Trên Cự Tượng tinh, Lương Mạt Vũ mặt mũi nhăn nhó nhìn người trước mắt:
- Ngươi tha cho ta được không? Có một muội muội như ngươi coi như xui xẻo tám đời...
Lương Thính Băng một thân trang phục văn sĩ, khẽ lay động một chiếc chiết phiến (quạt xếp) tinh xảo trong tay, vô cùng phong lưu phóng khoáng.
Trong lúc sóng mắt lưu chuyển, nàng cười nói với huỳnh trưởng:
- Ta chỉ là muốn nhìn xem, hắn dựa vào cái gì mà coi thường ta?
Lương Mạt Vũ xanh mặt không nói lời nào. Lương Thính Băng đã có tính toán trước đối phó hắn:
- Ca ca, dù sao ta cũng đã tới rồi, Vũ La hắn cũng ở trong hoàng cung này, ngươi đồng ý hay không đồng ý, ta cũng phải đi gặp hắn.
Da mặt của Lương Mạt Vũ co giật mạnh một chút, đột nhiên đứng lên:
- Được rồi, ta đưa ngươi đi.
Vũ La gần đây tâm trạng không tồi, ngày hôm nay đang một mình đi dạo trên đường. Trong lãnh địa dần dần phồn hoa, các thương hành lớn đều đã ở lại. Toàn bộ Tiên giới cũng không có mấy người biết, Vũ La hắn chính là chủ nhân của lãnh địa Cự Tượng tinh này cùng với Tổ Vu Tinh Vực.
Lúc này hắn dẫn theo Triệu Hiểu Hiểu, giả trang xuất hành, căn bản không có ai chú ý tới hai người bọn họ.
Bên tai là thanh âm náo nhiệt, bên người là đoàn người đi lại như dòng nước, Vũ La ở trong loại bình thản này của phố phường, dương dương tự đắc. Sau khi đi tới Tiên giới, hắn một mực phấn đấu dưới áp lực nặng nề, cho đến hôm nay, mới cảm thấy mình đã xem như là đã hoàn thành sơ bộ mục tiêu sau khi tiến vào Tiên giới: Có được thiên hạ của mình, mở đường cho các thân hữu ở hạ giới phi thăng.
Tổ Vu Tinh Vực đã có đám người Diêu Yểu đi tới tiếp quản, đến lúc này căn bản đã không cần Vũ La ra mặt.
Chậm rãi đi dạo như vậy, nhìn sự phồn hoa trên đường phố, trong lòng Vũ La cảm giác vô cùng thành tựu.
Bất tri bất giác như vậy đã đi tới trước cửa một cửa hàng, tấm biển treo trên cửa: Thập Phương thương hành!
Nơi này chính là phân hội trên Cự Tượng tinh của Thập Phương thương hành, sinh ý xem như không tồi, người ra vào không ngừng, ở bên trái cửa của thương hành, có một chiếc bàn đá đơn giản, bàn đá này chính là dùng đá xanh bình thường tạc thành, cũng không trang trí, chỉ là vững vàng bày trên mặt đất mà thôi.
Phía Nam và phía Bắc của bàn đá đặt thêm hai chiếc ghế đá, ghế đá phía Nam đã có người ngồi, đang tự rót tự uống, uống không phải là trà, là rượu.
Đường phố náo nhiệt, người này lại giống như ẩn trong rừng núi, vẻ mặt điềm tĩnh dương dương tự đắc.
Mà người đi lại xung quanh, lại rất kỳ quái không ngờ không có ai chú ý đến nàng, thật giống như nàng căn bản không tồn tại.
Trong khoảng khắc Vũ La đi về phía nàng ta, Triệu Hiểu Hiểu cũng khiếp sợ không gì sánh được. Nếu như không phải Vũ La phát hiện nàng ta, Triệu Hiểu Hiểu cũng sẽ không để ý. Mà lúc này chợt phát hiện mới cảm thấy đáng sợ: Người này rõ ràng ở trước mắt mình, nhưng không ngờ vừa rồi mình có mắt không tròng đã bỏ qua.
Vũ La đứng bên cạnh bàn đá, muốn nói cái gì lại không có nói, thành thật không khách khí ngồi xuống, trên bàn bày một chiếc bình ngọc màu xanh da trời, một chiếc chén ngọc cùng màu.
Nữ tử kia vừa rót đầy rượu, trên chén ngọc còn sót lại vết hồng bên môi của nàng. Vũ La bưng chén rượu lên uống một hơi, có vẻ chưa đã trong miệng chẹp chẹp mấy cái, gật đầu nói:
- Ngọt quá.
Trên mặt nữ tử ứng đỏ:
- Ngươi trở nên vô lại như vậy từ khi nào?
Vũ La bộ dạng đương nhiên nói:
- Bổn đại gia vẫn như vậy!
Hai người yên lặng nhìn nhau chỉ chốc lát, cùng mỉm cười.
Lần này Tả Sư Dạ Vũ chủ động vươn tay nắm lấy tay hắn, vẻ mặt đã có thêm một chút vẻ nũng nịu của nữ hài:
- Nếu như ta không tới tìm ngươi, ngươi tuyệt đối sẽ không đi tìm ta chứ?
Vũ La lắc đầu:
- Hẳn là cũng rất nhanh ta sẽ đi tìm ngươi.
- Cũng rất nhanh ư?
Đôi mắt đẹp của Tả Sư Dạ Vũ vừa chuyển:
- Là đợi ngươi giết chết toàn bộ Tiên Tôn xung quanh chiếm đoạt địa bàn của bọn họ, tự cảm thấy không kém hơn ta, thì sẽ tới?
Vũ La có chút xấu hổ:
- Cũng không cần hung tàn như vậy có năm ba Tinh Vực cũng đủ rồi...
Vũ La nhìn Thập Phương thương hành phía sau, nói:
- Đây là một quân cờ của ngươi ở trong Tiên Vực chứ gì?
Tả Sư Dạ Vũ nói:
- Ta xuất hiện ở nơi này ngươi cũng không có một chút bất ngờ nào, nhất định là đã sớm nhìn ra đây là sản nghiệp của thủ hạ ta rồi.
Vũ La khẽ nhếch miệng:
- Điều này còn phải nói sao? Cho dù là Phương Lộc Hiếu xem trọng ta hơn nữa, cũng không có khả năng ủng hộ ta bất kể giá nào. Hơn nữa, Thập Phương thương hành quá giống với Thập Phương Ma Vực của ngươi lập nghiệp, ta thật hoài nghi, người khác dám can đảm công khai dùng hai chữ “Thập Phương”, ngươi lại không trực tiếp diệt người ta.
Tả Sư Dạ Vũ hờn dỗi:
- Ta hung tàn như vậy sao?
Vũ La nhìn nàng không nói gì, Tả Sư Dạ Vũ bại lui:
- Được, ngươi đã đoán đúng rồi được chưa? Lão bản ban đầu của thương hành này chính là một tên ngu ngốc, không ngờ dám gọi là Thập Phương thương hành, tự nhiên ta liền phái Phương Lộc Hiếu tới giết chết hắn. Về sau ta cảm thấy, giữ lại thương hành này, hẳn là cũng có chút tác dụng...
Vũ La không nghĩ đến còn có chuyện như vậy, lắc đầu không thôi.
Hai người xa cách đã lâu, nỗi nhớ trong lòng kể sao cho xiết, hết sức ngọt ngào. Cả hai vừa nói chuyện vừa dùng chung một chén rượu, chậm rãi uống hết cả bầu rượu.
Vũ La đứng dậy:
- Đi, theo ta trở về.
Tả Sư Dạ Vũ hai má ửng đỏ, giống như tiểu cô nương, cúi đầu đi theo phía sau Vũ La. Vũ La nắm tay nàng, trên đường người tới người đi, nàng cũng không giãy dụa.
Triệu Hiểu Hiểu không biết Tả Sư Dạ Vũ là ai, nhưng nhìn hai người, đột nhiên cảm thấy mình không thể chen vào được. Lần đầu tiên nàng không có tiến lên đi cùng Vũ La, mà rơi lại phía sau.
Lương Mạt Vũ dẫn muội muội đi, hắn thầm muốn mau mau chấm dứt chuyện này, không để muội muội quỷ linh tinh quái này quấn lấy mình nữa. Về phần Vũ La, vươn đầu một đao, rụt đầu cũng một đao, sớm chết sớm siêu sinh.
Đến tẩm cung của Vũ La, lại nhìn thấy Triệu Hiểu Hiểu đứng ở bên ngoài, Lương Mạt Vũ kỳ quái hỏi:
- Vũ La đâu?
Triệu Hiểu Hiểu chỉ vào bên trong. Lương Mạt Vũ gật đầu liền đi vào, Lương Thính Băng phía sau cùng theo vào, lại bị Triệu Hiểu Hiểu không chút khách khí giơ tay ngăn lại.
Ánh mắt dò hỏi của Triệu Hiểu Hiểu nhìn về phía Lương Mạt Vũ. Lương Mạt Vũ xua tay:
- Đây là muội muội của ta, không có vấn đề.
Ánh mắt nghi vấn kia của Triệu Hiểu Hiểu làm cho Lương Mạt Vũ nổi trận lôi đình:
- Không sai, Lương gia trưởng thành như vậy cũng có thân muội muội xinh đẹp như thế, làm sao vậy!
Triệu Hiểu Hiểu sắc mặt bình tĩnh:
- Ta chỉ kỳ quái, nàng rõ ràng mặc trang phục nam nhân...
Lương Mạt Vũ lập tức trở nên ủ rũ như bánh bao nhúng nước, xua tay nói:
- Bản thân ta thấp hèn.
Nói xong chắp tay sau đít, đi vào bên trong.
Trong tẩm cung, Vũ La ngồi đối diện với một nữ tử, nhìn thấy Lương Mạt Vũ tiến vào, Vũ La mỉm cười vẫy tay nói:
- Lương gia tới rồi, đúng lúc, giới thiệu với ngươi một chút, tránh cho sau này thấy mặt lại xảy ra chuyện hiểu lầm. Vị này là...
Lương Mạt Vũ cứng rắn nói:
- Muội muội của ta.
Vũ La bừng tỉnh:
- Thính Băng cô nương.
Lương Thính Băng hơi thi lễ:
- Vũ huynh vẫn khỏe.
Nàng sau khi tiến vào, liền một mực quan sát nữ tử kia, dung mạo đích xác đủ để chống lại mình, chỉ là nữ tử này toàn thân trên dưới đều bao bọc ở trong một loại khí thế hùng mạnh. Lương Thính Băng vẫn nghĩ, nữ nhân quá có khí thế không tốt. Thế nhưng nàng nghĩ không hiểu, nữ tử dung mạo tuyệt hảo như vậy. Làm sao lại có khí thế hùng mạnh như thế?
Lương Mạt Vũ cũng liếc mắt nhìn Tả Sư Dạ Vũ, chờ Vũ La giới thiệu.
Quả nhiên Vũ La chỉ Tả Sư Dạ Vũ:
- Nàng là một trong những vị nội tử của ta.
Tả Sư Dạ Vũ thản nhiên, đối với từ “Một trong” kia cũng không có nhiều dị nghị. Khi ở Ngũ Phương Giới, nàng cũng biết bên cạnh Vũ La còn có nữ tử khác.
Vũ La dừng một chút:
- Nàng là Ngọc Sát Ma Tôn Tả Sư Dạ Vũ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT