Trong mật thất tối đen không cảm giác được thời gian trôi qua. Chỉ có Tịnh Lựu làm chất xúc tác tu luyện không ngừng dung nhập vào cơ thể Hoắc Vũ Hạo. Vì để cho việc tu luyện càng thêm chuyên tâm, hắn một ngày chỉ ăn rất ít đồ vật và một vài đan dược dinh dưỡng do học viện luyện chế, thời gian còn lại toàn bộ dùng để tu luyện.

Loại phương thức này không thể nghi ngờ là vô cùng cô độc, nhưng mỗi khi Hoắc Vũ Hạo xuất hiện tâm tình bực bội, hắn chỉ cần trong lòng mình mặc niệm ba chữ, liền có thể lập tức tập trung tinh thần, tiếp tục tự tìm tòi và cố gắng. Mà ba chữ này chính là Vương Đông Nhi.

. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

Trong nháy mắt lại trôi qua hai tháng.

Thời gian từng ngày trôi qua, học viện Sử Lai Khắc và Đường Môn đều lộ ra vẻ an tĩnh. Vẻ an tĩnh không chỉ có ở Sử Lai Khắc, đồng dạng cũng là toàn bộ đại lục.

Sau những biến cố phát sinh ở đế quốc Nhật Nguyệt, đại lục lại giống như đột nhiên mất đi tất cả dục vọng đấu tranh, mỗi một quốc gia đều có vẻ vô cùng an bình. Tam quốc của Đấu La Đại Lục cũng không hướng đế quốc Nhật Nguyệt đòi người, mà đế quốc Nhật Nguyệt cũng không có hành động hành động thêm một bước nào. Ngay cả ở biên cảnh nguyên bản thường thường xuất hiện ma sát, xung đột nhỏ, trong khoảng thời gian này cũng đều đột nhiên biến mất. Hết thảy đều lộ ra vẻ an tĩnh đáng sợ.

Điều duy nhất nằm trong dự liệu của tất cả mọi người, hơn nữa còn có ý nghĩa trọng đại chính là, thái tử Từ Thiên Nhiên của đế quốc Nhật Nguyệt chính thức lên ngôi, trở thành Hoàng Đế của đế quốc Nhật Nguyệt. Sau khi kế vị, vị tân Hoàng Đế lại có vẻ vô cùng điệu thấp, chỉ ban bố mấy lần pháp lệnh, lần nữa xây dựng lại các địa phương bị hao tổn của Minh Đô. Cũng không có lớn động tác quá.

Ở trong mắt dân chúng, bầu không khí hòa bình này đương nhiên là chuyện tốt, nhưng trong mắt người sáng suốt thì chuyện này lại rõ ràng là khoảng lặng trước bão táp. Chỉ cần những người hơi quen thuộc Từ Thiên Nhiên đều biết, vị Hoàng Đế Bệ hạ của đế quốc Nhật Nguyệt này là một đời kiêu hùng, hùng tâm tráng chí. Hắn thật sẽ yên tĩnh như vậy sao?

Tam quốc của Đấu La Đại Lục thì đang khua chiêng gõ trống chuẩn bị. Chiến tranh bất cứ lúc nào cũng sẽ đến, nhưng đối với bọn hắn mà nói, mỗi một ngày yên bình trôi qua thì bọn hắn liền có thể chuẩn bị càng thêm đầy đủ. Chênh lệch của khoa học kỹ thuật về mặt hồn đạo đã làm bọn hắn mất đi khả năng chủ động đuổi theo đế quốc Nhật Nguyệt, hiện tại cái bọn hắn cần nhất chính là thời gian.

Mà cũng chính vì nguyên do này, Đường Môn lại một lần nữa mở rộng địa bàn của mình. Nguyên bản Đường Môn nằm ở ngoại thành Sử Lai Khắc lại lần nữa mở rộng, chiếm cứ một phần diện tích không nhỏ ở phía Tây thành Sử Lai Khắc. Lần mở rộng này vẫn như cũ là Hồn Đạo Đường.

Bởi vì Đường Môn ngày càng phát triển, nên học viện Sử Lai Khắc đã cùng Đường Môn đạt thành hiệp nghị, Đường Môn Hồn Đạo Đường chính thức trở thành nơi thích hợp nhất cho học viên tốt nghiệp từ hệ hồn đạo của học viện Sử Lai Khắc. Phần hậu đãi đãi ngộ, cộng thêm có thủ tịch nghiên cứu viên đời trước của học viện Nhật Nguyệt Hoàng Gia Hồn Đạo Sư chỉ điểm, không thể nghi ngờ có thể hấp dẫn lượng lớn nhân thủ. Mà hệ hồn đạo của học viện Sử Lai Khắc cũng lấy giao lưu làm tiêu chí, không ngừng cùng Đường Môn bên này tiến hành trao đổi, trợ giúp lẫn nhau.

Lượng lớn các loại kim loại thường, kim loại hiếm không ngừng thông qua các khoản mua sắm kếch xù tiến vào thành Sử Lai Khắc, sau đó lại biến thành từng kiện từng kiện hồn đạo khí.

Trong vòng hai tháng ngắn ngủi, Đường Môn đã lần lượt hồn đạo khí với Chư Cát Thần Nỗ Pháo làm chủ đạo cho đế quốc Thiên Hồn và đế quốc Tinh La.

Mà sau khi trải qua khảo nghiệm tỉ mỉ, Đường Môn càng nhận được nhiều đơn đặt hàng hơn. Bởi vì bản thân học viện Sử Lai Khắc đã nhập cổ phần cho Đường Môn, bởi vậy, phần ích lợi này của Hồn Đạo Đường đối với Đường Môn và học viện Sử Lai Khắc mà nói, có thể nói là đôi bên cùng vui. Nhất là Đường Môn nương theo việc buôn bán hồn đạo khí đổi lấy kim hồn tệ và kim loại hiếm, tốc độ phát triển phải nói là được đề thăng như tên lửa.

Không thể nghi ngờ là năng lực của Hiên Tử Văn được thể hiện càng thêm rõ ràng, hiện tại hắn chẳng những là đường chủ của Đường Môn Hồn Đạo Đường, càng là viện trưởng danh dự của hệ hồn đạo học viện Sử Lai Khắc. Mỗi tuần đều có hai ngày rưỡi giảng bài ở hệ hồn đạo.

Chính là bởi vì hắn mang đến lý thuyết về hồn đạo khí và đông đảo kiến thức khoa học kỹ thuật, khiến cho hệ hồn đạo của Học viện Sử Lai Khắc phát triển với tốc độ kinh người. Nguyên bản cục diện hệ hồn đạo yếu nhược, hệ hồn sư mạnh mẽ đang không ngừng phát sinh biến hóa.

Tam quốc của Đấu La Đại Lục cũng không ngừng điều động càng nhiều tinh anh đến học viện Sử Lai Khắc học tập. Bất luận là ở niên đại nào, dưới tình huống gì thì nhân tài vĩnh viễn luôn có vô số. Sự phát triển của học viện Sử Lai Khắc tuyệt đối có thể dùng bốn chữ vui vẻ phồn vinh để hình dung.

. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

Học viện Sử Lai Khắc, nội viện, Hải Thần Các.

- Tình huống như thế nào?

Huyền lão hướng một ông lão đứng bên cạnh mình hỏi.

- Chuẩn bị xong.

Đơn giản bốn chữ lại làm cho ánh mắt của Huyền lão sáng lên, khẽ gật đầu, lên tiếng:

- Tốt, đã như vậy liền chuẩn bị đi. Thông báo chư vị trưởng lão, tổ chức hội nghị Hải Thần Các.

- Vâng.

. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

Đường Môn.

Ầm ầm!

Trong tiếng nổ kịch liệt, Nam Thu Thu, Diệp Cốt Y đồng thời bay về hai phía, thân hình của Kiếm Si Quý Tuyệt Trần dần hiển hiện ra.

Sắc mặt của hắn rõ ràng có chút khó coi, vạt áo trên người thậm chí bị hao tổn nhiều chỗ. Chỉ có ánh mắt vẫn cực kỳ sắc bén. Trên Thẩm Phán Chi Kiếm trong tay lóe lên ánh sáng như ẩn như hiện.

Nam Thu Thu có chút thở dốc đứng đó, trong đôi mắt tràn đầy vẻ phấn khởi.

- Thành, thí nghiệm thành công rồi.

Diệp Cốt Y hướng nàng dựng lên ngón tay cái, gương mặt đồng dạng tràn đầy hưng phấn.

Đối với Quý Tuyệt Trần mà nói thì hai tháng này có thể nói là đau nhức cùng khoái hoạt. Kiếm Si như hắn bình thường sợ nhất là không có đối thủ. Nhưng trong hai tháng nay, hắn lại đụng phải đối thủ so với chính mình còn khó nhằn hơn, chính là hai vị mỹ nữ trước mắt.

Nam Thu Thu vì cứu mẹ mình, mỗi ngày khắc khổ tu luyện, tu luyện xong lại tìm tới hắn, lại thêm Diệp Cốt Y về mặt tu luyện đồng dạng cũng là một cô nương cực kỳ điên cuồng. Hai vị này mỗi ngày đều quấn lấy Quý Tuyệt Trần để so đấu.

Tu vi chênh lệch khiến Quý Tuyệt Trần nguyên bản không quá nguyện ý cùng các nàng chiến đấu, nhưng hai cô nương này lại dùng bất cứ thủ đoạn nào, các nàng mặc kệ Quý Tuyệt Trần có nguyện ý hay không, chỉ cần nhìn thấy hắn là trực tiếp công kích. Dù sao các nàng cũng biết Quý Tuyệt Trần sẽ không chân chính tổn thương các nàng.

Kết quả là, sau hai tháng, Nam Thu Thu và Diệp Cốt Y phối hợp càng ngày càng ăn ý. Nhất là các nàng dần dần sáng chế ra tuyệt kỹ hợp kích thuộc về bản thân, đem thuộc tính thần thánh của vũ hồn Thiên Sứ cùng thuộc tính mẫn diệt của vũ hồn Yên Chi Long hòa làm một thể, mặc dù không phải vũ hồn dung hợp kỹ, nhưng cũng đủ để được đánh giá là hồn kỹ dung hợp. Hiện tại Quý Tuyệt Trần muốn chiến thắng các nàng cũng không dễ dàng như trước. Một khi hơi mất tập trung, thậm chí có thể bị các nàng chiếm được một chút thượng phong.

Đương nhiên, Nam Thu Thu và Diệp Cốt Y cũng biết, đây cũng do Quý Tuyệt Trần đối với các nàng thủ hạ lưu tình, không có hạ sát thủ. Nếu không, bại vong tất nhiên vẫn là các nàng. Cho dù như thế, các nàng có thể trong hai tháng có tăng tiến như vậy cũng khá là kinh người. Nam Thu Thu còn cách cấp sáu mươi đã càng ngày càng gần, kinh nghiệm thực chiến càng tăng trưởng cực kỳ kinh người.

Quý Tuyệt Trần có chút bất đắc dĩ lắc đầu, nhìn trên người mình một chút, sau đó khiêng Thẩm Phán Chi Kiếm quay người rời khỏi.

Nam Thu Thu giơ giơ quả đấm nhỏ của mình, lên tiếng:

- Lần sau nhất định phải chiến thắng hắn!

Diệp Cốt Y cười nói:

- Ngươi liền mau tăng lên hồn lực của bản thân đi. Chờ sau khi muội cũng đến Hồn Đế, đạt được hồn kỹ thứ sáu, ta thấy hai ta xem như có trò vui.

- Cái gì mà có trò vui? Ta nhìn xem lúc đó hai ngươi lập tức cách cái chết không xa.

Thanh âm lười biếng của Từ Tam Thạch truyền đến.

Nam Thu Thu rất là không phục hướng hắn nhìn lại, lên tiếng:

- Tam sư huynh, ngươi lại giội nước lạnh rồi, chúng ta làm sao lại cách cái chết không xa?

Từ Tam Thạch lên tiếng:

- Các ngươi thật sự cho rằng Kiếm Si đánh không lại sao? Hiện tại trong Đường Môn của chúng ta, muốn nói đến chiến lực cá nhân, cho dù là ta và Bối Bối cũng phải thua hắn mấy phần. Vũ hồn của hai người các ngươi mặc dù đặc thù, nhưng còn chưa đủ vững chắc. Mà địa phương cường hãn nhất của Quý Tuyệt Trần nằm ở chỗ kiếm ý thẳng tiến không lùi của hắn. Khi hắn đối với các ngươi động thủ trong lòng còn có kiêng kị, căn bản không thể phát huy ra chỗ mạnh nhất của bản thân. Nếu như thực lực của các ngươi tăng thêm một bước, bức bách hắn không thể không toàn lực ứng phó, đến lúc đó chỉ có khả năng phóng không có khả năng thu. Các ngươi không phải cách cái chết không xa sao?

Diệp Cốt Y và Nam Thu Thu liếc nhau, hai nữ cũng không khỏi sắc mặt hơi đổi. Từ Tam Thạch nói không sai, lần đầu tiên các nàng động thủ với Quý Tuyệt Trần đã có loại cảm giác này. Chỉ về sau bởi vì đánh nhiều lần, ngược lại lập tức không để ý đến nó nữa.

Diệp Cốt Y trong lòng hơi động, hướng Từ Tam Thạch mỉm cười. Nàng vốn chính là mỹ nữ, nụ cười này càng xinh đẹp động lòng người.

Sắc mặt của Từ Tam Thạch lại run lên, theo bản năng lui lại một bước, hai tay ôm ngực.

- Ngươi muốn làm gì? Ta nói cho các ngươi biết, ta là người đã có gia thất. Hơn nữa, ý chí của ta cực kỳ kiên định, tuyệt đối đừng dụ hoặc ta. Bằng không thì ta nhất định tự vẫn.

Nam Thu Thu "phốc xích" cười một tiếng, lên tiếng:

- Ai thèm dụ hoặc ngươi! Ngươi nghĩ hay thật, cũng không biết tại sao Nam Nam tỷ coi trọng ngươi. Chứ chỉ bằng vào bộ dáng này của ngươi, thật là. . .

Dứt lời, nàng còn nâng lên ngón tay nhỏ quơ qua quơ lại trước mặt, làm ra một dáng vẻ khinh thường.

Diệp Cốt Y rất phối hợp lên tiếng:

- Đúng vậy, chúng ta cũng sẽ không coi trọng ngươi. Tam sư huynh, ngươi xem, ngươi cũng đã nói bởi vì thực lực của chúng ta tăng lên, Quý đại ca càng ngày càng không thích hợp làm đối thủ của chúng ta. Có lẽ kẻ địch của chúng ta cần phải đổi thành người khác đây.

Trong lòng Từ Tam Thạch lập tức bay lên một loại dự cảm bất tường, một mặt nghiêm nghị lên tiếng:

- Ta còn có việc, các ngươi tập luyện trước đi.

Nói xong, hắn quay người muốn đi.

- Không cho phép đi! Xem chiêu.

Diệp Cốt Y và Nam Thu Thu hai tiểu ma nữ đã sớm độc chiếm Diễn Võ Tràng, mũi chân của Diệp Cốt Y nhẹ nhàng điểm một cái trên mặt đất, cả người lập tức bay lên, đôi cánh Thiên Sứ lập tức mở ra, một đạo quang nhận màu vàng bổ thẳng vào đầu Từ Tam Thạch.

Nam Thu Thu cũng không nhàn rỗi, tay phải chỉ về phía trước, một đạo Mẫn Diệt Chi Quang màu hồng phấn lập tức phóng đến sau lưng Từ Tam Thạch. Kỳ dị là, đạo Mẫn Diệt Chi Quang bay đến khoảng cách hai mét sau lưng Từ Tam Thạch vậy mà đột nhiên nổ tung, biến ảo thành vô số tia sáng, bao phủ thân hình hắn.

- Hai người quả thật không giảng đạo lý a!

Từ Tam Thạch kêu thảm một tiếng, dưới chân lập tức lảo đảo, hướng phía trước ngã ra mấy bước.

Kỳ dị là mấy bước loạng choạng của hắn vừa vặn tránh đi Thánh Kiếm sắc bén của Diệp Cốt Y, đồng dạng nghiêng người sang một bên.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play