Thu Nhi chết đi tất nhiên sẽ khiến đám hung thú bên trong Tinh Đấu Đại Sâm Lâm chấn kinh, phẫn nộ, nhưng coi như bọn hắn muốn làm ra hành động, cũng cần thời gian. Mà thành Sử Lai Khắc bên đó, với nhiều năm nội tình của học viện Sử Lai Khắc, cũng không phải Tinh Đấu Đại Sâm Lâm muốn bạo động là được.

Cụ thể sẽ phát sinh chuyện gì thì Hoắc Vũ Hạo hiện tại cũng không cách nào dự đoán, lúc này hắn chỉ có thể dùng phương án tốt nhất đi ứng đối.

Hắn thật ra là một người phi thường cảm tính, tuy nhiên, sau khi hấp thu hồn cốt đầu lâu của Tam Nhãn Kim Nghê, thời điểm cảm xúc của hắn có điểm mất khống chế, liền sẽ có từng cỗ khí tức mát lạnh rót vào Tinh Thần Hải của hắn, đem hắn cưỡng ép kéo về trạng thái lý trí.

Nhưng loại cảm giác này cũng không thoải mái dễ chịu lắm, bởi vì cảm xúc của hắn cũng sẽ bị lý trí đè nén. Nhưng với tình huống trước mắt, Hoắc Vũ Hạo không thể đi chống cự phần lý trí này, nguy cơ lần này rất có thể càng khủng bố hơn so với đế quốc Nhật Nguyệt bắt mấy trăm con tin. Mà hắn là mấu chốt trong đó, có thể nào buông lỏng nửa phần đây?

Đúng như Thiên Mộng Băng Tằm đã nói, tiếp tục phi hành theo hướng tây bắc chưa tới một canh giờ, xa xa, một mảng rừng rậm to lớn đã xuất hiện trong tầm mắt.

Vị trí của Tinh Đấu Đại Sâm Lâm tiếp cận trung tâm Đấu La Đại Lục, thuộc về khu vực có khí hậu ôn đới, mà khu vực rừng rậm trước mắt lại tương đối gần phương Bắc, phóng tầm mắt nhìn tới, phần lớn đều là rừng cây lá kim.

Hơn nữa, từ phía không trung nhìn lại, có thể phát hiện trong phiến rừng cây lá kim này có rất nhiều đều cây có thân cành và phiến lá màu xám đen, tạo thành một mảng đen nghịt. Còn chưa tiến vào bên trong nhưng cảm giác áp bức đã đập vào mặt.

Tà Ma Sâm Lâm!

Hoắc Vũ Hạo từ không trung chậm rãi hạ xuống.

Hồn sư chỉ cần biết một chút thường thức cũng sẽ không bay qua nơi sinh hoạt của hồn thú, việc đó so với tự sát cũng không có gì khác biệt.

Hoắc Vũ Hạo căn bản không dừng lại chút nào, lập tức triển khai thân hình, trực tiếp chui vào trong rừng rậm. Trước đó hắn đã quan sát qua phương hướng từ trên không, nhanh chóng thẳng tiến về dải đất trung tâm của cánh rừng.

Đây chính là tự tin, tự tin đối với thực lực của bản thân.

Đổi lại năm năm trước, hắn cũng chỉ dám cẩn thận từng li từng tí, hơn nữa có lẽ càng không dám xâm nhập. Nhưng bây giờ hắn đã hoàn toàn khác trước. Có được tinh thần lực cường đại siêu việt cường giả cấp bậc Phong Hào Đấu La, có được Vận Mệnh Thần Thú mang cho hắn năng lực cường đại, hoàn toàn có thể xu cát tị hung.

Căn bản không cần tận lực thi triển hồn kỹ, tinh thần lực của hắn đã như là một tấm lưới lớn trải ra, lan tràn về phương xa.

Rất nhanh, Hoắc Vũ Hạo liền phát hiện, mật độ hồn thú nơi này đúng là lớn hơn rất nhiều so với Cảnh Dương sơn mạch mà hắn đã từng đi qua, không hổ là địa phương nhiều hồn thú nhất Nhật Nguyệt Đại Lục.

