Đây là một chiếc tiên giáp nhị phẩm hạ: Lực phòng ngự kinh người, vô cùng hiếm có. Bản thân lực phòng ngự của Lôi Quá đã vô cùng biến thái, không cần tới chiếc tiên giáp này, mà Dạ Huy Vũ La đã có an bài khác cho y.
Triệu Hiểu Hiểu nhận lấy nói lời cảm tạ, sau đó thu cất.
Sắc mặt Lăng Hổ Quy tỏ ra hưng phấn:
- Ha ha ha, ta đã là nhị phẩm hạ rồi, ha ha ha!
Vốn y chỉ là tam phẩm hạ, cũng tăng lên ba cấp, đạt đến nhị phẩm hạ. Bước vào nhị phẩm, mới xem như tiến vào hàng ngũ cường giả. Tuổi y còn trẻ như vậy đã tiến vào nhị phẩm, tương lai tiền đồ bất khả hạn lượng. Vị trí lão Đại của Binh Long Hội, tương lai nhất định là y.
Tổ Thiên Thu bất đắc dĩ lắc đầu, cười nói:
- Các ngươi đều tăng lên nhiều như vậy, ta chỉ từ tứ phẩm hạ tăng lên tới tứ phẩm thượng, thật là hổ thẹn...
Tổ Thiên Thu tư chất bình thường, chí của lão cũng không đặt tại tu vi, cho nên cũng không thất vọng gì nhiều.
Lương Mạt Vũ ở một bên không nói lời nào, Vũ La biết rõ tâm trạng y nên cũng không hỏi, mà nhìn về phía Triệu Hiểu Hiểu:
- Còn nàng thì sao?
Diêu Yểu không nói mình thế nào, mà là nhìn chằm chằm vào Vũ La một hồi lâu, sau đó bĩu môi một cái nói:
- Kỳ quái, ngươi rõ ràng là thân thể phàm nhân, vì sao lại có đẳng cấp Tiên Nhân? Lúc ta mới vừa gặp ngươi đã muốn hỏi chuyện này, nhưng lúc ấy chúng ta chưa quen nhau, da mặt bản tiểu thư rất mỏng, cho nên không tiện hỏi ngươi...
Vũ La:
- Da mặt mỏng...
Diêu Yểu coi như không nghe thấy câu hỏi của hắn:
- Lần này mấy tên kia chỉ lo cao hứng cho mình, không có chú ý tới ngươi từ thất phẩm trung trực tiếp tăng lên tới tứ phẩm hạ!
- Tứ phẩm hạ! Không thể nào...
Lăng Hổ Quy là người đầu tiên nhanh mồm nhanh miệng hô lên, cả bọn lập túc nhìn chằm chằm vào Vũ La. Lần này đây, ngay cả Lương Mạt Vũ cũng phải chấn động:
- Thật sự là tứ phẩm hạ...
Lão Hắc tiếp xúc với Vũ La trước tiên trên Tiên giới, nếu lúc này có mặt tại đây ắt cũng phải giật mình kinh hãi: Vũ La chỉ mới tới Tiên giới vài năm đã đạt tới tứ phẩm hạ. Theo tốc độ này, bất quá chỉ cần bế quan hai lần nữa, hắn sẽ đạt tới nhất phẩm. Tốc độ như vậy có thể nghiền nát lòng tin của tất cả Tiên Nhân, chẳng lẽ hắn không muốn chừa đất sống cho người khác hay sao?
Vũ La cũng nhìn chằm chằm vào Diêu Yểu:
- Nàng thì sao? Nàng tăng lên mấy cấp?
Diêu Yểu bĩu môi một cái:
- Đẳng cấp của cô nương người ta, các ngươi không thể tùy tiện hỏi như vậy được...
- Cũng không phải niên kỷ...
Diêu Yểu duỗi ra ba ngón tay:
- Bản tiểu thư có ba cái bí mật tuyệt đối sẽ không nói. Đầu tiên là rốt cục bản tiểu thư có bao nhiêu tiền riêng. Thứ hai, là bản tiểu thư bao nhiêu tuổi. Thứ ba, là bản tiểu thư có đẳng cấp thế nào.
Vũ La lấy ra một trăm vạn tiên ngọc:
- Ba đáp án một trăm vạn!
Diêu Yểu lập tức đáp lại ngay:
- Ta sẽ không nói tất cả đáp án cho ngươi biết.
Vũ La vù một cái thu tiên ngọc lại:
- Nàng quả thật là ngây thơ chất phác, ta đùa như vậy cũng tin là thật.
Diêu Yểu tức tối giậm chân:
- Vũ La đáng chết, bản tiểu thư không thèm tiên ngọc của ngươi...
Mọi người cười to, Vũ La trêu cợt nàng một hồi, tâm trạng vô cùng vui vẻ:
- Được rồi, hiện tại nói tới chính sự, nàng có hợp tác với ta không?
Diêu Yểu thấy Vũ La đưa ra vấn đề như vậy, không tỏ ra bất ngờ chút nào. Tròng mắt nàng đảo liên hồi, sau đó cười nói:
- Ngươi muốn bản tiểu thư đi theo ngươi sao, nhưng bằng vào cái gì chứ? Bản tiểu thư đường đường là... Thôi được, không thể nói đẳng cấp, dù sao cũng rất cao. Ngươi mới tứ phẩm hạ, bằng vào cái gì bảo ta đi theo ngươi?
Vũ La chỉ vào những người xung quanh:
- Cấp bậc của bọn họ đều cao hơn ta, nàng không cảm thấy tò mò vì sao bọn họ lại đi theo ta sao?
Diêu Yểu bĩu môi:
- Nguyên nhân chắc chắn có rất nhiều, nhưng có một điểm khẳng định: Ngươi rất có tiền. Vũ La dang rộng hai tay:
- Vậy không được sao, nàng thích tiền, ta có tiền, còn cần lý do gì nữa?
Lăng Hổ Quy ở bên cạnh trừng mắt nhìn Vũ La:
- Không biết vì sao ta càng nghe các ngươi đối thoại, càng cảm thấy giống như là một đôi cẩu nam nữ?
Lương Mạt Vũ không nhịn được bật cười sặc sụa.
Diêu Yểu nhìn nhìn Vũ La:
- Nhưng thật ra ngươi có tiền, lại trả thù lao hào phóng, rất được lòng ta.
- Hơn nữa...
Vũ La mỉm cười chỉ vào Lương Mạt Vũ:
- Ở đây ta còn một tên con trời hàng thật giá thật, chỗ dựa lớn đến mức kinh người. Không phải là nàng muốn lừa một tên con trời gả cho y sao, tên này chính là lựa chọn tốt nhất.
Sắc mặt Lương Mạt Vũ cùng Lăng Hổ Quy đại biến!
- Y ư?
Diêu Yểu nhìn nhìn Lương Mạt Vũ, có vẻ do dự:
- Không phải mẫu người ta thích... Được rồi được rồi, nam nhân mà, cũng phải cần dạy dỗ, tương lai cho các ngươi biết một chút về thủ đoạn của bản tiểu thư!
Hai tay nàng biến hóa không ngừng, lúc lấy ra một chiếc roi da, lúc hiện ra một miếng thép ròng vuông vức, lúc lại là một chén dầu...
Lấy ra một hơi, xem ra nàng đã chuẩn bị đầy đủ từ sớm.
- Hừ!
Lương Mạt Vũ khinh thường cười cười.
Diêu Yểu đã định chủ ý, bèn nói với Vũ La:
- Được rồi, đã đạt thành mục đích sơ bộ, hiện tại chúng ta nói đến chuyện tiền lương của ta...
Nàng còn đang nói, ngẩng đầu lên thấy Vũ La đang nhìn mình chằm chằm, lúc này tỏ ra bất đắc dĩ:
- Được rồi, ta chỉ nói với một mình ngươi...
Thanh âm nàng ngưng tụ thành một đường nhỏ đưa vào trong tai Vũ La, lập tức Vũ La phải sửng sốt một chút: Không ngờ rằng Diêu Yểu đã đạt tới cảnh giới nhất phẩm trung!
Hắn kinh ngạc liếc nhìn thiếu nữ này, chỉ thấy Diêu Yểu cười hề hề xấu xa:
- Giữ bí mật, ngàn vạn lần phải giữ bí mật. Tương lai ta gả vào nhà chồng, chuẩn bị đi làm chuột sa chĩnh gạo, nếu để cho nhà chồng biết được cảnh giới của ta... Hắc hắc, ngươi hiểu chưa?
Vũ La gật gật đầu, hoàn toàn hiểu rất rõ ràng. Nếu để cho nhà chồng biết cảnh giới của nàng, dĩ nhiên là cũng coi nàng như một viên chiến tướng có chiến lực hùng mạnh, lúc ấy Diêu Yểu sẽ phải bôn ba chiến trường, làm sao có thể làm chuột sa chĩnh gạo được?
Nàng nói cho Vũ La biết cảnh giới của mình, tự nhiên là treo giá. Vũ La ngẫm nghĩ một chút, ra giá cho nàng:
- Một năm một ngàn năm trăm vạn tiên ngọc.
- Chớ mặc cả với ta, cái giá này không thấp, nếu nàng không chịu, hiện tại có thể đi.
Diêu Yểu cười tủm tỉm:
- Giọng điệu của ngươi làm như bản cô nương là loại người tính toán chi ly vậy, làm như ta đây muốn cò kẻ mặc cả với ngươi...
Vũ La nhìn nàng, Diêu Yểu da mặt rất dày lập tức thề thốt phủ nhận:
- Hừ, bản tiểu thư thật sự không phải người như vậy.
- Vậy chúng ta thành giao rồi chứ gì?
- Không có vấn đề!
Vũ La vô cùng vui vẻ, rốt cục bên cạnh mình đã có một vị cao thủ chân chính.
Hiện tại trở về tự nhiên là không cần phải gấp. Nếu lợi dụng cơ quan hạch tâm trên tiểu thuyền mở ra hư không tiếp dẫn điểm, tiến hành xuyên qua không gian phải trả một cái giá quá lớn, cho nên mọi người không chọn biện pháp này. Mà bọn họ tìm được một tinh cầu thương nghiệp gần đây, sau hai lần đi qua truyền tống trận đã về tới Tê Lan Tinh.
Trong lúc này, Tổ Thiên Thu đi tìm người hỏi một phen, mới biết được bọn họ tu luyện bên trong Lôi Đình Nhãn mất hết một năm bảy tháng.
Lôi Đình Nhãn tồn tại được một năm bảy tháng, thọ mệnh không lâu lắm, cũng không phải là ngắn, nhưng đã giúp cho mọi người thăng tiến cảnh giới không ít. Nhất là Vũ La vô cùng biến thái, từ thất phẩm trung trực tiếp bay vọt đến tứ phẩm hạ, ba trăm vạn tiên ngọc này quả là rất đáng giá.
Trên đường đi Diêu Yểu tính toán ra một chuyện: Mình đã nói tới chuyện hợp tác cùng Vũ La trước khi đi tìm Lôi Đình Nhãn. Nếu là như vậy trong số tiền ba trăm vạn mua tin tức kia, phần năm mươi vạn của nàng cũng phải do Vũ La bỏ ra.
Nàng tính tới tính lui nhiều lần, nhìn Vũ La như tên trộm, chờ Vũ La trả lại số tiền này cho nàng. Lúc này Vũ La áp dụng quy tắc “thân huynh đệ cũng phải tính toán sòng phăng” với nàng, tiền không đáng để ta bỏ ra, một xu cũng đừng mơ lấy của ta!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT