Cốc Mục Thanh thừa hiểu hắn nghĩ gì. Tuy rằng tình nguyện, nhưng dù sao cũng hết sức thẹn thùng, còn đang định nói gì đó, Vũ La đã hung hăng ôm chầm nàng vào lòng, tay vuốt ve khắp thân thể nàng, dường như muốn nuốt chửng cả người nàng vậy.
Cốc Mục Thanh chỉ nghe trong đầu mình nổ ầm một tiếng, cũng không biết được là cảm giác gì, Dường như có một dòng sông lớn nháy mắt ập tới, đè bẹp lý trí của nàng, khiến cho bao nhiêu thẹn thùng e ngại không còn lại chút gì, Cốc Mục Thanh khẽ ư một tiếng, không còn giữ gìn gì nữa, thân mình vốn thuộc về hắn, cứ mặc cho hắn đi thôi...
- La, La, ngươi có trong đó không, ta cùng tẩu tẩu ngươi tới thăm đệ muội...
Chợt đâu tiếng gõ cửa ầm ầm vang lên, Vũ La phải dùng hết nghị lực của mình mới có thể lấy đầu ra khỏi bộ ngực mềm mại của Cốc Mục Thanh, nghiến răng nghiến lợi nguyền rủa một câu:
- Thác Bạt Thao Thiên ngươi hãy chờ đó, tới ngày các ngươi thành thân, ta nhất định sẽ tới phá đêm động phòng của các ngươi, phá cả đêm!
Cốc Mục Thanh vừa mới lấy hết can đảm buông thả thân mình mặc cho tình lang tùy ý, lúc này phục hồi tinh thần lại, nhất thời xấu hổ đến nỗi mặt đỏ bừng, Nàng nhanh nhẹn dùng cả tay lẫn chân đẩy Vũ La xuống khỏi thân mình, gương mặt lúc này đỏ như say rượu, vội vàng sửa sang lại y phục.
Sau đó nhìn sang Vũ La, thấy vẻ mặt thê lương tang tóc của hắn, nàng lại không nhịn được phải bật cười.
Vũ La ngồi ở đó, Cốc Mục Thanh liếc nhìn qua, chỉ thấy lão Nhị của hắn như cột chống trời, chợt cảm thấy trong lòng hơi hoàng, Vừa rồi là thứ này sao, khiến cho mình cảm thấy nóng quá...
Vũ La cố gắng bình ổn lửa dục trong lòng, tức tối mở cửa, Lúc này Thác Bạt Thao Thiên vẫn còn vô tư kêu lên:
- Vì sao lâu như vậy, các ngươi làm gì trong phòng, ối...
Chu Thanh Băng không nhịn được véo y một cái.
Vũ La bật cười hăng hắc, cả hai nữ nhân đều đỏ bừng mặt.
Thác Bạt Thao Thiên nói:
- Đệ muội không sao chứ, bên ngoài đang bận rộn vô cùng, Tiểu nha đầu Diệp Thanh Quả nọ mềm lòng, không muốn thấy người khác chịu khổ cho nên ngược xuôi tất bật, chúng ta cũng ra ngoài giúp một tay đi.
Vũ La tỏ ra không có hứng thú với chuyện này:
- Đi ra ngoài thì có ích gì? Hiện tại thiếu linh đan, không có linh đan giữ mệnh, số tu sĩ trọng thương này có thể sống sót một nửa đã là may mắn.
Chu Thanh Băng chợt lên tiếng nói:
- Ta có mang theo một ít linh đan...
Vũ La lập tức hiểu ra, Chu Thanh Băng cân nhắc chuyện này dưới góc độ của hoàng thất, không tiếc hao tốn muốn mượn cơ hội này kết giao với Cửu Đại Thiên Môn, Chuyện này đương nhiên không có gì đáng trách, nhưng Vũ La nhớ lại rốt cục Thác Bạt Thao Thiên cũng là máu mủ của Đoạn Long sơn, trong lòng hắn lại có chút lo lắng.
Chu Thanh Băng giao hảo với Cửu Đại Thiên Môn, đương nhiên người ta nhớ kỹ, chỉ sợ mối nhân tình này cũng không có lực cản bao nhiêu trong tương lai, nếu như Đoạn Long sơn vì chức trách mà không thể không trảm long mạch, tuyệt Long khí.
Vũ La xoay chuyển muôn vàn ý nghĩ trong lòng, vẫn không tìm thấy cớ ngăn cản chuyện này, huống chi tương lai cũng chưa chắc đã tệ hại như mình tưởng tượng, hắn bèn gật gật đầu.
- Đi, chúng ta đi thôi.
Sau đó quay lại nhìn Cốc Mục Thanh hỏi:
- Nàng có đi không?
Cốc Mục Thanh bị hắn hung hăng một phen khi nãy, khiến cho hơi bún rủn tay chân:
- Ta... ta phải thay y phục, các ngươi đi trước đi.
Ba người Vũ La bèn ra ngoài, Thác Bạt Thao Thiên có vẻ hơi ngạc nhiên hỏi:
- sắc mặt đệ muội có vẻ khác thường, phải chăng bị nội thương?
Vũ La lập tức sa sầm nét mặt, thầm mắng trong lòng, ngươi mới nội thương, cả nhà ngươi nội thương...
Chu Thanh Băng mỉm cười, lại véo vào lưng y một cái:
- Huynh đó, quả thật là một con trâu ngốc nghếch.
Thác Bạt Thao Thiên lập tức đùng đùng nổi giận:
- Ta sao chứ, không hiểu thì không hỏi được hay sao? Ta cảnh cáo muội, không được véo ta nữa, bằng không chớ trách ta trở mặt.
Chu Thanh Băng không chút khách sáo véo liền ba cái, nghiêm mặt nói:
- Ta véo, ta véo, ta véo, huynh trở mặt ư, trở mặt cho ta xem...
Thác Bạt Thao Thiên bị véo đau bỏ chạy, Chu Thanh Băng đuổi sát theo sau. Miệng y kêu lên oai oái nhưng không dám làm gì, chỉ rống to:
- Ta là hán tử, muội là nữ nhân, lẽ nào lại như vậy...
- Bà cô này cứ làm như vậy thì đã sao...
Tiếng kêu thảm thiết của Thác Bạt Thao Thiên xa dần, bao nhiêu tức tối của Vũ La cũng tiêu tan hết, không nhịn được phì cười.
Chu Thanh Băng mang theo mấy chục bình linh đan trân quý, toàn là luyện chế bằng bí pháp của đại nội, dâng lên cho các lão thần tiên.
Những linh đan này là do các Hoàng tử nhiều đời của hoàng thất tu luyện khí Chân Long tự mình luyện chế. Trong linh đan có nhiễm một ít khí Chân Long, có thể tạo ra được chút hiệu quả chống lại độc của Cửu U Ma Hỏa.
Số linh đan này là Chu Thanh Băng trộm của phụ hoàng mình trước khi đi, vốn nàng ôm suy nghĩ ‘Giang hồ hiểm ác, không thể không phòng’, cho nên trộm số linh đan này từ trong phủ đại nội, không ngờ lại có lúc dùng tới.
Tuy rằng linh đan không ít, nhưng người bị thương quá nhiều, cuối cùng mỗi người chỉ được chia vài viên, thậm chí có người không có.
Dù là như vậy, giữa Chu Thanh Băng cùng Đại Chu vương triều và các tu sĩ tại đây cũng coi như kết mối thiện duyên.
Vũ La không có lòng dạ nào chữa trị cho đám tu sĩ này, chắp tay sau lưng tản bộ trong sân. Có người thấy hắn nhàn nhã, kêu một tiếng bảo hắn tới hỗ trợ, hắn cũng giả vờ như không nghe thấy, ung dung qua lại trước ánh mắt phẫn nộ của nhiều người.
Từ phía Bắc thình lình có một điểm sáng bay nhanh tới, vẽ ra một đường sáng giống như một đạo cầu vồng.
Đám tu sĩ dưới mặt đất lập tức tỏ ra khẩn trương, Tuy rằng biết người của Ma Diễm cốc không có khả năng xâm nhập Trung Châu đuổi tới nơi này, nhưng hiện tại ai nấy bị thương nằm la liệt, khiến cho bọn họ có chút thần hồn nát thần tính.
Đến khi điểm sáng nọ bay tới trên đầu, mọi người cảm ứng được đó là khí tức của người tu chân phe Chính đạo, nhất thời một tràng tiếng hoan hô vang lên:
- cứu viện tới rồi, cứu viện tới rồi...
Thủy Vi Hoa từ trong lâu thuyền tiến ra nghênh đón, điểm sáng kia rơi xuống hóa thành hai người, Một người theo Thủy Vi Hoa vào trong lâu thuyền, người còn lại cao giọng kêu to:
- Các vị đạo hữu chớ hoảng sợ, Trưởng Lão hội phái chúng ta tới trước mang linh đan cứu viện, hậu viện sẽ lập tức tới ngay.
Mọi người nhẹ nhàng thở ra, chỉ cần còn có linh đan, sẽ có thể bảo vệ được mạng này thoát cảnh thân từ đạo tiêu,
Người nọ cũng không dám chần chờ, lập tức lấy linh đan trong không gian trữ vật ra phân chia.
Lần này y cũng vội vàng chạy tới, là nhóm cứu viện đầu tiên của Cửu Đại Thiên Môn, cho nên số linh đan mang theo cũng chỉ có hạn, Bất quá hiện tại cũng đủ để chia cho mỗi người một bình giải cơn nguy cấp trước mắt, đủ để chịu đựng thêm một ngày. Sang hôm sau, lực lượng cứu viện của Cửu Đại Thiên Môn sẽ tới cuồn cuộn không ngừng.
Đám tu sĩ thấy vậy vô cùng cảm kích, ai nấy nhao nhao nói lời cảm tạ, Người nọ cũng không dám kể công, vội vàng nói đây là phúc lợi của Cửu Đại Thiên Môn.
Y vừa đi tới vừa phân phát linh đan, qua mấy cái sân chợt thấy Vũ La đang chắp tay sau lưng tản bộ giống như người không có việc gì, không khỏi trở nên khẩn trương, thầm nghĩ không ngờ oan gia lộ hẹp.
Y cười lạnh một tiếng, tiến tới khiển trách:
- Vũ La, đồng môn bị thương khắp nơi, ngươi không lo cứu chữa lại đi dạo như vậy, đây là ý gì?
Vũ La hơi bất ngờ, quay đầu lại nhìn người nọ:
- Vì sao lại là ngươi?
Thì ra người nọ là Mộc Dịch Trạc, lúc này y đang dương dương đắc ý:
- Là ta thì sao, hiện tại ta đang ra sức dưới trướng Ma Cửu Long Đại nhân của Thẩm Phán Đình, có lẽ ngươi không ngờ...
Thật ra Vũ La không ngờ Mộc Dịch Trạc có thể ra được nhanh như vậy, Hắn thừa biết sau lưng Mộc Dịch Trạc có chỗ dựa, chỉ cần chỗ dựa của y không ngã, y sẽ không gặp phải tai nạn gì quá lớn. Mà tội trạng của ba người bọn nam Cung bảo, nói ra ngoài cũng là chuyện xấu, e rằng Cửu Đại Thiên Môn cũng không muốn để lộ, quá nửa là vùi lấp cho xong.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT