Đội viên Đường Môn trở lại khách sạn, không ai để tâm trận đấu này được và mất những gì, trước tiên đều trở về phòng của mình nghỉ ngơi.
Mục đích cơ bản của trận chiến hôm nay bọn họ đã đạt được, dù sao Bản Thể Tông cũng không phải kẻ thù, giành được thắng lợi mà không ảnh hưởng tới hòa khí thì Đường Môn càng thuận lợi tiến vào bán kết, nhiệm vụ đặt ra khi tiến hành giải đấu này họ đã hoàn thành được.
Hoắc Vũ Hạo cùng Vương Đông Nhi ngồi đối diện nhau, hạo đông lực vận chuyển.
Trên mặt Hoắc Vũ Hạo lúc này đã có chút hồng hào, không còn tái nhợt như trước. Hôm nay hắn thật sự quá mệt mỏi, lao tâm lao lực, cho dù là tinh thần hay hồn lực đều tiêu hao quá độ.
Long Ngạo Thiên nói không sai, cường giả của Bản Thể Tông quá coi trọng thực lực bản thân, khi phối hợp không thể đem năng lực mạnh nhất của từng người phát huy ra. Còn Hoắc Vũ Hạo, thân là người chỉ huy, để chiến đội phối hợp ăn ý, nhịp nhàng hắn đã phải tiêu hao nhiều như vậy.
Trên đường trở về, Hoắc Vũ Hạo ngồi trên xe lăn nhớ lại toàn bộ quá trình chiến đấu, đồng thời nhớđến lời hứa sẽ tái chiến nếu có cơ hội. Sau khi đưa ra lời hứa, hắn phát hiện ra rằng nếu cả hai bên đều không xuất hiện vấn đề lớn về chiến thuật thì Đường Môn muốn chiến thắng Bản Thể Tông chỉ có một khả năng, đó chính là thân thể của hắn có thể khôi phục lại. Chỉ có như vậy thì chiến lực của hắn mới có thể phát huy toàn diện, phối hợp với Đông Nhi được nhiều hơn, như vậy sẽ có cơ hội thắng Bản Thể Tông.
Nghỉ ngơi gần hai canh giờ mọi người Đường Môn mới đi dùng cơm, tại nhà ăn bọn họ nghênh đón hai vị khách quý, chính xác là hai vị Công Chúa.
Sau khi ăn xong, Bối Bối, Hoắc Vũ Hạo, Duy Na, Cửu Cửu, bốn người ngồi ở tầng cao nhất của khách sạn Minh Duyệt, trong phòng thuộc về Tuyết Ma Tông.
Chiến đội của hai vị Công Chúa này đều đã thua trận, Học Viện Tinh La Quốc thua trong vui vẻ vì bảo toàn được lực lượng. Thần sắc của Hứa Cửu Cửu rất bình thường, khi rút trúng Thánh Linh Tông nàng cũng đã nghĩ được kết quả hôm nay.
- Hai vị Công Chúa điện hạ định bao giờ rời đi?
Bối Bối mỉm cười chủđộng hỏi.
Cửu Cửu cùng Duy Na liếc nhau, Cửu Cửu nói:
- Chúng ta không vội, sau khi giải đấu đấu kết thúc đi cũng không sao. Nếu Minh Duyệt khách sạn này không tiếp tục tiếp đãi chúng ta thì chúng ta có thể đến ở khách sạn ngay gần đây.
- A? Xem ra Công Chúa điện hạ không vội về a.
Bối Bối khẽ cười nói.
Cửu Cửu nhìn Bối Bối, đối với vị sư huynh của Đường Môn này nàng cũng có ấn tượng rất sâu sắc. Người này chẳng những có tướng mạo anh tuấn lại luôn mang theo nụ cười thản nhiên trên môi, nho nhã, hào phóng, rất dễ làm người khác có ấn tượng tốt.
Nhưng khi chiến đấu hắn lại thể hiện tác phong khác hoàn toàn với vẻ bề ngoài, chẳng những mạnh mẽ lại vô cùng khí phách. Trong Sử Lai Khắc Thất Quái hắn và Từ Tam Thạch đúng là hai người luôn xông trận đầu tiên.
- Đúng vậy, chúng ta không vội, những trận đấu bán kết chắc chắn sẽ càng đặc sắc, đến cũng đến rồi vì sao lại không xem hết trận đấu?
Cửu Cửu mỉm cười.
Hầu hết các chiến đội thua trận đều đã trở về, giải đấu diễn ra trong thời gian dài, nếu không thể tiếp tục dự thi thì khách sạn Minh Duyệt sẽ không tiếp đãi nữa, muốn tìm chỗ ở trong thành cũng không phải chuyện dễ.
Đương nhiên cũng có một số chiến đội đã sắp xếp tốt lộ trình để ở lại tiếp tục xem các trận đấu tiếp theo, nhưng những chiến đội này hầu như đều là chiến đội thuộc lãnh thổ Nhật Nguyệt Đế Quốc, ở lại rất thuận tiện. Trong khi những chiến đội thuộc Tam Đại Đế Quốc trên Đấu La Đại Lục thì không lựa chọn ở lại, cũng vì bản thân họ có chút thành kiến với Nhật Nguyệt Đế Quốc nên không muốn ở lại và cũng sợ Nhật Nguyệt Đế Quốc tạo bất lợi cho họ.
Sau khi nói mình sẽ ở lại, Cửu Cửu chuyển ánh mắt đến Duy Na:
- Duy Na muội muội, Tuyết Ma Tông của muội thì sao, khi nào thì đi? À, không đúng, phải gọi là Bản Thể Tông mới đúng. Thật không nghĩ tới muội muội lại che dấu kỹ như vậy, chẳng những có song sinh Vũ Hồn mà còn là cao thủ thiên tài của Bản Thể Tông, lần thứ hai thức tỉnh Cấp Bạch Ngân. Thật sự là lợi hại a!
Lúc này Duy Na đã khôi phục lại bình thường, vẫn ôn nhu như trước, mỉm cười, núm đồng tiền trên mặt như ẩn như hiện, tựa như đóa hoa bách hợp tươi mát:
- Tỷ tỷ còn không vội thì bọn muội càng không nóng nảy, sau khi giải đấu kết thúc chúng ta đi cũng không muộn.
Cửu Cửu mỉm cười:
- Vậy cũng tốt, khi rời đi chúng ta có thể đi cùng nhau, coi như có người bầu bạn.
Duy Na khẽ gật đầu nói:
- Đó là đương nhiên, Bối huynh, Vũ Hạo, chi bằng chúng ta hẹn nhau sau khi kết thúc giải đấu thì cùng đi, gọi cả người của Sử Lai Khắc Học Viện nữa, nhiều người thì càng vui.
Bối Bối than nhẹ lắc đầu nói:
- Hai vị Công Chúa điện hạ, hôm nay chúng ta đều đã mệt mỏi, Vũ Hạo vốn đã đi lại không được tốt mà nay lại tiêu hao nhiều như vậy, chúng ta cũng đường nói lan man nữa, nói thẳng cho xong, nói xong chúng ta còn về nghỉ ngơi. Hoặc là, hai vị cứ thương lượng đi sau đó lại tìm chúng ta nói cũng được.
Nghe Bối Bối thẳng thắn vạch trần hai người nghĩ một đằng nói một nẻo, sắc mặt Cửu Cửu không thay đổi nhưng Duy Na lại thoáng đỏ mặt mỉm cười nhìn về phía Cửu Cửu.
Hai vị công chúa nhìn nhau, tựa như ai cũng không muốn mở miệng trước, căn phòng liền trở nên im lặng. Bối Bối chờ một lát không thấy ai nói thì than nhẹ một tiếng đi đến sau Hoắc Vũ Hạo, giúp Hoắc Vũ Hạo đẩy xe lăn chuẩn bị rời đi.
- Chờ một chút.
Cuối cùng Cửu Cửu cũng không nhịn được mở miệng, so với Duy Na thì nàng vẫn chưa lực lượng a. Mặc dù khả năng xử lý mọi việc nàng tự nhận là hơn Duy Na nhưng người ta có Bản Thể Tông sau lưng, không biết cường giả Bản Thể Tông đã đến bao nhiêu? Lại nói về thực lực, bản thân nàng còn chưa thể đảm bảo mình có bình an rời đi hay không.
Bối Bối đặt hai tay sau thanh vịn trên xe lăn của Hoắc Vũ Hạo, quay lại nhìn Cửu Cửu.
Hứa Cửu Cửu thoáng dừng một chút mới nghiêm mặt nói:
- Được rồi, ta không tiếp tục vòng vo nữa. Tình huống trong giải đấu các ngươi cũng thấy rồi, Nhật Nguyệt Đế Quốc càng ngày càng mạnh, hơn nữa theo phân tích của chúng ta, trong giải đấu này bọn chúng nhất định có âm mưu gì đó, nhưng cụ thể thì ta không biết. Vốn là thực lực của Nhật Nguyệt Đế Quốc cộng thêm Thánh Linh Giáo đã là mối uy hiếp rất lớn rồi, một khi bọn họ muốn gây bất lợi với chúng ta thì sẽ rất khó ngăn cản, dù sao đây cũng là địa bàn của họ. Bởi vậy, khi rời đi ta muốn chúng ta cùng nhau rời đi, hợp lực thì mạnh, phân tán thì yếu, mọi người cùng một chỗ thì sẽ dễ hỗ trợ nhau hơn.
Bối Bối hơi gật đầu, Cửu Cửu nói như vậy đã chứng tỏ thành ý của nàng. Đây chính là ý tứ của nàng, có lẽ không phải tất cả mục đích nhưng cũng đủ để biểu đạt thái độ và sự lo lắng trong lòng nàng.
Duy Na gật đầu, tiếp lời:
- Ta đồng ý với ý kiến của Cửu Cửu tỷ, hợp lực thì mạnh, phân tán thì yếu. Đối với chúng ta bây giờ, Nhật Nguyệt Đế Quốc quá bình tĩnh, sự bình tĩnh này khiến ta sợ hãi. Sau khi giải thi đấu kết thúc, mọi người cùng nhau rời đi sẽ tốt hơn nhiều, ít nhất nếu có người muốn đối phó chúng ta thì phải suy nghĩ kỹ trước đã.
Bối Bối nhìn hai người, lắc đầu nói:
- Hai vị Công Chúa điện hạ đại biểu cho một quốc gia còn Đường Môn chúng ta chỉ là một Tông Môn nhỏ nhỏ, chúng ta không muốn tham gia vào.
Nghe xong những lời này của Bối Bối, Cửu Cửu cùng Duy Na đều lắp bắp kinh hãi, theo các nàng Đường Môn hẳn sẽ không từ chối cùng các nàng đồng hành vì lý do đó, nhưng không ngờ Bối Bối trực tiếp từ chối.
Hoắc Vũ Hạo ngồi trên xe lăn vẫn không nói một lời, chỉ làm người lắng nghe từđầu đến cuối. Bối Bối là đại sư huynh, cũng là người chính thức lãnh đạo Đường Môn, chỉ cần có hắn ở đây thì Hoắc Vũ Hạo sẽ tự động lui lại, tất cả đều do sư huynh làm chủ. Đây không phải do hắn tôn kính Bối Bối mà do hắn tin tưởng Bối Bối một cách tuyệt đối.
- Được rồi, hai vị Công Chúa điện hạ, thời gian đã không còn sớm, chúng ta đi trước, gặp lại sau.
Nói xong, Bối Bối giúp Hoắc Vũ Hạo đẩy xe lăn, xoay người ra khỏi phòng.
Cửu Cửu cùng Duy Na nhìn nhau, trong lúc nhất thời không nói ra lời.
Thật lâu sau Duy Na mới cười khổ một tiếng nói:
- Muội vốn cho rằng Hoắc Vũ Hạo đã khó đối phó nhưng không nghĩ tới vị sư huynh của Đường Môn này lại càng khó chơi hơn. Hắn hiển nhiên là cảm thấy chúng ta không có thành ý.
Sắc mặt Cửu Cửu cũng khó coi, nhìn về phía Duy Na nói:
- Duy Na muội muội, ta biết rõ sau lưng muội có Bản Thể Tông ủng hộ, nhưng muội cũng có thể hiểu được, so với chúng ta thì Nhật Nguyệt Đế Quốc càng kiêng kỵ Bản Thể Tông hơn. Nếu họ thật sự muốn hành động thì Bản Thể Tông chính là mục tiêu đầu tiên, sau đó là Sử Lai Khắc Học Viện và cuối cùng mới đến phiên chúng ta. Việc ta nói lúc trước muội thấy thế nào?
Duy Na gật đầu:
- Được rồi, tiểu muội cũng không che giấu nữa. Lần này chúng ta đến đây không chỉđể dự thi mà còn có một sứ mệnh khác phải gánh vác...
Bối Bối giúp Hoắc Vũ Hạo đẩy xe lăn, đi ra hành lang của Minh Duyệt khách sạn, bất đắc dĩ lắc đầu nói:
- Hai vị Công Chúa này thật là gian xảo a. Không muốn trả giá gì lại muốn kéo chúng ta lên cùng một chiến xa, tính toán thật hay. Nhưng chúng ta có gì? Chúng ta đại biểu cho Đường Môn mà không phải Sử Lai Khắc Học Viện, đừng nói là sự sắp xếp của các nàng chúng ta không biết mà ngay cả bố trí của Học Viện chúng ta cũng chẳng biết gì. Chẳng qua là chúng ta chỉ là mục tiêu nhỏ, nếu khi rời đi thì Nhật Nguyệt Đế Quốc muốn giữ lại thì chúng ta không có biện pháp gì. Vũng nước đục này vẫn không nên xông vào thì tốt hơn.
Hoắc Vũ Hạo cười khổ nói:
- Nếu như chúng ta thua trận đấu thì mục tiêu sẽ ít hơn nhiều, chỉ khi chúng ta thắng, như vậy thì bất kể là Nhật Nguyệt Đế Quốc có đem chúng ta thành mục tiêu hay không thì Thánh Linh Giáo tuyệt sẽ không bỏ qua cho chúng ta.
Bối Bối khẽ gật đầu:
- Hiện tại rất nhiều chuyện còn chưa rõ ràng, các nàng còn nóng ruột hơn chúng ta.
- Trong các trận đấu tiếp theo tất cả sẽ được lôi ra ngoài ánh sáng, chỉ có một điểm duy nhất chúng ta có thể khẳng định là cho dù Nhật Nguyệt Đế Quốc muốn động thủ với chúng ta thì sẽ không ra tay ngoài sáng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT