Hoắc Vũ Hạo thở dài một tiếng, đứng đó lẩm bẩm:

- Ngươi làm hắn thương tâm a!

Hứa Vân nhìn hắn hằm hằm:

- Sao ta lại làm hắn thương tâm? Ta thì sao? Tâm ta thì sao?

Hoắc Vũ Hạo thản nhiên nói:

- Ngươi xuất hiện vốn chính là chuyện ngoài ý muốn. Ta có phải gian tế hay không, chỉ cần ngươi tỉnh táo suy nghĩ một chút liền biết. Ngươi về sau cải biến ý nghĩ, cho ta là do Bạch Hổ Công Tước phái tới. Chứng minh trong lòng ngươi hiểu được ta căn bản không thể nào là gian tế. Hiện tại ta có thể thẳng thắn nói cho ngươi biết, ta và Bạch Hổ Công Tước không có một điểm liên hệ, ta thậm chí còn rất chán ghét hắn. Còn Lạc Lê, ta thấy hắn có vũ hồn thiên phú dị bẩm nhưng phát huy không được, dự định giúp hắn một chút mà thôi. Công chúa điện hạ, ta cũng hỏi ngươi một vấn đề.

- Chuyện gì?

Hứa Vân nghi ngờ nói.

Hoắc Vũ Hạo lên tiếng:

- Ngươi cảm thấy, trong vũ hồn một người có lực lượng bị ẩn giấu, loại lực lượng này trong thời gian gần hai mươi năm đều không xuất hiện qua. Ngươi nghĩ nó dễ dàng bị dẫn ra lắm sao? Ta đánh hắn đã hơn một tháng. Nguyên nhân vì sao hôm qua lại bị đánh ra? Ngươi nghĩ sao? Thôi, chính ngươi ngẫm lại đi. Bất quá, ta khuyên ngươi đừng có ý đồ vạch trần thân phận của ta. Nếu không, ta sẽ rời đi nơi này. Mục đích ta tham quân chỉ có một, bảo vệ quốc gia. Còn lai lịch của ta, ngươi cũng không cần suy nghĩ nhiều, coi như ta là một tên hồn sư tán tu là được.

Nói xong câu đó, hắn cũng xoay người rời đi, không cho Hứa Vân bất kỳ thời gian phản bác gì.

Lằng nhà lằng nhằng giải thích chỉ sẽ làm vị công chúa điện hạ này càng thêm phẫn nộ, dưới loại trạng thái vừa rồi, nàng căn bản cũng không có khả năng nghe lấy lời giải thích của Đái Lạc Lê. Chỉ có thể dùng loại phương thức hù dọa người này, phản công ngược lại mới có hiệu quả. Hơn nữa, Hoắc Vũ Hạo nói cũng đều là lời nói thật, Đái Lạc Lê đúng là vì bảo hộ Hứa Vân mới bị kích phát ra lực lượng chân chính của vũ hồn.

Nhìn vào hai người đều đi, đáy mắt Hứa Vân dần toát ra vẻ suy tư, đêm qua phát sinh hết thảy không ngừng quanh quẩn trong đầu nàng. Nàng quên không được ánh mắt ngay lúc đó của Đái Lạc Lê. Đúng a! ánh mắt đó lại thế nào có thể là giả vờ sao?

- Lạc Lê, thật xin lỗi, ta trách oan ngươi.

Hứa Vân lẩm bẩm nói một mình. Nàng muốn đuổi theo, nhưng mà lại có chút ngượng nghịu mặt mũi, chỉ nhìn lấy Hoắc Vũ Hạo và Đái Lạc Lê một lần nữa về đơn vị, đi theo các tân binh huấn luyện.

- Trên người hắn nhiều vết thương như vậy, phải đau bao nhiêu a!

Sau khi trở lại đội ngũ tân binh, ánh mắt tất cả mọi người, bao gồm mấy vị đội trưởng nhìn vào hai người đều không giống nhau.

Thân binh đội lúc này đã xám xịt rời đi, lúc bọn hắn mới vừa vặn về đến, lập tức liền bị các tân binh vây quanh. Ngay sau đó, hai người lập tức bị ném lên không trung.

Một trận chiến vừa rồi dẫn theo tân binh tiểu đội thứ nhất, đánh bại thân binh đội, đã khiến nhiệt huyết trong lồng ngực bọn tiểu tử này sôi trào, Hoắc Vũ Hạo và Đái Lạc Lê lập tức liền trở thành anh hùng.

Thời điểm hai người đang bị các tân binh hoan hô ném lên. Hoắc Vũ Hạo vốn tâm tình thật tốt đột nhiên không khỏi trong lòng căng thẳng. Lập tức, hắn chỉ cảm thấy toàn bộ thế giới phảng phất đều biến thành hắc bạch song sắc. Một loại cảm giác sợ hãi khó mà hình dung lập tức lan tràn toàn thân.

Loại cảm giác sợ hãi này cũng không phải tới từ người hoặc là sinh vật nào đó, mà đến từ toàn bộ không gian. Tựa hồ trong cõi u minh có một loại lực lượng đè nén nội tâm của hắn, làm hắn run rẩy phát ra từ nội tâm.

Tình huống chưa từng có này làm sắc mặt của hắn lập tức trở nên tái nhợt.

Có việc phát sinh, mà lại là có đại sự phải phát sinh. Sau khi Vương Thu Nhi hiến tế, cho hắn chưởng khống Vận Mệnh Lực, trong lòng đột nhiên xuất hiện rung động làm hắn có dự cảm cực kỳ không tốt.

Đôi mắt của hắn bị một cỗ Vận Mệnh Lực thần bí dẫn dắt, trong quá trình thân thể bị ném lên, hướng về phương xa nhìn lại.

Đúng lúc này, bỗng nhiên, nơi xa tựa hồ sáng lên một cái. Đột nhiên xuất hiện ánh sáng chói lóa vô cùng, cho dù là khoảng cách cực xa, cũng khiến lực chú ý của các tân binh đều bị hấp dẫn. Âm thanh vui đùa ầm ĩ lập tức nhỏ đi mấy phần. Rất nhiều người đều đưa ánh mắt về phương hướng đó.

Bọn hắn nhìn thấy một quả cầu ánh sáng lóe lên ở địa phương xa xôi đó, quang cầu này hiện lên hình nửa vòng tròn, chậm rãi khuếch tán hướng ra phía ngoài, quang mang mãnh liệt cực kỳ loá mắt, tuyệt đại đa số người sau khi nhìn lên một cái, cũng nhịn không được dịch chuyển ánh mắt, không còn dám tiếp tục nhìn thẳng. Chỉ có ánh mắt của Hoắc Vũ Hạo vẫn thủy chung nhìn chăm chú phương hướng đó.

Thật sự xảy ra chuyện.

Ngay nháy mắt sau, đầu tiên là mặt đất nhè nhẹ rung động, ngay sau đó, một tiếng oanh minh giống như sấm rền cuồn cuộn mà đến, toàn bộ doanh địa cũng bắt đầu kịch liệt run rẩy.

Các tân binh chỉ cảm thấy cảm giác choáng váng liên hồi truyền đến, có chút tân binh năng lực yếu kém thậm chí té ngã trên đất.

Đại đội trưởng Trang Thiên lẩm bẩm tự nhủ:

- Chuyện gì xảy ra? Phương hướng đó, cái phương hướng đó tựa như là địa phương đóng quân của quân đoàn Tây Bắc a! Là. . .

Hoắc Vũ Hạo và Đái Lạc Lê đều đã một lần nữa rơi xuống đất, hai người đồng thời biến sắc.

Đái Lạc Lê dưới chân phát lực, sắp phải lao ra, lại bị Hoắc Vũ Hạo kéo lại.

- Ngươi tính làm gì?

Âm thanh Đái Lạc Lê có chút run rẩy:

- Ta mau mau đến xem. Bên đó, bên đó là nơi trú quân của quân đoàn Tây Bắc. Phụ thân ta chính là ở đó a! Nó, nó giống như. . .

Hoắc Vũ Hạo nắm chặt vạt áo trước ngực hắn, đem hắn kéo đến trước mặt mình:

- Sự tình đều đã phát sinh, ngươi bây giờ đi còn làm được gì? Từ giờ trở đi, không cho ngươi rời khỏi bên cạnh ta. Đợi có tin tức chính xác lại nói.

Đúng lúc này, tiếng kèn lệnh chói tai điên cuồng vang lên trong toàn bộ quân đoàn thứ sáu, đây là kèn lệnh tập hợp khẩn cấp.

Trong từng cái quân doanh, lượng lớn các binh sĩ dự bị thật nhanh xông ra doanh trướng tập kết, các quân quan cũng nhao nhao có mặt. Toàn bộ quân đoàn dự bị đã hoàn toàn bắt đầu chuyển động. Đừng thấy chỉ la2 quân dự bị, vào lúc này cho thấy tố chất lại tương đối vượt trội.

Rất nhanh, mệnh lệnh liền truyền đạt lại. Toàn thể binh sĩ dự bị chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu, bao gồm tân binh bên trong, thu sạch bọc hành lý, chuẩn bị tùy thời xuất phát tác chiến.

Hứa Vân thân là doanh trưởng, nhưng một doanh do nàng chỉ huy cơ hồ đều là tân binh. Trong đó, có ba trăm người Hoắc Vũ Hạo bọn hắn. Tổng binh lực của trại tân binh này trọn vẹn gấp hai doanh đoàn bình thường, tổng cộng chín trăm người. Ba cái đại đội đều có biên chế gấp đôi.

Hứa Vân đứng ở vị trí đầu tiên, sắc mặt cũng cực kỳ khó coi, Hoắc Vũ Hạo và Đái Lạc Lê có thể đoán được, nàng tự nhiên cũng đoán được.

- Đường Đông, Đái Lạc Lê, ra khỏi hàng.

Hứa Vân quát.

Hoắc Vũ Hạo lôi kéo Đái Lạc Lê, hai người tiến lên mấy bước hành quân lễ.

Hứa Vân trầm giọng nói:

- Từ giờ trở đi, đề bạt hai người các ngươi làm thân binh của ta, quân hàm vẫn như cũ là thượng đẳng binh. Tới đứng ở đằng sau ta.

Lúc này, nàng đã không chú ý đến quy củ quân đội. Tân binh còn không hoàn thành huấn luyện, lẽ ra là không thể trở thành thân binh của doanh đoàn trưởng. Nhưng nàng trong lòng đã loạn, ở thời điểm này đặc biệt cần một người tâm phúc. Nàng cũng không biết chính là, mệnh lệnh lần này hạ đạt, là lần lựa chọn sáng suốt nhất trong cuộc đời này của nàng.

Hoắc Vũ Hạo và Đái Lạc Lê đứng ở sau lưng Hứa Vân, lúc này, Hoắc Vũ Hạo liền không lại lo lắng Đái Lạc Lê sẽ một mình hành động. Có Hứa Vân ở chỗ này, đủ để cho hắn đồng dạng tỉnh táo một chút.

Hứa Vân tiếp đó hạ lệnh:

- Tất cả mọi người trở về chuẩn bị bọc hành lý, sau đó tập hợp ở giáo trường, nghỉ ngơi tại chỗ. Chờ đợi mệnh lệnh tiếp theo. Giải tán.

Các binh sĩ đều riêng phần mình rời đi, Hoắc Vũ Hạo và Đái Lạc Lê lại bị nàng lưu lại.

- Đế quốc Nhật Nguyệt, nhất định là đế quốc Nhật Nguyệt phát động.

Hứa Vân nghiến răng nghiến lợi nói ra.

Đái Lạc Lê hiện tại không cần giả bộ, sắc mặt cũng rất khó coi, dùng sức gật đầu.

- Bắt đầu một cuộc chiến không báo trước. Hơn nữa, bọn hắn còn vận dụng hồn đạo khí uy lực lớn. Không biết tiền tuyến bên đó thế nào. Phụ thân ta, hắn. . .

Hứa Vân lên tiếng:

- Bạch Hổ Công Tước chính là cường giả cấp bậc Phong Hào Đấu La, không có việc gì. Không biết hồn đạo khí cho loại cảm giác vừa rồi lại là cấp bậc gì. Hiện tại chỉ hi vọng tiền tuyến tổn thất nhỏ một chút. Quân đoàn đã phái ra thám báo đi tìm hiểu tin tức, hẳn là chẳng mấy chốc sẽ có tin tức truyền về.

Hoắc Vũ Hạo một mặt ngưng trọng, Đái Lạc Lê và Hứa Vân bởi vì duyên cớ tri thức không đủ, dự đoán không ra uy lực vụ nổ lúc trước. Nhưng hắn thân là học viên tài giỏi của hệ hồn đạo học viện Sử Lai Khắc, lại thế nào không dự đoán ra? Từ cảm giác uy lực nổ tung vừa rồi, trước mắt chỉ có một loại hồn đạo khí có thể đạt tới.

Chính là Định Trang Hồn Đạo Pháo Đạn cấp chín. Từ khoảng cách bọn hắn nơi này đến địa điểm xảy ra chuyện có hơn hai trăm cây số, tiếp cận ba trăm cây số. Dưới loại khoảng cách này, vẫn như cũ có thể thấy, nghe, cảm nhận được rõ ràng hiệu quả bạo tạc. Uy năng cỡ này, Hoắc Vũ Hạo chỉ gặp một lần, là thời điểm lúc trước bọn hắn ở Minh Đô, dẫn nổ kho quân dụng dưới mặt đất. Cảnh tượng hủy thiên diệt địa lần đó, đối với hắn mà nói, ký ức cũng cực kỳ sâu sắc.

Nói cách khác, hiệu quả bạo tạc vừa rồi, chẳng những là Định Trang Hồn Đạo Pháo Đạn cấp chín, hơn nữa, rất có thể còn không chỉ một khỏa.

Đế quốc Nhật Nguyệt sau khi ẩn nhẫn hơn nửa năm, rốt cục muốn bạo phát sao? Thời gian bọn hắn phát động, so với trong dự tính của Hoắc Vũ Hạo còn phải sớm hơn ít nhất nửa năm.

Đế quốc Tinh La cũng đã trở thành mục tiêu đả kích thứ nhất sau khi đế quốc Nhật Nguyệt khai chiến.

Thở dài trong lòng một tiếng, trong lòng Hoắc Vũ Hạo cũng một phiến bất đắc dĩ, phương diện nghiên cứu phát minh hồn đạo khí, đế quốc Tinh La lạc hậu đế quốc Nhật Nguyệt thật sự nhiều lắm. Nếu không, với năng lượng ba động mãnh liệt của Định Trang Hồn Đạo Pháo Đạn cấp chín, nên bị chặn lại ở biên cảnh mới đúng. Nhưng bây giờ xem ra, căn bản không thể chặn đường thành công, bị người ta cứ thế mà đánh vào quân đội bố trí canh phòng phụ cận biên cảnh đế quốc Tinh La, lần này, tổn thất chỉ sợ sẽ không ít! Không biết hắn. . .

Lo lắng Bạch Hổ Công Tước, tuyệt không chỉ một mình Đái Lạc Lê.

Hai người đều không cái gì để thu thập, thứ chân chính thuộc về bản thân bọn hắn đều để trong trữ vật hồn đạo khí bên người. Bên phía quân đội chỉ đơn giản là quân phục, giáp da, thẻ số và vũ khí, vốn đều ở trên người. Còn chăn nệm hay cái gì vướng víu vẫn là không cần cho thỏa đáng.

Tiếng oanh minh giống như như sấm rền từ phương xa không ngừng truyền đến như ẩn như hiện, mặc dù không còn hào quang chói lóa trước đó, nhưng ở mấy trăm cây số bên ngoài vẫn có thể nghe được tiếng nổ dày đặc như thế, có thể thấy được tình hình chiến đấu ở biên cảnh là bực nào kịch liệt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play