Sau khi ngồi lại một lát, Hoắc Vũ Hạo đứng lên, đi ra doanh trướng.

Lúc này đã là đêm khuya, một ngày đi đường mặc dù mỏi mệt, nhưng đối với hắn thân là Hồn Thánh, đồng thời thể nội tích chứa sinh mệnh lực khổng lồ mà nói, lại cũng không tính là quá mức mỏi mệt. Ánh mắt có chút ngưng trệ, hướng doanh trướng bên cạnh nhìn lại. Nơi đó, chính là nơi Đường Vũ Đồng được an bài.

Đái Thược Hành tự nhiên không biết nàng không phải là Vương Đông Nhi, trong lòng hắn tự nhiên cho rằng "Vương Đông Nhi" cùng Hoắc Vũ Hạo là một đôi, lúc an bài doanh trướng tự nhiên sẽ an bài hai người gần nhau.

Đông Nhi, nàng đã ngủ chưa? Trong lòng Hoắc Vũ Hạo âm thầm nghĩ.

Sau khi tâm thần gặp Bạch Hổ Công Tước xung kích, lại thêm lời nói lúc trước của Từ Tam Thạch, hắn hiện thật rất muốn thổ lộ ra ngoài. Mà đối tượng tốt nhất để thổ lộ dĩ nhiên chính là người mình yêu nhất.

Chậm rãi đi đến trước cửa doanh trướng của Đường Vũ Đồng, Hoắc Vũ Hạo dừng bước, sau khi hơi do dự một chút, hắn mới nhẹ nhàng vỗ lên màn cửa doanh trướng.

Màn cửa là vải, thanh âm tự nhiên không lớn. Nhưng đối với hồn sư cảm giác nhạy cảm mà nói, tự nhiên cũng đủ rồi.

Thanh âm Đường Vũ Đồng từ bên trong truyền đến, "Ai?"

"Vũ Đồng, ngươi đã ngủ chưa?" Hoắc Vũ Hạo thấp giọng hỏi.

Đường Vũ Đồng trầm mặc một chút, nói: "Muộn như vậy, ngươi đến làm cái gì?"

Hoắc Vũ Hạo nói: "Có quan hệ tới việc trinh sát trời tối ngày mai, ta có chút việc muốn thương lượng với ngươi. Nếu như không tiện, liền ngày mai lại nói là được."

Đường Vũ Đồng cơ hồ không chút do dự nói: "Vậy cứ để ngày mai hẵng nói. Ta không có chút nào muốn biết bí mật của ngươi, cũng không muốn trở thành đối tượng để ngươi thổ lộ."

Hoắc Vũ Hạo sững sờ, không khỏi có chút buồn cười. Nguyên lai nàng cho rằng mình nghe lời của tam sư huynh, xem nàng thành đối tượng thổ lộ.

Hắn có chút bất đắc dĩ lắc đầu, nói: "Vậy ngươi nghỉ ngơi đi. Ngủ ngon."

Nói xong, hắn một lần nữa đi hướng doanh trướng của mình. Trên mặt lại toát ra mấy phần buồn vô cớ. Nếu như nàng vẫn là Đông Nhi thì tốt biết bao nhiêu. Chí ít, mình có thể dựa vào lồng ngực mềm mại mà ấm áp của nàng được an ủi, Đông Nhi của ta, nàng lúc nào mới có thể trở về a!

Nghĩ đến đây, trong lòng Hoắc Vũ Hạo lại không khỏi có chút không hiểu, vì cái gì trên người Đường Vũ Đồng không chỉ có bóng dáng Đông Nhi, còn có cái bóng của Thu Nhi chứ?

Trong lúc hắn đi đến cửa trướng bồng của bản thân, sau lưng đột nhiên truyền đến tiếng vang, Hoắc Vũ Hạo vô thức nhìn lại, vừa vặn thấy được Đường Vũ Đồng đã đổi một thân váy dài trắng đứng trước cửa doanh trướng của mình.

Lại nói buổi tối hôm nay ánh trăng rất sáng, ánh trăng sáng rực rọi xuống người Đường Vũ Đồng, làm nàng nhìn qua dịu dàng điềm đạm, mà mái tóc dài cùng đôi mắt màu phấn lam của nàng lại trở thành tô điểm cho thứ đẹp nhất giữa thiên địa này.

Đường Vũ Đồng sắc mặt bình thản nhìn Hoắc Vũ Hạo, nói: "Nhìn xem phân thượng chuyện xưa bánh nướng của ngươi, ngươi nói đi. Bất quá, ta chỉ cấp ngươi thời gian uống cạn chung trà, nói xong nhanh đi ngủ."

Mặc dù Hoắc Vũ Hạo biết nàng hiểu lầm, tưởng rằng mình muốn thổ lộ tâm tư, nhưng vẫn lập tức đi trở về trước mặt nàng. Bất kỳ cơ hội nào cùng Đường Vũ Đồng tiếp xúc gần gũi, hắn đều tuyệt sẽ không bỏ qua.

"Uy, chớ lại gần." Mắt thấy Hoắc Vũ Hạo đã đến ba thước trước mặt mình, Đường Vũ Đồng vội vàng giơ tay lên, để hắn không được đến gần nữa.

Hoắc Vũ Hạo dừng bước lại, nhìn Đường Vũ Đồng mang theo ánh mắt cảnh giác, lập tức có chút si dại, vô thức mà nói: "Đông Nhi, ngươi đẹp quá."

Đường Vũ Đồng đầu tiên là sửng sốt một chút, ngay sau đó, lông mày dựng thẳng, hai mắt trợn lên, cả giận nói: "Ai là Đông Nhi của ngươi? Hừ!" Nói xong, lập tức xoay người muốn vào lều vải.

Hoắc Vũ Hạo lúc này mới phản ứng được, vội vàng khẽ vươn tay, bắt lấy cổ tay của nàng, gấp giọng nói: "Thật xin lỗi, ta nhận lầm người. Có lẽ bởi vì do ta quá nhớ nàng ấy."

Đường Vũ Đồng nghiêng đầu lại, lạnh lùng nói: "Buông tay."

Ánh mắt liếc tới lần nữa khiến Hoắc Vũ Hạo ngốc trệ, thần tình cùng ngữ điệu lạnh như băng, sao mà giống hắn lần đầu hắn gặp Vương Thu Nhi a!

Hoắc Vũ Hạo lại lần nữa rối loạn, Đông Nhi, Thu Nhi, Thu Nhi, Đông Nhi, trong đầu hắn không ngừng biến hóa liên hồi. Hết thảy thực là quá mức khó có thể lý giải được. Nàng, tình huống thân thể của nàng rõ ràng là Đông Nhi, thế nhưng, trong cử chỉ lời nói lại tựa hồ có đặc điểm của cả Đông Nhi cùng Thu Nhi.

Đông Nhi mỹ lệ, ánh mắt thiện lương, còn có bộ dáng khả ái hoạt bát tung tăng, nhưng lại có vẻ băng lãnh cùng cự người ngoài ngàn dặm của Thu Nhi. Cả hai kết hợp lại, dường như Đường Vũ Đồng trước mắt thật sự hoàn toàn là một người khác.

Hoắc Vũ Hạo vô thức buông tay nàng ra, có chút thống khổ cúi đầu xuống, nói: "Thật xin lỗi, ta vừa rồi nhận lầm người. Dáng vẻ của ngươi cùng người yêu của ta thật quá mức giống nhau. Cho nên. . ."

"Được rồi, không cần giải thích. Lời tương tự ta đã nghe qua quá nhiều. Thời gian uống cạn chung trà còn có hai phần ba, ngươi tìm ta muốn nói cái gì liền nói. Nhưng ta không muốn nghe những sự tình của ngươi cùng những người yêu của ngươi."

"Những người? Người yêu của ta chỉ có Đông Nhi. . ."

Đường Vũ Đồng có chút dồn dập xen lời hắn: "Ta đã nói, ta không muốn nghe."

"Tốt a." Đối với nàng cường thế cùng lạnh lẽo cứng rắn, Hoắc Vũ Hạo ít nhiều có chút không thích ứng, nhưng nội tâm lập tức đem chút khó chịu này tan chảy.

"Kỳ thật ta tới tìm ngươi, cũng không phải là muốn hướng ngươi thổ lộ cái gì. Sự tình của bản thân chỉ có chính mình mới có thể giải quyết. Vấn đề của cá nhân ta, liền không để mọi người giúp ta gánh chịu."

Đường Vũ Đồng nghi ngờ nói: "Vậy ngươi tìm ta làm cái gì?"

Hoắc Vũ Hạo nghiêm túc nói: "Vũ Đồng, lần thứ nhất nhìn thấy ngươi, ta nhận lầm ngươi còn có một nguyên nhân, bởi vì ta có thể cảm nhận được hồn lực của ngươi cùng hồn lực của ta mười phần thân cận. Dường như có khả năng tương dung."

"Có thể tương dung?" Hàn ý trên mặt Đường Vũ Đồng hơi thu liễm mấy phần, nhưng lại lộ ra thái độ đăm chiêu, "Ý của ngươi là nói, vũ hồn của chúng ta có khả năng tương dung? Sao có thể? Vũ hồn của ngươi cấp độ thấp như vậy, ta mới sẽ không cùng ngươi tương dung nha."

Hoắc Vũ Hạo có chút im lặng nói: "Ta là song sinh vũ hồn, trong đó có một cái là Cực Hạn Băng, sao lại thấp đây?"

Đường Vũ Đồng ngẩng đầu lên, mái tóc màu phấn lam đung đưa, nói: "Chính là thấp." Dáng vẻ thanh tú của nàng càng tăng thêm mấy phần mỹ cảm bá đạo.

Hoắc Vũ Hạo bất đắc dĩ nói: "Tốt a, thấp liền thấp, nhưng mà, ta thật cảm thấy vũ hồn của chúng ta có khả năng dung hợp. Có thể thử một chút hay không. Nếu như có thể mà nói, tương lai chúng ta chấp hành nhiệm vụ, sức chiến đấu nhất định có thể tăng lên rất lớn. Chúng ta đều là Hồn Thánh, hai tên Hồn Thánh nếu như thi triển vũ hồn dung hợp kỹ, lại thêm vũ hồn cường đại của ngươi, uy lực nhất định sẽ rất khả quan."

Đường Vũ Đồng hơi nhíu đôi mi thanh tú, nói: "Vậy ngươi muốn làm sao thử?"

Hoắc Vũ Hạo nói: "Rất đơn giản, ta chỉ cần cùng lòng bàn tay của ngươi áp lại, sau đó dùng hồn lực của chúng ta lẫn nhau thử tương hỗ tiếp xúc là được. Nếu như vũ hồn có khả năng dung hợp, đầu tiên hồn lực của chúng ta liền phải có thể tương dung mới đúng."

Đường Vũ Đồng có chút hoài nghi nhìn hắn, nói: "Không phải ngươi vì đến gần ta mà tìm lý do chứ."

Hoắc Vũ Hạo cười khổ nói: "Ta đần như vậy sao? Lý do cũng có rất nhiều, nhưng ta sao lại dùng một cái khó nhất để dùng đây? Ta thật cảm thấy vũ hồn của chúng ta có khả năng dung hợp. Thử một chút a? Nếu như ngươi còn có hoài nghi, vậy chúng ta liền không tiến vào doanh trướng, đứng trước cửa là được."

Đường Vũ Đồng liếc mắt nhìn lính tuần tra vừa mới đi qua cách đó không xa, do dự một chút, mới nói: "Làm thử cũng được, nhưng điều kiện hôm nay cá cược thua ngươi coi như thôi. Ngươi đồng ý thì ta liền để ngươi tiến vào doanh trướng thử một chút."

Hoắc Vũ Hạo cơ hồ không chút do dự gật đầu nói: "Tốt, liền vậy đi."

Trước đó đánh cược, cuối cùng Từ Tam Thạch chiến thắng Quý Tuyệt Trần, Hoắc Vũ Hạo không có đi nói về đổ ước, nhưng Đường Vũ Đồng lại nhớ rõ, nàng cũng không muốn thua thiệt người ta cái gì, cho nên lúc này mới nói ra.

Mà Hoắc Vũ Hạo đưa ra đổ ước trước đó, mục đích đúng là vì sự tình trước mắt a! Dùng dung hợp vũ hồn thử xem Đường Vũ Đồng đến cùng có phải là Vương Đông Nhi hay không. Hoặc nếu như nàng là Vương Thu Nhi, cũng đồng dạng có thể thông qua dung hợp vũ hồn biết được. Đây hiển nhiên là phương thức trực tiếp nhất, đáng tin nhất.

Đương nhiên, Hoắc Vũ Hạo cũng không quá tin tưởng nàng là Vương Thu Nhi, dù sao, Vương Thu Nhi đã hiến tế cho hắn, ngay cả thân thể cũng hoàn toàn biến mất, hồn cốt đầu lâu của hắn vẫn là Vương Thu Nhi đưa cho đây này.

Đường Vũ Đồng nói: "Tốt a, vậy ngươi cùng ta vào trong. Nhớ kỹ, đừng có bất kỳ ý nghĩ xấu, bằng không, hừ hừ, ngươi sẽ hối hận." Vừa nói, nàng mới tiến vào lều vải.

Hoắc Vũ Hạo vội vàng đuổi theo, tâm tình của hắn lúc này quả thực có chút khẩn trương, bởi vì lần thử nghiệm này với hắn mà nói thực là quá trọng yếu. Nếu như vũ hồn của Đường Vũ Đồng không thể cùng hắn tương dung, vậy rất có thể liền mang ý nghĩa nàng thật không phải là Vương Đông Nhi a! Đây chính là tình huống Hoắc Vũ Hạo không nguyện ý nhìn thấy nhất.

Đi vào lều vải, Đường Vũ Đồng chỉ chỉ mặt đất, nói: "Liền ngồi trên mặt đất đi." Vừa nói, nàng từ trong trữ vật hồn đạo khí của bản thân lấy ra một cái cái đệm để dưới đất, bản thân ngồi lên, sau đó chỉ đến mặt đất trước mặt mình.

Hoắc Vũ Hạo nhẹ gật đầu, ngồi ở trước mặt nàng ba thước.

Đường Vũ Đồng nâng lên hai tay, sắc mặt lãnh đạm nói: "Bắt đầu đi."

Hoắc Vũ Hạo rõ ràng có chút khẩn trương, nhưng mà, nếu như không tiến hành thử nghiệm, tình kết trong lòng hắn liền càng không qua được. Đường Vũ Đồng đến tột cùng là ai, với hắn mà nói thật quá trọng yếu.

Dùng sức hít sâu một cái, hồn lực trong cơ thể cấp tốc điều động, dưới tác dụng của tinh thần lực cường đại, phồng lên trong thể nội giống như vạn mã bôn đằng.

Hoắc Vũ Hạo hai tay nâng lên, nhẹ nhàng áp lên song chưởng của Đường Vũ Đồng.

Bốn mắt nhìn nhau, Đường Vũ Đồng ánh mắt lãnh đạm, mà ánh mắt của Hoắc Vũ Hạo lại cực kì nóng bỏng.

Đông Nhi, nàng nhất định là Đông Nhi!

Vừa nghĩ, Hoắc Vũ Hạo chậm rãi thôi động hồn lực Huyền Thiên Công hướng thể nội Đường Vũ Đồng quán chú.

Đường Vũ Đồng cũng không kháng cự, mặc cho hồn lực của Hoắc Vũ Hạo tiến vào trong cơ thể mình, sau đó mới thôi động hồn lực của bản thân nghênh đón, kinh mạch trong cánh tay ngăn trở hồn lực của Hoắc Vũ Hạo ——

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play