Còn trên thân mình Hoắc Vũ Hạo vậy mà cũng không có bất luận dao động hồn lực gì toát ra. Với tố chất thân thể của hắn, cho dù là đứng ba ngày ba đêm cũng đều không có vấn đề. Đã quyết định dùng thân phận của Đường Đông xuất hiện, nếu không phải vạn bất đắc dĩ, hắn đều không muốn tuỳ tiện vận dụng thực lực hồn sư của bản thân. Với năng lực, kinh nghiệm chiến đấu và tố chất thân thể của hắn, muốn trong binh sĩ phổ thông nổi bật cũng không quá khó.

Lại qua nửa canh giờ, các tân binh còn lại cũng phần lớn không kiên trì nổi. Sau khi từng tân binh bên cạnh cái ngã xuống, sau cùng cũng chỉ có Hoắc Vũ Hạo và tên tân binh khuôn mặt lạnh lùng.

Tân binh mặt lạnh đồng dạng cũng là mồ hôi đầm đìa, mỗi khi thân thể khó chịu, hắn liền sẽ lặng yên vận chuyển một chút hồn lực của bản thân điều chỉnh thân thể. Dựa theo cách làm như vậy, đồng dạng cũng có thể kiên trì thời gian rất lâu. Hắn thỉnh thoảng nhìn Hoắc Vũ Hạo một chút. Cũng thử thăm dò cảm thụ dao động hồn lực trên thân mình Hoắc Vũ Hạo, nhưng lại không phát hiện ra gì.

Hai canh giờ đi qua, mặt trời đã bắt đầu ngã về tây, khoảng cách chạng vạng tối chỉ kém thời gian nửa canh giờ. Đại đa số các tân binh sau khi ngã xuống, trải qua quân y điều trị, uống chút nước muối, lại nghỉ ngơi một chút, đều đã chậm rãi đến đây. Nhìn vào hai người Hoắc Vũ Hạo và thanh niên lạnh lùng cuối cùng còn đứng, cũng không khỏi âm thầm khâm phục.

Trong quân đội, bội phục nhất chính là cường giả, các tân binh doanh thứ nhất vốn đối với Hoắc Vũ Hạo còn có chút oán niệm, lúc này oán niệm cũng dần dần phai nhạt, người ta chính là mạnh như vậy, khó trách có thể trở thành thượng đẳng binh. Hơn nữa hắn còn ăn mặc giáp da, vậy mà so với bọn hắn kiên trì lâu hơn. Tính phòng hộ của giáp da trên chiến trường không tệ, nhưng cũng có phân lượng, dưới tình huống đứng tư thế nghiêm chào, hiệu quả "giữ ấm" thế nhưng đồng dạng không tệ.

Đúng lúc này, đột nhiên tiếng vó ngựa vang lên. Hơn nữa chính là đi về hướng bọn hắn bên này mà đến. Lập tức khiến các tân binh đồng loạt nhìn về hướng vó ngựa.

Chỉ thấy hai thớt khoái mã song hành mà đến, trong đó trên lưng một con ngựa đúng là vị đại đội trưởng Trang Thiên của bọn họ. Trên lưng ngựa còn lại là một tên tướng lĩnh mặc bản giáp cao cấp. Khi vị tướng lĩnh xuất hiện này trong tầm mắt các tân binh, lập tức, tất cả mọi người cơ hồ đều trừng lớn con mắt, ánh mắt mang theo vẻ không thể tưởng tượng nổi cùng vài phần si mê.

Đúng vậy, tướng lĩnh cao cấp lại là một nữ tử, mà lại còn là một vị mỹ nữ. Đôi mắt rất lớn, mái tóc dài màu vàng óng tung bay sau ót, dáng người thon dài cân xứng. Bản giáp trên người hiển nhiên là dựa theo thân hình của nàng tạo thành, vô cùng vừa người, đem thân hình thon dài của nàng hoàn toàn vẽ ra. Da thịt không tính là rất trắng, nhưng là màu lúa mì khỏe mạnh, cưỡi trên lưng ngựa với tư thế hiên ngang. Quả thực là rung động lòng người.

Hơn nữa, từ áo choàng trắng sau lưng nàng liền có thể nhìn ra được nàng chính là cấp bậc doanh đoàn trưởng. Doanh đoàn trưởng, trong quân đội đã trung tầng. Nếu có thể lại tăng thêm một cấp trở thành sư đoàn trưởng, thế nhưng chính là tướng lĩnh cấp cao.

Đồng thời, đến cấp bậc doanh đoàn trưởng, đối với rất nhiều quan quân tầng dưới mà nói là lạch trời, rất nhiều đại đội trưởng cố gắng cả một đời, đều vẫn như cũ dừng lại tại chỗ.

Một vị doanh đoàn trưởng mỹ lệ nhìn qua bất quá ngoài hai mươi, lập tức đốt lên kích thích tố trong cơ thể các tân binh. Bọn hắn vốn còn ngồi dưới đất nghỉ ngơi, căn bản không cần thượng quan hạ đạt mệnh lệnh, từng người nhanh chóng đứng lên, một lần nữa đứng thẳng người. Chỉ bất quá, quần áo không chỉnh tề vẫn bán rẻ trạng thái lúc trước của bọn hắn.

Hai đầu khoái mã chớp mắt là tới. Nhìn thấy vẫn như cũ có hai tên tân binh kiên trì đứng đấy, trên mặt đại đội trưởng Trang Thiên lập tức toát ra một tia kinh ngạc. Thời gian này cũng không ngắn, tân binh phơi người dưới thái dương hơn hai canh giờ mà còn có thể đứng được, tố chất này không phải bình thường a! Sau khi tập trung nhìn lại, hắn đầu tiên chú ý tới là Hoắc Vũ Hạo, sau đó mới là thanh niên lạnh lùng sau lưng Hoắc Vũ Hạo.

Ghìm chặt dây cương, doanh đoàn trưởng mỹ nữ và Trang Thiên đồng thời ngừng lại.

Ba tên trung đội trưởng nhanh chóng nghênh đón, hướng doanh đoàn trưởng mỹ nữ hành quân lễ, cao giọng nói:

- Doanh đoàn trưởng khỏe.

Doanh đoàn trưởng mỹ nữ rất có phong phạm, chỉ hướng bọn hắn nhẹ gật đầu, sau đó khoát tay hướng Trang Thiên ra hiệu một chút.

Trang Thiên cao giọng nói:

- Toàn thể tập hợp.

Tất cả tân binh lập tức giống như điên cuồng nhanh chóng chạy tới, sắp xếp đội ngũ. Mị lực của mỹ nữ, thậm chí càng lớn hơn uy nghiêm của đại đội trưởng. Thân thể mỏi mệt hoàn toàn bị uy lực của kích thích tố trấn áp.

Cách rất gần, càng có thể thấy rõ vẻ mỹ lệ của nàng, sống mũi thẳng tắp, môi đỏ như son, bộ mặt hơi gầy, nhưng đôi mắt to tròn màu lam lại sáng ngời hữu thần. Dáng người cũng không phải loại đầy đặn đặc biệt khoa trương, nhưng áo giáp hình giọt nước lại đưa mị lực nữ tính của nàng hoàn mỹ vẽ ra.

Trang Thiên đối với biểu hiện của các tân binh vẫn là tương đối hài lòng, sau khi ánh mắt liếc nhìn một vòng, cao giọng nói:

- Ta giới thiệu cho mọi người một chút, vị này chính là doanh đoàn trưởng Hứa Vân của doanh đoàn số ba của chúng ta. Nếu như các ngươi có thể thông qua tất cả khảo hạch, sau này sẽ là cho phép làm một tên chiến sĩ thủ hạ của Hứa doanh trường. Giơ lên vũ khí trong tay các ngươi, hướng Hứa doanh trường vấn an."

- Doanh trưởng tốt. . .

- Hứa doanh trường tốt. . .

Mọi người dù sao cũng là tân binh, cho dù là tiếng thỉnh an cũng cao thấp không đều.

Hoắc Vũ Hạo từ lúc vị doanh đoàn trưởng đến nơi này, hắn vẫn đang quan sát đối phương. Mỹ nữ như thế lại ở trong quân doanh, tình huống như vậy chỉ sợ có chút không bình thường đi.

Tinh thần lực của hắn cho dù là không tận lực khống chế, cũng sẽ tự hành bao trùm phương viên phạm vi gần ngàn mét vuông. Hắn phát hiện, khi vị doanh đoàn trưởng này xuất hiện, sắc mặt thanh niên lạnh lùng rõ ràng biến đổi một chút, tốc độ máu chảy gia tăng, cảm xúc cũng có chút phấn khởi.

Mà sau khi vị doanh đoàn trưởng này đến đây, lực chú ý cũng đầu tiên rơi trên người hắn. Thời điểm ánh mắt từ trên người hắn đảo qua, trong ánh mắt hơi toát ra một tia khinh miệt. Mặc dù chỉ lóe lên một cái rồi biến mất, nhưng Hoắc Vũ Hạo vẫn rõ ràng bắt được.

- Trang đại đội, tố chất nhóm tân binh này như thế nào?

Hứa doanh trường mở miệng, trong thanh âm của nàng cũng bao hàm một tia khí khái hào hùng chỉ nữ quân nhân mới có. Cũng không mềm mại đáng yêu, nhưng lại vẫn như cũ dễ nghe.

- Tạm được. Tố chất chỉnh thể của đám lính mới này mặc dù bình thường, nhưng cũng có chút hạt giống tốt. Tham gia quân ngũ nhìn không chỉ là thiên phú, chỉ cần chịu cố gắng, thiên phú kém chút cũng không có gì, đồng dạng cũng có thể trở thành một binh lính tốt.

Trang Thiên đối với biểu hiện vừa rồi của Hoắc Vũ Hạo và thanh niên lạnh lùng có thể đứng cho đến cuối cùng vẫn rất là hài lòng, cho hắn tăng thể diện trước mặt doanh đoàn trưởng.

- Ngươi, ngươi, hai người các ngươi bước ra.

Hắn chỉ đến hai người Hoắc Vũ Hạo.

Hoắc Vũ Hạo cầm trường thương trong tay tiến lên hai bước, vẫn như cũ đứng nghiêm thẳng tắp.

Thanh niên lạnh lùng vội vàng theo hắn đi ra, nhưng không có tiếp tục đứng sau lưng hắn, mà đứng bên cạnh hắn. Mặc dù trên nét mặt vẫn như cũ là lạnh lùng, nhưng Hoắc Vũ Hạo rõ ràng cảm giác được, tâm tình của hắn vô cùng phấn khởi, cũng có chút không ổn định. Chỉ là hắn đang cố gắng duy trì, mới không khiến ánh mắt nhìn về hướng vị doanh đoàn trưởng kia.

- Hai người các ngươi biểu hiện rất tốt. Đều là người của doanh trại số một sao?

Trang Thiên hỏi.

- Báo cáo đại đội trưởng, đúng thế.

Không đợi Hoắc Vũ Hạo mở miệng, thanh niên lạnh lùng đã mở miệng nói ra.

Hoắc Vũ Hạo bất động thanh sắc, chỉ trả lời một chữ:

- Vâng.

Trang Thiên lên tiếng:

- Tốt. Từ giờ trở đi, Đường Đông, ngươi chính là tiểu đội trưởng của tiểu đội thứ nhất. Ba mươi người của doanh trại các ngươi tạm làm tiểu đội thứ nhất. Biên chế này tương đương với gấp ba lần tiểu đội chính quy. Ngươi phải có biểu hiện thật tốt.

- Vâng.

Hoắc Vũ Hạo vẫn như cũ trả lời đơn giản.

Trang Thiên lại hướng thanh niên lạnh lùng lên tiếng:

- Đái Lạc Lê, ngươi là phó đội trưởng tiểu đội thứ nhất, thăng làm thượng đẳng binh, hiệp trợ Đường Đông quản lý tiểu đội thứ nhất.

Đái Lạc Lê thoáng ngẩn người, nhưng vẫn nghiêm nghị lên tiếng:

- Vâng.

- Đứng vào hàng ngũ.

Hoắc Vũ Hạo và Đái Lạc Lê một lần nữa trở lại đội ngũ. Nhưng mà, thời điểm Đái Lạc Lê nhìn Hoắc Vũ Hạo, ánh mắt so với trước đó băng lãnh khác biệt, trở nên vô cùng nóng rực, là một loại nhiệt lưu hiếu thắng nóng bỏng.

Trong lòng Hoắc Vũ Hạo cười thầm, từ cảm giác cộng thêm tình huống của hắn liền có thể phân tích ra, Đái Lạc Lê hẳn là nhận biết vị Hứa Vân doanh đoàn trưởng mỹ lệ này. Thân là hồn sư đến đây tham quân, sẽ không phải là vì vị doanh đoàn trưởng này mà đến đây đi. Mà lấy năng lực hồn sư của hắn, tự nhiên không cam lòng khuất nhịn, muốn thay thế vị trí của bản thân hắn cũng rất bình thường.

Tiếp theo, do ba vị trung đội trưởng báo cáo. Chín cái doanh trại còn lại cũng đều an bài tiểu đội trưởng.

- Các ngươi phải nhớ kỹ, các ngươi hiện tại chỉ là tân binh, có thể trở thành tiểu đội trưởng, là bởi vì biểu hiện trước đó của các ngươi. Nhưng mà, chức tiểu đội trưởng của các ngươi lại không đưa vào biên chế. Lúc nào cũng có thể bị thay thế. Muốn trở thành tiểu đội trưởng rất đơn giản, mỗi người đều có thể. Chỉ cần các ngươi trong huấn luyện biểu hiện đủ tốt, xem như có cơ hội. Đều nghe rõ chưa?

Trang Thiên cuối cùng nói ra.

- Nghe rõ.

Các tân binh lớn tiếng trả lời.

Trang Thiên hài lòng nhẹ gật đầu, quay người hướng Hứa Vân lên tiếng:

- Doanh đoàn trưởng, người còn có chỉ thị gì?

Hứa Vân thản nhiên nói:

- Không có. Giải tán đi. Ngày mai bắt đầu tập huấn.

Nói xong câu đó, nàng dùng roi thúc ngựa, cưỡi chiến mã quay người mà đi.

Sau khi Trang Thiên một mực đưa mắt nhìn nàng rời đi, mới cao giọng nói:

- Giải tán. Sau nửa canh giờ ăn cơm chiều.

Hoắc Vũ Hạo xoay người, kêu gọi các tân binh doanh trại thứ nhất xếp thành hàng đến quân doanh. Đối với điểm này, Đái Lạc Lê hết sức phối hợp, cùng một chỗ với hắn suất lĩnh hai mươi tám người còn lại hướng doanh trại thứ nhất mà đi.

Vị Hứa Vân này cũng có chút ý tứ đây. Hoắc Vũ Hạo mỉm cười, vị doanh đoàn trưởng này đồng dạng cũng là hồn sư, hơn nữa tu vi không kém. Dựa trên cảm giác mà nói, tối thiểu cũng có thực lực Hồn Tông. Với tuổi tác chừng hai mươi, có thể có tu vi này đã tương đối không tầm thường. Còn Đái Lạc Lê sẽ phải kém một chút, bất quá, tuổi của hắn hẳn là so với Hứa Vân càng nhỏ hơn một chút.

Đái Lạc Lê, cái tên này tựa hồ cảm giác có chút quen thuộc.

. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

Trải qua lần huấn luyện buổi trưa này, cả đám tân binh đều mỏi mệt không chịu nổi, nói chuyện với nhau so với giữa trưa ít đi rất nhiều. Sau khi ăn xong cơm tối, trở lại doanh trại, không ít người đều trực tiếp nằm lên giường, rất nhanh liền tiến vào giấc ngủ say.

Hoắc Vũ Hạo ngồi trên giường của bản thân, nghe tiếng ngáy của các tân binh, phát ra vẻ ngốc trệ. Với hắn mà nói, có thời gian ngẩn người là hưởng thụ cực lớn. Chỉ bất quá, cho dù là đang ngẩn người, ở trong đầu hắn, cũng có rất nhiều sự tình đang tự hỏi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play