Quách công tử khoát tay ngăn lại, không tỏ ra khách sáo chút nào:
- Ta muốn tòa trạch viện này... vẻ mặt ngươi như vậy là có ý gì, đại gia mua trạch viện của ngươi là có ý chiếu cố ngươi, lẽ nào ngươi không biết phân phải trái?
- Không phải, không phải...
Vu Tam vội vàng giải thích:
- Tiểu nhân nào dám, chỉ là... trước khi Quách công tử ngài tới, mấy vị này đã mua rồi...
Y chỉ sang bọn Vũ La.
Quách công tử nọ cũng không thèm để ý, không hề nhìn bọn Vũ La:
- Mua rồi ư, ngươi trả lại bọn họ không phải được sao?
- Chuyện này...
Vũ La đằng hắng một tiếng, lạnh lùng nói:
- Giao dịch đã thành, chúng ta không trả lại.
-ủa?
Dường như Quách công tử vừa nghe được chuyện thú vị nhất trên đời, đột nhiên quay đầu lại, tỏ ra hứng thú nhìn chằm chằm bốn người, Lúc nhìn tới Chu Thanh Băng và Diệp Thanh Quả, chợt ánh mắt y sáng rực lên, chậc chậc hai tiếng khen ngợi:
- Tên khốn này có phúc thật, hai vị mỹ nhân lớn nhỏ tuyệt trần cả, chẳng trách hôm nay trước khi ta ra cửa, chim khách kêu vang, thì ra hôm nay thiếu gia ta gặp vận đào hoa.
Y đưa tay chỉ Vũ La cùng Thác Bạt Thao Thiên:
- Hai người các ngươi cút được rồi, để hai vị mỹ nhân lớn nhỏ lại, Hôm nay thiếu gia ta muốn chơi trò một giường ba người, ha ha ha...
Sau đó y tỏ ra không kiên nhẫn xua tay:
- Cút, cút mau, không biết bản thiếu gia là người thế nào sao, còn không biết thức thời, coi chừng mạng chó các ngươi.
Người trung gian nọ đầu đầy mồ hôi tiến tới, dùng lời êm tai khuyên bảo:
- Các vị, thật là không phải, các vị không thể nào tranh được với Quách công tử đâu, Phụ thân công tử chính là Đương Dương Thái Thú, các vị... Đi nhanh đi, ôi...
- ủa, nhìn gì vậy, không phục hay sao?
Quách công tử thấy ánh mắt Vũ La lộ vẻ bất thiện, nhất thời nổi nóng:
- Thế gian này đúng là không công bằng như vậy đó, hôm nay thiếu gia muốn ức hiếp các ngươi thì đã sao? Thiếu gia ta sinh ra đã cao quý hơn các ngươi nhiều, các ngươi không phục cũng vô ích, Để hai nữ nhân này lại, còn hai tên kia dùng gậy nện chúng cho ta, sống chết không cần biết.
Quách công tử bỗng nhiên hạ lệnh.
Vệ sĩ sau lưng hắn rống to một tiếng nhận lệnh, hùng hùng hổ hổ lập tức xông lên.
Từ đầu chí cuối, Chu Thanh Băng một mực âm thầm lôi Thác Bạt Thao Thiên lại, lúc này Vũ La hừ lạnh một tiếng:
- Tẩu tẩu, đây là nể mặt tẩu, chúng chính là con dân của tẩu đó.
Mặt Chu Thanh Băng lạnh như băng sương, gật gật đầu:
- Thật không ngờ nền thống trị của Đại Chu đã thối nát tới mức này, chỉ là con của một tên Thái Thú đã to gan lớn mật như vậy, dám khi nam hiếp nữ.
Quách công tử nở một nụ cười dâm dật, giơ tay định sờ vào mặt Chu Thanh Băng:
- Nói đúng lắm, đêm nay thiếu gia sẽ ‘hiếp’ hai người các nàng, ha ha...
Chu Thanh Băng khẽ lật bàn tay ngọc, một tấm thè bài bằng bạch ngọc xuất hiện, nàng lại rót khí Chân Long trong cơ thê mình vào ngọc bài này. Thình lình một tiếng long ngâm hùng hậu vang lên từ trong ngọc bài, chấn động khiến cho cả Đương Dương thành phải khẽ run lên, Ngọc bài chậm rãi bay lên cao, hư ảnh một con tứ trảo Kim Long màu vàng nhạt từ trong ngọc bài bay vọt ra, bay lượn trên bầu trời Đương Dương thành, gầm rống không ngừng.
Trong phủ Thái Thú Đương Dương thành, Quách Lương Thành một thân bào trắng đang ngồi trước án thư phê duyệt văn án, Vài tên quan viên cấp dưới đang đứng hầu bên cạnh, tận tâm báo cáo sự vụ.
Những tên thuộc hạ này không thấy bên dưới án thư đang lẩn trốn một thiếu nữ thân khoác yếm vải, hấp dẫn vô cùng, Lúc này nàng đang loay làm gì đó bên dưới hạ thân Quách Lương Thành, khiến cho lão tay cầm văn án mà hồn phách để tận đâu đâu, không đọc được chữ nào vào đầu.
Tiếng long ngâm kia vừa vang lên, Quách Lương Thành sợ tới nỗi run lên bần bật, giằng co một lúc lâu mới thoát khỏi thiếu nữ dưới án thư, Quách Lương Thành nhanh chóng đứng bật dậy, lập tức hạ thể bại lộ ra ngoài, khiến cho mấy tên thuộc hạ xung quanh giật mình kinh hãi.
Quách Lương Thành hoàn toàn không để ý, vừa hấp tấp chỉnh sửa y phục vừa chạy nhanh ra ngoài, trong lòng thầm nghĩ:
“Khí Chân Long... là vị Long tử nào tới Đương Dương thành này vậy?”
Những năm nay lão làm gì ở Đương Dương thành, trong lòng lão biết rất rõ ràng, Nếu là Long tử phụng hoàng mệnh, cải trang mà đến... Quách Lương Thành toát mồ hôi lạnh đầy mình, vội vàng chạy vào hậu viện thay đối chính phục Thái Thú, sau đó nhanh chóng chạy về hướng có khí Chân Long dâng lên.
Quách Lương Thành đã nhanh, nhưng có người còn nhanh hơn lão.
Đương Dương thành Kim ngư Vệ Thiên Hộ Mã Long đã giục ngựa ra roi vọt tới tòa trạch viện kia, Cũng chỉ có Kim ngư Vệ mới dám cưỡi ngựa nghênh ngang chạy trên đường phố.
Kim ngư Vệ chịu trách nhiệm với hoàng thất, tự nhiên Mã Long phải nhanh chân.
Trước cửa trạch viện vẫn còn mấy chục tên vệ sĩ đi theo Quách công tử đang đứng, bọn Kim ngư Vệ chạy vội mà đến, bọn chúng không tránh kịp, lập tức bị chiến mã va phải ngã lăn ra đất đứt gân gãy xương, kêu trời kêu đất.
Kim ngư Vệ không thèm để ý chuyện này, tiếp tục phóng ngựa thẳng vào sân viện.
- Hạ thần Mã Long, tham kiến...
Mã Long phóng ngựa đến nơi, vừa tung mình xuống ngựa lập tức quỳ bái, Đến khi y nhìn rõ người nọ, lập tức giật mình kinh hãi:
- Băng Ca Công chúa!
Mã Long thân là Thiên Hộ, biết rất nhiều tin tức, Băng Ca Công chúa còn quan trọng hơn cả đại đa số các vị Hoàng tử, cho nên không dám giải đãi, quỳ bái bình bịch,
(thiếu một file ảnh)
không chút do dự, đao ra khỏi vỏ, nhanh như điện chớp kề lên sát cổ Quách Lương Thành.
Thái Thú Đại nhân run run, buông tiếng than dài, liếc nhìn con mình một cái:
- Tên nghịch tử này, đã biết thế nào cũng có một ngày lão tử bị ngươi liên lụy mà chết...
Công chúa điện hạ vừa ra lệnh, Mã Long lập tức chế ngự Thái Thú, Mấy trăm tên thủ hạ theo y cũng xông lên chế ngự Quách công tử cùng bọn còn lại.
Kim ngư Vệ không hỗ là tinh nhuệ.
Chu Thanh Băng cười lạnh một tiếng, đi tới trước mặt Quách công tử, chỉ vào Vũ La bên cạnh mình:
- Trên đời này quả thật không có gì là công bằng, bản cung vừa sinh ra đã cao quý hơn ngươi rất nhiều, Mà vị này, ngay cả bản cung gặp mặt cũng phải tỏ ra cung kính, cho dù phụ hoàng gặp hắn cũng phải kính trọng ba phần, chỉ bằng vào ngươi, còn muốn làm càn trước mặt hắn?
- Không biết không sợ, ngươi không biết mình đã mạo phạm người nào, còn dám càn rỡ như vậy, chết không đáng tiếc.
Chu Thanh Băng quay sang nói với Quách Lương Thành:
- Quách Thái Thú, đại thế thiên hạ đã như vậy, vốn ta cũng không trách móc lão nhiều, Lão tham ô cũng được, thối nát cũng không sao, miễn là Đương Dương thành phồn hoa như
hiện tại, những tội kia chỉ là chuyện nhỏ, Nhưng đáng tiếc con lão đắc tội lầm người, làm liên lụy tới kẻ làm cha như lão, không trách được bản cung.
Nàng vung tay lên:
- Chém! Tuyên cáo thiên hạ tội trạng của phụ tử Quách Lương Thành, Mã Long, chuyện này giao cho ngươi.
Mã Long vì được yêu mà sợ hãi:
- Hạ thần ắt không làm cho điện hạ thất vọng,
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT