Bất quá Vũ La nhờ có Thái Thượng Tổng Lãm Đại Thiên Linh Văn giảng nghĩa, cho nên nghiên cứu đơn giản hơn nhiều. Thêm vào thành tựu về linh văn ở tiền kiếp của hắn, cho nên nghiên cứu vô cùng thuận lợi.
Hôm nay hắn nghiên cứu một đạo linh văn Thần Thú, nhìn qua giống như hình đậu tằm, nhưng bên trong ẩn giấu càn khôn. Cũng không phải là một mớ rối rắm, mà là rất nhiều nét vẽ thật nhỏ tập trung lại một chỗ dày đặc, nhìn lướt qua không thể thấy rõ chi tiết.
Mở đạo linh văn này ra, e rằng phải dùng đến thiên ngôn vạn ngữ mới có thể giải thích được ý nghĩa sâu xa ảo diệu trong đó.
Vũ La đối chiếu với Thái Thượng Tổng Lãm Đại Thiên Linh Văn giảng nghĩa, hao hết một canh giờ mới hiểu được ý nghĩa của đạo linh văn Thần Thú này. Sau khi hắn hiểu được ý nghĩa chân chính của nó, trong lòng không khỏi cực kỳ kích động.
Hắn còn lo lắng là mình nghĩ sai rồi, cho nên nghiên cứu tỉ mỉ thêm một lần nữa, sau khi xác nhận bèn hít sâu một hơi, dùng tám phần linh nguyên của mình tập trung vào ngón tay, sau đó giơ lên vẽ, Giữa không trung thoáng hiện một điểm linh quang, theo đầu ngón tay Vũ La di chuyển thật nhanh, một đạo linh văn Thần Thú có hình đậu tằm lập tức hình thành, lơ lửng giữa không trung, óng ánh kim quang.
Vũ La triệu tập Phù Cổ, tiểu gia hỏa này vừa xuất hiện, đã cảm ứng được lực lượng của đạo linh văn Thần Thú giữa không trung kia, vui mừng nhảy nhót một hồi trong lòng bàn tay Vũ La. Thình lình sau lưng nó mở ra một đôi cánh mỏng, cố sức bay lên không. Dường như đạo linh văn Thần Thú kia biết phối hợp với nó, chậm rãi bay xuống, khắc vào lưng nó, Kim quang chợt lóe, sau đó hết thảy biến mất không thấy gì nữa.
Vũ La có thể cảm giác được Phù Cổ thích thú vô cùng, trên cánh nó phủ một tầng kim quang mỏng manh, phi hành hết sức nhẹ nhàng. Nó bay xung quanh Vũ La, giống như một con ong đang bay lượn vờn hoa.
Đạo linh văn Thần Thú này vừa khéo phù hợp với loài trùng, Vũ La vẽ ra đạo linh văn này gia trì trên thân Phù Cổ, không ngờ đã vô tình giúp cho nó thăng lên một cấp, đạt tới cảnh giới ngũ phẩm hạ.
Vũ La chuyển ý niệm của mình vào Minh Đường Cung, Hắn quan sát Phong Thần Bảng, quả nhiên Phù Cổ đã không còn ở vị trí Thần Tướng lục phẩm nữa, mà đã thăng lên ô vuông vị trí của Thần Tướng ngũ phẩm.
Kết quả này khiến cho Vũ La cảm thấy hết sức bất ngờ, Phù Cổ có một nửa là Thiên Mệnh Thần Phù, một nửa là cổ trùng, cả Tu Chân Giới đều có nhận thức chung rằng, Thiên Mệnh Thần Phù là không thể thăng cấp.
Mặc dù Thiên Mệnh Thần Phù vô cùng trân quý, nhưng trời sanh phẩm cấp thế nào thì cố định như vậy. Cho đến bây giờ, trên Tu Chân Giới vẫn chưa có lời đồn rằng Thiên Mệnh Thần Phù có thể thăng cấp.
