngôn cũng vô cùng đau khổ, lúc trước lão ngẫu nhiên gặp Hoàng Nguyệt Mi, quả thật nữ nhân có dáng người suông đuột như vậy rất hợp với khẩu vị của lão. Hơn nữa gương mặt Hoàng Nguyệt Mi dễ nhìn, khiến cho nhất thời Hướng Cuồng Ngôn thoáng động trong lòng.
Không ngờ sau lão phát hiện ra Hoàng Nguyệt Mi lại là mầm mống rất tốt để nối nghiệp phù sư của mình. Cân nhắc giữa truyền thừa môn phái và dục vọng của mình, Hướng Cuồng Ngôn ung ý hai điểm ở Hoàng Nguyệt Mi: kỹ năng và nhân phẩm của phù sư. Rốt cục lão đành đè ép dục vọng của mình, thu Hoàng Nguyệt Mi làm môn hạ.
Đáng tiếc mỗi lần nhìn Hoàng Nguyệt Mi, tâm lý nam nhân bỉ ổi của lão lại cảm thấy vô cùng tiếc nuối. Một mầm non tươi xanh mơn mởn như vậy, không biết sau này con heo nào có phúc được ăn...
Bên ngoài đại điện, chủ tớ Ma Tử Câm cùng Hoàng Nguyệt Mi ngơ ngác nhìn nhau, chờ mòn mỏi hết hai canh giờ, rốt cục đại môn mở ra kêu ầm một tiếng. Sư phụ bọn họ mặt mày bầm dập tiến ra, kề vai sát cánh cùng Vũ La, thân thể hai người toát ra mùi rượu nồng nặc.
Tuy rằng Hướng Cuồng Ngôn uống rất nhiều, lại không bỏ được bản chất bỉ ổi của lão, hảo sự giữa mình và Hoàng Nguyệt Mi thất bại, lão cũng không muốn thấy người khác sung sướng. Vừa thấy ánh mắt Ma Tử Câm nhìn Vũ La có vẻ thân thiết, bèn vung tay lên:
- Các đồ nhi, hai người các con nghe đây. Vũ La chính là hảo huynh đệ của vi sư, về sau gặp hắn, các con phải gọi bằng sư thúc.
- Cái gì?!
Hoàng Nguyệt Mi và Ma Tử Câm đồng thời kinh hô thất thanh.
Vốn Hoàng Nguyệt Mi trông cậy sư phụ sẽ trút giận thay mình, không ngờ hai người ‘mật đàm’ hai canh giờ, Vũ La từ cừu nhân lại biến thành sư thúc.
Trước khi tiến vào đại điện, rõ ràng là sư phụ không quen biết Vũ La, hơn nữa sư phụ bị người ta chế ngự tiến vào.
Chẳng lẽ ở trong đại điện, sư phụ bị người ta đánh tới nỗi phải chịu phục?
Hoàng Nguyệt Mi tức tối, nghiến răng nghiến lợi buồn bực vô cùng, cảm thấy hận Vũ La thấu xương.
Ma Tử Câm thầm nhủ trong lòng: “Như vậy cũng tốt, chuyến này coi như giải thoát, Hắn trở thành trưởng bối của mình, chuyện giữa mình với hắn hoàn toàn không có khả năng, có thể dứt đi ý niệm này...
Tuy rằng lý trí là như vậy, nhưng vì sao tim mình lại nhói đau?
Ma Tử Câm cúi đầu, không dám để cho người ta nhìn thấy gương mặt tái nhợt của mình.
Vũ La chú ý vẻ mặt Ma Tử Câm, cũng có thể thầm than trong lòng, Xử trí như vậy cũng chưa chắc là không tốt.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT