Hoắc Vũ Hạo lách qua Hải Quân đang giằng co của song phương, mà bởi vì đã xâm nhập vào biển cả tương đối xa, nên cũng gặp phải một vài Hải hồn thú loài chim công kích. Bất quá, đám Hải hồn thú này hiển nhiên còn không đủ để uy hiếp được bọn hắn, đều bị đuổi đi dễ như trở bàn tay.

Sau khi vượt qua Hải Quân, tiến vào hải vực của đế quốc Nhật Nguyệt, Hoắc Vũ Hạo lúc này mới mang theo đồng bạn lần nữa phi hành ở gần mặt biển. Nửa đường không có nghỉ ngơi, sau khi hồn lực trong phi hành hồn đạo khí tiêu hao tới trình độ nhất định, lập tức thông qua dùng Bình Sữa Kín khác thay thế.

Lại bay gần hai canh giờ mới rốt cục tiếp cận mục tiêu thứ hai của Hoắc Vũ Hạo. Nằm ở bờ biển phía Nam của đế quốc Nhật Nguyệt là một tòa thành thị tên là Hải Duyệt Thành. Hải Duyệt Thành cũng coi như là một đại thành thị, có được bến cảng quy mô lớn nhất đế quốc Nhật Nguyệt, Cảng Nhật Nguyệt.

Mặc dù hải thuyền không thể xâm nhập sâu vào biển cả, nhưng theo hồn đạo khí phát triển, di chuyển ở khoảng cách không quá xa so với bờ biển vẫn được bảo đảm an toàn. Dù sao thì vận chuyển đường biển so với vận chuyển đường bộ vẫn dễ hơn nhiều, đối với nhân lực, vật lực yêu cầu khá thấp. Chỉ bất quá giai đoạn bỏ vốn sẽ cao hơn một chút.

Xa xa, mọi người đã thấy được Cảng Nhật Nguyệt, nhưng Hoắc Vũ Hạo cũng không có dẫn theo đồng bạn bay thẳng qua đó, mà là hạ xuống ven biển ở một địa phương cách Cảng Nhật Nguyệt, Hải Duyệt Thành mười dặm. Sau đó gọi mọi người thay đổi trang phục của đế quốc Nhật Nguyệt, lúc này mới đi về hướng Hải Duyệt Thành.

Hải Duyệt Thành đương nhiên không thể so sánh cùng Minh Đô, cũng so ra kém thành Sử Lai Khắc, so với toàn bộ thành thị trên đại lục thì chỉ xem là cỡ trung.

Có lẽ là bởi vì thân ở vùng đất xa xôi Nam Hải, nên Hải Duyệt Thành cũng không có nghiêm ngặt kiểm tra, mấy người Hoắc Vũ Hạo rất dễ dàng lẫn vào trong thành.

Kiến trúc của Hải Duyệt Thành rõ ràng so với các thành thị trên đất liền của đế quốc Nhật Nguyệt không giống nhau lắm, thiếu đi các nhà cao tầng như ở Minh Đô, lại nhiều hơn mấy đặc sắc của ngư cảng bên bờ biển, kiến trúc phòng ốc đều vô cùng rắn chắc để đề phòng bão táp đến từ biển cả. Toàn bộ kiến trúc của Hải Duyệt Thành đều có địa thế tương đối cao, Cảng Nhật Nguyệt thì như đang nghiêng xuống mặt biển.

Mọi người trước tiên tìm một khách sạn có quy mô tầm trung ở lại, bọn hắn dành phần lớn thời gian bay trên mặt biển, lúc này cũng cần điều hòa lại.

- Thu Thu, ngươi theo ta ra ngoài một chuyến.

Hoắc Vũ Hạo hướng phía Nam Thu Thu vẫy vẫy tay.

Nam Thu Thu nhìn thoáng qua Diệp Cốt Y bên cạnh, lên tiếng:

- Ngươi gọi Cốt Y tỷ tỷ đi là được, gọi ta làm gì?

Hoắc Vũ Hạo sầm mặt lại, lên tiếng:

- Trước đó ta đã nói gì? Phục tùng mệnh lệnh, nghe theo chỉ huy. Ngươi nếu không nghe lời, lập tức tự trở về đi.

Nam Thu Thu thè lưỡi, tức giận nói:

- Dữ cái gì mà dữ, đi thì đi chứ. Đi thôi!

Dứt lời, nàng hướng Diệp Cốt Y làm ra một cái ánh mắt quái dị. Diệp Cốt Y khuôn mặt ửng đỏ lại ngắt một cái vào hông nàng. Nam Thu Thu vừa cười đùa vừa xông ra ngoài.

Hoắc Vũ Hạo lên tiếng:

- Mọi người nghỉ ngơi trước, thuận tiện bổ sung hồn lực vào Bình Sữa Kín một chút. Chúng ta đi một lúc liền trở lại.

Từ Tam Thạch lên tiếng:

- Đệ đi đi, đệ cứ yên tâm bên này.

Hoắc Vũ Hạo không dám trì hoãn. Hắn quả thực sợ vị tiểu tổ tông Nam Thu Thu, có trời mới biết nha đầu này sẽ làm ra náo loạn gì.

Hắn đuổi theo ra khỏi cửa, lại nhìn thấy Nam Thu Thu cũng không có đi xa, lúc này mới yên tâm mấy phần, vội vàng đi tới, lên tiếng:

- Đến đây, dắt tay ta đi.

Nam Thu Thu giật mình. Theo bản năng hướng bên cạnh nhảy ra một bước, một mặt cảnh giác nhìn hắn chăm chú, lên tiếng:

- Làm gì? Đừng nghĩ muốn chiếm tiện nghi của ta nha! Bên đó có người muốn cho ngươi chiếm tiện nghi thì ngươi không cần, bây giờ muốn gì hả? Đừng nói ngươi coi trọng bản cô nương à nha?

Hoắc Vũ Hạo đưa tay vỗ trán mình, rất là bất đắc dĩ lên tiếng:

- Tư tưởng của ngươi có thể không xấu xa như vậy có được hay không? Ngươi có còn muốn cứu mẹ của mình hay không?

Nam Thu Thu cả giận nói:

- Muốn cứu mẫu thân của ta cũng không thể đem chính ta bồi vào a! Ngươi ít đem chuyện này uy hiếp ta nha.

Cơ mặt của Hoắc Vũ Hạo rõ ràng co quắp một chút:

- Được rồi, ngươi trở về đi. Đổi Diệp Cốt Y đến, nói cho nàng phải cùng ta giả trang thành tình lữ.

- Giả trang tình lữ? Để làm gì?

Vẻ cảnh giác trong đôi mắt của Nam Thu Thu lập tức bị hiếu kỳ thay thế.

Hoắc Vũ Hạo tức giận nói:

- Đương nhiên là ngụy trang, ra vẻ tình lữ đi tìm hiểu tin tức, nếu không ta cần ngươi dắt ta làm gì?

- Sao ngươi không nói rõ ràng.

Nam Thu Thu hừ một tiếng, lúc này mới có chút bất đắc dĩ lại gần, bàn tay vòng qua chỗ khuỷu tay của Hoắc Vũ Hạo, nhưng trên thực tế cũng chỉ đem hai ngón tay nắm lấy ống tay áo của hắn.

Hoắc Vũ Hạo thở dài một tiếng:

- Ta hiện tại thật cảm thấy, đại sư huynh để ngươi tới là một sai lầm. Đi thôi.

Dứt lời, hắn đã nhanh chân bước về phía trước.

Nam Thu Thu vểnh vểnh khóe miệng, lên tiếng:

- Người ta là cô gái đứng đắn. Cùng ngươi ra vẻ tình lữ, lỡ như mang thai thì làm sao bây giờ?

Hoắc Vũ Hạo dưới chân lảo đảo một cái, thiếu chút trực tiếp ngã nhào xuống đất, sau đó cánh tay run lên, đem cánh tay của Nam Thu Thu đẩy ra một bên.

- Ta phục ngươi rồi đại tiểu thư. Như vậy thì chúng ta ra vẻ huynh muội được chưa, ngươi cũng không cần chịu tội như thế. Dắt tay nhau mà cũng có thể mang thai, uổng cho ngươi nghĩ ra được.

Nói xong, hắn cũng không tiếp tục để ý nàng, bước nhanh về trước.

- Này, ngươi dữ cái gì a! Lần này đúng là ngươi sai, chúng ta căn bản không có cách nào đóng vai thành huynh muội, hẳn là tỷ đệ mới đúng. Tỷ lớn hơn ngươi nha! Uy, ngươi đừng đi nhanh như vậy, chờ ta một chút.

Hoắc Vũ Hạo thật sợ mình bị Nam Thu Thu chọc giận đến nguy hiểm cả tính mạng. Hắn càng bước nhanh về trước, trong lòng mặc dù có chút bất đắc dĩ và phiền muộn, nhưng khóe miệng lại không tự chủ hiện lên vẻ mỉm cười, cô nương có chút đần độn, lại có chút kiêu ngạo này thật đúng là có ý tứ. Từ khi Đông Nhi ngủ say đến nay, tâm tình của hắn tựa hồ là lần thứ nhất có cảm giác thả lỏng. Mặc dù phần thả lỏng này là do người nào đó hung hăng càn quấy mà ra.

Hoắc Vũ Hạo đang đi trên đường cũng tiện tay mua một chút đồ ăn đặc sản như cá khô, nghêu sò, cùng một chút thịt muối phơi khô. Sau đó lại rất tùy ý mua một bộ địa đồ của Hải Duyệt Thành và Cảng Nhật Nguyệt.

Nam Thu Thu cuối cùng vẫn quyết định cùng hắn ra vẻ tình lữ, mặc dù như cũ có chút ghét bỏ, nhưng vẫn khoác lấy cánh tay của hắn.

- Ngươi mua những thứ này làm gì? Nhìn qua cũng không ngon lắm nha! Mà cá nướng hôm qua ngươi làm cũng không tệ lắm, lần sau tiếp tục làm nha. Quả thật đáng để khen ngợi.

Hoắc Vũ Hạo thấp giọng nói:

- Ta không cần ngươi khen ngợi. Từ giờ trở đi, ngươi cũng tận lực không nên nói chuyện, chỉ cần vẻ mặt mỉm cười là được.

- Dựa vào cái gì không cho ta nói chuyện? Ta muốn nói.

- Cứu mẫu thân!

- Hừ!

Sau khi Hoắc Vũ Hạo lượn quanh hai vòng trong thành, lại thêm địa đồ chỉ dẫn, rốt cục ở đâ dừng bước trước một căn nhà có đỉnh nhọn. Hắn cũng không gấp gáp đi vào, mà là quay đầu hướng Nam Thu Thu lên tiếng:

- Chờ chút nữa đi vào không nên nói, rõ chưa? Hết thảy đều nghe ta an bài, bằng không ngươi liền đi về trước.

- Được rồi, ta không nói lời nào là được.

Nam Thu Thu không cam tâm tình nguyện đáp ứng.

Hoắc Vũ Hạo lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, nhưng lúc sắp đi vào trong, Nam Thu Thu lại đột nhiên thấp giọng nói:

- Ngươi nhìn ra chưa? Cốt Y tỷ tựa hồ có chút thích ngươi nha.

Hoắc Vũ Hạo vừa mới định đạp vào nấc thang, thiếu chút nữa khiến chân hắn đạp hụt, quay đầu nhìn hằm hằm Nam Thu Thu:

- Câm miệng ngươi lại, không hiểu sao?

- Được thôi!

Nam Thu Thu rất không cam lòng im lặng, nhưng vẫn lẩm bẩm trong miệng:

- Cũng không biết Cốt Y tỷ coi trọng ngươi chỗ nào, hung ác như thế. Hừ!

Mà Hoắc Vũ Hạo không có mang Diệp Cốt Y theo, cũng bởi vì hắn cảm giác được ánh mắt của Diệp Cốt Y nhìn vào mình có chút không đúng. Thời điểm tối hôm qua nhìn hắn xử lý hải ngư đã có chút không đúng. Có lẽ còn không phải ưa thích, nhưng tối thiểu là cực độ hiếu kỳ. Hoắc Vũ Hạo đối với phương diện này rất mẫn cảm, ở trên người hắn đã xuất hiện qua sự tình Thu - Đông tranh phong, hắn đương nhiên không thể trách Thu Nhi cái gì, nhưng mà, hắn cũng không nguyện ý trên người mình lại xuất hiện bất cứ tia cảm tình nào ràng buộc.

Nhưng mà, hắn hiện tại rất hối hận, hắn hối hận vì sao lại mang Nam Thu Thu theo, thật sự là một loại tra tấn không gì sánh kịp! Sớm biết như vậy còn không bằng gọi Diệp Cốt Y đến, tối thiểu thì cô nương đó còn có điểm bình thường.

Trước cửa tòa nhà này có một tấm bảng hiệu, trên đó viết Hải Dương Vận Thâu Ti Cảng Nhật Nguyệt.

Sau khi hai người đi vào đại môn, chỉ thấy bên trong ngược lại là rất náo nhiệt, đại sảnh rộng lớn chừng bốn, năm trăm mét vuông, mười cái quầy phía trước đều có người đang bận rộn làm việc. Nơi này có thể nói là không sạch sẽ gọn gàng, tràn ngập mùi tanh đặc hữu của nước biển. Nam Thu Thu vừa vào cửa liền không nhịn được nhíu mày, nếu không phải Hoắc Vũ Hạo vội vàng lấy tay nắm chặt cánh tay nàng một chút, chỉ sợ nàng trực tiếp bắt đầu oán trách.

Hoắc Vũ Hạo trước tiên quan sát xung quanh một chút, sau đó mới hướng một cái quầy hàng ít người đi tới. Lúc vừa tới nơi thì cái quầy này vừa vặn để trống, phía sau nó là một người phụ nữ trung niên hơn bốn mươi tuổi.

- Ngài khỏe, ta muốn hỏi một chút, nếu như ta muốn thuê thuyền thì giá cả là bao nhiêu?

Hoắc Vũ Hạo dù sao cũng đã từng ở đế quốc Nhật Nguyệt hơn hai năm, cũng học được bảy, tám phần khẩu âm của đế quốc Nhật Nguyệt, lại thêm hắn hơi giảm thấp âm điệu bản thân, ở trong hoàn cảnh ồn ào như thế này rất khó bị phân biệt ra.

- Thuê thuyền? Ngươi tên nhóc con này muốn thuê thuyền cái gì? Không biết trên biển không an toàn sao?

Người phụ nữ trung niên chỉ lườm Hoắc Vũ Hạo một chút, lập tức rất không kiên nhẫn hướng hắn khoát tay áo.

Nam Thu Thu đứng bên cạnh Hoắc Vũ Hạo kém chút cười ra tiếng. Nhóc con, xưng hô này thật tốt!

Hoắc Vũ Hạo lại không nóng không lạnh lên tiếng:

- Đại tỷ, cũng không nên nói như vậy. Niên kỷ của ta mặc dù không lớn, nhưng cũng không có nghĩa ta không thể làm ăn a! Ta cần thuê một con thuyền chở hàng, tối thiểu có thể chở được năm ngàn cân hàng hóa.

- Ngươi muốn làm sinh ý hải vận? Đi nơi nào?

Người phụ nữ trung niên cuối cùng cũng nhấc lên mấy phần tinh thần.

Hoắc Vũ Hạo lên tiếng:

- Đi về Cảng Thiên Mã ở phía Đông. Đại khái cần bao nhiêu tiền?

Cảng Thiên Mã nằm ở ven sườn đông của biển Nam Hải đế quốc Nhật Nguyệt, gần kề với Quân Cảng Hải Quân của đế quốc Nhật Nguyệt, xem như là hải cảng nằm ở tận cùng phía đông biển Nam Hải của đế quốc Nhật Nguyệt. Quy mô cũng chỉ nhỏ hơn một chút so với Cảng Nhật Nguyệt mà thôi.

Người phụ nữ trung niên lên tiếng:

- Thuyền hàng có thể chở năm ngàn cân hàng hóa, còn muốn đi xa tận Cảng Thiên Mã, tối thiểu phải 1200 kim hồn tệ. Tiểu gia hỏa, đây cũng không phải là cái số lượng nhỏ nha.

Hoắc Vũ Hạo lên tiếng:

- Tiền không là vấn đề. Nhưng ta muốn biết tính an toàn thế nào, còn có, nơi đây có thể cung cấp cho ta loại thuyền như thế nào.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play