Hạn Bạt Huyết Phần chế ngự Thiên Bi Mệnh Phù kia, hai bên cách xa nhau mấy trăm trượng không ngừng ngưng tụ lực lượng. Mặc dù chưa thật sự chiến đấu, nhưng cát vàng quanh chúng đã bị gạt ra ngoài ngàn trượng.

Thiên Bi Mệnh Phù kia có thể đối kháng cùng thiên hạ đệ nhất hung phù, dĩ nhiên cũng hùng mạnh có thể liệt vào hàng thiên hạ đệ nhất Thần Phù. Nó bị chôn dưới cát lâu như vậy, chẳng những lực lượng không giảm đi, ngược lại nhờ khí hung sát tẩm bổ ngày ngày, e rằng còn hung tợn hơn trước.

Thình lình hai đạo Thiên Mệnh Thần Phù đồng thời phát động, giống như ăn ý với nhau.

Vũ La còn chưa hiểu là chuyện gì xảy ra, đã cảm thấy một cỗ lực lượng mênh mông ập tới, đẩy hắn một cái, lập tức thân hình hắn bay ra khỏi cát, bay lên trời cao vài trăm trượng.

Vũ La rơi xuống trúng phải chiếc đầu lâu khổng lồ nằm trên mặt cát, nhất thời hắn cảm thấy toàn thân mình giống như tan ra thành từng mảnh, đau đớn vô cùng.

Sát khí trên đầu lâu này bị Thiên Bi Mệnh Phù rút đi, hóa thành một chiếc trường tiên khổng lồ màu đen, hung hăng quất tới Hạn Bạt Huyết Phần.

Đạo Thiên Bi Mệnh Phù này vốn bị chôn sâu dưới cát trăm trượng, lúc này tất cả cát ở phía trên đã bị gạt hết sang bên, chỉ để lại trên bề mặt một hố cát khổng lồ có đường kính hàng ngàn trượng, sâu chừng ba trăm trượng.

Xung quanh hố cát, sát khí trong tất cả những bộ hài cốt khổng lồ đều bị Thiên Bi Mệnh Phù hấp thu hết sạch, hóa thành mười ba đạo trường tiên sát khí màu đen, không ngừng luân phiên quất tới Hạn Bạt Huyết Phần.

Hạn Bạt Huyết Phần không hề tỏ ra yếu thế, từng luồng hào quang màu Đỏ máu bắn ra, Đây là Thi Đế Huyết Lôi, thần thông thượng cổ được Chân Huyết của thượng cổ Cương Thi Chân Thần Hạn Bạt dẫn phát, đánh thẳng tới Thiên Bi Mệnh Phù. Xung quanh Thiên Bi Mệnh Phù lập tức trở nên ngổn ngang hỗn độn, bản thân nó cũng chao đảo không ngừng.

Hai đạo Thiên Mệnh Thần Phù thiên hạ đệ nhất chiến đấu với nhau tới nỗi trời sầu đất thảm, ngay cả những khúc xương khổng lồ xung quanh cũng bị đánh gãy mấy chiếc.

Vũ La lại không dám đi xa, Bị hai cỗ lực lượng hùng mạnh đè ép, hắn trở nên nhỏ bé giống như một con chuột, khổ không thể tả.

Thậm chí Hạn Bạt Huyết Phần hóa ra một pho tượng có hào quang màu Đỏ máu, sau đó ngưng tụ lại thành chân thân Hạn Bạt cao gần trăm trượng, chộp lấy một khúc xương dài chừng ba trăm trượng điên cuồng quật tới tấp vào Thiên Bi Mệnh Phù.

Thiên Bi Mệnh Phù cũng không cam lòng yếu thế, phóng xuất một loại khí hung sát nồng đậm như sắt đá, trực tiếp giam cầm phạm vi vạn trượng thiên địa xung quanh.

Chân thân Hạn Bạt dùng mũi phun ra hai đạo huyết long, đánh cho khí hung sát tan tác, nhưng bản thân hai đạo huyết long cũng tan thành mây khói.

Mười ba đạo trường tiên sát khí màu đen quấn quít theo sát, trói chặt Hạn Bạt Huyết Phần, hai bên tiếp tục tranh đấu vô cùng kịch liệt.

Vũ La ở bên cạnh giống như một bao cát, cũng không biết là lực lượng của bên nào xô đẩy hắn liên tục, lăn lông lốc trên mặt cát.

Tiền kiếp, Hạn Bạt Huyết Phần nằm trong tay Vũ La chưa bao giờ phát huy ra thực lực mạnh mẽ như vậy, thậm chí còn chưa được một phần mười lực lượng hiện tại.

Không chỉ có như thế, Vũ La từng so chiêu với những cao thủ Tu Chân Giới, đám người này thân mang Thiên Mệnh Thần Phù liệt vào hàng thiên hạ đệ nhất, trong đó có không ít người ngay cả hắn cũng không bằng. Hiện tại xem ra, những người kia còn chưa phát huy ra được một phần hai mươi lực lượng của thiên hạ đệ nhất Thần Phù.

Hai đạo Thiên Mệnh Thần Phù này chiến đấu với nhau vô cùng kịch liệt. Bất quá nơi này chính là Ma Lạc Uyên, khí hung sát vô cùng ngưng trọng, ngoài phạm vi ba mươi dặm không thể cảm giác được gì.

Vũ La vất vả chạy ngược chạy xuôi bên dưới đầu lâu khổng lồ, khom người đứng lại thở dốc một hơi. Chợt hắn cảm thấy toàn thân căng thẳng, bản mệnh tinh huyết trong huyết mạch đã bị rút đi hết chín thành.

Hai mắt Vũ La đột ngột tối sầm, ngã lăn ra đất hôn mê.

Trong khoảnh khắc này, thình lình Phong Thần Bảng bay ra khỏi cơ thể hắn, Đây là một tờ giấy vàng cao cao tại thượng, kim quang đầy trời, khí thế quân lâm thiên hạ, bất kể là Hạn Bạt Huyết Phần hay Thiên Bi Mệnh Phù, cũng có vẻ thấp kém hơn trước mặt nó.

Uy thế của Phong Thần Bảng hùng mạnh trấn áp thiên hạ. Ban đầu Thiên Bi Mệnh Phù còn có chút không phục, nhưng lực lượng Phong Thần Bảng toát ra càng ngày càng mạnh, dù Thiên Bi Mệnh Phù bạo ngược bất tuân, nhưng càng giãy dụa lại càng yếu ớt.

Nó không khỏi gầm rống như sấm, một lượt tuôn ra chín mươi chín đạo điện long màu tím, bất quá cũng bị Phong Thần Bảng hóa giải một cách hời hợt nhẹ nhàng.

Rốt cục Thiên Bi Mệnh Phù cũng bị hàng phục với vẻ không cam lòng. Một đạo thần cách giáng xuống, Thiên Bi Mệnh Phù được thu vào trong Phong Thần Bảng, Bên cạnh vị trí của Hạn Bạt Huyết Phần, ô vuông Thần Tướng nhị phẩm lại có thêm một thành viên: Bách Vạn Nhân Đồ.

Thiên hạ đệ nhất sát phù, Bách Vạn Nhân Đồ.

Còn Vũ La vẫn nằm hôn mê trên bãi cát vàng, không biết hết thảy những chuyện vừa xảy ra. Sau khi Phong Thần Bảng bộc lộ tư thế vương giả, thu phục Bách Vạn Nhân Đồ, bèn khôi phục lại phong thái thường ngày, bay tà tà trở vào thân thể Vũ La như trước.

Chiến đấu vừa kết thúc, khí hung sát xung quanh gào thét một tiếng, ập trở lại như trước. Bất quá lúc này Vũ La thân mang Bách Vạn Nhân Đồ, những khí hung sát kia thấy hắn phải tránh xa, không dám tới gần.

Cuồng phong nổi lên cuồn cuộn, sát khí vũ lộng, từng cồn cát ngoài xa bị ng di tới gần. Dưới lực lượng hùng mạnh này, dấu vết chiến đấu giữa hai đạo Thiên Mệnh Thần Phù vừa rồi đã bị che lấp rất nhanh.

Mà Vũ La vẫn lẳng lặng nằm hôn mê bên dưới đầu lâu khổng lồ, tư thế của hắn quả thật không được đẹp mắt cho lắm, nằm úp mặt xuống cát.

Trên cổ tay Vũ La, trong vòng tay kia, điểm hồng quang của Mộc Dịch Trạc hóa thành màu xanh trước tiên. Sau đó không lâu, điểm hồng quang đại biểu cho Diệp Niệm Am cũng vậy, Lại qua nửa canh giờ nữa, điểm hồng quang đại biểu cho Nam Cung Bảo rốt cục hóa xanh, chỉ còn điểm hồng quang đại biểu cho Bạch Thắng Kiếp vẫn còn.

Mà Vũ La vẫn còn đang hôn mê.

Vũ La đã mất đi chín thành tinh huyết toàn thân, cho dù hắn đã hoàn thành rèn luyện thân thể ở cảnh giới Bảo Sơn, thân thể hùng mạnh vô cùng, cũng không thể nào chịu nổi.

Bất luận cơ thể hùng mạnh tới mức nào cũng cần phải có thời gian mới có thể chế ra chín thành tinh huyết, Hơn nữa tinh huyết không thể nào tạo ra tự nhiên, linh nguyên trong cơ thể Vũ La đang tiêu hao rất nhiều, bất quá dường như vẫn còn chưa Đủ.

Trong tình huống Vũ La hoàn toàn không biết gì, Tiên quyết Cửu Long Thôn Nhật lại một lần nữa thể hiện vẻ bất phàm của nó, vốn Vũ La không thể nào tới gần bất cứ hài cốt nào, bởi vì bên trong hài cốt ẩn chứa khí hung sát quá mức hùng mạnh. Cho dù hắn sử dụng pháp môn Thực Phù, nếu không có vài năm công phu mài mòn, cũng không thể nào gột bỏ khí hung sát đáng sợ bên trong hài cốt.

nhưng lúc này khí hung sát bên trong hài cốt đã bị Bách Vạn Nhân Đồ rút đi, cho nên Vũ La mới có thể ngã lăn ra bên cạnh đầu lâu khổng lồ này.

Trong đầu lâu nơi mà Vũ La không thể nào nhìn thấy, bóng tối đen ngòm, trên mặt đất lóe lên một mảng linh quang. Từ mặt đất chợt sinh ra một loài thực vật giống như nấm, nhưng thân màu xanh biếc.

Mảng nấm này nhìn bề ngoài cũng không có gì là kỳ lạ, nhưng nếu nhìn từ trên cao xuống, có thể thấy những chiếc nấm này xếp thành hình Bát Quái một cách tự nhiên.

Nếu như Vũ La tỉnh lại, nhất định có thể nhận ra đây là một loại Linh Vật thiên địa hiếm thấy có tên là Hợp Đạo Ngọc Cô.

Người trên thảo nguyên ai ai cũng biết rằng, nếu như một năm trước từng xảy ra đại chiến, có rất nhiều chiến sĩ chết đi, vậy máu tươi của những chiến sĩ này nhuộm đẫm cả vùng thảo nguyên, cỏ trên thảo nguyên năm nay nhất định sinh trưởng vô cùng tươi tốt.

Hợp Đạo Ngọc Cô trong đầu lâu cũng có cùng đạo lý như vậy. Mặc dù những cự ma này chết đi không biết bao lâu, nhưng Linh Vật được nuôi dưỡng bên trong vẫn phát triển như thường.

Cửu Long Thôn Nhật cảm ứng được Hợp Đạo Ngọc Cô trân quý trong đầu lâu, lập tức phóng xuất một cỗ linh lực xuyên thấu cát vàng, xuyên qua đầu lâu quấn lấy đám Hợp Đạo Ngọc Cô này.

Nếu Vũ La đã tu luyện Cửu Long Thôn Nhật tới mức tinh thâm, chỉ cần phóng xuất một đạo Linh Long là có thể chui vào trong đầu lâu hấp thu, Lúc ấy có thể hấp thu sạch sẽ tinh túy của Hợp Đạo Ngọc Cô biến thành Bát Quái đồ này.

nhưng lúc này Cửu Long Thôn Nhật của Vũ La vẫn chưa tu luyện tinh thâm, nó chỉ có thể nhẫn nại ở ngoài xa hấp thu dần dần tinh hoa của Linh Vật thiên địa này, dần dần bổ sung tinh huyết đã mất cho Vũ La.

Trên vòng tay của hắn, điểm hồng quang đại biểu cho Bạch Thắng Kiếp vẫn còn đang nhấp nháy yếu ớt.

Bạch Thắng Kiếp thấy Vũ La vẫn còn trong Ma Lạc Uyên, trong lòng y nguyền rủa không ngừng: Không biết có chuyện gì xảy ra với tên khốn này, vì sao hắn còn chưa chết? không thể nào... Tị Sát châu của hắn đã sớm mất đi hiệu lực, không có Tị Sát châu, làm sao hắn có thể chịu đựng được ở Ma Lạc Uyên trong thời gian dài như vậy?

Bạch Thắng Kiếp thôi thúc một chiếc chuông cổ, một tiếng keng vang lên bắn ra một tia điện quang màu vàng nhạt, ra sức đánh tan tác một hung thú do khí hung sát ngưng kết hình thành.

nhưng xung quanh y vẫn còn có vô số hung thú sát khí đang đánh tới.

Vận may của Bạch Thắng Kiếp quả thật là không tốt, vốn y cho rằng trong tay mình có hai viên Tị Sát châu, có thể thắng Vũ La một cách ung dung nhàn nhã. Cho nên lần này y không hề lo lắng, chạy bừa trong Ma Lạc Uyên, tiện tay chém giết vài con hung thú sát khí, đáng tiếc không tìm được Mệnh Tủy, y cũng không quan tâm mấy.

nhưng không ngờ rằng một canh giờ sau, y đã bị một đám hung thú sát khí bao vây.

Hung thú sát khí này là thứ đặc biệt bên trong Ma Lạc Uyên, một ít hồn phách hung thú không tan lại có thể ngưng kết một lần nữa hóa thành thân thể.

Gặp phải đám hung thú sát khí này, chẳng những Bạch Thắng Kiếp không tỏ ra lo lắng mà còn hết sức vui mừng, phóng xuất pháp bảo chém giết một trận, bởi vì Mệnh Tủy sinh ra từ trong cơ thể của những hung thú sát khí này. Một bầy hung thú sát khí đông như vậy, thế nào cũng sẽ có được một đạo Mệnh Tủy.

Còn Vũ La dọc đường bình an, không gặp phải hung thú sát khí là vì hắn chuyển động liên tục xung quanh hài cốt. Nơi ấy ngay cả hung thú sát khí cũng không dám bén mảng tới.

nhưng Bạch Thắng Kiếp chém giết mấy trăm hung thú sát khí cũng không thấy một đạo Mệnh Tủy nào, chuyện này khiến cho y hết sức buồn bực trong lòng. Mắt thấy viên Tị Sát châu thứ hai đã tiêu hao gần hết, lúc này Bạch Thắng Kiếp mới tỏ ra nôn nóng.

Đang lúc này, Nam Cung Bảo xuất hiện, Nam Cung Bảo thấy Vũ La chịu đựng cho tới bây giờ, cảm thấy không yên lòng cho nên tìm tới Bạch Thắng Kiếp, đưa tất cả bốn viên Tị Sát châu còn lại cho y, còn mình thì rời khỏi Ma Lạc Uyên trước.

Có thêm bốn viên Tị Sát châu, Bạch Thắng Kiếp trong lòng đại định, tạm thời cũng không lo bên phía Vũ La nữa, quyết định săn cho bằng được một đạo Mệnh Tủy rồi hãy tính.

Y lại chém giết một trận, nhưng không thấy xuất hiện đạo Mệnh Tủy nào, lại chọc cho đám hung thú sát khí nổi tính hung hãn, Vài hung thú sát khí thân thể hùng tráng, cao chừng mười trượng ngửa mặt lên trời gào thét, triệu tập mấy vạn hung thú sát khí kéo tới, bao vây chặt chẽ Bạch Thắng Kiếp.

Cũng may mặc dù những hung thú sát khí này có số lượng đông đúc, nhưng chiến lực của chúng hết sức tầm thường, Bạch Thắng Kiếp mới có thể miễn cưỡng ứng phó. Y vừa đánh vừa lui, hung thú sát khí cũng có chút trí khôn, hai bên đấu nhau mấy lần, rốt cục Bạch Thắng Kiếp xui xẻo bị vây khốn bên cạnh một tòa kiến trúc giống như một ngọn Kim Tự Tháp.

Ngọn Kim Tự Tháp này đã hết sức đổ nát hoang tàn, bất quá vẫn có thể nhìn ra ngày trước nó từng huy hoàng tới mức nào. Cao ba ngàn trượng, chiều rộng đáy cũng đạt gần sáu ngàn trượng. Chẳng qua thân tháp sần sùi, đỉnh tháp đã vỡ, bên trong chắc chắn đã hư hỏng.

Bạch Thắng Kiếp đứng trên đỉnh tháp, thi triển bản mệnh pháp bảo Hồng Mông Chung của mình, che chở toàn thân, công thủ có chừng mực.

Từ xa nhìn lại, trên ngọn Kim Tự Tháp khổng lồ hoang phế, mấy vạn hung thú sát khí thân dài bảy, tám trượng đang ỳ mạnh leo lên, chỉ cần chúng tới được đỉnh tháp, ắt sẽ điên cuồng tấn công.

Mặc dù hiện tại Bạch Thắng Kiếp còn đang ứng phó rất ung dung, nhưng trong lòng y bắt đầu bối rối. Trên vòng tay y, điểm hồng quang đại biểu cho Vũ La vẫn sáng vững vàng, không giống như có thể tắt đi bất cứ lúc nào, kết quả này khác xa một trời một vực với dự tính của bọn chúng.

Đến nước này rồi, Bạch Thắng Kiếp cũng đoán rằng chỉ sợ là do lão hồ ly Diệp Niệm Am gây ra.

nhưng Bạch Thắng Kiếp nghĩ mãi không ra, Tị Sát châu này lần nào cũng do cấp trên phát xuống, Diệp Niệm Am không thể giấu diếm cho riêng mình, vậy lão làm sao trợ giúp được Vũ La?

Thường bọn tiểu nhân hay suy bụng ta ra bụng người, mình sử dụng thủ đoạn bỉ ổi cho nên nhận định người khác nhất định cũng không phải là quang mình chánh đại.

Vừa rồi Bạch Thắng Kiếp còn đang suy nghĩ, nếu mình săn được một đạo Mệnh Tủy, trước tiên sẽ lập được đại công trước mặt Trưởng Lão hội, sau đó nhân tiện chèn ép Vũ La. Lần hành trình Ma Lạc Uyên này có thể nói là hoàn mỹ.

nhưng sau khi tới nơi này, đã tiêu hao hết hai viên Tị Sát châu. Từ lúc mọi người vào Ma Lạc Uyên cho tới bây giờ đã qua bốn canh giờ rưỡi, Vũ La chỉ bằng vào một viên Tị Sát châu, không ngờ có thể chịu đựng cho tới bây giờ.

Sắc mặt Bạch Thắng Kiếp trở nên hết sức khó coi. Y không phải là loại người bại hoại mà nông cạn như Mộc Dịch Binh Lang, trên thực tế tâm cơ Bạch Thắng Kiếp vô cùng sâu đậm, bằng không cũng không ngụy trang rất kỹ, tỏ ra nho nhã lễ độ, cực kỳ khiêm tốn trước mặt người khác như vậy. Y cũng không lỗ mãng cho rằng mình thắng chắc Vũ La, y xem thường Vũ La là một chuyện, nhưng lúc chân chính đối địch với Vũ La lại vô cùng coi trọng đối thủ. Sở dĩ Bạch Thắng Kiếp có thể trở thành một trong Thiên Hạ Ngũ Đại Thần Bộ, cũng là nhờ dù y vồ thô cũng dùng lực lượng của sư tử, tạo nên căn cơ vững chắc để an thân lập mệnh.

Bất quá lần này, y thật sự cho rằng mình thắng chắc Vũ La, Tư chất Vũ La không bằng y là chuyện không thể nghi ngờ. Nếu hai người không có Tị Sát châu cùng nhau tiến vào Ma Lạc Uyên, nhất định là y sẽ chịu đựng được lâu hơn.

Bạch Thắng Kiếp có hai viên Tị Sát châu, Vũ La chỉ có một viên, nhìn thế nào cũng thấy rõ ràng là Bạch Thắng Kiếp thắng chắc. Huống chi sau đó Nam Cung Bảo còn cho y thêm bốn viên Tị Sát châu.

nhưng hiện tại đã tiêu hao hết bốn viên Tị Sát châu mà vẫn chưa đánh bại được Vũ La, hơn nữa giết gần vạn hung thú sát khí mà không có một đạo Mệnh Tủy nào. Chuyện này khiến cho Bạch Thắng Kiếp cảm thấy lần này mình quả là xui xẻo đến cực độ.

Không riêng gì Bạch Thắng Kiếp tức tối trong lòng, Mộc Dịch Trạc cùng Nam Cung Bảo bên ngoài cũng cảm thấy không yên.

Diệp Niệm Am tỏ ra ung dung tự tại, Lão hiểu rõ Vũ La, lần trước nếu không phải vì mình, không biết Vũ La còn ở lại trong đó bao lâu nữa.

Cho nên lão rất yên tâm, khoanh chân ngồi xuống bên cạnh đống tiền đặt cược, lấy ra một chiếc lư hương, đốt lên một nén hương đàn mộc, Sau đó lão xem xét đống tiền đặt cược, liếm liếm môi với vẻ luyến tiếc:

- Xem ra tên tiểu tử Vũ La sẽ hưởng hết chỗ này, thật là tiếc quá...

những lời bâng quơ của lão khiến cho Mộc Dịch Trạc cùng Nam Cung Bảo tức đến hộc máu: Vũ La là người của lão, lão còn tiếc nỗi gì? Chúng ta đây chẳng phải là đứt từng đoạn ruột hay sao?

Nam Cung Bảo cũng chưa chịu nhận thua, cười lạnh một tiếng nói:

- vẫn còn chưa chắc ai thua ai thắng, hơn nữa vòng tay này cũng chưa chắc đã chính xác. Lúc trước đã từng có chuyện dù trên vòng tay không có biến hóa gì, nhưng người đã chết ở bên trong.

Quả thật từng có chuyện như vậy, lúc này Nam Cung Bảo hận Vũ La không thể chết luôn trong đó, nhưng Diệp Niệm Am vô cùng tin tưởng, chỉ cười hăng hắc ngồi đả tọa, không nói nửa lời.

Ý của lão là chúng ta hãy chờ xem, rốt cục ai sẽ thắng.

Trên thực tế Mộc Dịch Trạc và Nam Cung Bảo vẫn tin rằng Bạch Thắng Kiếp có thể thắng. Dù sao nếu tính thời gian, Bạch Thắng Kiếp còn hai viên Tị Sát châu trong tay, tối thiểu cũng còn chịu được hai canh giờ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play