Đường kính của đạo hồng sắc quang trụ vượt qua một trăm mét, cho dù cách xa Tà Ma Sâm Lâm cũng có thể thấy rõ ràng.

Cột sáng thăng thiên, một mực vọt tới hơn ngàn mét trên không trung. Mà mây mù trên không nhanh chóng lấy nó làm trung tâm mà tụ tập.

Sau đó cột sáng khổng lồ phá vỡ tầng mây, đem mọi thứ xung quanh đều biến thành huyết sắc. Mây mù dần dần tản ra, lộ ra một tròng mắt huyết sắc khổng lồ.

Tròng mắt huyết sắc quan sát Tà Ma Sâm Lâm từ độ cao ngàn mét trên không. Âm thanh cứng cáp trước đó lại vang lên lần nữa.

- Hài tử, con của ta, ngươi ở đâu?

Một tiếng hô hoán này ẩn chứa sóng tinh thần vô cùng quỷ dị. Lấy địa phương hạch tâm nhất Tà Ma Sâm Lâm làm tâm điểm khuếch tán ra bên ngoài. Phạm vi lần này càng lớn hơn, trọn vẹn bao gồm hai phần ba diện tích Tà Ma Sâm Lâm.

Hiện tại tốc độ chạy trốn của Hoắc Vũ Hạo mặc dù rất nhanh, nhưng cũng còn không đủ để chạy ra phạm vi này.

Thời điểm làn sóng tinh thần quỷ dị rơi vào người hắn, hắn chỉ cảm thấy Hồn Hoàn Trữ Tồn Khí giấu trên người bản thân có chút nóng lên.

Hỏng!

Hoắc Vũ Hạo lập tức ý thức được không ổn.

Tà Nhãn Bạo Quân Chúa Tể quả nhiên không có cách nào lập tức tìm tới địa phương con trai mình chết đi, nhưng mà, hắn thông qua loại tinh thần triệu hoán này, muốn tìm đến linh hồn ba động của Tà Nhãn Bạo Quân tu vi mười vạn năm.

Mặc dù linh hồn của Tà Nhãn Bạo Quân bị Hoắc Vũ Hạo tịnh hóa, nhưng trong hồn hoàn của nó vẫn tồn tại một chút dao động linh hồn a!

Cơ hồ không cần suy nghĩ chút nào, Vận Mệnh Nhãn ở giữa mi tâm Hoắc Vũ Hạo lập tức sáng lên. Hơn nữa, mảnh quang luân sau đầu lúc trước đối mặt với Tà Nhãn Bạo Quân tu vi mười vạn năm cũng lần nữa sáng lên.

Nháy mắt sau, tròng mắt huyết sắc khổng lồ trên bầu trời giống như đang bắt đầu chiết xạ. Một đạo cột sáng huyết sắc đường kính trăm mét bỗng nhiên từ ngàn mét không trung chiếu xuống.

Kiện hồn đạo khí cấp chín Nhật Nguyệt Thần Châm so sánh với hồng quang khủng bố này, đơn giản là chỉ là trò trẻ con.

Ầm ầm!

Một địa phương trong Tà Ma Sâm Lâm, hoặc đúng hơn là nói ở ngay vị trí của Hoắc Vũ Hạo, một đám mây hình nấm khổng lồ lập tức bay lên.

Nếu như từ trên cao quan sát, liền có thể nhìn thấy bên trong Tà Ma Sâm Lâm có diện tích rộng lớn này, đột nhiên có một mảng khu vực biến thành màu đỏ như máu, sau đó khu vực vốn có màu xanh lá của rừng rậm lập tức tan rã. . .

Trong phạm vi đường kính ngàn mét của khi vực này, trở nên hoang tàn!

Huyết sắc trên trời dần dần rút đi, huyết quang thu liễm, một lần nữa trở về địa phương hạch tâm của Tà Ma Sâm Lâm. Một cỗ ý niệm dày đặc bi ai, cũng từ cái phương hướng đó truyền ra ngoài, tâm tình ba động cường đại phảng phất khiến vô số hồn thú vì đó mà rơi lệ.

Màu đỏ ở địa phương bị hồng quang khủng bố oanh kích qua dần dần rút đi, trong thời gian một tháng, nơi trở thành khu vực không có hồn thú nào có can đảm tới gần.

Thứ bị tinh thần lực khủng bố phá hủy không chỉ là rừng rậm, ngay cả mặt đất cũng lõm xuống mấy chục mét, phảng phất ngay cả sinh mệnh của đất đá đều bị tước đoạt.

Nhưng mà, ngay tại dải đất trung tâm của địa phương vừa trở thành cấm địa này. . .

- Khụ, khụ, khục!

Một trận ho khan kịch liệt vang lên.

Một thân ảnh chật vật không chịu nổi chậm rãi đứng lên. Toàn thân hắn đều bị một tầng bùn đất bao phủ, căn bản không nhìn ra tướng mạo, quần áo trên người càng lộ vẻ rách rưới. Nhưng mà, hắn vẫn còn sống!

Chính hắn cũng cảm thán như thế.

- Ta lại còn sống?

Cơ mặt của Hoắc Vũ Hạo co quắp một chút, cảm giác choáng váng mãnh liệt không ngừng truyền đến, với tinh thần lực cường đại của hắn, ở thời điểm này lại có cảm giác Tinh Thần Hải hoàn toàn trống rỗng. Toàn thân càng thấy bủn rủn bất lực, có thể duy trì thân hình đứng thẳng đều đã rất không dễ dàng, cả người đều cảm thấy không xong.

Đúng vậy, hắn vẫn còn sống, sau một kích của Tà Đế có tu vi gần tám mươi vạn năm, hắn còn sống.

Chuyện này thật sự không thể tưởng tượng nổi a! Cho dù là Tà Đế đánh ra một kích này cũng không nghĩ ra tên nhân loại này sẽ còn sống. Thời điểm hắn thông qua Tinh Thần Tham Trắc tìm tới Hoắc Vũ Hạo, đã cảm giác được thực lực mạnh yếu của hắn. Dưới cái nhìn của Tà Đế, một kích như thế đã đủ đem người khác hủy diệt.

Với cao ngạo của Tà Đế, căn bản khinh thường dò xét lần nữa, hơn nữa, hắn bế quan cũng đúng là đến thời khắc quan trọng nhất, cũng không thể đến tra xét.

Phán đoán lúc trước của Thiên Mộng Băng Tằm hiển nhiên cũng không đúng, vị Tà Đế này mặc dù cách đại nạn không xa, nhưng cuối cùng vẫn còn chưa tới, hắn vẫn còn sống, mà chỉ cần còn sống thì vẫn như cũ là đệ nhị hung thú của đại lục. Một trong những tồn tại tối cao của đại lục.

Cảm giác còn sống thực tốt a! Hoắc Vũ Hạo âm thầm cảm thán:

- Thu Nhi, ngươi lại cứu ta một lần.

Hắn vẫn có thể còn sống, dĩ nhiên không phải bởi vì thực lực của hắn có thể chịu nổi một kích toàn lực của Tà Nhãn Bạo Quân Chúa Tể. Tà Đế thông qua tinh thần quan sát, làm sao lại xuất hiện dự đoán sai lầm đây?

Hắn vẫn còn sống, bởi vì hắn được hồn cốt đầu lâu của Vương Thu Nhi, đầu lâu của Đế Hoàng Thụy Thú.

Đầu lâu của Đế Hoàng Thụy Thú, ngoại trừ phụ thêm hai đại hồn kỹ cho Hoắc Vũ Hạo ra, còn phụ thêm một năng lực đặc thù. Năng lực này gọi là Tinh Thần Miễn Dịch.

Mỗi ngày có thể bỏ qua ba lần công kích tinh thần với bất luận cường độ và loại hình nào. Trừ phi có thể thay đổi Vận Mệnh lực, nếu không, bất luận công kích tinh thần cấp bậc nào cũng có thể được miễn nhiễm.

Chính là nương theo năng lực nghịch thiên này mà Hoắc Vũ Hạo mới dám khiêu chiến Tà Nhãn Bạo Quân tu vi mười vạn năm. Cũng chính bằng vào năng lực của nó, hắn mới có trong chiến đấu cực kỳ nguy hiểm này mà chiếm được tiên cơ, đồng thời đánh giết đối thủ.

Tinh Thần Miễn Dịch trong trạng thái đầy đủ có thể sử dụng ba lần. Sau khi sử dụng, cần thông qua chính hắn tu luyện, áp súc tinh thần lực của bản thân bổ sung cho đầu lâu. Đương nhiên, còn có một loại phương pháp khác để bổ sung, chính là trực tiếp cắn nuốt hồn cốt đầu lâu khác, giống như trước đó hắn cắn nuốt đầu lâu của vị Tà Nhãn Bạo Quân tu vi mười vạn năm.

Nếu như không có đầu lâu để cắn nuốt, muốn bổ sung đủ ba lần Tinh Thần Miễn Dịch, cần ít nhất một tháng.

Nhìn qua, một tháng thời gian khiến Tinh Thần Miễn Dịch có vẻ hơi giống gân gà. Nhưng trên thực tế, nó đối với Hoắc Vũ Hạo có tác dụng cực lớn. Với tu vi tinh thần lực hiện tại của Hoắc Vũ Hạo, nếu ngay cả hắn đều cần sử dụng Tinh Thần Miễn Dịch để chống cự công kích thuộc tính tinh thần, vậy thì công kích đó cường đại đến thế nào cơ chứ?

Mọi chuyện vừa rồi phát sinh lập tức nghiệm chứng điểm này. Dù là với thực lực cường đại của Tà Đế, dưới một kích này, Tinh Thần Miễn Dịch vẫn như cũ bảo vệ được Hoắc Vũ Hạo.

Bất quá, thông qua một kích này, Hoắc Vũ Hạo cũng nhận thấy được, không có sự tình gì là tuyệt đối. Một kích của Tà Đế mặc dù không giết chết hắn, nhưng cũng khiến Tinh Thần Hải của hắn lập tức khô cạn, bị hồn cốt đầu lâu hấp thu không còn một mảnh.

Duy nhất đáng được ăn mừng chính là, lúc trước đầu lâu Thụy Thú thôn phệ đầu lâu của Tà Nhãn Bạo Quân, lúc này đang tiến hành chuyển hóa, bổ sung cho tinh thần lực của hắn. Nếu không, hắn đã sớm đã hôn mê, còn không biết phải bao lâu mới có thể tỉnh lại.

Nhất định phải mau mau rời khỏi nơi này, nhất định phải rời đi! Nếu không, vạn nhất Tà đế sai thủ hạ đến dò xét, bản thân nhất định phải chết.

Với tình huống hiện tại của Hoắc Vũ Hạo, coi như một con hồn thú ngàn năm đến đây, hắn cũng đều rất khó chống lại. Chớ nói chi là cường giả của Tà Nhãn nhất tộc.

Đột nhiên cắn đầu lưỡi một cái, đau đớn mãnh liệt khiến tinh thần của Hoắc Vũ Hạo phấn chấn mấy phần, trước tiên kiểm tra Hồn Hoàn Trữ Tồn Khí một chút. Thứ này không hổ là hồn đạo khí cấp tám, nương theo Tinh Thần Miễn Dịch bảo vệ bản thân Hoắc Vũ Hạo, cũng không tổn hại chút nào.

Hồn hoàn mười vạn năm bên trong cũng hoàn hảo không việc gì. Cuối cùng cũng không phí công lần này tới đây.

Một vòng tay màu bạc tinh xảo được hắn nhanh chóng lấy ra từ trữ vật giới chỉ, đeo lên tay. Ngay sau đó, Hoắc Vũ Hạo lập tức dùng hồn lực thúc giục vòng tay này.

Hiện tại tinh thần lực của hắn tiêu hao quá nghiêm trọng, nhưng ngược lại, tình huống hồn lực vẫn còn tốt. Được hồn lực thôi động, vòng tay màu bạc nhanh chóng nổi lên một tầng ngân quang nhu hòa, ngay sau đó, ánh sáng vòng lại, vậy mà liền kéo dài từ cổ tay của hắn hướng lên, rất nhanh hóa thành một kiện ngân sắc hộ tí, đem cánh tay trái của hắn ôm trọn trong đó.

Trên hộ tí có một loạt điểm sáng màu bạc nhô lên, từng đạo ngân quang nhấp nháy, ánh sáng của từng khối kim loại thấp thoáng lơ lửng trước mặt Hoắc Vũ Hạo.

Hoắc Vũ Hạo hít sâu một hơi, hồn lực ngoại phóng, sinh ra lực hút mãnh liệt, đem từng đạo ngân quang nhao nhao hấp thụ vào người, nhanh chóng kết hợp cùng thân thể hắn. Rất nhanh, hắn lập tức hoàn toàn bị ôm trọn trong một bộ hồn đạo khí hình người.

So sánh với kiện hồn đạo khí hình người lúc trước hắn chế tạo, kiện hồn đạo khí này nhìn qua phải đẹp hơn không ít. Toàn thân được thiết kế theo hình giọt nước, vô cùng đơn giản nhưng trang nhã. Đôi đôi cánh sau lưng mở ra phía ngoài, dưới tác dụng của hồn lực thôi động, nhanh chóng biến thành một đôi cánh kim loại ba tầng. Trên mỗi một tầng kim loại đều có sáu cái lỗ, càng hướng lên thì thể tích của cánh kim loại càng nhỏ.

Các địa phương khác cùng dáng người của Hoắc Vũ Hạo không kém bao nhiêu, các bộ vị kết hợp vô cùng tinh tế. Sau khi mặc nó vào, Hoắc Vũ Hạo nhìn qua chỉ bất quá giống như phóng đại thêm một vòng mà thôi, không có bất kỳ chỗ nào dư thừa rườm rà.

Đây chính là Hiên Tử Văn tự tay vì Hoắc Vũ Hạo chế tạo một kiện hồn đạo khí hình người, lúc ấy bởi vì cân nhắc đến Hoắc Vũ Hạo vẫn có cảnh giới Hồn Vương, cho nên Hiên Tử Văn đem hết khả năng, cũng chỉ có thể cam đoan nó có uy lực của hồn đạo khí cấp bảy, đồng thời cũng chỉ có thể được Hoắc Vũ Hạo sử dụng.

Lúc trước đối mặt với cường giả của Thánh Linh Giáo, bởi vì hết thảy tới quá đột ngột, Hoắc Vũ Hạo căn bản không kịp mặc nó vào, thành ra lúc này mới được sử dụng lầu đầu tiên. Trên thực tế, đối mặt tà hồn sư cấp bậc Phong Hào Đấu La, coi như khi đó Hoắc Vũ Hạo mặc nó vào cũng không có ý nghĩa thực tế.

Bất quá, hiện tại cũng không giống với lúc trước, có một thân hồn đạo khí này, bằng vào bên trong hồn đạo khí hình người được bố trí mười hai cái Bình Sữa Kín cấp sáu áp súc loại nhỏ, đủ sức cầm cự Hoắc Vũ Hạo bạo phát chiến đấu một trận cao độ. Cho dù đối mặt với vạn năm hồn thú, tự vệ cũng không có vấn đề gì cả. Đồng thời, cũng có thể để hắn dùng tốc độ nhanh nhất rời khỏi nơi này.

Hoắc Vũ Hạo mở ra Hồn Đạo Thôi Tiến Khí sau lưng nhưng cũng không bay lên, nơi này vẫn nằm trong phạm vi Tà Ma Sâm Lâm, thân thể của hắn lúc này đang nhanh chóng hướng phóng về phía trước. Hắn hiện tại muốn làm, là nhanh chóng rời khỏi Tà Ma Sâm Lâm, sau đó tìm một địa phương an toàn, nhanh chóng hấp thu hồn hoàn thứ bảy từ Tà Nhãn Bạo Quân tu vi mười vạn năm. Từ đó tấn cấp Hồn Thánh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play