Hết thảy Định Trang Hồn Đạo Pháo Đạn do Đường Môn cung cấp còn chừng hai ngàn khỏa, các loại cấp bậc Định Trang Hồn Đạo Pháo Đạn do học viện Sử Lai Khắc tự mình sản xuất cũng có mấy trăm miếng. Đợt thứ nhất phát xạ, bằng vào ưu thế số lượng cường đại của Chư Cát Thần Nỗ Pháo, lập tức bắn ra nhiều đến năm trăm khỏa.
Nếu như dùng tiền tài để tính toán, riêng việc đếm có bao nhiêu số không, chỉ sợ đều phải mất một đoạn thời gian khá dài.
Viện trưởng hệ hồn đạo Tiên Lâm Nhi, phó viện trưởng Tiền Đa Đa, còn có Đường chủ Đường Môn Hồn Đạo Đường Hiên Tử Văn, cơ mặt đều run rẩy sau một đợt phát xạ này. Coi như trận chiến này thắng lợi, tương lai cũng không biết cần tích lũy bao lâu mới có thể lại gom góp nhiều Định Trang Hồn Đạo Pháo Đạn như thế!
Đối với các hồn thú mà nói, khoảng cách công kích của nhân loại đột nhiên tăng nhiều, cũng có chút ngoài ý muốn. Nhưng mà, một đợt Định Trang Hồn Đạo Pháo Đạn này đều bắn về nơi xa, các hồn thú đã phóng tới đầu tường trước tiên cũng không phải chịu ảnh hưởng. Mắt thấy đại quân hồn thú sắp binh lâm thành hạ.
Chư Cát Thần Nỗ Pháo lần nữa phát ra tiếng rít, lần này dùng đến lượng lớn đạn pháo thông thường bắn nghiêng xuống. Cao Bạo Đạn bao trùm oanh kích thẳng đến hồn thú.
Lúc này, tiếng nổ mạnh của Định Trang Hồn Đạo Pháo Đạn đợt thứ nhất cũng vừa vặn vang lên.
Trong số hơn năm trăm khỏa Định Trang Hồn Đạo Pháo Đạn bị chặn lại ước chừng một phần ba, số còn lại toàn bộ thành công bạo tạc. Trong từng tiếng nổ khủng khiếp, khắp nơi đều tràn đầy tiếng hồn thú kêu thảm. Cho dù là một phần ba số Định Trang Hồn Đạo Pháo Đạn bị chặn lại trên không trung, lực bạo tạc cường hãn của chúng cũng không phải là Cao Bạo Đạn có khả năng sánh ngang.
Một khỏa Định Trang Hồn Đạo Pháo Đạn cấp bảy phía xa rơi vào trong đám hồn thú, lập tức toàn bộ không gian trong phạm vi bạo tạc tựa hồ sụp đổ một chút, một vầng sáng màu đen khuếch trương ra ngoài, một mực khuếch tán đến đường kính ba trăm mét mới dừng lại. Sau đó, khu vực màu đen lập tức kịch liệt vặn vẹo một chút, vô số điện quang màu đen lượn lờ. Khí lưu tràn ngập tính hủy diệt lần nữa khuếch tán ra bên ngoài.
Tên của loại Định Trang Hồn Đạo Pháo Đạn cấp bảy này gọi là Địa Ngục Thiểm Điện. Lực tàn phá kinh khủng lập tức mang đi hơn ngàn sinh mệnh hồn thú.
Uy lực của Định Trang Hồn Đạo Pháo Đạn cấp bốn, cấp năm, cấp sáu còn lại mặc dù yếu hơn một chút, nhưng mỗi một khỏa cũng đều mang đến sát thương cực lớn cho đại quân hồn thú.
Rất nhanh, Thì Hưng liền phát hiện, uy lực của Định Trang Hồn Đạo Pháo Đạn do Đường Môn bên này đưa tới càng lớn hơn so với số đạn pháo tự sản xuất của học viện Sử Lai Khắc. Cơ hồ không nhìn thấy một khỏa nào cấp bốn, cấp năm cũng đều có rất ít, đa phần là cấp sáu và cấp bảy. Mỗi một khỏa chỉ cần nổ tung là có thể bao trùm một mảng lớn khu vực. Lực sát thương cực mạnh, cho dù người khởi xướng là hắn cũng không khỏi âm thầm líu lưỡi.
Bởi vì phòng ngự của ba mặt tường thành còn lại yếu kém hơn, nên trợ giúp từ Định Trang Hồn Đạo Pháo Đạn cũng phá lệ tăng cường.
Lúc này, tứ đại hung thú nhìn thấy từng mảng các loại màu sắc, các loại uy lực đạn pháo nổ tung, cũng bị chấn kinh thật lớn. Bọn hắn tuyệt đối không nghĩ tới nhân loại vẫn còn có vũ khí khủng bố như thế, hồn thú thông thường căn bản không có cách nào ngăn cản được a!
Sau đợt Định Trang Hồn Đạo Pháo Đạn thứ nhất bạo tạc, số lượng đại quân hồn thú tử thương trực tiếp lập tức vượt qua một vạn năm ngàn. Hơn nữa số bị thương rất ít, tuyệt đại đa số đều bị tạc chết. Số lượng thương vong lúc này so với mấy lần thú triều trùng kích trước đó thật sự là lớn hơn nhiều lắm.
Tâm tình của Tứ đại hung thú cũng không khỏi trầm xuống, bọn hắn tính cách khác biệt, phản ứng của mỗi người cũng khác biệt. Khác với Hùng Quân nóng nảy, Vạn Yêu Vương âm trầm, Xích Vương phẫn nộ, tâm tình của Phỉ Thúy Thiên Nga Bích Cơ lúc này lại có chút lạnh lẽo trong lòng.
Nhân loại vậy mà đã có được vũ khí khủng bố như thế? Chuyện này bắt đầu từ khi nào?
Thành Sử Lai Khắc có lẽ là tòa thành thị khó đánh hạ nhất trong cả nhân loại, nhưng mà cũng chỉ là một tòa thành thị mà thôi! Bên trong tam đại đế quốc của nhân loại lại còn có bao nhiêu vũ khí dạng này đây? Những vũ khí này, thật sự chỉ bằng huyết nhục của hồn thú Tinh Đấu Đại Sâm Lâm chúng ta là có thể chiến thắng sao?
Có lẽ, hủy diệt một tòa thành Sử Lai Khắc cũng không khó, nhưng mà, nếu như muốn đem trọn nhân loại đều hủy diệt, lại khó càng thêm khó a!
Tổn thất công kích thành Sử Lai Khắc đã vượt xa khỏi dự đoán lúc trước của bọn hắn, nhưng mà, hiện tại đã thế thành cưỡi hổ, muốn lui binh cũng không được.
- Thuộc hạ Phỉ Thúy, toàn lực trị liệu.
Thanh âm kỳ dị từ trong miệng Bích Cơ phát ra, ngay sau đó, cách người nàng không xa, từng đạo bích lục sắc thân ảnh nhanh chóng bay lên trời.
Chúng là từng đầu thiên nga toàn thân bao phủ trong bích quang sáng chói. Sau khi thiên nga bay lên, lập tức bay ra bốn phía, thân mình mỗi một đầu Phỉ Thúy Thiên Nga đều phóng thích ra ánh sáng bích lục nhu hòa, trị liệu hồn thú bị thương.
Đúng vậy, đây chính là tộc nhân của Bích Cơ, từng ấy năm tới nay, nàng một mực cẩn thận bảo hộ và bồi dưỡng lấy tộc nhân, đội ngũ trị liệu của Tinh Đấu Đại Sâm Lâm.
Hơn trăm đầu Phỉ Thúy Thiên Nga thiếu thốn lực phòng ngự, vốn cũng không định ra sân trong lần đại chiến này. Bởi vì bọn hắn căn bản cũng không chịu được tổn thất. Nhưng mà, cục diện trước mắt, thương vong to lớn khiến Bích Cơ không thể không đem các tộc nhân gọi ra. Lực lượng của một mình nàng không đủ để trị liệu cho tất cả mọi người a!
Bất quá, đối với đại quân hồn thú mà nói, tin tức tốt duy nhất chính là, quân tiên phong đã vọt tới bên ngoài thành Sử Lai Khắc.
Lượng lớn công kích từ xa bắt đầu như mưa sao băng phủ tới trên đầu thành Sử Lai Khắc.
Nhóm hồn sư cố gắng mở ra Hồn Đạo Hộ Tráo, ngăn cản công kích từ xa. Nhưng mà, lần này tứ đại hung thú đúng là hạ quyết tâm, xông lên ở vị trí đầu tiên là hàng loạt vạn năm hồn thú dẫn đầu tập thể hồn thú ngàn năm. Hồn thú trăm năm đều không tham dự vào trận doanh tiên phong.
Khiến chi lực phòng ngự và công kích của các hồn thú đều đề cao cực lớn. Lực phá hoại của Cao Bạo Đạn đối với vạn năm hồn thú cũng không gây được bao nhiêu ảnh hưởng. Lượng lớn vạn năm hồn thú tập thể phòng ngự liền làm sát thương của Chư Cát Thần Nỗ Pháo hạ thấp quá nhiều. Mà công kích từ xa của hồn thú ngàn năm phía sau lại điên cuồng bao trùm hướng Sử Lai Khắc.
Bọn chúng không chỉ công kích trên đầu thành, cũng đồng dạng công kích thẳng vào tường thành.
Tiếng nổ kịch liệt cùng với các loại màu sắc ánh sáng, dao động hồn lực, điên cuồng trình diễn quanh thành Sử Lai Khắc.
Chiến đấu từ lúc vừa mới bắt đầu liền tiến vào trạng thái quyết liệt.
- Tiên viện trưởng.
Sau khi Thì Hưng vừa mới phóng ra một hồn kỹ Thời Không Loạn Lưu, lập tức quay đầu nhìn về phía Tiên Lâm Nhi.
Tiên Lâm Nhi dùng sức cắn răng một chút, cơ bắp hai má hơi run rẩy mấy lần, trầm giọng quát:
- Toàn lực vận chuyển Định Trang Hồn Đạo Pháo Đạn, không được tiếc rẻ.
Thế công của hồn thú thật sự quá mãnh liệt, toàn bộ do vạn năm và ngàn năm tạo thành tiên phong, mang cho thành Sử Lai Khắc áp lực quá lớn.
Dưới loại tình huống này, thật sự là không cách nào lại tiếc rẻ thứ gì nữa!
Từng viên Định Trang Hồn Đạo Pháo Đạn lần nữa đăng tràng, vẫn như cũ là hướng về phương xa bay đi. Phân tán oanh kích. Tận khả năng giảm bớt lực lượng dự bị của đại quân hồn thú đuổi theo.
Sáu mươi mốt đài pháo đài đi toàn địa hình cũng đã toàn bộ đầu nhập vào chiến đấu. Tên ba tường thành còn lại chặn đánh công kích của hồn thú.
Mọi người Đường Môn, lúc này tất cả đều ở tường thành Nam. Không hề nghi ngờ, áp lực lớn nhất vẫn như cũ ở ngay trước mặt, thế công ba hướng khác tuy mạnh, nhưng số lượng vạn năm hồn thú trước mặt lại là nhiều nhất.
Bối Bối, Từ Tam Thạch, Giang Nam Nam, Hòa Thái Đầu, Tiêu Tiêu, lại thêm Quý Tuyệt Trần, Kinh Tử Yên, Na Na, Mặc Hiên mấy người, tất cả đều sẵn sàng đón quân địch.
Mặc Hiên đã sớm được một vị trưởng lão Hải Thần Các bảo vệ tiến vào trong chiến trường. Ưu tiên cung cấp Bình Sữa Kín cho hắn, cam đoan toàn phương vị phụ trợ cho hắn trên chiến trường. Có hắn, sức chiến đấu chỉnh thể của nhóm hồn sư tăng lên hai mươi phần trăm không thành vấn đề.
Cách mọi người Đường Môn không xa cũng đều là người quen, Đái Hoa Bân, Chu Lộ, Ninh Thiên, Vu Phong, Tà Huyễn Nguyệt, Tào Cẩn Hiên, Chu Tư Trần, chị em Lam Tố Tố, Lam Lạc Lạc cũng đều chuẩn bị chiến đấu.
Thời gian sử dụng hồn đạo khí dù sao cũng có hạn, một khi Bình Sữa Kín tiêu hao hầu như không còn, tiếp đó, liền là cận chiến tàn khốc nhất.
Trưởng lão Hải Thần Các, lão sư học viện Sử Lai Khắc phải đối mặt đều là cường giả mạnh nhất trong hồn thú. Mà đám hồn thú vạn năm và ngàn năm, sẽ phải dựa vào bọn hắn để ngăn cản.
Bối Bối xoay người, nhìn đám đồng bạn bên cạnh mình, trầm giọng nói:
- Chờ chút nữa chúng ta tập trung ở cùng một chỗ tiến hành chiến đấu. Quý huynh, ngươi ở chính diện, ta và Tam Thạch vì ngươi bảo vệ hai cánh.
Quý Tuyệt Trần gật đầu, cầm trong tay Thẩm Phán Chi Kiếm đi đến bên cạnh Bối Bối. Lúc này, trong đôi mắt hắn lóe ra phấn khởi mãnh liệt, đối với hắn mà nói, chiến tranh sẽ luôn có chiến đấu, mà ý chí chiến đấu đã sớm dung nhập vào trong huyết mạch của hắn.
Bối Bối lại hướng những người khác nói:
- Nam Nam, Tử Yên, hai người các ngươi phân biệt hai bên, phối hợp tác chiến. Na Na, ngươi ở hậu phương phối hợp tác chiến. Tiêu Tiêu đứng sau Quý huynh, chủ khống. Thái Đầu, ngươi đứng sau Tiêu Tiêu, chiếu cố toàn cục.
- Còn chúng ta, chúng ta thì sao? Đại sư huynh.
Nam Thu Thu từ bên cạnh Diệp Cốt Y và Nam Thủy Thủy xông tới.
Bối Bối cũng không cho các nàng nhiệm vụ, trên thực tế cũng bởi vì các nàng không đủ ăn ý cùng mọi người Đường Môn. Nhưng mà, ở thời điểm này, tự nhiên cũng không thể ảnh hưởng tới đoàn kết.
- Nam Thủy Thủy tiền bối, người và Thu Thu, Cốt Y làm dự bị cho chúng ta đi. Trận hình của chúng ta không thể quá mức khổng lồ, không thể cùng lúc tiếp xúc quá nhiều hồn thú. Phía trước nếu như Tuyệt Trần ngăn cản không nổi, Nam Thủy Thủy tiền bối, xin ngài thay thế hắn. Cốt Y, Thu Thu, các ngươi cũng như vậy, các ngươi thường xuyên chú ý chúng ta bên này, một khi có ai tiêu hao quá lớn, hoặc là thụ thương, liền để các ngươi thay thế.
Nam Thu Thu và Diệp Cốt Y không thể ngay từ đầu lập tức đầu nhập vào chiến trường, nhị nữ ít nhiều cũng có bất mãn, còn muốn tranh luận thêm, lại bị Nam Thủy Thủy kéo lại.
Nam Thủy Thủy hướng Bối Bối nhẹ gật đầu, lên tiếng:
- Không thành vấn đề, liền theo lời Môn chủ là được.
Bối Bối hít sâu một hơi, trong đôi mắt toát ra một tia buồn vô cớ, tiểu sư đệ, đệ đến tột cùng khi nào mới trở về a! Nếu có đệ thì tốt biết bao nhiêu.