Đại công tử Chu Hùng vội vàng kéo y ra:

- Nhị đệ, đừng kích động...

Vũ La vứt rơi sang bên, phủi phủi y phục:

- Nhị công tử có cần thử thêm lần nữa hay không, ta cũng không có gì gấp gáp, sau khi ngươi bó tay hết cách, sẽ tới phiên ta.

Chu Hoành nổi giận, hung hăng trừng mắt nhìn hắn:

- Bản công tử bó tay, ngươi có thể hỏi ra được gì chứ, hừ...

Vũ La chỉ hỏi:

- ngươi không còn cách nào chứ gì, đến lượt ta.

Chu Hoành hầm hừ không nói, Chu Hùng chắp tay khách sáo:

- Làm phiền tiểu huynh đệ.

Vũ La ngồi xuống ghế, cười nhìn Dương Ưng:

- ngươi là Dương Ưng hả, không sợ chết chứ gì? Tốt lắm, ta rất thích loại tù phạm như ngươi, nếu chỉ uy hiếp một câu lão tử giết ngươi, ngươi đã vội phun ra hết, vậy chẳng có ý nghĩa gì. Phải nói rằng ta nên cảm tạ ngươi, nhờ có loại người như ngươi, nhân tài như ta mới có giá trị.

- Còn nói chuyện các bà các mẹ gì vậy, không dùng hình sao, còn không mau mau một chút?

Chu Hoành nôn nóng rống to.

Vũ La xua tay cười nói:

- Ta không cần dụng hình, ta muốn tâm sự với Dương Ưng, ta thấy y là người thích nghe đạo lý.

- ngươi...

Chu Hoành định giơ tay chỉ mặt Vũ La, lập tức bị Chu Hùng kéo lại, Chu Hùng nghiến răng một cái:

- Chờ xem sao đã, hai người bọn họ đều ở đây, còn có thể chạy được sao? Nếu thật sự tên này muốn đùa giỡn chúng ta, khiến cho chúng ta chậm trễ cứu muội muội, ta sẽ là người đầu tiên không tha cho hắn.

Vũ La coi như không có nghe thấy, chỉ cười nụ nhìn Dương Ưng chăm chú.

Khác với huynh đệ Chu gia, Dương Ưng tỏ ra vô cùng cảnh giác với Vũ La, y nhìn Vũ La chằm chằm, tựa như cảm giác được khí tức nguy hiểm toát ra trên người Vũ La:

- ngươi muốn nói chuyện gì với ta?

Vũ La co duỗi các ngón tay mình:

- Nói cho ngươi biết ta chuẩn bị đối phó với ngươi thế nào. Để cho ngươi hiểu rõ ràng, rằng ta sẽ thật sự làm như vậy, ta sẽ nói thật cẩn thận, bao gồm một ít chi tiết mà có thể ngươi không chú ý, Nếu ngươi chịu không nổi, có thể bảo ta ngừng lại, nói cho ta biết những gì mà ta muốn nghe, ngươi đã hiểu chưa?

Dương Ưng hừ lạnh một tiếng, trừng mắt nhìn Vũ La với vẻ e ngại.

Vũ La cười hì hì:

- Nếu ta là ngươi, ta sẽ không tỏ ra khẩn trương như vậy, ngươi nên thả lỏng toàn thân, nếu để cơ bắp toàn thân căng thẳng, đến lúc ngươi bị Hồng Phát Ma Viên bạo gian sẽ rất đau, chảy máu rất nhiều.

Cơ mặt Dương Ưng giật giật:

- ngươi nói cái gì?

Vũ La vẫn cười hì hì:

- Hồng Phát Ma Viên, đúng vậy, ngươi không hề nghe lầm, ngươi có biết Hồng Phát Ma Viên chăng, chắc chắn là ngươi biết, bởi vì tinh hoàn của Hồng Phát Ma Viên vào thời kỳ động tình của nó chính là xuân dược tốt nhất, chắc chắn ngươi đã đích thân thu thập qua. Nói vậy, có lẽ ngươi cũng đã từng chứng kiến Hồng Phát Ma Viên đực làm chuyện ấy.

Vũ La cố ý đánh giá Dương Ưng một lượt:

- Ta đoán rằng cho dù ngươi khỏe mạnh như thường, muốn dung nạp con khốn khổng lồ như vậy cũng sẽ hết sức khó khăn. Cho nên ngươi đang tỏ ra căng thẳng, ôi, ta là một kẻ mềm lòng, ta cảm thấy lo cho ngươi quá...

Sắc mặt Dương Ưng đã thay đổi, Y là dâm tặc, rất thích khoái cảm lúc bạo gian, vấn đề là chắc chắn không có tên dâm tặc nào thích khoái cảm mình bị bạo gian, hơn nữa còn là một con dã thú.

- ồ, đúng rồi, Hồng Phát Ma Viên dường như là không tắm rửa, mỗi năm chúng động tình hai lần, mỗi lần tiến hành không dưới sáu mươi lượt. Bất kể là chất dịch do Hồng Phát Ma Viên đực hay cái tiết ra đều dính trên vật ấy của Hồng Phát Ma Viên đực, tích lũy lâu ngày dài tháng. À đúng rồi, ta cảm thấy có hơi ghê tởm, lúc ngươi ngậm vật ấy vào miệng, hãy nếm thử xem mùi vị của nó thế nào, ta hy vọng là ngươi sẽ rất thích...

Hai huynh đệ Chu Hùng đã nghe không nổi nữa, cố gắng nén ghê tởm đứng gần cửa sơn động, bị gió lạnh thổi qua dường như cảm thấy dễ chịu hơn nhiều.

Toàn thân Diệp Niệm Am nổi da gà, bắt đầu nghĩ lại không biết mình muốn phó thác cả đời cháu gái mình cho tiểu tử này, rốt cục có phải là một quyết định sáng suốt hay không...

Vũ La kéo ghế tới gần Dương Ưng một chút:

- vẫn chưa xong đâu, ta sẽ tìm thêm vài con độc xà cột vào vật dưới quần ngươi, để cho chúng tranh nhau một trận, Ta cho rằng chúng sẽ rất vui lòng giúp ta hoàn thành nhiệm vụ thiến đi đệ nhất dâm tặc của Nam Hoang...

Sau đó Vũ La giả vờ kinh ngạc nhìn nhìn Dương Ưng:

- Sắc mặt ngươi tỏ ra khó coi như vậy làm gì, bao nhiêu đó đã thấm vào đâu? Kế tiếp ta sẽ mời người cải sửa dung mạo của ngươi một chút, dáng người ngươi vốn thon thả, chỉ cần sửa sang một chút là có thể trở thành một vị cô nương xinh đẹp. Sau đó làm chút thủ đoạn ở nơi ấy của ngươi, xem nào... ta dám bảo đảm ngươi có đủ khả năng tiếp ba vị khách làng chơi một lượt. Yên tâm đi, tiền ngươi kiếm được vẫn thuộc về ngươi, chúng ta sẽ không lấy làm gì...

- Đương nhiên, những việc này sẽ được lan truyền ra ngoài, Dương Ưng các hạ hầu hạ Hồng Phát Ma Viên, lại tiếp khách khắp trong thiên hạ, ừm, hoặc là cũng không cần làm như vậy, để xem cải trang ngươi sẽ trở thành bộ dáng gì, nếu thật sự xinh đẹp, chúng ta có thể dạy cho ngươi cầm kỳ thi họa, cho ngươi trở thành hoa khôi trên sông Tần Hoài. Thế nào, nghề này rất có tiền đồ phải không?

- ngươi đừng nghi ngờ, tuy rằng ta không làm được, nhưng ta nghĩ Chu gia chắc chắn có biện pháp có thể khống chế thân thể ngươi, khiến cho cho dù ngươi không muốn, nhưng chỉ có thể ngoan ngoãn đánh đàn ca hát, hầu hạ các vị đại gia to béo...

- Câm miệng...

Dương Ưng nghiến răng nghiến lợi, sắc mặt đen sì:

- Đừng nói nữa, ta nói, ta nói...

Huynh đệ Chu gia mừng rỡ, vội vàng hỏi:

- Nói mau, muội muội ta ở nơi nào?

Bên kia Vũ La thản nhiên đứng dậy, phủi phủi y phục, xoay người rời đi:

- Ta đã nói rồi, Dương Ưng là người thích nói đạo lý.

Chu Hùng không nói nhiều, lập tức vái dài sát đất:

- Đa tạ huynh đệ, chuyện này khẩn cấp, đợi sau khi Chu mỗ cứu xá muội ra, nhất định sẽ đặc biệt thiết yến, cảm tạ huynh đệ.

vẻ mặt Chu Hoành vô cùng ngượng ngập, Chu Hùng không chút khách sáo đá cho y một cước:

- Còn không mau xin lỗi tiểu huynh đệ? Nếu không nhờ tiểu huynh đệ này hỏi được tung tích của muội tử, đệ chính là tội nhân của Chu gia.

Lúc này Chu Hoành không còn tỏ ra kiêu căng như trước, cung kính hành lễ:

- Tiểu huynh đệ, vừa rồi là ta không đúng, ngươi đại nhân đại lượng, xin đừng chấp nhất làm gì. Nếu như có thể cứu xá muội ra, tiểu huynh đệ chính là đầu công.

Vũ La đứng yên nhận lễ, cũng không khiêm nhượng.

Diệp Niệm Am vội vàng tiến lên:

- Hay là hai vị mau mau nghĩ cách cứu viện lệnh muội đi, có cần ta cùng Vũ La đi theo không?

Huynh đệ Chu gia nhìn nhau, Diệp Niệm Am đi theo còn được, Vũ La đi theo tựa như có chút không thích hợp, Dù sao muội muội bọn họ bị dâm tặc bất đi, cứu ra sẽ có bộ dạng thế nào cũng chưa biết được, vạn nhất có chuyện gì không nên thấy lại để cho Vũ La thấy được thì...

Chu Hoành là người trực tính, đang muốn từ chối nhưng bị Chu Hùng ngăn cản, y ôm quyền nói:

- Vậy phải cảm tạ hai vị lần nữa rồi, chúng ta mau xuất phát đi thôi.

Vừa rồi Dương Ưng đã khai ra địa phương giấu tiểu thư Chu gia, Chu Hùng nói đi là đi, bốn người ra khỏi sơn động, Chu Hùng run tay lên, một hạt châu trên xâu chuỗi y đeo trên tay rơi xuống. Trên hạt châu có khắc một cỗ xe ngựa bốn bánh đẹp đẽ quý giá, hạt châu vừa chạm đất lập tức toát ra hào quang vạn trượng, hóa thành một chiếc xe ngựa hoa lệ huy hoàng, Trước xe có sáu con dị thú, giống như ngựa nhưng to gấp đôi, toàn thân có vảy, trên đầu có ba chiếc sừng tê giác, chính là hung thú tứ phẩm thượng Giác Long Mã vô cùng hiếm thấy.

Bốn người lên xe ngựa, Chu Hùng hét lớn một tiếng, sáu con Giác Long Mã mũi phun ra hai luồng lửa, bốn vó đạp loạn, bay lên không trung mà đi.

Tốc độ của xe ngựa này còn nhanh hơn cả phi kiếm của Diệp Niệm Am. Cả xe hóa thành một đạo hào quang bảy sắc, rít gió bay ngang trời.

Chu Hùng điều khiển xe bên ngoài, Chu Hoành cùng Diệp Niệm Am và Vũ La ngồi trong xe, Vũ La tỏ ra không được tự nhiên, nếu như kẻ bị bắt là nam nhân, chuyện này không sao cả, nhưng đây là một cô nương, chuyện này...

Diệp Niệm Am cũng đang hết sức u sầu. Vừa rồi lão chỉ buột miệng mà nói, dưới tình cảnh như vậy, lão thân là hạ quan, dù sao cũng phải khách sáo một chút, không ngờ Chu Hùng lập tức ung thuận.

Trong lòng Chu Hoành nhớ tới muội muội, cũng không có tâm trạng trò chuyện với người khác. Không khí trong xe có vẻ mất tự nhiên, Chu Hoành bèn ra ngoài giúp ca ca điều khiển xe.

Hai huynh đệ ngồi ngoài cửa xe, Chu Hùng vung rơi liên tục, đệ đệ y bên cạnh rốt cục không nhịn được bèn hỏi:

- Đại ca, rốt cục huynh nghĩ thế nào, bảo hai người bọn họ đi theo làm gì vậy?

Xe ngựa này chính là một món pháp bảo tứ phẩm thượng, có thể ngăn cách tất cả thanh âm, hai người ở bên ngoài nói chuyện, chắc chắn bọn Vũ La trong xe không hề nghe thấy.

Chu Hùng thở dài:

- Nhị đệ, nếu... nếu như A Cẩn đã không còn trong sạch, đệ nghĩ thử xem chúng ta phải làm sao?

Chu Hoành nghe vậy sửng sốt, vẻ mặt đằng đằng sát khí:

- Đệ trở về lập tức bằm thây Dương Ưng.

- Ta không nói chuyện này...

Chu Hùng lại nói:

- về sau, muội muội phải làm sao?

- Đại ca, huynh muốn nói...

Chu Hoành đã hơi hiểu ra.

Chu Hùng thoáng nhìn ra phía sau:

- Ta thấy thiếu niên này không tệ, tính tình cũng quật cường chẳng khác gì đệ, nhưng là người thành thật. Nếu phó thác muội muội cho hắn, ta cũng cảm thấy yên tâm.

Chu Hoành lại nói:

- nhưng biết người ta có chịu hay không?

sắc mặt Chu Hùng tỏ ra xấu hổ:

- Cho nên ta mới mang hắn theo, nếu hắn nhìn thấy chuyện không nên nhìn, Đại ca sẽ có cách nói với hắn.

- Chuyện này...

Chu Hùng buông tiếng than dài:

- Ta cũng biết làm như vậy không quang minh lắm, nhưng đó là thân muội muội của chúng ta, Cùng lắm thì sau này chúng ta giúp đỡ hắn nhiều một chút, hẳn là hắn cũng có thể chấp nhận.

Chu Hùng nghĩ đây là chuyện đương nhiên. Y sinh ra ở Chu gia, lại là con trưởng của Chu Thanh Giang, đã quen với chuyện người khác nịnh bợ lấy lòng mình, cho nên mới có cách nghĩ như vậy.

Thật ra Chu Hùng cũng biết, cho dù muội muội xảy ra chuyện gì, kẻ bằng lòng cưới nàng cũng nhiều không đếm xuể, nhưng động cơ của những người này không trong sáng, Chu Hùng không yên tâm giao muội muội cho những người như vậy, Vũ La nhìn qua không tệ, tuy rằng xung đột với Chu Hoành, nhưng từ đó có thể nhìn ra hắn là người ngay thẳng, chỉ cần hắn chấp nhận muội muội, vậy sẽ thật lòng đối đãi nàng. Qua chuyện thâm vấn Dương Ưng vừa rồi, có thể nhìn ra hắn tâm tư linh hoạt, tính tình quyết đoán. Nếu muội muội mình theo hắn, cũng sẽ không bị người ngoài ức hiếp.

Vũ La cùng Diệp Niệm Am ngồi trong thùng xe, nhìn nhau cười khổ.

Xe ngựa ngừng lại lặng yên không một tiếng động, lúc này đêm đã khuya, phía trước là một ngọn đồi không lớn lắm, là nơi Dương Ưng giấu tiểu thư Chu Cẩn của Chu gia, gọi là Hổ Khâu.

Vũ La cùng Diệp Niệm Am xuống xe ngựa, chỉ thấy hướng Hổ Khâu có ánh sáng của mấy ngọn đèn leo lét giữa đêm đen.

Hai huynh đệ Chu Hùng dùng tay lặng lẽ ra hiệu với nhau, hai người chia ra hai bên sườn Hổ Khâu đi lên, bảo Vũ La và Diệp Niệm Am theo sau bọn họ.

Đến nơi có ánh đèn mới nhìn rõ đó là một am ni cô lạnh vắng. Tuy rằng chỉ có sáu, bảy gian phòng, nhưng phía sau có một cánh rừng đào rất lớn.

Trăng sáng treo cao, soi bóng đào ngã dài trên mặt đất giống như những con quỷ dọa người.

Nơi đây chính là trọng địa Trung Châu, thường thì Ma tu Nam Hoang không bao giờ dám tới nơi này. Lúc này huynh đệ Chu gia liệu rằng không có nhân vật nào lợi hại ẩn nấp, cho nên tới trước am ni cô, hai người cũng không có bố trí gì khác, ỷ vào thực lực hùng mạnh của mình không nói nửa lời, giơ tay đánh ra một chưởng cách không.

Một đạo khí lưu khổng lồ hóa thành cự chưởng, ầm một tiếng đánh cho đại môn tan tác.

Thấy huynh đệ Chu gia xông vào, Vũ La ngẫm nghĩ một chút, không vào theo, cẩn thận vẫn hơn, hắn bèn vòng theo tường đi ra mặt sau.

Tiền viện vang lên những tiếng rống giận dữ của Chu Hùng, Chu Hoành, Trên bầu trời sân trước am ni cô, từng đạo bảo quang tung hoành ngang dọc. Các loại pháp bảo va chạm vào nhau, bắn ra từng tia lửa sáng ngời như pháo hoa.

Chu Hùng gào thét:

- Vì sao nơi này lại có cao thủ phe Ma đạo ẩn nấp?

Ngay sau đó, Vũ La chợt nghe thấy tiếng rống giận dữ của Diệp Niệm Am, hiển nhiên lão cũng đã gia nhập vòng chiến, Chu Hoành gầm to:

- Vũ huynh đệ, mau mau chặn tên nọ lại... Vũ La, ngươi chạy đi đâu rồi?

Dường như có kẻ địch muốn đào tẩu, Chu Hoành muốn gọi Vũ La hỗ trợ, không ngờ quay đầu lại đã không thấy Vũ La theo sau, Chu Hoành vô cùng tức tối, nếu để cho kẻ địch chạy thoát, e rằng sau này không tìm được nữa, Y đùng đùng nổi giận, thóa mạ ầm ĩ:

- Tên phế vật Vũ La này, vừa rồi còn cảm thấy ngươi là một nhân tài, không ngờ lá gan ngươi lại nhỏ như vậy...

Vũ La âm thầm lặng lẽ trốn sau một gốc đào. Hắn đã quan sát thấy cạnh gốc đào này có một con đường mòn nho nhỏ, dường như có người thường xuyên qua lại.

Vũ La nội liễm khí tức toàn thân, trở nên giống như một tảng đá. Trừ phi là cao thủ Đại Năng, bằng không không ai có thể phát hiện ra hắn.

quả nhiên chỉ chốc lát sau đã nghe những tiếng gió thổi tà áo phần phật, Hiển nhiên kẻ nọ sợ rằng phi hành trên không sẽ bại lộ hành tung, cho nên dán sát mặt đất chạy nhanh tới, Bước chân y không hề vang lên tiếng động, hiến nhiên thực lực không phải tầm thường.

mắt thấy sắp sửa rời khỏi rừng đào, người nọ vui vẻ trong lòng, bất ngờ một cước ngang trời xuất hiện, hung hăng giáng vào mặt y.

Người nọ hét thảm một tiếng, ngã lăn lông lốc dưới đất, có vật gì đó trên lưng y cũng văng ra.

Vũ La không rảnh quan tâm quá nhiều chuyện, người trước mắt chính là cao thủ cảnh giới Cửu Cung Hầu Môn, cao hơn Vũ La hai cấp lớn, sáu cấp nhỏ, cho nên hắn không dám lơ là.

Sau khi bị trúng một cước đánh lén, người nọ lồm cồm bò dậy, chỉ thấy trên đầu trụi lũi, mặt mũi hiền hòa, rõ ràng là một ni cô.

- tiểu tử không biết sống chết này, mau mau tránh ra, bằng không hôm nay bà cô nuốt sống ngươi!

Ni cô nọ sắc mặt dữ tợn, dưới đêm đen nhìn như ác quỷ, Ả khẽ vung tay, một đạo quỳ phù màu đen to bằng thùng nước xuất hiện, lơ lửng giữa không trung, Trên gương mặt quỷ không ngừng toát ra vô số độc trùng, vô cùng kinh khủng.

Vũ La cười lạnh một tiếng, cảm thấy yên lòng, Pháp môn quý quái này, hắn không hề sợ sệt. Bất quá nếu giằng co lâu, e rằng sẽ xảy ra biến cố, dù sao mục đích chính vẫn là cứu người.

Vũ La chộp hờ một trảo, một thanh cự kiếm đồng xanh dài chừng hai trượng xuất hiện, Phía trên cự kiếm, một luồng tinh quang chiếu rọi khiến cho người ta phải chói mắt.

Cự kiếm đồng xanh, thượng cổ thần kiếm Thiên Tinh.

Lực lượng hùng mạnh đốt cháy một mảng bàn tay Vũ La, lòng hắn thầm mắng Diệp Niệm Am lôi hắn vào chuyện tệ hại này, nhưng tay hắn không ngừng chút nào, chém ra một kiếm, Lập tức sát khí hung hãn vô cùng tận tuôn trào cuồn cuộn giống như đê vỡ, xô về phía ni cô Ma tu kia.

Ác ni nọ nhìn thấy thần kiếm Thiên Tinh trong tay Vũ La lập tức kinh sợ, cũng không quan tâm tới thứ mình đánh rơi dưới đất, cuốn vó chạy dài. Vũ La lại bước ra một bước, vượt qua năm trượng hư không, vung kiếm chém xuống, Sát khí đầy trời ngưng tụ thành một đạo kiếm khí dài trăm trượng chém tới. Ác ni quay đầu lại dùng quỳ pháp bảo của mình ngăn cản, nhưng pháp bảo dâm khí nặng nề như vậy vô cùng sợ hãi thần kiếm Thiên Tinh một thân sát khí nặng nề, Kiếm quang chém tan quý pháp bảo, chém trúng vào lưng ác ni.

Ác ni hét thảm một tiếng, sát khí vô cùng tận nháy mắt bao phủ toàn thân ả, những tiếng nổ ầm ầm vang lên liên tiếp, giống như một chuỗi pháo, Thân thể ác ni xuất hiện mười ba lỗ máu, táng mạng đương trường.

Thi thể ác ni ngã lăn ra đất, lúc này Vũ La mới thở ra một hơi thật dài. Hắn thu hồi thần kiếm Thiên Tinh, tình trạng lần này tốt hơn lần trước một chút, nhưng trong lúc nhất thời, nội thương trong lòng bàn tay không thể nào lành ngay được.

Ánh mắt hắn nhìn sang bên cạnh, lập tức giật mình kinh hãi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play