Vũ La cũng không hiểu được, có phải Phù Cổ thăng cấp là nhờ thể chất một nửa cổ trùng của nó hay không. Nếu không phải là như vậy, vậy rất có thể Vũ La vừa phát hiện ra một pháp môn tuyệt đỉnh có thể giúp cho Thiên Mệnh Thần Phù thăng cấp.
Vũ La mơ hồ có cảm giác rằng, dường như Thiên Đạo đang mở ra một cánh cửa vàng trước mặt mình.
Phù Cổ vừa mới thăng cấp thành ngũ phẩm hạ, tỏ ra hết sức vui mừng, Vũ La cũng có cảm giác hiện tại điều khiển Phù Cổ dễ dàng hơn trước. Đạo linh văn Thần Thú kia là do Vũ La vẽ ra, sau khi tiến vào thân thể Phù Cổ, lại tạo ra một mối liên hệ huyền diệu khó bề giải thích giữa Vũ La và Phù Cổ.
Vũ La chỉ tay xuống đất, Phù Cổ lập tức chui xuống một cách dễ dàng, hơn nữa càng chui càng sâu, Trước kia Vũ La không thể để cho Phù Cổ rời khỏi mình quá xa, nhưng hiện tại Phù Cổ đã xuống sâu dưới đất mấy trăm trượng, nhưng hắn vẫn có thể dễ dàng cảm nhận được sự tồn tại của Phù Cổ.
Vũ La không khỏi mừng rỡ, tâm niệm thoáng động, Phù Cổ liền đi ngầm dưới đất, theo chỉ thị của Vũ La dễ dàng xuyên qua khoảng cách mấy trăm trượng, xông ra giữa Thất Phượng các.
Trước cửa Thất Phượng các, hai nữ ngục tốt vóc dáng khổng lồ mỗi người ngồi một bên canh giữ, Các nàng cũng biết Vũ La lập nhiều công lớn, muốn lấy công lao chuộc lại tội danh cho Cốc Mục Thanh, chuyện Cốc Mục Thanh phục chức chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi, cho nên cũng không quá quan tâm tới việc canh giữ.
Trong Thất Phượng các, Cốc Mục Thanh vẫn đang ngủ say, Phù Cổ truyền hết cảnh tượng nơi này về thức hải Vũ La. Dường như hắn tận mắt nhìn thấy Cốc Mục Thanh đang say mộng đẹp, miệng không khỏi nở một nụ cười ngọt ngào.
Nhìn một lúc lâu, Vũ La mới điều khiển Phù Cổ chìm xuống đất. Hắn giống như một đứa trẻ vừa có được một món đồ chơi mới, nổi lên lòng tò mò, điều khiển Phù Cổ đi khắp nơi, thỉnh thoảng lại nghe lén bọn ngục tốt nói chuyện với nhau, thỉnh thoảng cho Phù Cổ chui lên mặt đất để xác định vị trí của nó.
Trong lúc không hay không biết, Phù Cổ đã tới gần chỗ ở của Mộc Dịch Trạc, Vũ La thoáng động trong lòng, Phù Cổ bèn lặng lẽ đi tới chỗ Mộc Dịch Trạc.
Trong Nhược Lô Ngục ẩn giấu vô số bí mật, dưới đất cũng có thể thỉnh thoảng thấy các loại cấm chế, nhưng Phù Cổ hùng mạnh tới mức nào, sau khi nó trưởng thành, dù là Thần Long hay Kim Sí Đại Bằng cũng phải lui binh nhượng bộ, những cấm chế nông cạn dưới lòng đất cũng có uy lực không lớn, Phù Cổ có thể dễ dàng xuyên qua.
Mộc Dịch Trạc cũng vô cùng âm hiểm, ngay cả chỗ ở của mình, y cũng bố trí các loại trận pháp phòng ngự dưới lòng đất. Bất quá những thứ này tự nhiên không làm khó được Phù Cổ, đừng nói là Phù Cổ, cho dù là đích thân tới đó, cũng có biện pháp phá vỡ.
Chuyện khiến cho Vũ La bất ngờ chính là, hiện tại đã khuya nhưng Mộc Dịch Trạc vẫn còn chưa ngủ, cũng không có đả tọa tu luyện. Ngoài y ra, Nam Cung Bảo cùng Bạch Thắng Kiếp cũng đang ở đó.
Vũ La mơ hồ cảm thấy tối nay mình nhất thời hứng chí, điều khiển Phù Cổ lang thang không ngờ gặp may giống như chó ngáp phải ruồi.
Đã khuya như vậy, ba người bọn chúng còn tụ tập một chỗ, nhất định là đang thương lượng chuyện gì quan trọng.
Mộc Dịch Trạc cũng đã phóng xuất một trận pháp cách âm, thế nhưng không ngờ trận pháp này lại không hạn chế dưới mặt đất, Phù Cổ lặng lẽ nhích tới gần một chút, ba người bên trên đối mặt Thiên Mệnh Thần Phù ngũ phẩm hạ bên dưới, không hề hay biết.
- Nam Cung huynh, huynh vẫn còn nhớ tới nữ nhân hư đốn kia ư, lúc này nên hạ quyết tâm mới phải...
Giọng Mộc Dịch Trạc vô cùng âm lãnh, hiển nhiên đang nói tới chuyện quan trọng gì đó.
Vũ La thoáng động trong lòng, lặng lẽ bố trí một trận pháp đơn giản ghi lại thanh âm trong thân thể Phù Cổ.
- Thế nhưng...
Nam Cung Bảo lộ ra vẻ do dự không quyết:
- Dù kế hoạch này tốt thật, nhưng thanh danh ta cũng tiêu tùng...
Bạch Thắng Kiếp hừ lạnh một tiếng:
- Huynh cảm thấy hiện giờ, huynh còn thanh danh gì nữa chứ?
- Nam Cung huynh, thời gian qua nữ nhân hư đốn kia đối xử với Vũ La thế nào, không chỉ huynh nhìn thấy, mà tất cả mọi người đều nhìn thấy, Thấy ánh mắt của những người từ Thẩm Phán Đình tới nhìn huynh, ta cũng cảm thấy vô cùng mất mặt.
Mộc Dịch Trạc nói thẳng tuột ra, không hề khách sáo.
Nam Cung Bảo vẫn cảm thấy khó lòng quyết định, không khỏi buông tiếng than dài.
Bạch Thắng Kiếp lại nói:
- Nam Cung huynh, không phải huynh thường xuyên than thở với chúng ta, ác phụ tới cửa, kỷ cương trượng phu khó giữ hay sao? Vậy huynh còn do dự gì nữa, hiện tại nàng vẫn chưa xuất giá, bất kể có chuyện gì xảy ra, mặc dù có tổn hại thanh danh thật, nhưng so ra vẫn tốt hơn nhiều nếu để cho nàng vào Nam Cung gia các vị, sau đó mới giở trò liễu ngõ hoa tường, sớm Tần tối Sở.
Nam Cung Bảo vẫn không nói gì, tựa hồ có hơi dao động, Mộc Dịch Trạc muốn rèn sắt khi còn nóng, lại nói:
- Đúng vậy, gần đây nữ nhân hư đốn kia lả lơi đầu mày cuối mắt với Vũ La, tất cả mọi người đều nhìn thấy. Theo kế hoạch của chúng ta, làm cho hai người bọn chúng hôn mê, đặt trên chung một giường, sáng sớm mai chúng ta cùng đi bắt gian, tất cả mọi người sẽ thông cảm với huynh, chỉ trích nữ nhân hư đốn kia không giữ gìn phụ đạo. Nếu thật sự chờ sau khi các ngươi thành thân mới xảy ra chuyện này, vậy huynh có thể tự cắm sừng lên đầu mình được rồi.
Bạch Thắng Kiếp tiếp tục đổ thêm dầu:
- Hơn nữa huynh hoàn toàn có thể vứt bỏ nữ nhân hư đốn kia đi, bằng vào gia thế, nhân tài của Nam Cung gia, muốn tìm loại nữ nhân nào mà không được? Nữ nhân hư đốn kia xảy ra chuyện như vậy, bất kể là Nam Cung gia các vị, hay là Ma gia bọn họ, không ai có thể trách cứ gì huynh, Đây là chuyện nhất cứ tam tứ tiện, vì sao lại không làm?
Rốt cục Nam Cung Bảo hạ quyết tâm, nghiến răng một cái:
- Được, cứ làm như vậy, chỉ là bọn chúng cũng không phải là hạng người dễ dàng đối phó, muốn làm cho bọn chúng hôn mê...
- Hắc hắc hắc...
Mộc Dịch Trạc cười lạnh:
- Nam Cung huynh, ngươi đã quên Bạch huynh đệ trước kia làm gì rồi sao, là Thiên Hạ Ngũ Đại Thần Bộ đó...
Bạch Thắng Kiếp cũng tranh thủ:
- Trước kia ta từng truy bắt một dâm nữ phe Ma đạo, nàng có một loại mê hương độc môn gọi là Túy Long Tiên, Cho dù là Đại Năng, chỉ cần ngửi phải một chút cũng đủ khiến cho ngủ say như chết, muốn đối phó hai người bọn họ không thành vấn đề.
Nam Cung Bảo nói:
- Được, chờ ta một chút, ta đi đối phó tiện nhân kia, còn tên gian phu giao cho các vị.
Ngay sau đó một tràng tiếng bước chân vang lên, ba người ai đi đường nấy.
Vũ La cũng lặng lẽ thu Phù Cổ trở về.
Chuyện này chỉ cần hắn suy nghĩ một chút, lập tức hiểu ra tâm tư của ba tên này.
Lần này mình tìm được bốn đạo Mệnh Tủy trong Ma Lạc Uyên chỉ mất hai canh giờ, mặc dù nói là dùng công lao này để triệt tiêu tội danh của Cốc Mục Thanh, nhưng chỉ cần tin tức truyền về Thẩm Phán Đình, nhất định mình sẽ được coi trọng.
Mộc Dịch Trạc và Bạch Thắng Kiếp không muốn cho mình ngóc đầu lên, cho nên nghĩ cách chèn ép mình.
Nếu như giữa mình và Ma Tử Câm xảy ra gian tình, thân phận Ma Tử Câm vô cùng nhạy cảm, cũng không phải là một chuyện quá xấu với nàng. Hôn sự giữa Nam Cung Bảo và Ma Tử Câm dính líu tới lợi ích trong đó, cũng vì Ma Tử Câm là phù sư tương lai.
Nếu như vì mình mà hôn sự này thất bại, sẽ có không biết bao nhiêu người hận mình tới tận xương tủy, Mộc Dịch Trạc và Bạch Thắng Kiếp cũng đã đạt được mục đích chèn ép mình.
Mà chưa chắc Nam Cung Bảo không nhìn thấu những thứ này, chẳng qua y thật sự không chịu nổi Ma Tử Câm, lại không dám thoái hôn. Rốt cục lại chấp nhận một kế sách như vậy, không tiếc tự cắm sừng lên đầu mình, Vũ La cũng không nhịn được bùi ngùi cảm khái, vị Nam Cung huynh đệ này quả thật cũng là ‘kỳ’ nam tử trên thế gian...
Không bao lâu sau, Vũ La thình lình cảm nhận được một cỗ khói nhạt quỷ dị ngưng tụ lại, lăng không bay tới vượt qua hàng chục trượng, tiến vào phòng mình, sau đó mới từ từ tản ra.
Mộc Dịch Trạc và Bạch Thắng Kiếp đã lãnh giáo qua sự lợi hại của Vũ La, biết tuy rằng tiểu tử này chỉ mới cảnh giới Cửu Cung Lậu Thất, nhưng chiến lực cao tới mức kinh người. Cho nên chúng không dám tới quá gần, trốn ở ngoài xa mấy chục trượng, dùng linh nguyên ngưng tụ Túy Long Tiên, đưa vào trong phòng hắn.
Vũ La cũng phối hợp nhịp nhàng với chúng, hai mắt nhắm nghiền, ngã ra đánh ầm trên mặt đất.
Qua một lúc sau mới nghe tiếng then cửa vang lên, hai bóng người rón rén tiến vào.
Mộc Dịch Trạc và Bạch Thắng Kiếp âm thầm mang Vũ La ra ngoài, chạy thẳng tới chỗ của Ma Tử Câm.
Nam Cung Bảo cũng đã đánh thuốc mê Ma Tử Câm và Ma Ngao, Dù sao hắn cũng là hôn phu của Ma Tử Câm, cho nên hiểu rất rõ ràng giờ giấc sinh hoạt nghỉ ngơi của các nàng, ra tay hết sức dễ dàng.
Ba người gặp nhau, không nói gì giữa đêm khuya yên tĩnh, chỉ lấy mắt ra hiệu cho nhau.
Sau đó Nam Cung Bảo đưa Vũ La vào trong, Mộc Dịch Trạc cùng Bạch Thắng Kiếp rời đi trước một bước.
Nam Cung Bảo đi vào, ôm theo Vũ La tới khuê phòng của Ma Tử Câm, trong màn, Ma Tử Câm đang nằm ngủ say như chết, Nam Cung Bảo tự tay đưa một nam nhân vào giường vị hôn thê mình, chuyện này vẫn khiến cho lòng y cảm thấy khó chịu, Y đứng trước giường một lúc lâu, rốt cục buông tiếng thở dài, tên đã lắp vào cung, không phát ra không được... Y cởi áo trên người Vũ La ra, sau đó nhét hắn vào trong chăn.
Trong lòng y hết sức khó chịu, không hề có ý nghĩ vén chăn lên quan sát Ma Tử Câm, đã vội vàng quay đầu rời đi.
Vũ La bị y nhét vào chăn, chỉ cảm thấy mình tiếp xúc với một thứ hết sức mềm mại đàn hồi, vô cùng ấm áp, hiển nhiên Ma Tử Câm đã quen lúc ngủ không mặc áo nhỏ.
Ma Tử Câm vốn nằm nghiêng mà ngủ, Vũ La vừa bị nhét vào, vóc người Ma Tử Câm không cao, nhưng đôi ngọc thô trước ngực to lớn hơn người, Nam Cung Bảo không quan sát kỹ, tiện tay nhét vào, hai người cao thấp chênh lệch, khiến cho đôi ngọc thô của Ma Tử Câm nằm ngang vị trí bụng của Vũ La, vô cùng êm ái.
Cũng không biết vì sao đang trong cơn mê ngủ, Ma Tử Câm lại khẽ cử động, đôi môi Đỏ mọng mê người khẽ mím, chiếc mũi thon nhỏ ư ử mấy tiếng dịu dàng.
Huyết mạch Vũ La căng lên, thân thể không tự chủ được có phản ứng.
Vũ La hít thật sâu một hơi, mới đè ép được những ý nghĩ cuồng loạn bùng lên trong đầu, lòng thầm nhủ may là bản tọa lịch lãm vô số, tâm ma bất xâm, bằng không e rằng không nhịn được, giả hóa thành thật, xử lý luôn cả thiếu nữ này...
Vũ La nghe ngóng bên ngoài không còn động tĩnh, bèn chui ra khỏi chăn, nhặt y phục dưới đất lên chuẩn bị mặc vào, nhưng vừa quay đầu lại, chỉ thấy khe hở của chăn lộ ra một khoảng trắng mê hồn từ cổ xuống ngực Ma Tử Câm, còn ngọc thô bên trái bị tư thế nằm nghiêng của nàng đè ép hơi biến dạng, giờ phút này này nhìn đẹp kinh người.
Vũ La vất vả lắm mới áp chế được tâm ma sôi trào trở lại, cố gắng nghiến chặt răng, dùng nghị lực cao hơn khi nãy gấp mấy lần, rốt cục cũng đè ép được dục niệm.
Không được, phải nhanh lên, bằng không bản tọa cũng muốn phạm tội...
Hắn xoay người lại không dám nhìn nữa, nhanh nhẹn mặc y phục vào, chỉ là lão Nhị phản ứng quá kịch liệt, hơi không tiện mặc y phục, cho nên hắn phải chờ một lúc cho lão Nhị bình ổn lại, lúc này mới thở ra một hơi thật dài, sau khi mặc y phục chỉnh tề bèn đổ một bát nước lên mặt Ma Tử Câm.
Ma Tử Câm đang ngủ say sưa, mơ một giấc mơ tuyệt đẹp. Nàng thấy mình đang trong vòng tay một nam tử cao to, bên cạnh có một thanh cự kiếm cô đồng vô cùng nóng bỏng. Mà toàn thân Ma Tử Câm cũng đang nóng rực, tựa như bốc lên lửa dục không thể nào ngăn chặn.
Mà nam tử kia lại mang tới cảm giác hết sức vững vàng cho nàng, giống như tựa lưng vào núi, vô cùng chắc chắn. Nàng ôm chặt lấy người nọ, thân thể không nhịn được uốn éo liên tục. Mỗi một lần ma sát, thân thể nàng đều có một khoái cảm khác thường, giống như là lửa cháy đổ thêm dầu, ngọn lửa dục kia càng ngày càng bốc lên cao, Ma Tử Câm khẽ rên lên một tiếng, ngẩng đầu nhìn lên, sau khi thấy rõ dung mạo nam tử kia, nhất thời như vừa bị giội một gáo nước lạnh vào đầu, không ngờ lại là Vũ La.
Thật sự là có một bát nước lạnh giội vào đầu nàng, Ma Tử Câm giật thót mình tỉnh lại. Nhớ đến giấc mơ đáng xấu hổ vừa rồi của mình, Ma Tử Câm vừa tức tối vừa xấu hổ. Mình là nữ nhân đã hứa gả cho người, vì sao lại nằm mơ thấy cùng nam nhân khác...
Nàng mở bừng mắt, còn tưởng rằng mình đã nhìn lầm, thế nhưng quả thật là Vũ La đang rành rành trước mắt.
Thình lình Ma Tử Câm như nhớ lại chuyện gì, mắt hạnh trợn trừng, vô cùng xấu hổ, nhanh chóng đắp chăn lại, tay chỉ vào Vũ La, tức tối tới nỗi khó nói thành lời:
- ngươi... ngươi... vì sao ngươi lại... cút ra ngoài cho ta...
Vốn nàng cho rằng tuy Vũ La hiếu sắc, nhưng cũng là một nam tử biết câu lễ nghĩa. Không ngờ hắn thừa dịp mình ngủ say lẻn vào khuê phòng mình, nếu không phải mình tỉnh dậy kịp thời, không biết hắn sẽ giở trò cầm thú gì đây...
Vị hôn phu chỉ phúc vi hôn đã khiến cho nàng vô cùng thất vọng, vất vả lắm mới có một nam tử khiến cho mình cảm thấy hài lòng, nhưng không ngờ bộ mặt thật của hắn cũng chỉ là như vậy... Ma Tử Câm cảm thấy vô cùng đau khố, đôi mắt xinh đẹp rưng rưng, dường như được phủ một màn hơi nước trong suốt. Chợt nàng cúi gầm đầu, bật khóc nức nở.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT