Nhưng Vũ La hiểu rất rõ ràng, vị lão nhân gia trước mặt hắn có năng lực một tát tai giết chết một tu sĩ Đại Năng.
Hơn nữa lão ma đầu vốn kiệt ngạo bất tuân, tuyệt không vì hù dọa Vũ La mà hạ thấp thân phận mình, Cho nên ‘những nhân vật ấy’ theo lời lão vừa nói, chắc chắn là tồn tại.
Suy đoán này làm cho Vũ La chợt cảm thấy lạnh sống lưng, Tiền kiếp hắn hùng mạnh tới mức nào, lên tới địa vị Đế Quân, lại không biết tới sự tồn tại của ‘những nhân vật ấy’. Chuyện này chỉ có hai khả năng, thứ nhất, bởi vì niên đại đã quá lâu, ‘những nhân vật ấy’ đã biến mất, Thứ hai, ‘những nhân vật ấy’ ẩn nấp rất kỹ, ngay cả Nam Hoang Đế Quân cũng không thể phát hiện ra.
Nếu là khả năng thứ nhất, vậy vô cùng may mắn, Nếu là khả năng thứ hai... ngay cả tai mắt Nam Hoang Đế Quân còn có thể che giấu được, vậy ‘những nhân vật ấy’ đã hùng mạnh tới mức không thể nào tưởng tượng.
- Lực lượng phá hỏng tất cả trật tự thế giới...
Vũ La lẩm bẩm vài lần, lo lắng trùng trùng đứng dậy, không để ý tới Ma Tổ, xoay người đi ra ngoài, Lão ma đầu ở phía sau kêu to:
- Này, tiểu tử, trước đây ngươi đã nói chỉ cần ta cho ngươi biết bí mật của đạo phù văn này, ngươi sẽ không lôi ta ra, lời ngươi nói có tính không vậy...
Vũ La không có chút phản ứng, yên lặng đi ra ngoài.
Sau khi ra khỏi Ly Nhân Uyên, Vũ La quay đầu lại nhìn chăm chú một lúc.
Lực lượng phá hỏng tất cả trật tự thế giới, Tiên quyết Cửu Long Thôn Nhật... Rốt cục Nhược Lô Ngục này có lai lịch thế nào? Vũ La vô cùng nghi hoặc, khẽ lắc lắc đầu, mang theo tâm sự trùng trùng trở về chỗ ở của mình.
Chuyện này mười phần khó giải quyết, trên thực tế Vũ La rất rõ ràng, bắt đầu từ lúc mình phát hiện ra Phượng Nhãn Thần Văn này, số phận của mình đã sắn kết với loại lực lượng có thể thay đổi trật tự thế giới kia.
Chuyện này dường như là do số phận an bài.
Hơn nữa cũng giống như trước kia lấy được cứu Long Thôn Nhật, Vũ La từng là Nam Hoang Đế Quân cao quý, khao khát lực lượng vượt xa người bình thường, hầu như không có khả năng ngăn cản dụ hoặc lớn như vậy.
Nếu đã không thoát được, vậy yên phận mà nhận chịu thôi.
Vũ La cũng không dám khinh suất vận dụng Phượng Nhãn Thần Văn này, Tuy rằng lực lượng hắn gia tăng rất nhanh, nhưng căn cơ bất ổn, cho nên Vũ La vẫn muốn dựa vào Tiên quyết Cửu Long Thôn Nhật.
Nghĩ tới Cửu Long Thôn Nhật, Vũ La cảm thấy hơi do dự, Tuy rằng đã nuôi dưỡng được Linh Long, nhưng muốn tiến thêm một bước là mười phần khó khăn.
Nguyên nhân vì Linh Long chính là một đạo hồn phách Chân Long hình thành. Cho dù nó ăn thứ gì, nhất định cũng phải ở cấp bậc thiên tài địa bảo mới có thể thăng cấp, Cho dù đẳng cấp như Ngọc Duẩn Tủy Tương cũng không mang lại tác dụng thực tế gì nhiều, bất quá chỉ có thể làm gia tăng linh nguyên của Linh Long, nhưng khó lòng hình thành biến đối tăng vọt về chất.
Vũ La thầm tính phải ra ngoài tìm kiếm một ít thiên địa Linh Vật, Hắn nhớ lại một chút, trong ký ức của mình vẫn còn nhớ không ít thiên địa Linh Vật đang trưởng thành, cũng có một, hai món thích hợp. Đáng tiếc tất cả đều ở Nam Hoang, với bản lãnh hiện tại của hắn, muốn xâm nhập Nam Hoang là không có khả năng.
Chuyện này làm cho hắn cảm thấy đau đầu nhức óc.
Mãi đến cuối cùng, hắn cũng không thể nghĩ ra biện pháp gì khác.
Vũ La chán nản từ bỏ ý định, xem ra là cơ duyên của mình chưa tới.
Hắn mở Thiên Phủ Chi Quốc ra, chuẩn bị chỉnh lý lại đống khoáng thạch bán thành phẩm một chút.
Số lượng quặng Ô Thiết thu được hết sức khổng lồ, lúc trước Vũ La chỉ tùy viện vứt bừa chúng trên mặt đất, Lần này tiến vào, Vũ La lập tức cau mày, hắn phát hiện ra số lượng khoáng thạch không còn như trước.
Vũ La nhìn lại lần nữa, kinh ngạc vô cùng. Đống khoáng thạch này ở rất gần rừng Bồng Kinh, không ngờ lúc này đã chìm xuống dưới đất không ít, Vũ La tiện tay cầm một khối khoáng thạch lên, phát hiện ra nó chỉ còn lại một nửa, nửa kia chìm xuống đất đã bị đất hòa tan, chỉ để lại một ấn ký màu nâu sẫm.
- Đây là...
Vũ La nhanh chóng quan sát rừng Bồng Kinh Thần Mộc gần đó, mấy gốc Thần Mộc rõ ràng đã trưởng thành khỏe mạnh hơn trước rất nhiều, trên thân cũng nổi lên một vầng sáng màu vàng đen mờ mờ.
Vũ La mừng như điên dại, chẳng lẽ khoáng thạch này cũng có thể làm phân bón cho Bồng Kinh Thần Mộc hay sao?
Đây rốt cục là kỹ năng của Thiên Phủ Chi Quốc hay là đặc tính của Bồng Kinh Thần Mộc... Vũ La cũng không hiểu rõ chuyện này, bất quá không sao cả, Thật ra Vũ La không có nhu cầu gì nhiều về khoáng thạch, hắn là phù sư chứ không phải tông sư luyện khí, cho nên hắn coi trọng Bồng Kinh Thần Mộc hơn. Lần trước chỉ là một nhánh Thần Chi trưởng thành, trên có bốn phiến Thần Diệp, đã khiến cho hắn giúp Thác Bạt Thao Thiên nghịch chuyển tình thế, Có thể nói rằng Bồng Kinh Thần Mộc mới là nền tảng để sau này hắn có thể xung bá Tu Chân Giới.
Nếu Bồng Kinh Thần Mộc có thể trưởng thành với tốc độ nhanh chóng điên cuồng, cho dù là lấy tất cả quặng Ô Thiết làm phân bón cho rừng Thần Mộc, Vũ La cũng không quan tâm.
Hắn lập tức thu gom tất cả quặng Ô Thiết trên mặt đất lại, sau đó gieo rắc khắp rừng Bồng Kinh Thần Mộc, hàng vạn khối khoáng thạch lập tức được phân tán ra khắp cả rừng cây.
Đối với Thụ Vương, Vũ La đặc biệt chiếu cố cho nó, dành một phần mười lượng khoáng thạch rải xung quanh gốc nó.
Vũ La tràn trề hy vọng phủi phủi tay, đoán rằng lần sau mình tiến vào, Bồng Kinh Thần Mộc sẽ tạo ra ngạc nhiên cho mình.
Trên Thụ Vương có một nhánh Thần Chi đang dần trưởng thành, đã to gần bằng nhánh trước, bất quá nhiều hơn trước hai phiến Thần Diệp.
Xử lý xong quặng Ô Thiết, chỉ còn lại số khoáng thạch khác vô cùng trân quý, Vũ La góp nhặt lại, có chừng hơn ba trăm khối, trong đó có một nửa đã bị đất đai hấp thu, Vũ La bèn để nguyên tại chỗ, mặc cho đất đai tiếp tục hấp thu.
Một nửa còn lại, Vũ La đếm qua một lượt, tổng cộng còn một trăm năm mươi mấy khối, Tuy rằng số lượng ít ỏi, nhưng trong đó toàn là tài liệu quý giá như Thái Át Kim Tinh, Ngũ Hành Thần Thiết, Phong Thối Bạch Đồng... Nếu so về giá trị, một trăm năm mươi mấy khối khoáng thạch này có thể sánh ngang tất cả số lượng quặng Ô Thiết vừa làm phân bón.
Lúc trước Vũ La ném khoáng thạch vào đây là vứt lung tung bừa bãi, đại đa số cũng tập trung một chỗ, nhưng có một số ít văng ra xa, Vũ La phải đi gom góp lại.
Trong lúc không hay không biết, Vũ La đi tới cạnh một dòng suối.
Từ khi trong Thiên Phủ Chi Quốc sinh ra hệ Thủy, bên trong thế giới động thiên này sinh cơ càng ngày càng bừng bừng, Mà những dòng chảy vốn trước kia nhỏ giọt, hiện tại đang không ngừng lớn mạnh. Dòng suối hiện tại trước mặt Vũ La ở gần rừng Bồng Kinh Thần Mộc nhất, đã trở nên rộng chừng nửa trượng, Tiếng nước chảy róc rách, đá ven suối bị bảo mòn bóng loáng, thiên địa linh khí nồng đậm giống như một luồng sương mù hình rồng uốn lượn trên mặt suối.
Một khối Phong Thối Bạch Đồng màu bạc nằm bên bờ suối, một nửa chìm dưới đất, Vũ La giơ tay kéo nó lên, lại cảm thấy hơi khác thường. Hắn khẽ cau mày, bắt đầu quan sát cẩn thận khối Phong Thối Bạch Đồng này.
Từ dấu nước còn ướt trên đó, có thể thấy khối Phong Thối Bạch Đồng này có ba phần tư chìm dưới đất, Lẽ ra hắn tùy tiện ném vào, dựa theo sức nặng của bản thân nó không thể nào chìm sâu xuống đất như vậy, Vũ La lắc lắc đầu, có thể là vì đất ở ven suối mềm nhão, cho nên mới chìm sâu như vậy.
Hắn cất khối Phong Thối Bạch Đồng này đi, tiếp tục đi về phía trước tìm kiếm.
Cách đó không xa là một khối khoáng thạch toát ra hào quang màu tím dìu dịu, Vũ La mỉm cười, đây là thứ mà hắn muốn tìm, Tử Kim Ngọc Tinh.
Đúng như lúc trước Đường Tử Phong suy đoán, quả thật Vũ La không ngờ mỏ quặng nọ lại có thể sản sinh ra Tử Kim Ngọc Tinh, Vũ La một thân bảo bối, cũng có vài đạo Thiên Mệnh Thần Phù, Tử Kim Ngọc Tinh này đối với hắn cũng không có tác dụng gì nhiều. Bất quá nếu mang Tử Kim Ngọc Tinh này ra ngoài, ắt sẽ có nhiều người choàng nhau vỡ đầu sứt trán để mà tranh đoạt, Dù sao linh phù hiếm có, đại đa số tu sĩ Tu Chân Giới đều phải nhờ vào pháp bảo chiến đấu.
Lúc trước hắn tùy tiện ném vào, không ngờ bay tới bờ suối này.
Vũ La tiến tới rút Tử Kim Ngọc tỉnh ra khỏi đất, lần này hắn thật sự ngây ngẩn cả người, Hắn nhớ rất rõ ràng, lúc trước Tử Kim Ngọc Tinh chỉ to bằng nắm tay, nhưng hiện tại đã to hơn gấp rưỡi.
Phần phát triển thêm là phần nằm dưới mặt đất.
Có chuyện gì vậy... Vũ La cảm thấy kinh ngạc trong lòng, chẳng lẽ nó cũng giống như khoai tây, chỉ cần chôn xuống đất là có thể tự sinh trưởng? Đây là khoáng thạch mà thiên nhiên trải qua bao nhiêu năm thai nghén mới sinh ra, làm thế nào có thể sinh trưởng một cách đơn giản như vậy?
Vũ La cũng không hiểu hết Thiên Mệnh Thần Phù Thiên Phủ Chi Quốc này, lúc trước là hắn trộm của Mộc Dịch Trạc, Còn lai lịch chân chính của Thiên Phủ Chi Quốc thế nào, Mộc Dịch Trạc đã chết, không ai có thể giải thích rõ ràng cho Vũ La.
Hay là...
Vũ La thoáng động trong lòng, bản thân Thiên Phủ Chi Quốc cũng không bất phàm như vậy, nhưng nó cũng không giống như Phong Thần Bảng. Sau khi được Phong Thần Bảng sắc phong thành Thần Tướng, e rằng Thiên Phủ Chi Quốc cũng sẽ phát sinh một ít biến hóa.
Vũ La cũng chỉ là suy đoán, bất kể là Thiên Phủ Chi Quốc hay Phong Thần Bảng cũng không biết nói, hắn cũng không có cách nào trao đổi với chúng.
Vũ La quyết định thí nghiệm một chút, bèn vùi lại khối Tử Kim Ngọc Tinh xuống bùn đất. Hắn cũng đã nhìn ra, dường như chỉ có đất ven bờ suối thấm nước mới có thể giúp cho khoáng thạch sinh trưởng, mà những địa phương khác, chẳng những khoáng thạch không thể sinh trưởng, ngược lại còn bị đất hấp thu.
Hắn lại chọn thêm một khối Phong Thối Bạch Đồng, một khối Thái Át Kim Tinh cùng một khối Ngũ Hành Thần Thiết, đem ‘trồng’ ven bờ suối, để xem hiệu quả thế nào.
Sau khi ‘trồng’ xong, Vũ La ra khỏi Thiên Phủ Chi Quốc, Hắn vừa mở cửa phòng ra ngoài, Lưu Động đang ngồi tựa cửa lập tức lăn tròn vào trong.
Y đang tựa cửa ngủ gà ngủ gật, không ngờ rằng Vũ La đột nhiên mở cửa ra.
Kể ra Lưu Động còn lớn hơn Vũ La hai tuổi, năm nay đã mười chín, nhưng y vừa thấy Vũ La đã giống như tiểu đệ nhanh nhẹn đứng dậy, ôm quyền thi lễ:
- Vũ Đại nhân, Diệp Đại nhân mời ngài tới.
Vũ La cười gật gật đầu:
- Vì sao lần này là ngươi tới đây truyền tin?
Lưu Động cung kính đáp:
- Kiều Ban Đầu điều ta tới đây phục vụ Đại nhân.
Vũ La gật gật đầu, hiện tại thân phận mọi người đã tăng lên, không giống như trước kia, dù sao cũng phải có một vài tên thuộc hạ đắc lực để sai sử.
Lưu Động tới Nhược Lô Ngục chưa bao lâu, còn chưa bị môi trường nơi này nhiễm bẩn, lần trước Vũ La giúp y, khiến cho Lưu Động cảm động cơ hồ sa lệ.
Kiều Hổ an bài như vậy, Vũ La hết sức hai lòng. Nhớ tới tiền kiếp hắn cũng vì bản thân không có tâm phúc, đến khi bị phản bội lập tức chúng bạn xa lánh.
Nghĩ tới chuyện này, hắn gật gật đầu với Lưu Động:
- về sau ngươi sẽ ở cách vách với ta.
Lưu Động mừng rỡ thi lễ:
- Đa tạ Vũ Đại nhân.
Dãy phòng xung quanh nơi này chỉ có Ban Đầu mới có tư cách ở. Dưới đất tối thiểu cũng có một đạo linh mạch, hết sức có ích cho việc tu luyện, Lưu Động chỉ là một tên ngục tốt nho nhỏ mới vào Nhược Lô Ngục, có thể được hưởng đãi ngộ như vậy, tự nhiên hết sức vui mừng.
Vũ La đi tới Vọng Sơn các, đẩy cửa tiến vào, Diệp Niệm Am đang xem một quyển sách cổ, Thấy hắn tiến vào, lão gấp quyển sách đã ố vàng lại, chỉ vào một chiếc ghế trước mặt:
- Ngồi đi.
Vũ La ngồi xuống đối diện Diệp Niệm Am, giữa hai người là một bàn trà bằng gỗ điêu khắc, trên bàn đã bày sẵn một bộ trà cụ.
Diệp Niệm Am lật tay lấy trong không gian trữ vật ra một tấm ngọc bài đưa cho Vũ La. Sau đó lão không nói gì nữa, bắt đầu uống trà. Trong góc phòng có một lò lửa nhỏ, bên trong than đỏ rực, một chiếc ấm cũ kỹ đang bốc hơi sôi sùng sục.
Vũ La đảo mắt liếc qua Diệp Niệm Am một cái, sau đó mới bắt đầu xem ngọc bài.
Ngọc bài chính là công văn thông hành của Trưởng Lão hội, nội dung rất đơn giản, bổ nhiệm Hắc Thủy Tiên làm Phó Giám Ngục Nhược Lô Ngục.
Vũ La chưa từng nghe qua Hắc Thủy Tiên là người thế nào, nhìn Diệp Niệm Am với vẻ thắc mắc:
- Người nọ có lai lịch thế nào?
Diệp Niệm Am vừa châm trả vừa đáp:
- Một trong những Thư Bộ của Thẩm Phán Đình, địa vị của nàng trong Thẩm Phán Đình còn cao hơn cả Lưu Khê Tả,
Lưu Khê Tả không coi Diệp Niệm Am ra gì, không phải là tự cao thân phận hay sao? Hắc Thủy Tiên có địa vị còn cao hơn Lưu Khê Tả, chẳng lẽ phạm lỗi lầm gì mới bị giáng chức tới Nhược Lô Ngục?
Thấy Vũ La nghi hoặc, Diệp Niệm Am giải thích:
- Hắc Thủy Tiên chính là đệ tử quan môn của trưởng lão Sở Tam Tuyệt Trưởng Lão hội, được sư phụ vô cùng sủng ái. Năm năm trước Hắc Thủy Tiên xử lý sai lầm một án tử, khiến cho Bạch Sa môn từ trên xuống dưới hơn một trăm ba mươi mạng phải chết oan, cuối cùng cũng không hiểu vì sao, không ai làm gì được nàng.
Vũ La cũng có chút hiểu biết về Trưởng Lão hội. Sở Tam Tuyệt chính là nhân vật bí mật trong Trưởng Lão hội, địa vị cao hơn Đồng trưởng lão xa, Ma Cửu Long là do Sở Tam Tuyệt đề bạt lên. Hiển nhiên Hắc Thủy Tiên được sủng ái vô cùng, phá án sai lầm lộ ra như vậy, nàng vẫn không bị trừng phạt, hiện tại nàng lại được âm thầm lặng lẽ phái tới Nhược Lô Ngục này, rốt cục là vì sao?
Vũ La có chút khó hiểu:
- Chẳng lẽ bọn họ còn chưa hết hy vọng? Thời gian trôi qua đã lâu, Nhược Lô Ngục đã được chúng ta tổ chức bền vững như sắt thép, Cho dù sau lưng Hắc Thủy Tiên có Sở trưởng lão ủng hộ, cũng không thể làm được chuyện gì.
Diệp Niệm Am cũng nghi hoặc lắc lắc đầu:
- Cho nên ta mới tìm ngươi thương lượng, nữ nhân này cũng không đơn giản chút nào, tâm ngoan thủ lạt, vào Thẩm Phán Đình bất quá chỉ mười năm đã trở thành đệ nhất Thư Bộ, những nhân vật xếp trên nàng trước đó hoặc ngoan ngoãn tránh đường, hoặc chết oan trong các nhiệm vụ nguy hiểm. Hơn nữa nhìn bề ngoài, những nhiệm vụ này không hề liên quan tới Hắc Thủy Tiên.
Vũ La thầm cười khẩy trong lòng, nhân vật như vậy nếu ở Nam Hoang nhất định là một tay độc phụ, hẳn được vô số người theo đuổi, bởi vì khẩu vị của đám Ma tu rất thích loại nữ nhân như vậy, nhưng nàng lại xuất hiện trong đám nhân sĩ phe Chính đạo, bày ra tư thái ra vẻ đạo mạo, quả thật hết sức nực cười.
Vũ La chỉ nghi hoặc trong lòng một lúc rồi thôi, chỉ là hắn không hiểu được, chứ thật ra không xem Hắc Thủy Tiên tâm ngoan thủ lạt trong lời đồn này ra gì. Chuyện có thể khiến cho cuộc sống hàng ngày của Đế Quân bệ hạ thấp thỏm không yên, tối thiểu cũng phải thuộc đẳng cấp như Phượng Nhãn Thần Văn kia.
Hắn tiện tay bưng chén trà lên, chậm rãi hớp một hớp, sau đó mới nói:
- Binh đến có tướng chặn, nước dâng đắp đất ngăn.
Hiện tại Vũ La không đợi được mối họa Hắc Thủy Tiên.
Kỳ hạn Thiên Nhai đã tới gần.
Nếu là môn phái bình thường, yêu bài vừa đưa tới, trong môn phái sẽ lập tức dấy lên một trường mưa máu gió tanh. Nhất định sẽ chém giết nhau một phen mới có thể xác định người cuối cùng sở hữu yêu bài.
Tuy rằng mấy năm qua không có ai mang được gì ra khỏi Thiên Nhai, nhưng vẫn không thể ảnh hưởng tới nhiệt tình của mọi người với Thiên Nhai. Tất cả mọi người đều cho rằng mình sẽ là kẻ may mắn, người khác không thành công, ta chưa chắc không thành công.
Sau khi xác định sở hữu yêu bài, phải vận dụng toàn bộ lực lượng môn phái, sưu tập đủ các loại tài nguyên trân quý, Tỷ như Ngọc Tủy, tài liệu chế khí trân quý, linh đan diệu dược...
Thiên Nhai cũng có nghĩa cạnh tranh, kẻ thu được Thiên Nhai Yêu Bài không ít, bằng vào cái gì mà mình có thể nổi trội hơn bọn họ? Tự nhiên là phải chuẩn bị thật chu đáo.
Vũ La không nghĩ nhiều như vậy, những thứ mà Thiên Nhai có thể cho, hắn cũng không thiếu.
pháp bảo hùng mạnh ư? Vũ La đã có Thần Điểu Đồng Hoàn, còn có thần kiếm Thiên Tinh thần bí khôn lường.
Công pháp tuyệt thế ư, còn có gì tuyệt thế hơn là Tiên quyết?
Linh phù hiếm có ư, Vũ La tự luyện chế nói không chừng còn tốt hơn.
Thiên Mệnh Thần Phù vô cùng trân quý ư, Vũ La đã có Phong Thần Bảng, còn có hai đạo Thiên Mệnh Thần Phù khác đứng vào hàng thiên hạ đệ nhất.
Nếu như vậy mà hắn còn cho là chưa đủ, ông trời sẽ không hài lòng mà giáng sét xuống đầu hắn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT