Vũ La còn chưa luyện chế ra đạo linh phù đạn pháo thứ hai thế nhưng bắn nát một vệ tinh, vẫn là không thành vấn đề.

Trên Hồ Khâu Tinh một mảnh yên tĩnh, Vũ La thu thuyền nhỏ lại, thản nhiên uống trà. Triệu Hiểu Hiểu cũng giống như không thấy một pháo kinh thiên vừa rồi, quỳ ở phía sau Vũ La, chân tay vụng về hầu hạ.

Vũ La oán giận:

- Ngươi nhìn xem Tô Cửu Lan, Tiểu Sơ Tử, người ta giỏi đoán ý người khác, thông minh nhanh nhẹn, ngươi nhìn ngươi xem, ta sao lại không có may mắn kia chứ?

Triệu Hiểu Hiểu thờ ơ, lại lạnh lùng ương ngạnh nói:

- Ta là như vậy.

Một pháo này, triệt để bắn nát lòng tin của mọi người của Thanh Khâu Tiến tộc.

Vũ La ở trong Tinh Hải lại chờ không đến một canh giờ, trên Hồ Khâu Tinh liền bày ra một đạo thâm quang mang màu đỏ rộng chừng ba trăm dặm, dài hơn mười vạn dặm, một mực kéo dài đến dưới chiến hạm của Vũ La, lấy loại lễ tiết cao nhất này cung nghênh Vũ La bước lên Hồ Khâu Tinh.

Trong Thanh Khâu Tiến tộc, nhân vật có bối phận cao nhất đều tránh đi, dù sao bị người dùng vũ lực áp bách giao quyền khống chế của gia tộc ra, vô luận là ai đều cảm thấy trong lòng không thoải mái.

Vũ La cũng không để ý những điều này, hắn bước lên Hồ Khâu Tinh, chỉ là muốn nói cho tất cả mọi người, Hồ Khâu Tinh chính là phạm vi thế lực của bản tọa! Bất luận kẻ nào dám nhúng tay vào Hồ Khâu Tinh chính là khiêu khích với bản tọa.

Dám khiêu khích ư? Đi giảng đạo lý với Hồng Vũ Tiên Pháo của bản tọa đi...

Cơ Tiểu Tiểu hạ lệnh tổ chức yến hội quy cách cao nhất chiêu đãi Vũ La. Thật ra Vũ La không muốn ăn, chỉ cảm thấy Hồ Tiên Tửu của Thanh Khâu Tiến tộc cất giữ thật không tồi, có thể so được với Thập Lý Phô Đạm Tửu của Tô Cửu Lan năm đó tặng cho hắn.

Loại Đạm Tửu này vô cùng khó có được, Hồ Tiến Tửu lại còn nhiều. Vũ La không chút khách khí túm lấy Cơ Thường Tại, bắt hắn dẫn vào hầm rượu của Thanh Khâu Tiên tộc, thu toàn bộ hai mươi vò rượu lớn ở trong hầm rượu vào trong Đại Thiên Thế Giới của mình. Cơ Thường Tại dọc trên đường đi đều cúi đầu, hắn biết mình đây là “dẫn sói vào nhà”, chỉ sợ từ nay về sau rất nhiều năm sẽ phải mang tiếng xấu này sống ở trong gia tộc. Có lẽ bởi vì sự tồn tại của Cơ Tiểu Tiểu nên không ai dám nói trước mặt hắn, nhưng bị đâm sau lưng là chắc chắn.

Khi từ trong hầm rượu đi ra, đi ngang qua một cái tiểu đình, Vũ La lúc tới không chú ý, khi quay lại vốn đã đi qua rồi, lại đột nhiên dừng lại, xoay người nghi hoặc nhìn chằm chằm một món trang sức trong đình.

Đây là một cái đình bát giác, cũng không lớn lắm, chỉ là một bộ phận trong hành lang.

Đình có tám cây cột, mỗi một cây cột đều điêu khắc thành một hình dáng khác nhau. Cây cột mà Vũ La nhìn, phía dưới điêu khắc hình một gã lực sĩ mũ đen giáp đen đang toàn lực kéo cột đá phía trên.

Đình này được kiến tạo rất khác biệt, tám cây cột đều sử dụng loại đá khác nhau. Vũ La nhìn chằm chằm cây cột làm cho hắn có cảm giác quen thuộc này.

- Thứ này là từ đâu mang tới?

Vũ La vẻ mặt ngưng trọng hỏi.

Cơ Thường Tại cũng không dám chậm trễ:

- Lập tức đi tìm Lưu tổng quản tới.

Gã sai vặt đi theo đạp một đám mây bay nhanh đi.

Lưu tổng quản tức giận bất bình, hắn chưởng quản toàn bộ sự vụ của Hồ Khâu Tinh, trước ngày hôm nay địa vị hơn xa Cơ Thường Tại, thế nhưng sự xuất hiện của Vũ La đã thay đổi cục diện của toàn bộ Thanh Khâu Tiên tộc.

Lưu tổng quản vốn cũng muốn tránh không gặp, yến hội hắn sẽ không xuất hiện, nhưng bị người tìm tới chỉ tên nói họ, hắn lại không thể không xuất hiện, bởi vậy lề mề qua nửa canh giờ mới tới.

Sự kiên nhẫn của Vũ La đã bị hao mòn hết.

Thế nhưng Lưu tổng quản còn rất không thức thời, sau khi tới trong lòng không thoải mái, trên mặt cũng không thoải mái, vừa tới liền đứng đó không nói một lời, lại càng không chào.

Vũ La chỉ cây cột đá kia hỏi:

- Thứ này từ nơi nào tới?

Lưu tổng quản liếc mắt nhìn, thanh âm có vẻ hồi hộp:

- Của người phía dưới tiến cống.

- Ai?

Lưu tổng quản hai mắt khẽ đảo:

- Không nhớ rõ.

Vũ La gật đầu một cái:

- Giết, tìm một người có thể nhớ được tới đây.

Lưu tổng quản sắc mặt đại biến, đúng lúc kêu to, Triệu Hiểu Hiểu đã không cho hắn cơ hội, tiến lên một bước, đơn chưởng giơ lên, lôi quang bắn ra. Mặc dù Lưu tổng quản có chút bản lĩnh, thế nhưng bên cạnh còn có Cơ Thường Tại, thực lực của Cơ Thường Tại cũng tương đương với hắn, Cơ Thường Tại xuất thủ chế trụ Lưu tổng quản, Lôi Thần Chi Thủ của Triệu Hiểu Hiểu rơi xuống, nổ vang ầm ầm, Lưu tổng quản kiêu căng bị đánh nát bấy, ngay cả Tiên hồn cũng không thể chạy thoát.

Bên cạnh Lưu tổng quản cũng mang theo vài người, còn có một ít người hầu khác của Thanh Khâu Tiên tộc nhìn thấy, toàn bộ đều trợn mắt há mồm.

Người như Lưu tổng quản mặc dù xem như là hạ nhân, thế nhưng địa vị tôn sùng, địa vị còn cao hơn so với một ít tộc trưởng bàng chi, thế nhưng Vũ La nói giết liền giết.

Hời hợt, căn bản không coi là việc gì.

Vũ La quả thực cũng không coi là việc gì. Lưu tổng quản căn bản không phải là nhân vật ngang hàng với hắn, Vũ La không thèm để ý suy nghĩ trong lòng của Lưu tổng quản. Hắn tìm Lưu tổng quản tới chỉ là hỏi tình huống, Lưu tổng quản thành thành thật thật trả lời, trong mắt Vũ La từ nay về sau căn bản sẽ không để ý tới một tên Lưu tổng quản này, nhưng trong lòng hắn không thoải mái, cũng muốn làm cho Vũ La khó chịu, Vũ La sao lại cùng hắn chơi những thủ đoạn này? Phàm là người không phục, trực tiếp đánh giết là được.

Vũ La nhìn đám hạ nhân đang ngây như phỗng một chút, rất tùy ý hỏi:

- Còn có ai biết?

Cơ Thường Tại nhìn đám người hầu bị dọa choáng váng kia, căm tức quát:

- Còn có ai biết!

Đám người hầu run rẩy một chút mới xem như là Tiên hồn trở lại:

- Đại nhân, Nhị tổng quản cũng có thể biết...

Nhị tổng quản họ Trương, sau khi nghe được tin tức đã tè ra quần chạy đến. Vừa chạy như bay vừa lau mồ hôi, đến trong đình vội vàng quỳ xuống dập đầu lạy:

- Tiểu nhân Trương Chuyển ra mắt tiên sinh, không biết tiên sinh có gì phân phó?

Trương Chuyển là người của Lưu tổng quản, tự nhiên nghe Lưu tổng quản chỉ đâu đánh đó, yến hội nghênh tiếp Vũ La hắn cũng không xuất hiện. Lưu tổng quản bị giết, hắn cho rằng đây là Vũ La mượn cơ hội tỏ rõ uy phong của mình, chính là muốn xả giận. Bởi vậy sợ đến nỗi sắc mặt như màu đất, sau khi chạy đến tự nhiên là vô cùng cẩn thận.

Vũ La vươn tay chỉ cây cột đá kia:

- Thứ này là từ đâu tới?

Trương Chuyển càng cho rằng Vũ La mượn cơ hội tỏ rõ uy phong của mình, chỉ vì một cây cột đá, đã muốn giết người!

Mồ hôi lạnh của hắn rơi lả tả, trên miệng cũng đã có chút lắp bắp:

- Đây... Đây là... Một... Thế... Thế giới... Đẳng cấp thấp... Tiến cống... Lên...

- Thế giới đẳng cấp thấp nào?

Trương Chuyển nói một tiếng xin lỗi, vòng ra phía sau cột đá nhìn một chút, trên mặt khắc một hàng chữ: Chữ Giáp số một trăm ba mươi mốt.

Vũ La có chút suy tư, xua tay nói:

- Không còn việc gì nữa, ngươi lui xuống đi.

Trương Chuyển sửng sốt: Không còn việc gì nữa sao? Đây là bỏ qua cho ta rồi?

Hắn cho rằng Vũ La chính là mượn cơ hội tỏ rõ uy phong, lần này hắn không chết cũng phải lột da đây, không ngờ rằng dễ dàng buông tha cho mình như vậy! Trương Chuyên nghĩ tới nghĩ lui, cũng không nghĩ ra rốt cuộc là xảy ra chuyện gì.

Hắn suy nghĩ góc độ của mình tự nhiên là làm sao cũng nghĩ không ra. Trong mắt người ta căn bản không coi hắn và Lưu tổng quản là nhân vật cùng một tầng lỰ, làm sao lại làm chuyện giết người lập uy để tính toán với hắn?

Vũ La tới đi vội vàng.

Hắn không chút khách khí trưng dụng chiếc cự hạm của Cơ Thường Tại “hiến” ra. Cơ Thường Tại và Cơ Tiểu Tiểu đều không rõ vì sao sau khi Vũ La nhìn thấy một cây cột đá của hạ giới hiến lên lại đột nhiên quyết định lập tức đông thân rời đi. Vũ La trước khi đi chỉ triệu kiến Thiết Hoành Giang.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play