Bích Cơ lúc này chỉ cảm thấy mờ mịt, chỉ có thể chỉ huy các tộc nhân của nàng phóng thích ra từng cái hồn kỹ trị liệu, tận khả năng cứu vãn sinh mệnh hồn thú.

Đại quân Vong Linh vẫn còn tiếp tục chiến đấu, bọn hắn cùng hồn thú chiến đấu, giống như hồn thú cùng các chiến sĩ thành Sử Lai Khắc chiến đấu. Tổn thất càng thêm khổng lồ, cơ hồ là chết mười sinh vật vong linh, mới có thể đánh giết một con hồn thú. Nhưng như thế thì có sao?

Hoắc Vũ Hạo bằng vào tinh thần lực cường đại của bản thân, lại thêm Vong Linh Bán Vị Diện, lần này, cơ hồ triệu hoán ra mười vạn sinh vật vong linh đê giai.

Nếu như sinh vật vong linh trực tiếp va chạm chính diện với đại quân thú triều trên chiến trường. Vậy thì những sinh vật cấp thấp này nhất định sẽ nhanh chóng tan tác.

Nhưng mà, hiện tại đại quân hồn thú cũng đã chiến đấu hai ngày hai đêm, tất cả cường giả hồn thú càng đang cùng học viện Sử Lai Khắc bên đó chiến đấu. Dưới loại tình huống này, đại quân hồn thú có thể làm gì? Mười vạn sinh vật vong linh xông vào trong đám hồn thú, khiến cho bọn chúng rối loạn cũng đã đủ để ảnh hưởng đến chiếc cục.

Huống chi, sinh vật vong linh mặc dù sẽ không phối hợp với nhau, nhưng cho dù có thụ thương, cũng sẽ không ảnh hưởng quá lớn đến chiến lực của bọn nó. Hơn nữa, vị trí chúng đột kích lại vô cùng tốt, trong lúc nhất thời, đại quân thú triều phương tây và phương bắc đều xuất hiện hỗn loạn phạm vi lớn, thế công thành Sử Lai Khắc rõ ràng giảm bớt.

Viện quân, viện quân tới a! Các chiến sĩ trên thành Sử Lai Khắc vẫn không biết trợ giúp bọn hắn chính là đại quân Vong Linh, hồn thú trùng kích tốc độ chậm lại, làm bọn hắn tinh thần đại chấn, trong lúc nhất thời, các hồn thú trên hai đoạn tường thành này đã bị một lần nữa bức lui xuống. Khiến nhóm hồn sư đã có thể nghỉ ngơi ngắn ngủi khôi phục hồn lực.

Gràooooo!!

Tiếng nộ hống đinh tai nhức óc ở trên không trung vang lên. Giữa không trung, kim hoàng sắc mây mù xao động, mơ hồ có thể nhìn thấy một thân ảnh khổng lồ ở trong đó giãy dụa.

Đế Thiên mặc dù không thể tham dự vào chiến đấu phía dưới, nhưng bằng vào thực lực cường đại của hắn, đối với cục diện của đại quân hồn thú vẫn có cảm ứng. Lúc này hắn cũng phát hiện không ổn, bắt đầu không tiếc hết thảy đánh thẳng vào phong ấn Thao Thiết do Huyền lão và Mục lão liên thủ thi triển.

Số lượng của đại quân Vong Linh bắt đầu hạ thấp, nơi xa đã không còn đại quân Vong Linh tiếp tục tràn đến, nhưng đồng dạng, số lượng của đại quân hồn thú cũng giảm xuống a!

Theo thời gian trôi qua, chiến lực của đại quân hồn thú hai hướng tây, bắc giảm mạnh.

Ầm ầm!

Từng đạo điện quang màu đen ở trong mây mù trên không nổ tung. Vết nứt bắt đầu xuất hiện, Đế Thiên, rốt cục sắp từ trong phong ấn lao ra ngoài.

Không sai, bằng vào Hoàng Kim Thụ trợ giúp, Mục lão và Huyền lão đúng là có thể vây khốn hắn trong thời gian ba ngày. Nhưng lúc trước, Hoàng Kim Thụ trị liệu phạm vi lớn cộng thêm bảo hộ phạm vi lớn đã tiêu hao rất nhiều. Hơn nữa Đế Thiên cảm nhận được thảm trạng của các con dân, cũng không lo được bản thân thụ thương, hắn không tiếc bất cứ giá nào trùng kích khiến phong ấn sắp không kiên trì nổi.

Nghe được Đế Thiên rống lên một tiếng, các hồn thú cuối cùng cũng chấn phấn mấy phần.

Sau khi Phỉ Thúy Thiên Nga cùng tam đại hung thú viễn trình trao đổi, rốt cục hạ lệnh tạm thời lui binh.

Thú triều mãnh liệt chậm rãi lui ra, nhưng trong lúc lui lại, bọn hắn đồng thời bao vây về hướng tây bắc thành Sử Lai Khắc.

Muốn trừ ngoại thì trước tiên phải an nội. Mặc dù bọn hắn cũng không biết đại quân Vong Linh từ đâu mà đến, nhưng chúng nó thật sự quá đáng ghét. Công kích thành Sử Lai Khắc có thể tạm dừng, nhưng lại nhất định phải tiêu diệt bọn chúng.

Thực tế đã chứng minh, sinh vật vong linh và đại quân hồn thú quả thật còn có chênh lệch. Sau khi tứ phương đại quân hồn thú vây kín, bất quá một khắc đồng hồ công phu, đại quân Vong Linh liền bị dọn dẹp sạch sẽ. Mà dù là tận đến giờ phút này, trên đầu thành Sử Lai Khắc, còn không có bao nhiêu người thấy rõ ràng viện quân của bọn hắn đến tột cùng là ai.

Hồn thú lui bước, nhưng cũng không lui lại quá xa. Bọn hắn bắt đầu lấy thi thể hồn thú làm thức ăn, khôi phục tiêu hao của bản thân.

Tứ đại hung thú một lần nữa tụ tập cùng một chỗ, bọn hắn thậm chí cũng không nói chuyện với nhau, mỗi một vị đều có sắc mặt khó coi tới cực điểm. Trận chiến này, trên thực tế bọn hắn đã thua. Tổn thất to lớn như vậy, đối với Tinh Đấu Đại Sâm Lâm mà nói đã là đả thương nguyên khí, nhất là sau khi Đế Hoàng Thụy Thú Tam Nhãn Kim Nghê chết đi, càng là như vậy.

Bọn hắn đều đang đợi, chờ đợi Đế Thiên từ trong phong ấn lao ra. Chỉ có Thần Thú mới có thể chân chính làm ra quyết đoán, là công hay là lui.

Lúc này trên đầu tường thành Sử Lai Khắc đã là một mảnh hỗn độn.

Cơ hồ ngay sau khi đại quân hồn thú rút lui, bất luận là chiến sĩ cũng tốt, là hồn sư cũng được, cho dù là đệ tử nội viện hay là lão sư học viện Sử Lai Khắc, từng người đều tê liệt ngã xuống. Một ngày một đêm khổ chiến, đối với bọn hắn mà nói, tiêu hao thật sự quá lớn. Không chỉ là trên thân thể, còn là cả tinh thần.

Vào giờ phút này, trên đầu thành Sử Lai Khắc người có thể còn đứng cũng không có bao nhiêu.

Viện quân mang tới sĩ khí, cùng với hồn thú lui bước mà biến mất, còn lại chỉ có mỏi mệt, cực kỳ mỏi mệt.

Ngay cả tứ đại hung thú cũng không biết, nếu như ở thời điểm này bọn hắn lại xúi giục một lần công kích, nói không chừng thật có thể lấy được chiến quả không tệ.

Mọi người Đường Môn lúc này đồng dạng đều xụi lơ trên mặt đất, bao gồm Nam Thủy Thủy, Nam Thu Thu và Diệp Cốt Y ở bên trong, thân mình mỗi người đều dính đầy các loại máu tươi của hồn thú.

Thực tế chứng minh, Bối Bối an bài chiến đấu hợp lý, nương theo bọn hắn liên kết, cho dù là thời điểm gian nan nhất, bọn hắn đều duy trì một cái chỉnh thể.

Có Nam Thủy Thủy thân là Hồn Đấu La chống đỡ, lại thêm Diệp Cốt Y và Nam Thu Thu, cũng đã trở thành hậu viện vững chắc. Lúc này mặc dù người người mang thương thế, nhưng không có một người chiến tử.

Quý Tuyệt Trần thông qua một trận chiến này, đã trở thành minh tinh nổi bật nhất trên tường thành Nam, một thanh Thẩm Phán Chi Kiếm của hắn không biết chém giết bao nhiêu hồn thú. Đã có rất nhiều chiến sĩ và quân vệ thành Sử Lai Khắc hô to Kiếm Thần.

Lúc này, Kiếm Thần cũng không chịu nổi, tựa ở bên cạnh lỗ châu mai, ngụm lớn, ngụm lớn thở hổn hển. Nhưng mà, ánh mắt của hắn không thấy rã rời, chỉ có phấn khởi.

Không sai, trải qua một trận chiến này, hắn đối với kiếm có lý giải càng tiến một bước, thực lực bản thân cũng lại có đột phá.

Sau khi cùng Kinh Tử Yên xác lập tình cảm, tính mạng của hắn lập tức dung nhập rất nhiều đồ vật mới, mà lần này, hắn chính là mượn không ngừng chiến đấu và nguy cơ, đem những thứ này dung nhập vào kiếm ý của mình. Với hắn mà nói, chuyện này càng quan trọng hơn nhiều so với hồn lực tăng lên.

Bối Bối đồng dạng thở hổn hển, trên mặt lại lộ ra vẻ lo lắng, thỉnh thoảng đưa ánh mắt về phía không trung. Đối với Sử Lai Khắc mà nói, nguy cơ cũng không hề hoàn toàn giải trừ.

- Nhìn kìa, đó là cái gì?

Từ Tam Thạch đột nhiên miễn cưỡng giơ tay lên, ngón tay chỉ về hướng không trung.

Ánh mắt của mọi người theo ngón tay hắn nhìn về phương xa, chỉ thấy một đạo quang ảnh đang từ không trung nơi xa bay tới, thẳng đến trên đầu thành Sử Lai Khắc. Mà sau lưng đạo quang ảnh này, còn kéo theo một đạo quang diễm lóe ra đồ án màu xanh lá kỳ dị.

Lục sắc quang diễm này chính là ký hiệu của Sử Lai Khắc, nói cách khác, người đang bay đến, là người một nhà.

- Viện quân?

Vừa nghĩ tới lúc trước Tống lão hô to, con mắt của mọi người cũng không khỏi sáng lên. Trên đầu thành Sử Lai Khắc mặc dù là tiếng kêu than vang khắp trời đất, nhưng trên thực tế, hồn thú tổn thất càng so với bọn hắn lớn hơn rất nhiều. Số lượng hồn sư chiến tử mặc dù không ít, nhưng cuối cùng thì người còn sống càng nhiều hơn một chút.

Một làn sóng tinh thần kỳ dị rơi xuống, mọi người Đường Môn đều hơi chấn động một chút, ngay sau đó, bọn hắn liền thấy thân ảnh từ không trung bay tới đi về hướng bọn hắn bên này.

Mặc dù là ban đêm, nhưng bởi vì thân mình mang theo tín hiệu màu xanh lá của Sử Lai Khắc, cho nên, thân ảnh đang bay lượn lại phá lệ rõ ràng. Rất nhanh, thân ảnh lập tức từ trên trời giáng xuống, đáp trên đầu tường, mà lại vừa vặn rơi vào chính giữa mọi người Đường Môn.

- Vũ Hạo!

Nhìn thấy hắn, mọi người Đường Môn mặc dù đều ở trạng thái cực độ mỏi mệt, nhưng vẫn nhịn không được đồng thời vui mừng hô to.

Đúng vậy, thân ảnh từ trên trời giáng xuống, còn không phải là Hoắc Vũ Hạo sao?

Hoắc Vũ Hạo vừa tu luyện khôi phục tinh thần lực, vừa cảm thụ biến hóa bên phía thành Sử Lai Khắc. Với tu vi tinh thần của hắn, có thể chạy trốn trước mặt Tà Nhãn Bạo Quân Chúa Tể, thực lực lớn có thể nghĩ.

Khi hắn phát hiện đại quân thú triều tạm thời lui bước, lập tức không chút do dự bay trở về. Đương nhiên, hắn đi vòng qua các hồn thú đã tập trung ở hướng tây bắc thành Sử Lai Khắc, bay thẳng tới thành Nam. Thông qua Tinh Thần Tham Trắc, rất nhanh liền tìm được đồng bạn mà hắn quen thuộc nhất.

- Đại sư huynh, nhị sư huynh, tam sư huynh, đệ trở về.

Nhìn vào các đồng bạn đang nằm trên tường thành, hai tròng mắt của Hoắc Vũ Hạo lập tức ẩm ướt. Nhưng mà, hắn cũng không có khóc thành tiếng, mà nhanh chóng phóng ra tinh thần lực, dò xét tình huống thương thế của mọi người.

Sau khi hắn phát hiện tất cả mọi người cũng không có trở ngại, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, ngồi xuống bên cạnh Bối Bối.

Bối Bối nhìn vào Hoắc Vũ Hạo, cười khổ nói:

- Vũ Hạo, đệ cuối cùng cũng trở về. Nhưng lần này, đệ thật đúng là tạo ra đại họa a!

Hoắc Vũ Hạo cười khổ nói:

- Đệ biết. Thật xin lỗi, đại sư huynh, đệ. . .

Từ Tam Thạch lên tiếng:

- Được rồi, Bối Bối. Chuyện này làm sao có thể xem như Vũ Hạo gây họa được đây? Hắn cũng không biết Thu Nhi là Tam Nhãn Kim Nghê a!

Bối Bối nhìn vào Hoắc Vũ Hạo, khẽ thở dài:

- Đệ không nên trở về lúc này.

Hoắc Vũ Hạo nhìn Bối Bối, lên tiếng:

- Đại sư huynh, đệ không thể không trở về.

Bối Bối trừng mắt liếc hắn một cái, lên tiếng:

- Thú triều đã lui, chẳng lẽ đệ không có nghĩ tới, hẳn nên lưu lại hỏa chủng cho Sử Lai Khắc và Đường Môn chúng ta sao?

Hoắc Vũ Hạo ngẩng đầu nhìn về vết nứt càng ngày càng lớn trên không trung, lên tiếng:

- Là Huyền lão phong ấn Đế Thiên sao? Trận chiến thú triều này, hẳn nên kết thúc.

Trong mắt Bối Bối lộ ra mấy phần kích động, lắc đầu nói:

- Không, không chỉ là Huyền lão. Còn có, còn có Tằng Tổ.

- Tằng Tổ?

Hoắc Vũ Hạo ngẩn ngơ, ngay sau đó hắn lập tức phản ứng lại, ánh mắt sáng rực:

- Huynh, huynh nói là, lão sư?

Hắn vừa nói xong, mọi người Đường Môn xung quanh lập tức cảm giác được một cỗ áp lực tinh thần cường thịnh từ trên người hắn tràn ra ngoài, mỗi người cũng không khỏi lay động trong lòng.

Bối Bối kinh ngạc nói:

- Vũ Hạo, tinh thần lực của đệ. . .

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play