Vì tránh để chiến đấu không cần thiết làm chậm trễ thời gian, Hoắc Vũ Hạo khẽ kêu:

- Băng Đế.

Ánh sáng lóe lên, một đạo thân ảnh bích lục sắc lăng không xuất hiện bên cạnh hắn.

Hoắc Vũ Hạo cũng là lần thứ nhất nhìn thấy bộ dáng Băng Đế hóa thành hình người. Dung nhan hanh tú, so với bộ dáng trưởng thành của Tuyết Đế còn thiếu một phần cao ngạo, lại nhiều hơn một phần lãnh diễm, hai bên dung nhan trắng nõn động lòng người đều có bốn đường hoa văn bích lục sắc, một đầu tóc dài màu xanh lá xõa sau lưng. Da thịt đều như trắng tinh như bông tuyết, dưới làn da mơ hồ có ánh sáng xanh biếc lưu chuyển. Dù chỉ là tinh thần thể, nhưng thời điểm nàng xuất hiện, nhiệt độ không khí xung quanh cũng kịch liệt giảm xuống.

Thân hình cao ráo của Băng Đế nhìn qua vậy mà không kém bao nhiêu so với Hoắc Vũ Hạo, hai đầu lông mày tràn đầy vẻ băng lãnh, chỉ có thời điểm nhìn hướng Hoắc Vũ Hạo, ánh mắt của nàng mới có thể trở nên ôn hòa.

- Làm phiền tỷ rồi.

Hoắc Vũ Hạo hướng Băng Đế khẽ gật đầu.

- Không có việc gì.

Âm thanh của Băng Đế thanh thúy êm tai, nhưng lại có một cỗ hàn ý phát ra từ trong xương cốt. Nàng cũng không làm ra hành động gì, chỉ cùng Hoắc Vũ Hạo sóng vai mà đi. Một cỗ khí tức đặc hữu thuộc về Băng Bích Đế Hoàng Hạt cũng theo đó từ trên người nàng lan ra.

Băng Đế khống chế đối với khí tức của bản thân phát ra vô cùng tốt, cũng không phải là toàn diện phát động. Nếu nàng thật sự toàn diện phóng thích khí tức của mình, nói không chừng thật sẽ đem vị Tà Đế dẫn ra ngoài. Như vậy thì coi như có phiền phức lớn rồi.

Chẳng qua là phát ra từng tia áp lực như có như không đặc hữu của hồn thú mười vạn năm, đã có thể chèn ép đám hồn thú có tu vi yếu ớt ở phụ cận không thể động đậy, chớ nói chi là tới gần.

Trong thế giới Tinh Thần Tham Trắc của Hoắc Vũ Hạo, hồn thú trong phương viên mấy ngàn mét vuông đều tránh lui, đám hồn thú có tu vi yếu nhược càng trực tiếp tê liệt ngã xuống trên mặt đất không dám động đậy.

Bởi vì có liên hệ với Thu Nhi, Hoắc Vũ Hạo lúc này càng không nguyện ý giết chóc hồn thú, cho nên mới dùng đến khí tức của Băng Đế.

Hiện tại Băng Đế mặc dù không hề giống Tuyết Đế và Thiên Mộng Băng Tằm trở thành Hồn Linh của hắn. Nhưng bản thân cũng có thể nương theo tinh thần lực của Hoắc Vũ Hạo ngưng kết thành hình, ở bên ngoài trong thời gian dài. Nàng tự hành khống chế phần huyết mạch cùng khí tức thuộc về bản thân nàng trong cơ thể Hoắc Vũ Hạo, sẽ khiến bản thân Hoắc Vũ Hạo bớt phải dùng sức hơn nhiều. Mà Hoắc Vũ Hạo hiện tại không thiếu nhất là tinh thần lực.

Lúc cần thiết, Băng Đế trực tiếp giúp hắn chiến đấu cũng không có vấn đề gì, đương nhiên, vẫn sẽ phải điều động hồn lực của hắn. Có thể phát huy ra bao nhiêu thực lực vốn có của Băng Đế, sẽ phải xem Hoắc Vũ Hạo có bao nhiêu hồn lực để nàng điều động. Dù sao Băng Đế mang cho Hoắc Vũ Hạo chính là vũ hồn Băng Bích Đế Hoàng Hạt, chứ không phải Linh Mâu. Còn Thiên Mộng Băng Tằm lúc này cũng có thể giúp Hoắc Vũ Hạo chiến đấu, càng có thể trực tiếp điều động tinh thần lực của hắn. Nhưng gia hỏa đó nguyên bản thuộc về thể loại không am hiểu chiến đấu, kêu hắn đi chiến đấu còn không bằng để bản thân Hoắc Vũ Hạo khống chế tinh thần lực của mình mới có được hiệu quả tốt nhất.

Chỉ bất quá, nhiều thêm một phần trí tuệ, nhiều thêm một phần khống chế, cũng sẽ khiến Hoắc Vũ Hạo trong một vài thời khắc đặc thù có thể làm được sự tình mà người khác không cách nào tưởng tượng được.

Hoắc Vũ Hạo cơ hồ thẳng tắp tiến về trung tâm Tà Ma Sâm Lâm, hắn hiện tại muốn trong thời gian ngắn nhất tìm được hồn thú thích hợp trở thành hồn hoàn thứ bảy của bản thân. Săn giết, hấp thu, sau đó nhanh chóng trở về Sử Lai Khắc.

Rất nhanh, hắn đã xông qua khu vực ngoại vi của Tà Ma Sâm Lâm, thực lực của hồn thú xung quanh đã bắt đầu trở nên cường đại, khắp nơi có thể thấy được hồn thú trăm năm, hồn thú ngàn năm cũng có khi xuất hiện. Chỉ bất quá, trước mặt khí tức cường đại của hồn thú mười vạn năm, thái độ của đám hồn thú đối với Hoắc Vũ Hạo cũng không có gì khác biệt, vẫn như cũ chỉ sợ tránh không kịp.

Sau hai canh giờ.

- Vũ Hạo, phải cẩn thận một chút. Đã tiến vào phạm vi tương đương với khu vực hạch tâm của Tinh Đấu Đại Sâm Lâm. Ở chỗ này sẽ có vạn năm hồn thú qua lại, hơn nữa, cũng có khả năng đụng phải tồn tại càng mạnh mẽ hơn. Nói không chừng cũng có hồn thú đệ cần.

Băng Đế nhắc nhở Hoắc Vũ Hạo.

Hoắc Vũ Hạo hiểu được ý tứ của nàng, nhẹ gật đầu, lên tiếng:

- Khổ cực tỷ rồi, để ta tự mình tới đi.

Nếu còn tiếp tục để cho Băng Đế ở bên ngoài, hắn sẽ nổi bật như một ngọn đèn cực sáng trong đêm tối. Tiến vào phạm vi trước mắt đã có khả năng gặp phải cường giả trong hồn thú. Khí tức hồn thú mười vạn năm chưa hẳn có thể dọa chạy đối phương, thậm chí còn có khả năng hấp dẫn đến hồn thú càng cường đại hơn. Cho nên, Hoắc Vũ Hạo thay đổi phương thức xông lên, lập tức trở nên điệu thấp.

Vầng sáng nhu hòa xung quanh thân thể hắn hình thành quang văn vặn vẹo, sau đó hắn lập tức cùng mọi thứ xung quanh hòa làm một thể. Ngay cả khí tức của bản thân cũng hoàn toàn bị vầng sáng này che khuất. Cho người ta cảm giác giống như hư không tiêu thất.

Cũng là sử dụng tinh thần lực thi triển hồn kỹ Mô Phỏng, nhưng bây giờ Hoắc Vũ Hạo thậm chí có thể nói là chân chính ẩn thân. Cho dù lần nữa tiến về Nhật Thăng Thành, hắn cũng hoàn toàn có thể nghênh ngang bay vào nội thành mà không sợ bị phát hiện. Trừ phi bị hồn đạo khí tham trắc cấp tám trở lên trực tiếp quét đến, nếu không, muốn phát hiện hắn cơ hồ là không thể nào. Mà hồn đạo khí cấp tám cũng cần hồn đạo sư cấp tám mới có thể khống chế. Trên toàn đại lục, hồn đạo sư cấp tám trở lên cũng không nhiều lắm a!

Về phần hồn thú, muốn phát hiện hồn kỹ Mô Phỏng ẩn thân, chỉ sợ phải có tu vi mười vạn năm mới có thể bằng vào thiên phú của bản thân phát hiện ra hắn.

Tiếp tục thâm nhập sâu hơn, Hoắc Vũ Hạo rõ ràng càng trở nên cẩn thận. Tinh Thần Tham Trắc cũng không tiếp tục mở rộng, ngược lại đem phạm vi co lại rất nhiều.

Bởi vì cái gọi là giang hồ càng già, lá gan càng nhỏ. Tộc đàn Tà Nhãn sinh sống trong Tà Ma Sâm Lâm, chính là một tộc đàn hồn thú hệ tinh thần cực kỳ hiếm thấy. Cảm ứng đối với sóng tinh thần tự nhiên nhạy bén hơn hồn thú bình thường rất nhiều.

Hoắc Vũ Hạo tự nhiên cũng không dám chủ quan.

Cũng bởi vì lúc trước nhất thời mềm lòng và chủ quan, mới khiến cho bản thân lâm vào nguy cơ, dẫn đến Thu Nhi hiến tế. Hắn hiện tại thà rằng cẩn thận quá mức, cũng sẽ không có nửa phần sơ sẩy.

Hắn thận trọng đi về phía trước, đột nhiên, phía trước truyền đến dao động hồn lực hỗn loạn. Có hồn thú đang chiến đấu?

Trong lòng Hoắc Vũ Hạo khẽ động, lập tức dừng bước, nhanh chóng lui lại mấy bước đến bên cạnh một cây đại thụ. Nương theo hồn kỹ Mô Phỏng, lúc này hắn đã hoàn toàn đồng hóa cùng môi trường xung quanh.

Tinh thần lực tiến hóa đến tầng thứ Hữu Hình Hữu Chất, hắn có lòng tin, trừ phi là tồn tại cấp bậc hung thú, hơn nữa còn phải cố tình dò xét phương vị của hắn, nếu không, với năng lực ẩn hình của hồn kỹ Mô Phỏng, dưới tình huống hắn không di động, tuyệt đối không bị địch nhân có tu vi yếu hơn nhìn thấy.

Về phần phía trước có dao động hồn lực không ngừng đến gần, nếu như là đến từ Tà Nhãn Bạo Quân Chúa Tể, hắn cũng chỉ có thể tự trách mình xui xẻo. Nếu xui xéo như vậy, hắn cũng không phải được Đế Hoàng Thụy Thú hiến tế, mà hẳn phải là Đế Hoàng Xui Xẻo hiến tế mới đúng.

Cỗ dao động hồn lực hỗn loạn rất nhanh tới gần, một lát sau, sinh vật sinh ra dao động hồn lực liền tiến vào phạm vi Tinh Thần Tham Trắc của Hoắc Vũ Hạo.

Hoắc Vũ Hạo hai mắt híp lại, đúng như dự đoán của hắn, quả nhiên là hồn thú đang chiến đấu.

Xông đến là một đầu hồn thú toàn thân đều bao trùm lấy lân phiến(*) nặng nề. Hai chi dưới của nó cực kỳ tráng kiện, đứng thẳng hành tẩu, chi trên ngắn nhỏ. Nhưng bất luận là chi trên hay là chi dưới đều có ba ngón, mọc ra móng vuốt sắc bén lóe lên hàn quang.

Từng mảnh lân phiến thật dày hiện màu lam sậm, nhìn qua chí ít có ba tầng lân phiến, vô cùng nặng nề. Độ cao của nó lên đến bốn mét, lộ ra vô cùng hùng tráng, cái đầu đặc biệt to lớn, cơ hồ chiếm cứ một phần ba thân thể. Sau lưng còn kéo theo một cái đuôi thô to dài đến hơn ba mét.

. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

(*) Lân phiến: miếng vảy (vảy cá/vảy rồng)

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play