Tố chất trung bình của con tin bị giam giữ quả nhiên rất cao, sau khi cảm nhận được ý niệm tinh thần của Hoắc Vũ Hạo, thân thể của không ít người đều có chút cứng đờ, nhưng rất nhanh liền khôi phục bình thường. Chỉ là đang trao đổi ánh mắt kinh ngạc với nhau.

- Nếu như các ngươi nghe được thanh âm của ta, trước tiên giữ nguyên dáng vẻ hiện tại, không nên động đậy. Ta tới cứu các ngươi.

Hoắc Vũ Hạo lại một lần nữa lặp lại lời nói lúc trước. Lần này, ý niệm truyền đi càng rõ ràng hơn, chí ít có thể khiến mọi người khẳng định, bọn hắn không phải đột nhiên phát điên.

Quả nhiên, cảm xúc của những con tin tương đối trẻ tuổi đã bắt đầu trở nên hưng phấn. Bị giam giữ ở chỗ này thời gian mấy tháng, trải qua tối tăm không ánh mặt trời, bọn hắn đã sớm chịu đủ. Thậm chí cũng cho rằng sẽ không có ngày tự do. Âm thanh đột nhiên truyền đến giống như là trời hạn lâu ngày gặp mưa rào, làm dịu lại trái tim thống khổ của bọn hắn.

Đương nhiên, cũng không phải tâm tình của tất cả mọi người đều trở nên hưng phấn, những người lớn tuổi hơn, thân là lĩnh đội hoặc là lão sư, càng duy trì cảnh giác hơn. Ai có thể khẳng định đây không phải âm mưu của địch nhân? Đám tà hồn sư này thì chuyện gì mà không làm được?

- Tỉnh táo, mời mọi người tỉnh táo. Nếu như các ngươi muốn thoát khỏi địa phương này, nhất định phải giữ vững tỉnh táo. Bằng không mà nói, ta cũng không thể nào cứu được các ngươi. Muốn rời khỏi nơi này, nhất định phải dựa vào mọi người tề tâm hợp lực mới có thể làm được.

Hoắc Vũ Hạo lần nữa truyền ra ý niệm tinh thần, lần này đã hoàn toàn rõ ràng.

Đám người lớn tuổi cũng dần dần bắt đầu động dung, nếu như có thể rời đi địa phương như địa ngục trần gian này, bọn hắn ai không nguyện ý cơ chứ?

Ánh mắt của các trưởng giả cũng dần dần bình tĩnh trở lại.

Hoắc Vũ Hạo cũng âm thầm thở phào nhẹ nhõm, hắn sợ nhất chính là mình cùng bọn hắn giao lưu bị tà hồn sư phát hiện, mặc dù không đến mức phí công nhọc sức, nhưng ít ra cũng sẽ khiến đám tà hồn sư cảnh giác, hành động phía sau tất nhiên sẽ càng thêm gian nan.

- Mọi người hẳn đã phát hiện độc dược trong cơ thể đang từng bước giải khai. Chuyện này là do ta bỏ giải dược vào trong nước. Dựa theo độc tính dự đoán, nhiều nhất ngày mai độc tố trong người các ngươi sẽ giải trừ hoàn toàn. Từ giờ trở đi, ta hi vọng thấy các ngươi có thể cố gắng khôi phục hồn lực và trạng thái thân thể của bản thân, tối ngày mốt chính là thời khắc chúng ta hành động. Đến lúc đó, còn mời mọi người cùng ta phối hợp, mới tốt nhất cử lao ra. Ngày mai ta lại gia nhập càng nhiều dược vật cố bản bồi nguyên trong nước, trợ giúp các ngươi khôi phục. Các ngươi nhất định phải tỉnh táo, có thể còn sống rời đi nơi này, giành lấy tự do hay không, cơ hội chỉ có lần này.

Hoắc Vũ Hạo đem kế hoạch của bản thân và lời cổ vũ tất cả đều nói ra. Thời điểm hắn nói ra vẫn thông qua Tinh Thần Tham Trắc chú ý tất cả con tin, nếu như trong con tin có gian tế mà nói, tâm tình ba động nhất định sẽ xuất hiện dị dạng. Nhưng thực tế chứng minh, không có người nào nguyện ý bị ngâm trong thủy lao, gian tế tự nhiên cũng liền không tồn tại.

- Được rồi, mọi người an tâm tĩnh dưỡng, thời điểm khôi phục hồn lực nhất định không thể bị giám ngục phát hiện, nếu không tất cả đều sẽ phí công nhọc sức. Mời các trưởng giả để ý đến thanh niên bên người, cũng chú ý che giấu bọn hắn. Ta phải đi rồi. Chúng ta đã bố trí thỏa đáng bên ngoài, hơn nữa, ta đến từ học viện Sử Lai Khắc.

Thanh danh của Đường Môn lúc này còn xa không vang dội bằng học viện Sử Lai Khắc, cho nên, lúc này Hoắc Vũ Hạo nhắc đến học viện Sử Lai Khắc, cũng càng dễ dàng làm cho người ta an tâm.

Bên trong thủy lao vốn tràn cảm xúc tử khí âm u, bởi vì ý niệm tinh thần đột nhiên xuất hiện mà lặng yên bắt đầu phát sinh biến hóa, từng đôi mắt nguyên bản không có sinh khí lại lần nữa sáng lên. Các cường giả đã sớm cảm giác được hồn lực trong cơ thể bắt đầu khôi phục, càng là bất động thanh sắc bắt đầu vận chuyển hồn lực. Nước sông một mực gây nên thống khổ cho bọn hắn lúc này lại trở thành che giấu tốt nhất.

Tinh Thần Tham Trắc thu liễm, nhưng Hoắc Vũ Hạo cũng không lập tức rời đi, mà lặng yên đem hồn kỹ Tinh Thần Triền Nhiễu phóng ra, bao phủ toàn bộ thủy lao.

Với tinh thần lực hiện tại của hắn, nếu như ở đây có Chung Ly tam huynh đệ hoặc là hai vị trưởng lão cấp bậc Phong Hào Đấu La, Tinh Thần Triền Nhiễu phóng thích ra diện tích lớn như vậy khẳng định không thể gạt được bọn hắn, nhưng ở đây chỉ có tà hồn sư đê giai, chỉ cần không phải đặc biệt chú ý, muốn phát hiện cái gì vẫn là rất khó.

Hoắc Vũ Hạo đây cũng là đang phòng ngừa chu đáo, lỡ như hắn bỏ sót gian tế hoặc là có vị nào hồn sư không kìm chế được nỗi lòng, có Tinh Thần Triền Nhiễu tồn tại, cũng đều tới kịp cứu viện.

Thực tế chứng minh lo lắng của hắn là dư thừa. Các hồn sư, hồn đạo sư đến từ học viện, tông môn của các đế quốc có tố chất chỉnh thể rất tốt, ngắn ngủi sau khi khiếp sợ, bọn hắn rất nhanh đều theo người dẫn đầu khôi phục lại bình tĩnh. Có dòng nước đục ngầu trong thủy lao che giấu, bọn hắn mặc dù trong mắt có sinh khí, nhưng cảm xúc trên mặt coi như vẫn có thể khống chế.

Trọn vẹn quan sát nửa canh giờ, Hoắc Vũ Hạo mới an tâm lặng yên rút khỏi thủy lao.

Chương mở đầu của đợt hành động cứu vớt này cũng bởi vậy mà bắt đầu. Mọi người Đường Môn cũng đã toàn diện triển khai hành động.

Dược vật cố bản bồi nguyên rất nhanh liền được Hoắc Vũ Hạo dung nhập vào thủy lao. Dựa theo Mã Tiểu Đào nói cho hắn biết tin tức, độc tính của Diệt Hồn Tán rất mạnh, ước chừng mỗi nửa tháng mới có thể bỏ thêm một lần, mà trong khoảng thời gian này vừa lúc là khoảng trống, sau năm ngày nữa mới bỏ thêm. Cho nên, kế hoạch cứu vớt của Hoắc Vũ Hạo mới tiến hành ở thời điểm này.

Mọi người Đường Môn đều đang chuẩn bị cứu người, mà thời điểm màn đêm buông xuống ngày thứ hai, Nhật Thăng Thành lại nghênh đón một vị khách nhân.

Người này một thân bao phủ bởi một kiện áo choàng lớn màu đen, căn bản không nhìn ra được giới tính và tuổi tác của người này.

Phương thức vào thành của người này so với người bình thường phải dễ hơn nhiều. Sau khi đi đến cửa thành, lấy ra một khối lệnh bài, sau đó chưa qua kiểm tra liền trực tiếp tiến vào nội thành.

Dáng dấp di chuyển của người này có điểm lạ, rất nhẹ nhàng, phảng phất như đang lướt mây cưỡi gió. Nhìn qua cũng không nhanh, nhưng nếu có người đem ánh mắt tập trung vào người đó, chẳng mấy chốc sẽ phát hiện người này đã biến mất trong tầm mắt của mình.

Một lát sau, người này liền đi tới trước một tòa kiến trúc đỉnh nhọn.

Nếu như Hoắc Vũ Hạo ở nơi này, hắn nhất định sẽ phát hiện địa phương người này tới, chính là nơi lúc trước hắn đi theo Phong Lăng, phát hiện tà hồn sư hệ tinh thần Vu Vân.

Phiêu nhiên tiến vào trong tòa kiến trúc này, người áo đen rất nhanh liền đi tới nơi Vu Vân đã từng treo đánh Phong Lăng. Địa phương này vẫn tràn ngập một tia khí tức oán khí sâm nhiên, người này khoanh chân ngồi dưới đất, khóe miệng bắt đầu lẩm bẩm cái gì đó, một tầng hồng quang nhàn nhạt bắt đầu như ẩn như hiện sau lưng hắn. Dần dần tạo thành một cái bóng người quỷ dị lơ lửng sau lưng hắn.

. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

- Được không?

Hòa Thái Đầu hướng Hoắc Vũ Hạo hỏi.

Hoắc Vũ Hạo nhẹ gật đầu, nhảy xuống bệ đỡ của hồn đạo khí hình quả trứng, lúc này trong gian phòng rộng lớn đã chất đầy các loại hồn đạo khí, đơn giản giống như một cái kho quân dụng.

Hòa Thái Đầu cười hắc hắc, lên tiếng:

- Tốt, bên này giao cho ta, lát nữa cho bọn hắn một màn pháo hoa cả trong lẫn ngoài."

Hoắc Vũ Hạo vội vàng dặn dò:

- Nhị sư huynh, không thể ham chiến, sau phát động lập tức cùng mọi người tụ hợp ở thành Nam.

- Được, yên tâm, ta có chừng mực.

Hoắc Vũ Hạo nhìn thoáng qua sắc trời bên ngoài đã dần tối:

- Sắp đến thời gian, tam sư huynh bọn hắn cũng đã vào vị trí, đệ cũng cần đi qua chuẩn bị. Nhị sư huynh, hết thảy cẩn thận, thời điểm trọng yếu, vì an toàn, cái gì cũng đều có thể từ bỏ.

Hòa Thái Đầu vỗ vỗ bờ vai của hắn, lại hướng hắn dựng lên ngón tay cái.

Hoắc Vũ Hạo trả về cho hắn một ánh mắt tràn ngập lòng tin. Sau đó nói:

- Sau khi chuyện thành công, mọi người lập tức xuôi Nam, đến địa phương định sẵn thì trực tiếp lên thuyền, không cần chờ chúng ta. Chúng ta chỉ có mấy người, hành động sẽ thuận tiện hơn nhiều. Chúng ta hẹn gặp lại tại học viện.

- Vũ Hạo. . .

Hòa Thái Đầu gọi lại Hoắc Vũ Hạo đang quay người muốn đi, trong giọng nói nhiều hơn mấy phần chần chờ.

Hoắc Vũ Hạo mỉm cười, lên tiếng:

- Nhị sư huynh, đệ hiểu huynh muốn nói gì. Nhưng đại trượng phu có việc nên làm, có việc không nên làm, chuyện đệ đã đáp ứng thì đệ nhất định phải cố gắng làm cho được. Chúng ta vẫn sẽ cẩn thận.

- Được. Về sớm một chút, Đường Môn chúng ta cùng uống rượu mừng.

Hòa Thái Đầu cũng không phải kiểu người hay gượng ép, sau khi lần nữa hướng hắn giơ ngón cái, ánh mắt đưa tiễn hắn rời đi.

Ra khỏi tửu điếm cửa thành Bắc, Hoắc Vũ Hạo đi thẳng đến cửa thành Nam, không có lập tức tiến vào trạng thái chuẩn bị, mà là về tới tửu điếm bên này.

Từ Tam Thạch, Diệp Cốt Y đã sớm không có ở đây, bọn hắn và Kinh Tử Yên, Quý Tuyệt Trần đều đã ra khỏi thành. Lưu lại nơi này chỉ có Nam Thu Thu, còn có Phong Lăng tinh thần lúc tốt lúc xấu .

Trải qua thêm mấy ngày tĩnh dưỡng, Phong Lăng nhìn qua cũng tốt hơn một chút, nhưng có lẽ là bởi vì trước đó bị thương quá sâu, khiến cho hắn vẫn như cũ ngơ ngơ ngác ngác, giống như là có chút không muốn từ trong mộng tỉnh lại.

Mọi người Đường Môn cũng hoàn toàn có thể lý giải loại trạng thái này của hắn, thân thể chịu thương tổn nghiêm trọng, đối với nam nhân mà nói, ngay cả thứ để sinh hậu đại đều gần như không có, hắn có thể kiên trì sống sót đến lúc này, đã là biểu hiện của dục vọng cầu sinh mãnh liệt.

Nhưng mà, bởi vì tính đặc thù của trạng thái hiện tại của hắn, vì đại cục suy nghĩ, cũng vì không để mọi thứ phức tạp hơn, Hoắc Vũ Hạo vẫn đem hắn lưu ở nội thành. Nếu như mang theo hắn ra khỏi thành, khả năng bại lộ sẽ lớn hơn nhiều. Trước mắt để cho Nam Thu Thu canh giữ vào hắn.

Hoắc Vũ Hạo rất rõ ràng, chỉ cần mình và đồng bạn có thể đem con tin cứu ra, Nhật Thăng Thành giới nghiêm lập tức không còn bất cứ ý nghĩa gì, đến lúc đó lại cứu ra Nam Thủy Thủy, mang theo Phong Lăng cùng một chỗ rời đi.

Tình huống của Nam Thủy Thủy hắn đã nói cho Nam Thu Thu, sau khi cứu xong đại bộ phận con tin sẽ là thời cơ tốt nhất để bọn hắn thừa dịp loạn lạc đi cứu Nam Thủy Thủy. Đối với chuyện này, Nam Thu Thu cũng không đưa ra bất cứ ý kiến gì, sau khi Hoắc Vũ Hạo quyết định lưu lại theo nàng cứu người, thái độ hiện tại của nàng đối với Hoắc Vũ Hạo cũng thay đổi không ít, bộ dáng vốn kiêu ngạo thu liễm hơn nhiều.

- Không sai biệt lắm đã đến thời gian thì phải?

Nam Thu Thu vừa thấy được Hoắc Vũ Hạo liền không khỏi khẩn trương hỏi.

Hoắc Vũ Hạo khẽ vuốt cằm, lên tiếng:

- Chờ một lúc nữa chúng ta cùng lúc xuất phát, tình huống hiện tại của Phong Lăng như thế nào?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play