Lúc này đã là hoàng hôn, sắc trời hơi tối, cho nên đạo hồng quang kia trở nên nổi bật.
Vũ La không phải phàm phu tục tử, hắn cảm giác được bên trong hồng quang ẩn chứa linh khí sung mãn, hiển nhiên là người tu chân đi ngang qua nơi đây, Bất quá không tránh né lại đường hoàng bay ngang Lâm An thành, làm cho toàn bộ dân chúng đều nhìn thấy, hiển nhiên nếu không phải chạy trốn cũng là truy kích cái gì.
Vũ La nhìn ra cửa sổ, chỉ thấy bên ngoài tiếng nói nhao nhao ồn ào một màng, hầu như toàn bộ dân chúng đều chạy ra khỏi nhà kiễng chân nhìn lên trời.
Đạo hồng quang nọ dán sát xuống mặt đường bên dưới cửa sổ Vũ La lao đi mấy trăm trượng, sau đó đột ngột bay lên trời cao mấy ngàn trượng, giống như một chiếc đèn đỏ chiếu khắp thiên hạ. Sau đó nhanh chóng phá không bay về phía Tây thành, thình lình chìm xuống, rất nhanh biến mất không thấy.
Vũ La lắc lắc đầu, nếu là tu sĩ bình thường nhìn thấy chuyện như vậy, nhất định không nhịn được chạy tới xem xét. Tu Chân Giới cũng có không ít người mơ mộng một ngày nào đó bỗng nhiên hội ngộ cao thủ mắc nạn, sau khi cứu người cuối cùng được ban thưởng vô thượng công pháp, tiềm tu ba trăm năm, sau khi phá quan thiên hạ vô địch, vạn người kính ngưỡng.
nhưng Vũ La cũng biết, cao thủ chân chính tuyệt đối không có khả năng truyền xuống đạo thống của mình, nếu như ủy thác lầm người, vậy sẽ gây ra tai họa khó lòng tưởng tượng.
Những pháp môn truyền thụ khi sắp chết, phần nhiều là không đúng. Hơn nữa cao thủ chân chính tại sao bị người đuổi giết tới mức gần chết phải phó thác như vậy?
huống chi trong Tu Chân Giới này, còn có pháp môn truyền thừa nào có thể sánh được với pháp môn Thực Phù cùng Cửu Long Thôn Nhật của Vũ La?
Hắn đóng cửa sổ lại, những tiếng ồn ào huyên náo bên ngoài cũng bị ngăn bên ngoài cửa sổ, sau đó lên giường, bắt đầu tĩnh tu.
Ngày hôm sau, những lời bàn tán chủ yếu của dân chúng Lâm An thành chính là đạo hồng quang lúc trời chạng vạng hôm qua, Có lẽ là vì tiểu nhị thấy Vũ La rộng rãi, cho nên tìm cách lấy lòng Vũ La, không ngừng lải nhải cái gì Xà Long sơn, Thần Tiên thạch, Còn nói đêm qua có người suốt đêm chạy tới Xà Long sơn, chuẩn bị đi theo Tiên Nhân tu luyện, chỉ là không biết tình huống hiện tại thế nào.
Vũ La có chút không kiên nhẫn, sau khi ăn điểm tâm xong bèn ra ngoài, đi dạo một vòng khắp các di tích cả trong lẫn ngoài Lâm An thành.
Sáng sớm Vũ La đã ra khỏi thành, tự nhiên không nhìn thấy gần đến trưa, cả bốn cửa thành Đông Tây nam Bắc có rất nhiều tu sĩ lục tục kéo vào.
Nhìn bề ngoài, những tu sĩ này không khác gì người thế tục, sau khi bọn họ dung nhập Lâm An thành, lập tức không còn thấy tung tích.
Buổi tối, Vũ La đi chơi tận hứng trở về, tìm một tửu lâu tiến vào ăn no nê, sau đó mới trở lại khách sạn.
Vũ La vào phòng mình, đóng cửa lại, tiếp tục tu luyện.
Dọc trên đường đi, hắn lang thang thơ thẩn, tối trở về nghiên cứu Xi Vưu Ma Văn và Bát Hoang Đoán Tạo, Đối với Xi Vưu Ma Văn, bởi vì căn bản linh văn của hắn đã có, cho nên rất nhanh đã hiểu được đại khái, gần đây đã bắt đầu đào sâu nghiên cứu, đã có được chút thành tựu.
nhưng Bát Hoang Đoán Tạo lại khó khăn hơn nhiều.
Bộ pháp môn thượng cổ này khác biệt rất lớn với các loại pháp môn luyện khí Tu Chân Giới hiện nay, chú trọng Tam Tài tinh khí thần hợp nhất, dung nhập vào trong một búa. Một búa giáng xuống không sai lệch mày may, trong đó còn ẩn chứa linh thức, còn phải hoàn thành trận pháp phòng ngự hoặc công kích của binh khí cùng lúc.
Độ khó của việc này rất cao, với tu vi của Vũ La hiện tại, muốn hợp nhất Tam Tài tinh khí thần cũng không phải là chuyện khó, nhưng muốn khống chế một búa giáng xuống không sai một ly lực đạo nào, vậy phải hao tốn tâm tư rèn luyện.
Mà muốn dung nhập trận pháp vào trong một búa này lại càng khó khăn hơn.
Cũng may Vũ La kiến văn quảng bác, có thể hiểu được một chút về kỹ xảo này, nó hơi giống như cái gọi là ‘quán tường’, ngưng tụ trận pháp trong lực lượng một búa,
Dọc trên đường đi hắn nghiên cứu rất lâu, cảm thấy có chút thu hoạch, Hôm nay sau khi tu luyện một hồi, cảm thấy mình nên thử một chút,
Vũ La mở Thiên Phủ Chi Quốc ra, chui vào trong đó, số khoáng thạch lần trước hắn ‘trồng’ bên bờ suối, hiện tại đã trưởng thành hơn trước, Tuy rằng không nhìn thấy phần chìm dưới đất, nhưng phần trên đã cao hơn gấp rưỡi so với lúc vừa trồng, có thể nói là sinh trưởng khả quan.
Vũ La xem xét một phen, tự nhiên trong lòng vui mừng, Dựa theo kinh nghiệm trước đây, phần dưới sẽ trưởng thành nhanh hơn, cho nên cả khối khoáng thạch này e rằng đã lớn hơn lúc trước gấp đôi.
Bất quá, khoáng thạch càng trân quý, trưởng thành càng chậm chạp. Tỷ như khối Tử Kim Ngọc Tinh kia, tuy rằng hiện tại cũng lớn hơn trước không ít, nhưng vẫn kém hơn những khoáng thạch khác trồng cùng lúc với nó.
Vũ La chỉ kiểm tra sơ qua, cũng không thu hoạch số khoáng thạch này. Những khoáng thạch mà Vũ La trồng bên bờ suối là loại vô cùng trân quý, lần này mình chỉ thử nghiệm mà thôi, không cần thiết phải lãng phí khoáng thạch.
Hắn quay sang quan sát rừng Bồng Kinh Thần Mộc, chỉ thấy trên lá chúng nổi lên hào quang kim loại mờ mờ sáng loáng, Thụ Vương vốn có một nhánh Thần Chi sắp sửa chín, đột nhiên tốc độ chín của nó trở nên chậm lại.
Những quặng Ô Thiết lần trước Vũ La gieo rắc khắp trong rừng, đại đa số đã được Bồng Kinh Thần Mộc hấp thu, cho nên lá trong rừng mới nổi lên hào quang kim loại mờ mờ sáng loáng như vậy.
Mà Thụ Vương lại càng rõ ràng hơn, vài kim mạch lấp lóe hào quang như ẩn như hiện trên vỏ cây, cuồn cuộn không ngừng vận chuyển từng cỗ khí Tân Kim lên phía nhánh Thần Chi sắp chín.
Thần Chi đã sắp chín, nhận được ích lợi ngoài ý muốn này, hiển nhiên cấp bậc của nó sẽ gia tăng.
Vũ La hết sức hài lòng với kết quả này, lại lựa thêm mấy khối khoáng thạch bình thường, tìm một nơi khoanh chân ngồi xuống.
Trong những khoáng thạch mà hắn chọn, có ba khối là quặng Huyền Đồng, hai khối là Hỏa Ngân thạch, toàn là khoáng thạch cao hơn quặng Ô Thiết một bậc, nhưng còn kém xa những khoáng thạch mà Vũ La trồng bên bờ suối.
Dù là lãng phí, hắn cũng không cảm thấy đau lòng.
Vũ La lặng lẽ vận chuyển pháp môn Bát Hoang Đoán Tạo, tay trái nắm chật, một ngọn lửa màu đỏ sẫm phun ra, toát ra khí tức cường giả Hồng Hoang oanh oanh liệt liệt, nhưng khí tức kia không bắn ra được bao xa đã bị thu về, hợp cùng ngọn lửa ngưng tụ lại thành một chiếc búa lớn, nằm trong tay Vũ La.
Vũ La xếp năm khối khoáng thạch kia thành hàng một trước mặt, nhắm mắt mình tường một lát, bỗng nhiên khoát tay. Cho dù lúc này có người bên cạnh, cũng khó lòng thấy rõ động tác của hắn, chỉ nghe năm tiếng keng vang lên liên tục, búa lửa của Vũ La đã xuất ra liên tiếp năm búa, đập cho năm khối khoáng thạch kia dính lại với nhau thành một cục.
Lần này dọc trên đường đi, Vũ La chỉ dùng tay trái xử lý những sinh hoạt hàng ngày, cố ý rèn luyện độ linh hoạt của tay trái. Hơn nữa hắn dùng linh nguyên điều dưỡng kinh mạch tay trái, khiến cho độ linh hoạt của tay trái hắn đã gia tăng rất nhiều, hiện tại so với tay phải cũng không còn kém bao nhiêu.
Một búa này thoạt nhìn là năm lần, nhưng trong Bát Hoang Đoán Tạo chỉ có thể xem như một búa.
Mặc dù trong tương lai, Vũ La tu luyện càng thêm tinh thâm, một lần có thể xử lý hàng vạn khối khoáng thạch, nhưng đây cũng chỉ có thể xem như búa thứ nhất.
Chuyện này cũng giống như võ giả trong thế tục, trong một chiêu thường hay bao gồm mấy thức, Búa thứ nhất này bất kể đánh ra bao nhiêu lần, cũng chỉ là một búa.
Năm khối khoáng thạch bị một búa này nện xuống, lập tức hòa hợp thành nhất thể.
Vũ La giơ búa trong tay lên, lại nhắm mắt mình tường hồi lâu, ngưng kết tinh khí thần toàn thân cùng một chỗ, quát to một tiếng, thình lình xuất ra một búa.
Lần này một búa giáng xuống, hoa lửa bắn ra bốn phía, giống như Lưu Tinh chùy, ầm một tiếng nổ vang, cả mặt đất rung lên một trận.
chỉ là một búa, tất cả tạp chất bên trong khoáng thạch đều bị đập ra, khiến cho khoáng thạch trở nên tinh thuần vô kể.
Sau búa thứ hai, Vũ La đã toát mồ hôi đầm đìa, y phục toàn thân ướt đẫm.
Bát Hoang Đoán Tạo chính là pháp môn của thượng cổ Ma tộc, tiêu hao rất lớn, cũng chỉ có thân thể Ma tộc cường hãn đến biến thái mới có thể chịu được tiêu hao lớn như vậy, Thợ rèn ở Thiên Nhai cũng nhờ trong cơ thê có huyết mạch của Bát Hoang Ma tộc, mới có thể tu luyện được pháp môn này.
Vũ La nhắm mắt lại lần thứ ba, lần này minh tưởng trong hơn nửa canh giờ, hắn mới mở bừng mắt, lặng lẽ không tiếng động giáng xuống búa thứ ba.
- Keng...
chỉ trong nháy mắt, vô số hư ảnh loang loáng đầy trời, giống như những linh hồn không cam lòng rơi vào luân hồi, nhưng tất cả đều bị một luồng lực lượng hùng mạnh không thể nào kháng cự trói buộc chặt chẽ, dần dần ép vào trong cục sắt kia.
Vũ La buông lỏng toàn thân, búa lửa hóa thành một ngọn lửa chui trở vào lòng bàn tay hắn, Hắn ngã ngừa ra sau, cục sắt rơi xuống đất ầm một tiếng, vẫn còn lóe lên một đạo thần quang.
Vũ La có cảm giác lực lượng toàn thân gần như cạn kiệt, nở một nụ cười khổ, buông lỏng tâm tình bắt đầu ngủ say,
chỉ giáng ra ba búa, một thân linh nguyên của hắn đã tiêu hao cạn kiệt, tinh lực giảm sút.
Tuy rằng là lần đầu tiên, nhưng Vũ La cũng không hài lòng với thành tích này của mình, nhưng hắn lại không biết, nếu thợ rèn ở Thiên Nhai biết được thành tích này của hắn, chắc chắn sẽ kinh ngạc há hốc mồm.
Trong tay Vũ La chỉ có một bộ Bát Hoang Đoán Tạo, không hiểu biết gì về những tình huống khác, thợ rèn là nhờ đã xem những điển tịch từ xưa, Cho dù vào thời Hồng Hoang cường giả như mây, thợ rèn có thiên phú tối cao của Bát Hoang Ma tộc lần đầu tiên rèn thử, thành tích tốt nhất cũng chỉ là hai búa rưỡi.
Bát Hoang Ma tộc thông thường, lần đầu tiên rèn có thể hoàn thành một búa, đã có thể xem là thành tích nổi bật.
Vũ La chỉ là Nhân tộc, tố chất thân thể so ra kém xa Bát Hoang Ma tộc, nhưng không ngờ lần đầu tiên rèn đã có thể xuất ra ba búa liên tục. Hắn không biết thành tích của mình, cứ tưởng rằng mình không có thiên phú ở phương diện rèn này, lần rèn đầu tiên đã kết thúc thất bại, khiến cho hắn lấy làm buồn bã trong lòng.
Vũ La ngủ một giấc cho tới sáng hôm sau mới tỉnh lại, bụng đói như cào, Vũ La mua thức ăn cho vào trong không gian trữ vật, bất chấp tiểu nhị tỏ ra kinh ngạc, vội vội vàng vàng chạy ra ngoài, vừa đi vừa ăn.
Hiện tại Vũ La du ngoạn danh lam thắng cảnh, có ích rất nhiều với chuyện tăng trưởng tinh lực.
Mấy ngày nay trong Lâm An thành, những người đi tìm kiếm ‘tiên duyên’ đã lục tục trở lại không ít. Những người này vô cùng quen thuộc Xà Long sơn ngoài thành, nhưng lần này tiến vào trong đó cũng giống như một mê cung, vòng vo một hai ngày cũng không tìm thấy phương hướng, cuối cùng không biết cả đường trở ra.
Lời đồn như vậy càng có vẻ hết sức kỳ ào, Đám thiếu niên, lưu manh trong Lâm An thành chẳng những không hết hy vọng, ngược lại từng toán đổ xô tiến vào Xà Long sơn.
Vũ La lại dạo chơi thêm một ngày nữa, với tốc độ của hắn, đã đi hết một lượt những di tích nối tiếng xung quanh Lâm An thành, Hiện tại nơi này đang có chuyện tìm kiếm ‘tiên duyên’, hắn cũng cảm thấy phiền phức, Cho nên đến lúc trời chạng vạng, hắn cũng không định trở về Lâm An thành, mà tiếp tục chạy về phía trước.
Tiền thế chân của hắn để lại trong khách sạn đã thừa thanh toán tiền thuê phòng và tiền cơm, hắn đi rồi cũng không thẹn với lương tâm.
Vũ La tìm một nơi vắng vẻ không người, phóng xuất thuyền ba lá, không ngờ vừa bay lên chưa được bao lâu, chỉ thấy phía trước có một đạo hồng quang bá đạo bay lên, một thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng nói:
- Đạo hữu, xin dừng bước.
Bên trong hồng quang hiện ra một nữ nhân thân khoác trường quần màu đỏ lửa, nhan sắc cũng có vài phần xinh đẹp, chỉ là ánh mắt lộ vẻ hết sức lạnh lùng. Tuy rằng nàng bảo Vũ La dừng bước, nhưng trên thực tế cũng hết sức tùy tiện ngăn cản trước mặt Vũ La, cơ hồ không có ý định cho hắn đi qua.
Hành vi như vậy làm cho Vũ La không khỏi bực mình, hắn khẽ cau mày, hỏi:
- Có gì chỉ giáo?
Nữ nhân nọ khoát tay, một tấm ngọc bài lăng không bay lên. Trên mặt trước ngọc bài có một bức tranh sơn thủy lung linh, chính giữa là hai chữ to: Không Động.
Sau khi phóng xuất ngọc bài của mình, nữ nhân nọ mới kiêu căng nói:
- Đạo hữu, ta chính là đệ tử Không Động sơn, đạo hữu tiến tới nơi này có lẽ cũng là vì khối Thiên Sinh Thần Thạch kia phải không? Chuyện này ai ai cũng biết, đạo hữu chỉ có một mình, e rằng lần này đến đó chỉ uổng công thôi, Theo ta thấy, không bằng giúp ta một tay, nếu ta lấy được khối Thiên Sinh Thần Thạch nọ, Không Động sơn ắt sẽ không quên ân này của đạo hữu.
Nữ nhân này mở miệng ra là Không Động nọ Không Động kia, hiển nhiên muốn lấy Cửu Đại Thiên Môn ra để ép người, và lại thần thái hết sức kiêu căng. Theo suy nghĩ của nàng, dường như chỉ cần tạo quan hệ với Không Động, đối với một tán tu như Vũ La chính là chuyện tốt tày trời, mà nàng đang ban ân cho hắn vậy.
Nếu không có khối Thiên Sinh Thần Thạch nọ, có lẽ Vũ La đã khoát tay bỏ đi, nhưng nếu nữ nhân nọ động thủ bức hắn ở lại, vậy hợp với tâm ý hắn, vừa khéo ra tay dạy dỗ nàng một phen.
- Thiên Sinh Thần Thạch...
Vũ La thầm nhắc lại trong lòng, chợt thấy động lòng.
Tài liệu luyện chế linh phù tốt nhất là Thiên Sinh Thần Ngọc, Thiên Sinh Thần cốt, Thiên Sinh Thần Thạch, Thiên Sinh Thần Mộc, Không ngờ ở nơi này có thể gặp được Thiên Sinh Thần Thạch, chẳng lẽ đó là đạo hồng quang tối hôm trước hay sao?
Vũ La có thể nhìn ra, tu vi của nữ nhân này cũng không cao lắm, tối đa cũng chỉ là cảnh giới Cửu Cung Cung Đình, Hơn nữa cũng không nghe nói trong Cửu Đại Thiên Môn có phù sư, vậy nữ nhân này cần Thiên Sinh Thần Thạch làm gì? Vũ La cũng có thể đoán ra, không ngoài trao đổi linh phù với một vị phù sư nào đó.
Thần vật trời sinh như vậy, nếu có cơ duyên xảo hợp, có thể thai nghén ra Thiên Mệnh Thần Phù vô cùng trân quý, có thể nói là nguyên liệu ‘chế tạo’ ra Thiên Mệnh Thần Phù. Tuy rằng các phù sư không có bản lãnh chế ra Thiên Mệnh Thần Phù, nhưng nếu có được tài liệu như vậy, luyện chế ra linh phù cũng có chiến lực cao hơn linh phù cùng cấp rất nhiều.
Vũ La lập tức cười ha hả, ôm quyền nói:
- Đâu dám không tòng mệnh.
Tựa như nữ nhân nọ đã sớm biết trước kết quả này, Thân phận của nàng là đệ tử Cửu Đại Thiên Môn vô cùng nối bật, cho dù là đệ tử môn phái nhất lưu cũng phải nể mặt vài phần, đừng nói là đám tán tu không có chỗ dựa.
- Ta tên là Quan Bạch Phượng, chẳng hay đạo hữu xưng hô thế nào?
Nữ nhân vừa dẫn Vũ La đi về phía trước vừa hỏi, Vũ La thành thật đáp:
- Tại hạ Vũ La.
Cái tên Vũ La trong tầng lớp cao cấp của phe Chính đạo Tu Chân Giới, không dám nói rằng như sấm động bên tai, nhưng cũng là mười phần nổi tiếng. Tuy Quan Bạch Phượng là đệ tử Cửu Đại Thiên Môn, nhưng bối phận rất thấp, còn xa mới đạt tới đệ tử hạch tâm, tự nhiên không có khả năng nghe qua tên Vũ La.
Quan Bạch Phượng lạnh nhạt nói:
- Thì ra là Vũ huynh đệ, ngươi yên tâm, chỉ cần lần này ngươi giúp ta lấy được Thiên Sinh Thần Thạch, tương lai nếu có chuyện cần, vậy ngươi có thể tới Cửu Đại Thiên Môn xin trợ giúp.
Vũ La chỉ cười hề hề, cảm tạ luôn miệng.
Quan Bạch Phượng dẫn Vũ La vào trong một sơn cốc, Nơi này ngoại trừ Vũ La ra, còn có bảy, tám tu sĩ đang chờ sẵn, Nhìn bề ngoài những người này đều là tán tu ở gần đây, nghe phong thanh bèn chạy tới định kiếm chác một phen, lại không ngờ gặp gỡ Quan Bạch Phượng là đệ tử Cửu Đại Thiên Môn. Tuy rằng trong lòng bọn họ không muốn, nhưng cũng chỉ có thể miễn cưỡng bằng lòng giúp nàng đoạt khối Thiên Sinh Thần Thạch kia.
Quan Bạch Phượng giới thiệu Vũ La với những tán tu kia, sau đó dặn dò:
- Mọi người hãy làm quen với nhau một chút, tốt nhất hãy tìm hiểu rõ ràng sở trường của nhau. Tránh cho đến khi lâm trận đối địch phối hợp với nhau không tốt, làm liên lụy đến người khác.
Trong lời nàng lộ ý dạy bảo hết sức rõ ràng, ý là bản tiên tử tìm các ngươi đến đây hỗ trợ, không phải đến để làm liên lụy bản tiên tử.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT