Sau khi đạo hào quang nọ bình phẩm một tu sĩ đạt tiềm lực lục phẩm trung, hào quang thoáng chuyển, dừng lại trên người Quách Hiểu, mọi người lập tức trở nên xôn xao.
Tuy rằng lần này tiến vào Thiên Nhai, quan hệ giữa mọi người là cạnh tranh, nhưng Quách Hiểu vốn xuất thân Long Hổ sơn, đã mơ hồ trở thành đầu lĩnh của mọi người.
Lúc này nhìn thấy hào quang bay tới, tất cả mọi người đều ngừng thở, muốn xem rốt cục Quách Hiểu có được bao nhiêu tiềm lực.
Sau khi đạo hào quang bao phủ một lúc, có một đóa hoa sen dâng lên, ngay sau đó là đóa thứ hai, đóa thứ ba, đóa thứ tư... Trong tiếng kinh hô không ngừng của mọi người, mãi cho tới đóa thứ bảy, rốt cục mới không còn hoa sen xuất hiện.
Thời gian hoa sen tồn tại rất lâu, dường như không cam lòng tiêu tan, nhưng rốt cục dường như không còn lực lượng, chậm rãi tan đi.
- Tam phẩm thượng!
Xung quanh vang lên một màng kinh hô thất thanh, lúc trước người tốt nhất bất quá cũng chỉ là ngũ phẩm trung, nếu so với Quách Hiểu quả thật kém quá xa.
Trong lúc nhất thời, ánh mắt mọi người nhìn Quách Hiểu trở nên phức tạp bất đồng. Chẳng trách người ta được Cửu Đại Thiên Môn bồi dưỡng trọng điểm, chẳng trách người ta có thể trở thành đầu lĩnh của tất cả mọi người, quả thật bất phàm.
Không ít tu sĩ vốn âm thầm không phục, hơi có vẻ đối địch với Quách Hiểu, lúc này cũng âm thầm cải biến sách lược, tính toán sau khi ra khỏi Thiên Nhai sẽ tìm một cơ hội kết giao với vị Quách thiếu hiệp này, nói không chừng tương lai sẽ có một ngày phải cầu tới người ta.
Quách Hiểu cũng vô cùng đắc ý, tuy rằng y đã ra sức áp chế, muốn làm ra vẻ lạnh nhạt, nhưng trên mặt vẫn không giấu được vẻ vui mừng.
Lúc ba người lão nhân đậu hủ nhìn thấy đóa hoa sen thứ sáu xuất hiện trên đầu Quách Hiểu, cũng vô cùng khẩn trương, nôn nóng chờ mong, nhưng sau đóa hoa sen thứ bảy không còn xuất hiện hoa sen nữa, nhất thời cả ba người tỏ ra thất vọng cực kỳ.
- Tam phẩm thượng, cũng coi như không tệ, đáng tiếc chỉ kém một bước...
Lão nhân đậu hủ tỏ ra tiếc nuối vô cùng.
Lão nhân gầy gò bên cạnh cũng thở dài nói:
- chỉ cần thêm một đóa hoa sen nữa, cho dù là nhị phẩm hạ, vậy cũng có hy vọng. Lúc ấy Thần Phù sẽ ban thưởng pháp môn, chúng ta cũng có thêm một tia hy vọng.
Hán tử trung niên lại tỏ ra mười phần tiếc nuối:
- Bao nhiêu năm qua không có một người nào có thể gánh vác trọng nhiệm, đây là kẻ tốt nhất, thật sự là...
Y chợt đứng lên, khoát tay một cái, một quả ngọc châu màu trắng bay tới trước mặt Quách Hiểu:
- chỉ kém một bước, đáng tiếc... Cho ngươi quả Bạch Ác Châu này, hãy trở về tu luyện tìm hiểu, đừng để chúng ta thất vọng.
Đừng nói công pháp, dù là pháp bảo, trong mấy trăm năm qua cũng không có người nào mang ra được khỏi Thiên Nhai. Bạch Ác Châu này nhìn qua cũng biết, tối thiểu cũng là bảo bối nhị phẩm trở lên. Có thể mang được Bạch Ác Châu ra ngoài, khoan nói thực lực Quách Hiểu sẽ tăng lên, về phương diện danh vọng e rằng sẽ lập tức trở thành một trong những thiếu hiệp vang danh nhất trong phe Chính đạo Tu Chân Giới.
- Đa tạ tiền bối.
Quách Hiểu vội vàng lễ bái, sau khi bái ba bái, lúc này mới vô cùng cẩn thận nhận lấy Bạch Ác Châu, bảo bối vào tay, lập tức Quách Hiểu lộ vẻ vui mừng, không ngờ là một món pháp bảo nhất phẩm hạ, quả là cực phẩm, Thiên Nhai quả nhiên bất phàm, vừa ra tay đã tặng một món pháp bảo nhất phẩm hạ, Quách Hiểu đã quyết tâm, sau khi ra ngoài nhất định tế luyện pháp bảo này trở thành bản mệnh pháp bảo của mình.
Kế tiếp không còn tu sĩ nào có thể khiến cho mọi người kích động như vậy nữa, kẻ có tiềm lực tốt nhất cũng bất quá là ngũ phẩm thượng.
Thấy tiềm lực tam phẩm thượng của Quách Hiểu, tự nhiên mọi người không xem ngũ phẩm thượng kia ra gì.
Rất nhanh đã xem xét qua tất cả mọi người, đạo hào quang kia chợt chuyển, bao phủ cả Vũ La nãy giờ ở một bên xem náo nhiệt, Vũ La sửng sốt một chút, lại tỏ ra bình thản, muốn xem xét bản Đế Quân ư, vậy cứ việc xem.
Bọn Quách Hiểu vốn không xem Vũ La ra gì, tiểu tử này trong mắt bọn chúng bất quá chỉ là góp mặt cho đủ số. Không ít tu sĩ vây quanh Quách Hiểu, tỏ vẻ thân mật.
Đạo hào quang nọ bao phủ trên người Vũ La trong khoảng thời gian uống cạn chén trà, vẫn không thấy đóa hoa sen nào dâng lên, vẻ mặt ba người lão nhân đậu hũ tỏ ra kỳ quái.
Cũng không biết tu sĩ nào vô tình liếc mắt nhìn sang, thấy Vũ La không có một đóa hoa sen nào cả, nhất thời bật cười rộ, mở lời châm chọc:
- Ngay cả một đóa hoa sen cũng không có, không được cứu phẩm hạ, rõ ràng là không phẩm. Thật không biết ngươi từ kẽ đá nào chui ra, chạy đến nơi đây đến góp mặt cho đủ số...
Mọi người nhìn thấy, nhất thời những tiếng cười chế giễu vang lên rần rộ. Ngay cả tiềm lực cửu phẩm hạ cũng không đạt được, thành tựu tương lai của hắn ra sao có thể tưởng tượng. Cười nhạo một người như vậy, hầu như không có gánh nặng tâm lý gì, tương lai không cần lo hắn sẽ vượt qua mình.
Quách Hiểu cũng cảm thấy nhẹ nhõm trong lòng, tiềm lực Vũ La thấp như vậy, dù hắn là một vị phù sư, thành tựu tương lai cũng vô cùng hữu hạn, vốn Quách Hiểu cũng không muốn đối địch với một vị phù sư, hiện tại thấy vậy như vừa trút được gánh nặng trên vai xuống, bèn nở một nụ cười trào phúng nhìn Vũ La.
- Tất cả câm miệng cho ta!
hán tử trung niên gầm lên một tiếng, đám tu sĩ lập tức im thin thít, không dám hó hé.Xem ra người Thiên Nhai không nỡ lòng nhìn thấy tên phế vật kia chịu nhục, được thôi, ở trong Thiên Nhai đành phải tỏ ra ngoan ngoãn vậy. Chờ sau khi ra ngoài, phế vật như hắn muốn ức hiếp thế nào mà không được?
Vũ La ngồi trên ghế, gác tréo chân rung đùi, thản nhiên nhìn đám tu sĩ tự cho mình đúng kia. Hai bên cơ hồ không ở cùng cấp độ, tức tối với bọn chúng là chuyện không cần thiết chút nào.
Đạo hào quang nọ bao phủ Vũ La trong khoảng thời gian ăn xong bữa cơm, ba người lão nhân đậu hũ cùng các vị chưởng quỹ nhìn Vũ La vô cùng chăm chú, thậm chí không chớp mắt.
vẫn có tu sĩ bất mãn trong lòng.
Hiển nhiên lão nhân đậu hũ nọ chính là đầu lĩnh Thiên Nhai. Vũ La mua đậu hũ của lão, cho nên lão hy vọng Vũ La có thể có được ích lợi. Lâu như vậy vẫn không thấy hoa sen bay lên, hiển nhiên là không có khả năng, Vũ La chính là một tên phế vật, chỉ tổ làm lãng phí thời gian của mọi người mà thôi.
nhưng lúc nãy đã bị hán tử trung niên gầm lên tức giận, mọi người chỉ thầm ấm ức trong lòng mà không dám nói gì.
Rốt cục sau khoảng thời gian uống cạn chén trà, đạo hào quang kia thình lình thu lại, bất chợt một tên tu sĩ không nhịn được lên tiếng nói:
- quả là một phế vật không phẩm, lại kéo dài thời gian như vậy, Ngay cả ta cũng có thể nhìn ra tên tiểu tử này vô dụng...
Y còn chưa dứt lời, chợt hán tử trung niên quát to một tiếng:
- Ngu xuẩn, câm miệng!
Thực lực của y có thể so với tiền kiếp Vũ La, nghĩ lại đám tu sĩ trẻ tuổi này cho dù có được thiên phú dị bẩm, nhưng nếu so về thực lực chân chính quả là cách xa Nam Hoang Đế Quân vạn dặm.
Lần này hán tử trung niên quát to như vậy, ngầm có ý trách móc trong đó, chỉ thấy một làn sóng khí từ trong miệng y không ngừng dao động khuếch tán ra, hóa thành một luồng âm ba nhanh chóng lan tràn.
Tên tu sĩ kia hự lên một tiếng đau đớn, thình lình bay ra sau mấy trăm trượng, ngã thật mạnh xuống đất. Sau khi lăn lông lốc mấy vòng, vất vả lắm mới ngồi dậy được, òa một tiếng phun ra một ngụm máu tươi, hiển nhiên bị thương không nhẹ.
Lão nhân đậu hủ đứng dậy, chòm râu của lão không gió mà lay:
- Hành trình Thiên Nhai lần này chấm dứt sớm, ta sẽ phái người đưa các ngươi ra ngoài, Vũ La, ngươi ở lại.
Mọi người nghe vậy sửng sốt, rõ ràng là còn một ngày nữa, đừng xem thường thời gian một ngày này. Nơi đây chính là Thiên Nhai, chỉ cần một tao ngộ nho nhỏ, nói không chừng có thể thay đổi thành tựu cả đời.
Lão nhân đậu hủ bảo mọi người rời đi trước, vốn mọi người đã cảm thấy không hài lòng, lại nghe lão nói giữ Vũ La lại, đây quả thật là thiên vị rõ ràng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT