Vũ La cọ rửa sạch sẽ quả trứng, một tay nâng trứng, tay kia vẽ ra trên không một đạo phù văn kỳ dị, phù văn lóe linh quang, sau đó dung nhập vào trong trứng.
Vốn mẫu tử liên tâm, ngay tức khắc Thương Cổ Long Ngạc cảm giác được, vốn trứng đang kinh hồn khiếp vía, sau khi đạo phù văn kia dung nhập vào lập tức dần dần bình ổn, ngủ say trở lại.
Tiền kiếp Vũ La tung hoành Nam Hoang, trong Nam Hoang có nhiều vùng khỉ ho cò gáy, có không biết bao nhiêu hung thú sinh sống. Hắn từng nhiều lần xâm nhập vào đó sưu tầm trứng hung thú, vô tình sáng tạo ra đạo phù văn này, cũng nằm trong Nam Quân Linh Văn của hắn.
Tác dụng của đạo phù văn này giống như ‘an thai’, có thể làm cho sinh mệnh nhỏ bé trong trứng trấn tĩnh lại.
Thương Cổ Long Ngạc thở ra một hơi thật dài nhẹ nhõm, nhìn qua dường như người này không có ác ý gì.
Trên thực tế, hiện tại Thương Cổ Long Ngạc đã biết rõ ràng ai là kẻ trộm trứng của mình, nhưng cấp bậc cường giả như vậy, cho dù là biết mình sai lầm cũng sẽ không cải chính. Đối với nó, có ngộ sát vài người cũng không phải là chuyện lớn lao gì.
Vũ La lại điểm cách không một cái, trong Kỳ Lân Tý phát ra một tia lửa màu vàng to bằng sợi tóc. Ngón tay Vũ La khẽ động, tia lửa màu vàng ấy lại hóa thành một đạo phù văn.
Hắn cẩn thận rót đạo phù văn này vào trong trứng.
Thình lình Thương Cổ Long Ngạc gào lên một tiếng, phóng vút lên cao, bay ba vòng trên không, dáng vẻ hết sức cuồng bạo. Bọn Diệp Trọng Lạc bên dưới hoảng sợ, Bạch Thắng Kiếp không để lỡ thời cơ, đâm thọc một câu:
- Vũ La muốn làm gì vậy, vì sao cố ý chọc giận Thương Cổ Long Ngạc?
chỉ là mọi người đang lo lắng đề phòng, cơ hồ không ai nghe thấy lời y.
Sau khi đạo phù văn kia xâm nhập vào trong trứng, vỏ trứng màu trắng dần dần hiện lên hồng quang. Kéo dài như vậy trong thời gian uống cạn chung trà, hồng quang mới dần dần biến mất.
Vũ La đặt trứng xuống chân, sau đó chậm rãi lui ra xa mười trượng.
Thương Cổ Long Ngạc tung cánh bổ nhào xuống, cuồng phong quét trúng Vũ La khiến cho hắn không thể không lui thêm năm trượng, trong lòng thầm than mình còn quá yếu.
Thương Cổ Long Ngạc dùng hai chân trước cẩn thận nâng trứng của nó lên, liếc nhìn Vũ La một cái ra vẻ cảm kích. Sau đó nó thu cánh lại, ầm một tiếng nhảy xuống hồng thủy. Lần sau nó ngoi lên mặt nước, lúc ấy đã ra xa vài dặm. Sau khi nó ngoi lên, quay cái đầu khổng lồ liếc nhìn Vũ La lần nữa, lại chui xuống dưới. Lần này nó hoàn toàn biến mất, không thấy đâu nữa.
Sau khi Thương Cổ Long Ngạc biến mất thời gian uống cạn chén trà, mọi người mới bừng tỉnh ngộ:
- Nó đi rồi sao?
Hổ Mãnh nhìn Vũ La đang ngồi phệt dưới đất, vỗ vỗ trán mình:
- Vừa rồi Vũ La cứu chúng ta, lão Hổ ta lại thiếu ngươi một mạng, Trời ơi, làm sao ta trả được đây...
Sắc mặt Bạch Thắng Kiếp trở nên hết sức khó coi, lần ra sau lưng mọi người, không biết đang suy nghĩ chuyện gì.
Mạc Thiên Ngôn cảm thấy hiếu kỳ bèn hỏi:
- Vũ La, vì sao nó đi như vậy, ngươi không hề nói gì với nó, làm sao nó biết không phải chúng ta trộm trứng?
Vũ La nuốt một viên linh đan, thở ra một hơi, sau đó mới nói:
- Nó sống tới từng tuổi này rồi, còn có chuyện gì là không biết, chỉ là nó kiêu ngạo đã quen, một khi tức giận bèn phát tiết, không chịu thừa nhận sai lầm của mình, chỉ có thể cho nó chút lợi ích, chủ động đặt mình vào thế yếu, nó cảm thấy giữ được thể diện, tự nhiên rời đi.
Tiền kiếp Vũ La giao tiếp với đám Di tộc thượng cổ này không chỉ một lần, tự nhiên hết sức quen thuộc tính tình của chúng. Ngoại trừ Vũ La, trong số mọi người ở đây, bao gồm cả Diệp Trọng Lạc cùng Mạc Thiên Ngôn, không ai hiểu được điều ảo diệu bên trong chuyện này.
- Vậy ngươi cho nó ích lợi gì vậy?
Cốc Mục Thanh tò mò hỏi.
- Ta dùng thần hỏa phạt mạch tẩy tủy, cải biến thể chất Tiên Thiên cho con nó. Thương Cổ Long Ngạc nhất tộc vốn là Thần Thú hệ thủy, hiện tại con nó có thêm một tia Linh Căn hệ Hỏa, tương lai chiếm ưu thế Tiên Thiên rất lớn trong đám Thần Thú. Đừng xem thường chút ưu thế này, tuy rằng không lớn, nhưng đối với Thần Thú đã đủ để khiến cho thành tựu trong tương lai cách biệt như trời với vực.
Mọi người nghe vậy gật gật đầu, chẳng trách Thương Cổ Long Ngạc ngoan ngoãn rời đi như vậy. Nhân vật lớn tuy rằng kiêu ngạo, nhưng đã nhận được lợi ích của người ta, nếu còn ở lại đây gào thét ồn ào, da mặt nó cũng không đủ dày để làm như vậy.
Trong mắt Bạch Thắng Kiếp chợt hiện lên vẻ âm độc, từ phía sau mọi người bước lên, nở một nụ cười:
- Mọi người không sao thì tốt rồi, có điều Thập Phương Quỷ Độn đã chạy mất...
Lúc này y cố tình nhắc tới Thập Phương Quỷ Độn, quả nhiên mọi người nghe vậy ai nấy buồn bã, nhất là Diệp Trọng Lạc, Lão được xưng Quân Tử Phán Quan, cương trực công chính, vốn không có bằng hữu ở Thẩm Phán Đình. Nhiệm vụ lần này không thể hoàn thành, e rằng sau khi trở về phải từ đi chức phán quan này.
Tuy rằng Diệp Trọng Lạc đã sớm có ý lui ẩn, nhưng bị người bãi miễn cùng chính mình cáo lão hồi hương là hai việc khác nhau.
Vũ La thản nhiên nhìn Bạch Thắng Kiếp, thầm cười lạnh trong lòng, khinh thường thủ đoạn hạ lưu của Bạch Thắng Kiếp. Bàn tay hắn khẽ lật, một tấm Thiên Mệnh Thần Phù màu đen xuất hiện:
- Ai nói Thập Phương Quỷ Độn chạy thoát?
Mọi người nghe vậy sửng sốt, Diệp Trọng Lạc vội vàng xông tới, cẩn thận quan sát một phen, xác thực trong tay Vũ La đúng là Thiên Mệnh Thần Phù Thập Phương Quỷ Độn, không nhịn được cười rộ:
- Hay, hay, hay lắm, không ngờ rằng chẳng những ngươi đã cứu chúng ta, còn bắt được Thập Phương Quỷ Độn...
Diệp Trọng Lạc vỗ vỗ thật mạnh vào vai Vũ La:
- Hảo tiểu tử, thật là có đảm lượng kiến thức. Chuyện bắt Thập Phương Quỷ Độn lần này, ngươi đã lập được công đầu.
Trong lòng Bạch Thắng Kiếp khó chịu đến cực điểm, tuy rằng Vũ La không nhằm vào y một cách rõ ràng, nhưng y đưa ra chuyện gì, Vũ La đều dùng sự thật phản bác. Phản kích không tiếng động như vậy mới là sắc bén. Bạch Thắng Kiếp có cảm giác như có một bàn tay vô hình to tướng đang tát mạnh vào mặt mình vài cái, trên mặt cảm thấy nóng rát.
Cốc Mục Thanh bên cạnh có vẻ bất bình thay cho Vũ La:
- Thương Cổ Long Ngạc nọ thật là keo kiệt, trong các tiểu thuyết không phải đã kể rằng sau khi giúp đỡ cho các Thần Thú hùng mạnh, đều nhận được báo đáp của chúng hay sao? ngươi giúp nó như vậy, thế nào nó cũng sẽ phó thác tiểu Long Ngạc bảo bối lại cho ngươi...
Mọi người nghe vậy cười rộ, Vũ La cũng ra vẻ nghiêm nghị nói:
- Đúng vậy, từ nay về sau nhờ vào Thương Cổ Long Ngạc che chở, ta có thể tung hoành thiên hạ, không ai địch nổi.
Dứt lời, chính hắn cũng không nhịn được phải bật cười.
Nhiệm vụ hoàn thành thuận lợi, trên đường trở về Nhược Lô Ngục, Cốc Mục Thanh chợt nổi lên tính khí nhỏ nhen, không nói nửa lời cùng Vũ La, Vũ La cơ hồ không có kinh nghiệm theo đuổi nữ tử, chưa từng trải qua cục diện như vậy bao giờ. Tiền kiếp của hắn, không ai dám ngoảnh mặt cùng Nam Hoang Đế Quân, chỉ cần Đế Quân hừ một tiếng, sẽ có vô số mỹ nữ chen chúc kéo tới.
Vũ La hết sức phiền não, trên đường đi không ngừng vò đầu bứt tai. Mãi tới khi về Nhược Lô Ngục, Cốc Mục Thanh cũng không thèm quan tâm tới hắn, theo Diệp Trọng Lạc tới Vọng Sơn các.
Thác Bạt Thao Thiên đi tới đầy vai hắn một cái:
- nữ tử này hết sức quật cường, thật ra cũng chân thành với ngươi đó...
Tựa như Thác Bạt Thao Thiên muốn đưa ra ý kiến giúp đỡ cho Vũ La, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, đừng nói là ý hay, ngay cả chủ ý bình thường cũng không có, y bèn nở một nụ cười ngượng ngập, lắc lắc đầu, ôm sợi xích huyết quang của mình bỏ đi một nước.
Vũ La bất đắc dĩ lắc lắc đầu.
Các loại pháp bảo, linh phù trên người hắn cơ hồ đã bại lộ hoàn toàn sau chuyến đi này, bất quá may là bọn Diệp Trọng Lạc cũng không hỏi nhiều.
Lúc trước Vũ La che giấu thực lực không phải vì sợ người khác nghi ngờ. Trên thực tế ở Tu Chân Giới này, ai có phúc duyên của người đó, Vũ La thình lình lấy ra những bảo bối như vậy, cũng không ai truy vấn làm gì, bởi vì mọi người đều hiểu rõ ràng trong lòng, nói không chừng có một ngày nào đó, phúc duyên như Vũ La cũng sẽ rơi xuống người bọn họ. Lúc ấy chẳng lẽ bọn họ cũng muốn người khác tra hỏi mình sao?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT