Ánh mắt của Trịnh Chiến sáng lên, khẽ vuốt cằm, lẩm bẩm tự nhủ: "Tên tiểu tử của Đường Môn này cũng không tệ, tổ hợp lưới và sóng chấn động. Khống chế, tăng cự ly, sát thương đều có đủ cả. Một món Hồn đạo khí vô cùng có sáng ý. Giúp mình tranh thủ thời gian đồng thời, nếu như đối thủ phản ứng quá chậm, còn có thể trực tiếp khắc địch."
Sau khi Hòa Thái Đầu bắn ra đạn bẫy chấn động này, đồng thời, hắn cũng lập tức động. Rất có phong thái của một Hồn Đạo Sư tiêu chuẩn, nhanh chóng di chuyển ngang theo hướng mép sân thi đấu, đồng thời trên bả vai cũng có thêm một cái trọng pháo. Trong nháy mắt một lượng lớn bạo liệt đạn được bắn ra, oanh kích thẳng tới đối thủ. Sau lưng thì triển khai phi hành hồn đạo khí. Trong lúc bắn ra bạo liệt đạn đồng thời bay người hướng về không trung.
Tiêu Bình bị đạn chấn động đẩy lui, ngay sau đó lại có một lớp bạo liệt đạn, hắn cũng hiện ra thực lực của bản thân mình. Hai bàn tay, hai đùi, hai chân, sau lưng, có ít nhất mười mấy chỗ xuất hiện quang mang của hồn đạo thôi tiến khí, hồn đạo thôi tiến khí lớn nhỏ không đều phối hợp với phi hành hồn đạo khí ở sau lưng hắn, trong nháy mắt khống chế thân hình bay xéo, tốc độ nhanh vô cùng xông lên không trung, tránh được bạo liệt đạn đồng thời, cũng nhanh chóng đến gần Hòa Thái Đầu. Trường mâu trong tay đâm thẳng, một đạo bạch quang chói mắt bắn nhanh ra từ trên trường mâu, phóng thẳng tới Hòa Thái Đầu.
Hòa Thái Đầu một mực quan sát đối thủ này, tất cả hồn đạo thôi tiến khí trên người Tiêu Bình đều được gắn ở trong bộ giáp của hắn, khôi giáp chỉ bao trùm một vài bộ phận quan trọng nhất trên người của hắn, cũng không phải là loại bao trùm toàn thân, nhưng càng thêm linh hoạt. Lúc này bay vào không trung thì càng hiện ra ưu thế linh hoạt, dựa vào đông đảo hồn đạo thôi tiến khí, hoàn toàn có thể cho hắn làm được một vài động tác trái với quy luật tự nhiên.
Thân trên không trung, Hòa Thái Đầu đột nhiên dời ngang ba thước, tránh được đạo xạ tuyến đó. Sau lưng hai cánh triển khai xuống phía dưới, cũng treo mình dừng ở giữa không trung. Vũ khí trên bả vai thay đổi. Đổi thành một cái trọng pháo có hình thù cực kỳ quái dị.
Phía sau của trọng pháo này là hình trụ, khiêng trên bả vai, nhưng phía trước lại là hình chữ nhật, có mười tám khẩu pháo chia làm ba hàng, nồng đậm quang mang lam tử sắc chợt sáng lên.
Ngay sau đó, tia Lôi Điện phô thiên cái địa bao trùm về hướng Tiêu Bình.
"Đây là loại hồn đạo khí gì?" Thân là trọng tài, Trịnh Chiến cũng lấy làm kinh hãi, lấy ánh mắt chìm đắm gần trăm năm đối với hồn đạo khí của hắn, lại không nhận ra Hòa Thái Đầu sử dụng loại hồn đạo khí này là cái gì, cái này có nghĩa, cái hồn đạo khí mà Hòa Thái Đầu đang sử dụng, chính là tự mình nghĩ ra.
Mỗi một đạo Lôi Điện bắn ra từ trong trọng pháo quái dị kia cũng thô như cánh tay, đáng sợ nhất chính là, sau khi bắn ra một khoảng cách nhất định nó lập tức nổ tung, hóa thành nhiều điện quang hơn. Trong giây lát, mười tám đạo Lôi Điện đã biến thành một tấm lưới bằng Lôi Điện, bao trùm về phía đối thủ. Diện tích che phủ to lớn, cho dù thân hình Tiêu Bình cực kỳ linh hoạt cỡ nào, cũng không có biện pháp né tránh.
Hòa Thái Đầu lúc này rất bình tĩnh, trong bình tĩnh lại còn mang theo vài phần thật thà. Nhưng hồn đạo khí trong tay thì không có một chút mùi vị thật thà nào cả.
Tiêu Bình cũng bị cái loại hồn đạo khí lần đầu thấy qua này làm cho sợ hết hồn, trường mâu trong tay đâm thẳng tới trước, tất cả áo giáp trên người cũng sáng lên, từng đạo tia sáng hội tụ thành một vòng bảo vệ màu trắng, bảo vệ thân thể của hắn ở bên trong.
Con mắt của Hòa Thái Đầu rõ ràng co rút lại một chút, hồn đạo hộ tráo cấp bảy. Quả nhiên là hồn đạo hộ tráo cấp bảy.
Lấy thực lực chỉ khoảng ngũ hoàn của Tiêu Bình, hiển nhiên là không thể nào có năng lực cường đại cỡ như hồn đạo hộ tráo cấp bảy. Vậy cái này chỉ có thể là do tính đặc thù của bản thân hồn đạo khí, mới giúp cho hắn có thể sử dụng được nó.
Lợi dụng hẳn là kỹ thuật đồng vị cộng hưởng hồn đạo khí, đem năng lực của nhiều cái hồn đạo hộ tráo giống nhau dung hợp với nhau, sau đó lại bộc phát ra uy lực mạnh hơn. Lúc này mới có thể đủ để sinh ra lực phòng ngự đạt tới cấp bảy. Cấp bảy, đây chính là cấp bậc của Hồn Thánh.
Dĩ nhiên, chuyện này cũng là bởi vì Tiêu Bình là cận chiến Hồn Đạo Sư. Nếu như là loại Hồn Đạo Sư chính thống như Hòa Thái Đầu, cho dù có được loại đồng vị cộng hưởng hộ tráo này cũng không thể sử dụng được, bởi vì nó quá tiêu hao hồn lực, hơn nữa khi mang nó theo thì cũng rất khó khăn khi sử dụng các hồn đạo khí khác. Bởi vì kỹ thuật đồng vị cộng hưởng nhất định phải giữ vững nhất trí với các bộ phận trên thân thể. Nên không có cách nào thay đổi những hồn đạo khí khác.
Bên phía Tiêu Bình, hồn đạo hộ tráo cấp bảy mới vừa được phóng ra, lập tức xông ra ngoài như một mũi tên, căn bản không hề né tránh những Lôi Điện đó nữa, vọt thẳng tới Hòa Thái Đầu.
Lực phòng ngự của hồn đạo hộ tráo cấp bảy quả thật rất cường đại, nó đánh văng từng đạo Lôi Điện, hơn nữa tốc độ không giảm, mắt thấy đã đến trước mặt Hòa Thái Đầu.
Thậm chí Hòa Thái Đầu đã thấy được sát khí và vẻ ác độc trong ánh mắt của Tiêu Bình. Trên mặt đất, Trịnh Chiến cũng đã bay lên trời, cũng đã chuẩn bị kết thúc trận đấu này bất cứ lúc nào.
"Oanh___" tiếng nổ kịch liệt chợt bộc phát ra ở giữa Hòa Thái Đầu và Tiêu Bình. Dù Tiêu Bình phóng ra hồn đạo hộ tráo cấp bảy, nhưng cả người giống như là đạn pháo bị đánh bay ra ngoài. Hồn đạo hộ tráo cấp bảy bị nghiền nát, nếu như không phải hắn lập tức phóng ra vô địch hộ tráo, Lôi Điện vẫn còn đang bộc phát ổ trên không trung kia sẽ xé hắn thành từng mảnh nhỏ.
Hòa Thái Đầu vẫn đứng yên tại chỗ, giống như là cho tới bây giờ cũng không động đậy qua, một cái khẩu pháo lớn cỡ miệng chén đang chậm rãi khép lại ở ngực của hắn. Mơ hồ còn có quang mang chớp lên.
Hồn đạo pháo trên vai lần nữa biến hóa, một khẩu pháo dài đến ba thước, nhưng cũng chỉ lớn cỡ cánh tay, miệng pháo màu đỏ vàng hiện ra ở trên bả vai của hắn. Nhắm thẳng về phía trước, hai tay hắn nâng khẩu pháo lên, nhắm về hướng Tiêu Bình. Khóe miệng, không biết từ lúc nào đã ngậm một cây xì gà to, từng sợi khói xanh phối hợp với cái thân hình vạm vỡ kia, thực sự là vạm vỡ không gì sánh kịp.
Khẩu pháo màu đỏ vàng này mới vừa được xuất ra, bên phía Nhật Nguyệt hoàng gia Hồn Đạo Sư học viện, Tiếu Hồng Trần lập tức bắn người dựng lên từ trên chỗ ngồi của mình.
" Xuyên Thứ Pháo cấp bảy. Hắn, làm sao hắn có thể sử dụng được Xuyên Thứ Pháo cấp bảy chứ?"
Xuyên Thứ Pháo, một trong những loại hồn đạo pháo có lực phá hoại đơn thể mạnh nhất. Nói chuẩn xác, nó là hồn đạo xạ tuyến. Chỉ là bởi vì uy lực quá lớn, cho nên cũng được gọi là pháo. Nói như vậy, chỉ có một số rất ít Hồn Sư mới sử dụng loại Xuyên Thứ Pháo này, cần phải được tự mình nhắm bắn, hơn nữa cực kỳ tiêu hao hồn lực. Nhưng khoảng cách công kích cũng rất xa. Chuyên môn dùng để xuyên giáp.
Khuyết điểm lớn nhất của Xuyên Thứ Pháo chính là không thể khóa, không thể truy tung. Nhưng uy lực cực kỳ khủng bố, lấy tu vi của Tiêu Bình, cho dù có vô địch hộ tráo cũng không có cách nào ngăn trở được công kích của Xuyên Thứ Pháo. Biện pháp đối phó với Xuyên Thứ Pháo chỉ có một, đó chính là né tránh. Lợi dụng đặc điểm không thể khóa mục tiêu của nó mà tiến hành né tránh.
Nhưng lúc này, Tiêu Bình không biết bị Hòa Thái Đầu dùng phương pháp gì đánh bay ra ngoài, đã đụng vào màn phòng hộ của sân thi đấu phía đối diện rồi bắn ngược lại. Vô địch hộ tráo chỉ có thể bảo vệ hắn, nhưng không có cách nào giúp hắn hóa giải lực trùng kích. Hắn có thể kịp thời phản ứng tiến hành né tránh hay không?
Đáp án này, người nào cũng không biết được.
Cho nên, thân là trọng tài, Trịnh Chiến có chút do dự. Nếu như lúc này hắn ngăn cản Hòa Thái Đầu, cũng có nghĩa hắn tuyên bố Hòa Thái Đầu thắng. nếu như Tiêu Bình có thể né được một kích kia của Hòa Thái Đầu, như vậy, hắn vẫn còn cơ hội.
Mặc dù Trịnh Chiến cũng không cho là Tiêu Bình có thể chiến thắng bởi vì Hòa Thái Đầu đã thể hiện ra thực lực của một Hồn Đạo Sư cấp bảy. Nhưng dưới tình huống tỉ số đã là 2-1, cứ như vậy để cho Nhật Nguyệt chiến đội thua trận này, bọn họ có thể cam tâm sao?
Hòa Thái Đầu cũng không để ý ý nghĩ trong lòng của trọng tài, nhắm trúng, bắn, đối với hắn mà nói, chỉ là đơn giản như vậy.
Trong nháy mắt Xuyên Thứ Pháo được bắn ra, điếu xì gà ngoài miệng của Hòa Thái Đầu lại bị hít mạnh rớt hơn một nửa, khói bụi bay ra. Một đạo quang mang màu đỏ vàng chỉ to bằng ngón tay cũng đã phá vỡ trường không, phóng thẳng về hướng Tiêu Bình.
Áp lực khổng lồ mang đến chính là nguy hiểm đến sinh mạng. Lúc này mặc dù Tiêu Bình bị đụng đến thất điên bát đảo, nhưng đột nhiên truyền đến cảm giác dựng đứng lông, vẫn khiến cho hắn kịp phản ứng trong nháy mắt.
Không còn kịp dùng ánh mắt đi quan sát, cũng không còn kịp làm ra phán đoán chuẩn xác. Hắn lập tức mở ra hồn đạo thôi tiến khí, muốn bay sang ngang. Tiến hành né tránh.
Nhưng mà cũng ngay lúc đó, một cái cảm giác tê dại đột nhiên truyền khắp toàn thân. Hắn theo bản năng cúi đầu nhìn lại, chỉ thấy không biết từ lúc nào, ở ngực của mình lại có nhiều hơn một cây kim nhỏ như lông trâu, một cây kim nhỏ lóe ra quang mang lam tử sắc. cảm giác mãnh liệt tê dại chính là đến từ nó.
Đây là……, trong nháy mắt khi hồn đạo hộ tráo cấp bảy được mở ra, nó đã cắm ở trên người của ta khi vô địch hộ tráo còn chưa mở ra?
Nhưng mà cho dù chỉ là một cây kim, nó cũng có thể được coi là làm vật xác định phạm vi cho định trang hồn đạo khí. Đây là một cái ý nghĩ cuối cùng của Tiêu Bình. Sau đó hắn đã thấy, một đám quang mang kim hồng sắc trong nháy mắt bao phủ cái kim nhỏ kia, kim nhỏ mất đi, mà chính hắn, rõ ràng cũng cảm giác được mất đi một thứ gì đó.
Một cái lỗ nhỏ lớn bằng ngón cái, đồng thời hiện ra ở trên vô địch hộ tráo cùng vị trí trái tim của Tiêu Bình.
Ánh mắt của hắn cũng ngây ngốc đi. Tràn đầy vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi. Cho dù như thế nào hắn cũng không nghĩ ra được, mình phải chết đi như vậy.
Từ trong đáy mắt của Hòa Thái Đầu chợt lóe lên quang mang lạnh như băng, nhưng hắn rất nhanh đã khôi phục lại bộ dáng thật thà của mình. Thu lại trọng pháo trong tay, chậm rãi từ trên trời bay xuống.
Trong giây đầu tiên thì Trịnh Chiến đã tiếp được Tiêu Bình đang rơi xuống từ không trung. Nhưng hắn cũng lập tức phát hiện được, Tiêu Bình đã hết thuốc chữa, trái tim bị xuyên thủng, làm sao còn có thể cứu sống được?
"Hắn, hắn……" Trong mắt Tiêu Bình tràn đầy không cam lòng, nhưng lúc này, hắn cũng không ra được chữ nào nữa. Một ngụm máu tươi điên cuồng bắn ra, đã mất mạng.
Ba chiến, hai chết.
Khi Trịnh Chiến tuyên bố Tiêu Bình tử vong, tất cả những người đang xem thi đấu cũng xôn xao cả lên. Đây là Nhật Nguyệt đế quốc, không phải là Tinh La đế quốc. Ở trong trận đấu, Nhật Nguyệt hoàng gia Hồn Đạo Sư học viện chiến đội đại biểu cho Nhật Nguyệt đế quốc liên tiếp bị đối thủ giết chết hai người, dân chúng có thể nào không giận được chứ?
Dưới sân thi đấu, trong mắt của Hoắc Vũ Hạo cũng hiện lên một tia kinh ngạc, nhìn Hòa Thái Đầu một chút.
Hòa Thái Đầu cũng đúng lúc xoay người, ánh mắt bình tĩnh gật đầu với hắn, sau đó miệng ngậm xì gà, mỉm cười một cái đầy thâm ý với Hoắc Vũ Hạo.
Giờ khắc này, Hoắc Vũ Hạo không khỏi nhớ lại lúc ban đầu khi Hòa Thái Đầu thổ lộ với mình. Nhị sư huynh, huynh ấy ……..
Sắc mặt của Trịnh Chiến có chút khó coi, thân là Hồn Đạo Sư cấp chín, mắt nhìn thấy trận đấu do mình làm chủ cũng vẫn có người chết, sắc mặt của hắn có thể đẹp mới là lạ. Nhưng mà lúc ấy hắn thật sự gặp phải khó khăn khi lựa chọn, hiện tại kết quả chỉ có thể chứng minh lựa chọn của hắn là sai.
Tiếu Hồng Trần xanh mặt nhảy lên sân thi đấu, trầm giọng nói: "Trận tiếp theo, ta lên."
Còn ở bên kia, Hoắc Vũ Hạo ngồi ở trong khu đợi chiến của Đường Môn cũng mở miệng, "Những trận đấu tiếp theo của loạt trận cá nhân đào thải, Đường Môn toàn bộ bỏ cuộc. Chúng ta lựa chọn trực tiếp tiến vào trận đấu đoàn đội."
Hòa Thái Đầu và Tiếu Hồng Trần cũng sửng sốt một chút, sắc mặt của Tiếu Hồng Trần càng thêm khó coi. Hòa Thái Đầu chỉ là nhíu mày, tiện tay nắm bình sữa nhảy xuống khỏi sân thi đấu, tỏ ý bản thân hoàn toàn ủng hộ quyết định của Hoắc Vũ Hạo.
Đường Môn đã thắng ba trận cá nhân đào thải, ở trong một trận đấu chỉ có bảy người có thể ra sân, cho dù đối thủ chiến thắng hết tất cả đội viên của bọn họ, cũng không thể vượt qua con số năm điểm của Đường Môn, cuối cùng phân thắng bại vẫn là phải quyết định ở trong trận đấu đoàn đội. Nhưng chủ lực của Nhật Nguyệt chiến đội đã chết trận hai người, bị Hoắc Vũ Hạo đánh chết một người. tỷ số tạm thời là 7-3, theo quy định của đại tái, sau khi đã quyết định đội viên ra sân thì không thay đổi được nữa, ở trận đấu đoàn đội tất nhiên sẽ có lợi lớn. Lúc này lựa chọn đoàn đội chiến, đối với Đường Môn không thể nghi ngờ là rất có lợi. Bảy đấu với bốn mà.
Trịnh Chiến nhìn Hoắc Vũ Hạo một cái thật sâu, trầm giọng tuyên bố: "Cá nhân đào thải kết thúc, hai bên tạm thời nghỉ ngơi và hồi phục. Sau khi nghỉ ngơi và hồi phục sẽ tiến hành trận đấu đoàn đội. Tiểu phân phương diện, Đường Môn ba điểm, Nhật Nguyệt chiến đội bảy điểm."
Trên đài chủ tịch.
Nhìn sắc mặt đang trở nên càng ngày càng khó coi của Từ Thiên Nhiên, Kính Hồng Trần cũng chau mày.
Thực lực của Đường Môn còn mạnh hơn so với sự tưởng tượng của hắn, liên tục hai người ra sân thi đấu cũng đều là lục hoàn Hồn Đế, hơn nữa Hòa Thái Đầu còn thể hiện ra thực lực của Hồn Đạo Sư cấp bảy. Thay vì nói ba người bên phía Nhật Nguyệt chiến đội không có phát huy ra toàn bộ thực lực, thì hãy nói bọn họ bị đối thủ áp chế.
Mà thứ làm cho Kính Hồng Trần kinh hãi nhất vẫn là Hoắc Vũ Hạo đột nhiên bộc phát một kích cường đại kia. Trong chớp mắt quang mang tử kim sắc kia xuất hiện, cho dù là Phong Hào Đấu La như hắn cũng cảm thấy có chút hoảng hốt, không có biện pháp khóa được Hoắc Vũ Hạo phóng ra công kích kỳ dị kia. Rốt cục là lực lượng gì vậy? Thậm chí ngay cả vô địch hộ tráo cũng không có cách nào ngăn cản được. Mà khi đó Đường Môn còn đứng ở bên có lý.
Trận đấu đoàn đội sau đó. Mặc dù bên phía Nhật Nguyệt chiến đội, thực lực của đội viên thay thế bổ sung và đội viên chính thức không cách biệt quá lớn. Nhưng cuối cùng cũng có chênh lệch. Huống chi, có hai người là cháu ruột của hắn, nếu như nói Kính Hồng Trần hiện tại không khẩn trương, đó là tuyệt đối không thể nào.
"Trận đấu đoàn đội, có thể thắng sao?" Từ Thiên Nhiên thản nhiên nói. Hắn rất coi trọng đối với trận đấu này.
Kính Hồng Trần hít sâu một cái, "Lão thần tin tưởng những đứa trẻ kia. Nhưng xin bệ hạ đáp ứng, sau khi kết thúc đại tái này tuyệt đối không thể để cho những người này của Đường Môn sống sót trở về. Bọn họ tuổi còn nhỏ như thế mà đã có thực lực như vậy, tương lai tất thành đại họa."
Từ Thiên Nhiên nhìn hắn một cái, nói: "Thần phục hoặc tử vong."
Quất Tử ngồi ở bên cạnh Từ Thiên Nhiên, ánh mắt nhẹ nhàng chớp động.
Hòa Thái Đầu trở ề ngồi ở bên cạnh Hoắc Vũ Hạo, trên vẻ mặt của hắn nhìn không ra bất kỳ biến hóa gì.
Hoắc Vũ Hạo nhìn hắn, thấp giọng nói: "Nhị sư huynh, huynh không sao chứ?"
Hòa Thái Đầu lắc đầu, "Ta rất khỏe. Ha ha. Ta rất khỏe." Vừa nói chuyện hắn vừa ngẩng đầu, ánh mắt bình tĩnh nhìn hướng đài chủ tịch phía xa, nhìn vào cái chỗ ngồi cao cao tại thượng kia.
Gió thổi mây bay, mấy vị Hồn Sư thuộc tính thổ đang bận rộn sửa chữa lại sân thi đấu. Đợi một lát nữa bắt đầu trận đấu đoàn đội. Sân thi đấu có đường kính một trăm thước nhìn qua không nhỏ, nhưng nếu đồng thời dung nạp mười bốn người tranh tài cũng không phải là quá rộng. Bọn họ phải làm bằng phẳng lại phần nền đất trước.
"Đông Nhi, lát nữa ngươi ở bên cạnh ta, chịu trách nhiệm bảo vệ ta." Hoắc Vũ Hạo thản nhiên nói.
Vương Đông Nhi sửng sốt một chút, quan sát mọi người một chút, nhưng vẫn gật đầu. Cố nhịn không hỏi Hoắc Vũ Hạo, chuyện này không phải là không công bằng đối với mọi người hay sao?
Hoắc Vũ Hạo nhìn về phía các đồng bạn khác, "Lát nữa trong trận đấu đoàn đội, xin mọi người nhất định phải dựa theo chỉ dẫn từ tinh thần tham trắc của ta tiến hành chiến đấu. Chúng ta chẳng những phải thắng, hơn nữa tuyệt đối không được có bất kỳ tổn thương gì."
Mọi người rối rít gật đầu.
Hoắc Vũ Hạo một lần nữa nhắm hai mắt lại, tay phải nắm lấy tay trái của Vương Đông Nhi. Những người khác tất cả cũng riêng rẽ nhắm mắt lại, lợi dụng thời gian ít ỏi trước trận đấu ngưng thần nội liễm, làm cho Tinh, Khí, Thần của mình giữ vững ở trạng thái tốt nhất. Đối với bọn họ, kế tiếp không chỉ là một trận đấu, đồng thời cũng là một cuộc chiến sinh tử. Một cái bất cẩn, chỉ sợ cũng sẽ có người bị thương, thậm chí tử vong.
May mà trọng tài đã đổi thành một vị Hồn Đạo Sư cường đại, mọi người cũng còn có thể an toàn một chút.
Lúc này xung quanh sân thi đấu đều là một mảnh huyên náo thanh âm, cho dù là dân chúng xem chiến hay là quý tộc, tất cả đều đang rối rít nghị luận với nhau.
Vốn dĩ một vài khán giả có nghiên cứu đến quy tắc thi đấu đều nghĩ rằng, sau khi kết thúc vòng loại, tiến vào giai đoạn vòng bảng, các trận đấu sẽ yên bình hơn một chút. Dù sao, một trận đấu của vòng bảng sẽ không trực tiếp quyết định thắng bại. Mặc dù ngay cả điểm số cũng có quan hệ với việc vào được vòng trong hay không, nhưng dù sao thua một trận cũng sẽ không bị loại.

Nhưng ai có thể tưởng tượng được vòng bảng mà bọn họ cho là sẽ không quá kịch liệt, mới có trận đầu mà đã va chạm với nhau tạo thành tia lửa như thế.
Đường Môn không có danh tiếng gì đấu với chiến đội đại biểu Nhật Nguyệt hoàng gia Hồn Đạo Sư học viện của bọn họ, lại bị giết mất ba người. Đây là cái tiết tấu dì đây?
Vốn dĩ tâm của dân chúng đều ở bên phía Nhật Nguyệt chiến đội, nhưng chuyện vô sỉ đánh lén Vương Đông Nhi khiến cho một vài dân chúng không còn hô lớn cổ vũ nữa. Quá mất mặt, quá bỉ ổi. Vì vậy, cho dù Chu Hưng Hạo bị Hoắc Vũ Hạo lấy năng lực cường đại một kích nổ tung đầu, cũng không có bao nhiêu dân chúng sẽ cảm thấy đáng tiếc cho hắn.
Đường Môn chiếm ưu thế toàn diện, đây là chuyện trước đó chẳng ai ngờ được. Những người ham thích đánh cược không khỏi nghĩ đến, may là quốc gia cấm đánh cược. Nếu không, trận này chỉ sợ thua đến mất quần.
Không phải hay sao? Nếu như Đường Môn chiến thắng Nhật Nguyệt chiến đội, sẽ là sự bất ngờ lớn nhất từ khi bắt đầu đại tái đến nay.
Đối với trận đấu đoàn đội tiếp theo, trong lòng tất cả người xem cũng không khỏi thầm nghĩ, bọn họ dĩ nhiên hy vọng Nhật Nguyệt chiến đội có thể chiến thắng. Nhưng mà ba trận thi đấu lúc trước thực sự làm tín niệm trong lòng bọn họ có chút dao động. Hai người ra sân của Đường Môn đều là lục hoàn Hồn Đế đó nha.
Đối với những thường dân, Hồn Đế đã là cao cao tại thượng, tuyệt đối là đại nhân vật.
Nền đất của sân thi đấu rất nhanh bằng phẳng xong, nhưng không thể kịp lắp đặt kim loại vào, nhưng ít ra sẽ không ảnh hưởng trận đấu.
"Hai bên đội viên vào sân." Trịnh Chiến trầm giọng nói.
Vương Đông Nhi là người đầu tiên đứng lên, đi tới phía sau của Hoắc Vũ Hạo, chậm rãi đẩy xe lăn về phía trước, những người khác cũng đều không có vượt qua bọn họ, theo ở phía sau, hiện ra việc Hoắc Vũ Hạo là đội trưởng.
Bên kia, bốn người còn lại trong khu đợi chiến của Nhật Nguyệt chiến đội rối rít phóng người lên, nhảy lên sân thi đấu. Tiếu Hồng Trần âm trầm đi ở đằng trước, ánh mắt âm lãnh nhìn Hoắc Vũ Hạo, nắm chặt hai đấm, phảng phất như là muốn cắn người vậy.
Bảy đấu với bốn, những người chân chính quen thuộc người của Đường môn cũng thấy được, trên thực tế Đường Môn đã chiếm cứ ưu thế áp đảo. Trừ phi có tình huống đặc thù phát sinh, nếu không, rất khó cho Nhật Nguyệt chiến đội lật ngược được thế cờ. Đây chính là chỗ tốt khi đánh chết đối thủ dự thi. Thiếu ba người, đối với đoàn đội mà nói áp lực có thể nghĩ.
Ngay lúc đó, chuyện tình khiến cho mọi người không nghĩ đến được đã xảy ra, Tiếu Hồng Trần đột nhiên giơ tay lên, nói: " Trọng tài, chúng ta nhận thua đoàn chiến."
Trịnh Chiến ngây ngốc một chút, có chút không xác định được, hỏi: "Ngươi nói, Nhật Nguyệt hoàng gia Hồn Đạo Sư học viện nhận thua trận đấu đoàn đội, cũng chính là nhận thua trận đấu này?"
"Vâng." Tiếu Hồng Trần cơ hồ là cắn răng dùng sức gật đầu.
Phía đối diện, tinh quang trong mắt Hoắc Vũ Hạo đang ngồi ở trên xe lăn chợt lóe lên, hai mắt híp lại nhìn Tiếu Hồng Trần, tay phải không tự chủ nắm chặt tay vịn của xe lăn.
Trịnh Chiến hơi chút dừng lại, nhìn Tiếu Hồng Trần một cái thật sâu, trầm giọng nói: "Tốt, Nhật Nguyệt hoàng gia Hồn Đạo Sư học viện nhận thua ở trận đấu đoàn đội. trận đấu này, Đường Môn thắng."
Lấy tu vi cửu hoàn Phong Hào Đấu La của hắn, thanh âm truyền ra rất xa, tất cả người xem cũng đều có thể nghe được. Trong phút chốc, toàn trường một mảnh xôn xao.
Trên đài chủ tịch, Từ Thiên Nhiên cũng sửng sốt một chút, khi Kính Hồng Trần cho là hắn đang giận tím mặt, trên mặt vị Nhiếp Chính Vương này cũng lộ ra nụ cười.
"Có thể khuất có thể trọng, không tệ, Hồng Trần đường chủ, vị cháu này của ngài tiến bộ hơn rất nhiều. Không còn bộ dáng đánh liều xông liều nữa."
Kính Hồng Trần cúi đầu, cười khổ nói: "Điện hạ, bọn họ làm cho đế quốc mất thể diện, xin ngài trách phạt."
Từ Thiên Nhiên cười nhạt một tiếng, nói: Vòng bảng mới chỉ vừa bắt đầu mà thôi, còn lấu mới kết thúc. Kết quả cuối cùng chưa quyết định được, người nào cũng không thể nói bọn họ làm mất thể diện. Hơn nữa, trải qua lần giáo huấn này, tin tưởng bọn họ cũng rút ra được bài học, ở trong các trận đấu kế tiếp, sẽ không phạm sai lầm giống như vậy nữa. Bất quá, cái Đường Môn này cũng thật sự có ý tứ, rất mạnh. Quốc sư, mới vừa rồi cái tên Hoắc Vũ Hạo kia phóng ra năng lực là cái gì?"
Ngồi ở sát bên cạnh của hắn, vị quốc sư toàn thân bao phủ ở trong quần áo đen trầm giọng nói: "Hẳn là một loại năng lực thuộc tính tinh thần. Vũ hồn của hắn là ánh mắt, nhưng con mắt thứ ba đó hẳn là do biến dị mà sinh ra. Rất có thể là giống như Bản Thể Tông, vũ hồn thức tỉnh hai lần, sau đó mới có thể có năng lực mạnh như vậy. Cái hồn kỹ kia rất mạnh.Sợ rằng không người nào trong cùng cấp có thể chống đỡ được nó. Nếu muốn đối phó, nhất định phải có hồn đạo khí hoặc là hồn kỹ đặc biệt khắc chế mới được. Tin tưởng điểm này Hồng Trần đường chủ sẽ biết rõ hơn. Ta tin tưởng,cháu của Hồng Trần đường chủ cũng là bởi vì không tìm được biện pháp ứng đối với cái kỹ năng kia, mới tạm thời lựa chọn tránh đi. Bảo tồn thực lực, tiếp tục cố gắng ở trong các trận đấu kế tiếp, chắc chắn sẽ có cơ hội báo thù."
Kính Hồng Trần gật đầu, có sự khẳng định của vị quốc sư này, sắc mặt của hắn cũng khá hơn một chút.
Bất quá, trên đài chủ tịch sóng êm gió lặng, nhưng không có nghĩa là khán giả cũng như thế. Không đánh mà lui, ở trong mắt bọn họ chính là biểu hiện của sự nhát gan. chiến đội đại biểu cho uy danh của đế quốc cũng nhận thua như vậy, trong lúc nhất thời, tiếng chửi bậy tràn ngập toàn trường. Tiếng mắng rung trời. Nếu như không phải là có trọng binh đứng gác, một vài dân chúng vọng động sẽ xông lên.
Sau khi Tiếu Hồng Trần nói nhận thua, lạnh lùng nhìn Hoắc Vũ Hạo một cái, sau đó mới cùng muội muội và hai gã đồng bạn khác cùng nhau nhảy ra khỏi sân thi đấu. Không nói bất kỳ một câu nào.
Hoắc Vũ Hạo híp hai mắt lại, "Nhật Nguyệt chiến đội, khó đối phó hơn rồi."
Từ Tam Thạch cũng nhíu mày, "Vốn dĩ muốn mượn cơ hội đánh cho bọn họ tàn phế. Không nghĩ tới bọn họ lại sợ chúng ta."
Giang Nam Nam lắc đầu nói: "Chỉ sợ không phải là sợ. Ngươi nhìn ánh mắt của Tiếu Hồng Trần đi, nào có ý sợ chúng ta, nếu như liều mạng, cho dù chúng ta có thể thắng, cũng nhất định không thể nào là toàn thắng. Năm năm trôi qua, chúng ta có tiến bộ, người ta cũng nhất định có. Đừng quên, năm năm trước huynh muội bọn họ đã là Hồn Vương."
Tiêu Tiêu nói: "Thực lực của đội viên thay thế bổ sung của Nhật Nguyệt chiến đội nhất định sẽ không quá yếu, lần này mặc dù chúng ta thắng, nhưng hiệu quả làm suy giảm thực lực của bọn họ cũng không tốt lắm."
"Đi thôi." Hoắc Vũ Hạo nói.
Mọi người rời khỏi sân thi đấu, vẻ mặt trên mặt cũng dễ dàng hơn, cho dù là như thế nào, bọn họ cũng đã chiến thắng Nhật Nguyệt hoàng gia Hồn Đạo Sư học viện ở trước mặt dân chúng của Nhật Nguyệt đế quốc. Tin tưởng từ giờ khắc này bắt đầu, cái tên Đường Môn này rất nhanh sẽ nổi tiếng khắp Nhật Nguyệt đế quốc. Dĩ nhiên, những chiến đội khác cũng sẽ coi trọng bọn họ hơn.
"Hoắc Vũ Hạo." Trong lúc bọn họ chuẩn bị trở về Minh Duyệt tửu điếm, một cái thanh âm đột nhiên vang lên. Một người đã ngăn cản đường đi của bọn họ.
Thấy người này, Hoắc Vũ Hạo không khỏi hơi sửng sờ, "Thu Nhi, có chuyện gì sao?" Ngăn cản bọn họ, còn không phải là Sử Lai Khắc chiến đội đội trưởng Vương Thu Nhi sao?
Vương Thu Nhi trầm giọng nói: " Sử Lai Khắc học viện chúng ta không cần các ngươi giúp đỡ. Chúng ta cũng có thể chiến thắng bọn họ." Làm sao nàng không nhìn ra được dụng ý khi Đường Môn lựa chọn liều mạng cùng đối thủ. Thanh âm lúc này của nàng có chút nguội lạnh, trong ánh mắt lại càng tràn đầy quật cường.
Hoắc Vũ Hạo lúc này còn bị vây trong tác dụng của ma pháp, vẻ mặt chỉ có thể là lạnh như băng, nhàn nhạt nói: " Ta không có ý giúp các ngươi, chúng ta chỉ tự giúp mình. Trận đầu này, chúng ta đã thắng. Các ngươi cũng phải cố gắng lên."
Vương Thu Nhi hừ lạnh một tiếng, xoay người bỏ đi. Không có ai thấy được sau khi nàng xoay người, hàm răng khẽ cắn vào đôi môi đỏ mọng, ánh mắt lại trở thành một mảnh mờ mịt. Ở trong đầu nàng đột nhiên xuất hiện một cái ý nghĩ, hắn là vì ta mới làm như vậy hay sao?
Vòng bảng được tiếp tục, nhưng Nhật Nguyệt chiến đội và Đường Môn chiến đội cũng đều lựa chọn lập tức rời đi.
Trở lại tửu điếm, tất cả mọi người đều riêng mình trở về phòng nghỉ ngơi. Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông Nhi cũng trở về phòng của mình.
"Cỡi quần áo ra." Hoắc Vũ Hạo nói.
Vương Đông Nhi ngây ngốc một chút, nhưng rất nhanh kịp phản ứng, hắn muốn xem thương thế của mình, nhưng vẫn mân mê cái miệng, nói: "Vũ Hạo, sau này không cho huynh dùng cái năng lực lạnh lùng này nữa. Muội không thích cái bộ dáng này của huynh."
Khóe miệng Hoắc Vũ Hạo hơi giật, "Không cần năng lực này, muội cho rằng huynh có thể chỉ huy chiến đấu khi có mặt muội hay sao? Thật ra thì mới vừa rồi huynh không nói, trận đấu đoàn đội hôm nay, thật sự chúng ta không nhất định có thể thắng được họ. Nếu như huynh không đoán sai, thực lực của Tiếu Hồng Trần hẳn là có đột phá. Huynh cẩn thận cảm thụ qua khí huyết và hồn lực ba động của hắn, phán đoán hẳn là không sai."
Vương Đông Nhi ngẩn ngơ, nói: "Huynh nói, hắn đã….. điều này sao có thể được? Hắn mới có hai mươi tuổi thôi mà!"
Hoắc Vũ Hạo nói: "Muội đừng quên , Minh Đức Đường có tiền, tự nhiên cũng sẽ không thiếu hụt tài nguyên ở khắp mọi mặt. Dùng dược vật trân quý để mạnh mẽ tạo ra một Hồn Thánh ở hai mươi tuổi cũng không phải là không thể nào. Hơn nữa, lấy năng lực của hắn đối với tác dụng của hồn đạo khí, sẽ phi thường khó đối phó. Ta hiện tại rất lo lắng sau khi Sử Lai Khắc chiến đội gặp phải bọn họ sẽ như thế nào. Lấy biểu hiện hôm nay của chúng ta, hơn nữa còn có vinh quang của Sử Lai Khắc, bọn họ tuyệt đối không thể bỏ cuộc trong trận đấu. Nhất định sẽ lựa chọn liều mạng. Chuyện này cũng không phải là chuyện mà huynh muốn thấy được."
Vương Đông Nhi suy nghĩ một chút, nói: "Chúng ta đã làm được hết sức có thể. Huynh cũng đừng nghĩ nhiều nữa."
Hoắc Vũ Hạo khẽ vuốt cằm, nói: "Muốn chiến thắng Tiếu Hồng Trần và Mộng Hồng Trần, Sử Lai Khắc, rất khó! A, tại sao muội còn chưa cởi quần áo ra."
Vương Đông Nhi đỏ mặt, "Huynh, huynh dùng loại ánh mắt này nhìn muội, muội làm sao cởi ……"
Cũng đúng, ánh mắt của Hoắc Vũ Hạo tỉnh táo đến đáng sợ, bị một loại ánh mắt như vậy nhìn chăm chú, thậm chí có chút cảm giác như bị xuyên thấu, cũng không dễ chịu gì.
Hoắc Vũ Hạo cười khổ nói: " Vậy huynh xoay qua chỗ khác trước, sau khi muội cởi áo ra rồi thì nằm ở trên giường, huynh giúp muội kiểm tra thân thể một chút."
Khóe miệng của Vương Đông Nhi hơi giật, nói: "Lời của huynh nghe sao có chút quái dị nhỉ, không được sờ loạn đâu đó."
"Khụ khụ, huynh là loại người này sao?" Hoắc Vũ Hạo tỉnh táo nói.
Vương Đông Nhi hừ lạnh một tiếng, "Phải."
Sau năm phút đồng hồ, rốt cục Vương Đông Nhi cũng cởi áo nằm lên trên giường. Hoắc Vũ Hạo kiểm tra thương thế sau lưng nàng một chút.
Hiệu quả phòng ngự của Quang Thần Phụ Thể đúng là cực mạnh, mặc dù phân giải xạ tuyến không thuộc về bất kỳ đơn thuần nguyên tố nào, nhưng trải qua Quang Thần Phụ Thể, Vương Đông Nhi chẳng qua là bị thương ngoài da mà thôi. Nàng lại có thuộc tính quang minh cường đại, đang không ngừng khôi phục ở trong sự ấm áp của quang nguyên tố.
Cho dù như vậy, Hoắc Vũ Hạo cũng vẫn không yên lòng, thừa dịp kiểm tra vết thương, lặng lẽ chích vào ngón tay của mình, đem một chút máu bôi lên miệng vết thương của nàng. Sinh mệnh lực khổng lồ ẩn chứa trong Sinh Linh Kim mặc dù đã pha loãng không ít trong giai đoạn hắn không ngừng hấp thu, nhưng sinh mệnh lực vẫn đầy đủ như cũ. Có máu của hắn, dĩ nhiên Vương Đông Nhi có thể mau chóng hồi phục.
"Vũ Hạo, vòng tiếp theo của Minh đô Hồn Đạo Sư tinh anh đại tái là ở buổi tối ngày mai đúng không? Cũng may là cách ngày với đại tái này." Lúc này tâm tình của Vương Đông Nhi có chút bối rối, mặc dù nàng đã xác định quan hệ cùng Hoắc Vũ Hạo, nhưng cũng là lần đầu tiên trần truồng như thế ở trước mặt Hoắc Vũ Hạo. Mặc dù hiện tại Hoắc Vũ Hạo chỉ có thể nhìn thấy phần lưng của nàng, nhưng đối với một thiếu nữ chưa lấy chồng, vẫn còn có sự ngượng ngùng không chịu nổi, chỉ có thể chú ý đến hắn.
Ánh mắt của Hoắc Vũ Hạo đã sớm ngây ngốc, ba chỗ vết thương sau lưng Vương Đông Nhi làm cho hắn rất đau lòng, nhưng tuy vậy, da thịt trơn bóng mềm mại của nàng, đường cong nhu hòa, nhất là vòng eo mảnh khảnh và cái mông, không khỏi tràn đầy cảm giác dụ người phạm tội.
Cái ma pháp nào cũng không thể giúp được Hoắc Vũ Hạo hoàn toàn tỉnh táo ở trong trạng thái này, miệng đắng lưỡi khô dùng sức hít sâu, mới có thể làm cho mình gắng giữ tĩnh táo. Thật vất vả lắm hắn mới run rẩy ngón tay chích máu của mình lên trên ba chỗ vết thương trên lưng Vương Đông Nhi.
"Vũ Hạo, huynh đang làm gì đó? Tại sao muội cảm thấy miệng vết thương hơi ngứa?" Vương Đông Nhi đột nhiên khẽ giật thân thể của mình.
Hoắc Vũ Hạo toàn thân cứng đờ, khi Vương Đông Nhi uốn éo thân thể, hắn cũng ngay lúc đó thấy được một bộ ngực bị đè ép ra thành vòng tròn.
Cái này…., kích thước thật tốt. . . , mặc dù kém hơn Tiểu Đào tỷ, nhưng cũng không kém quá nhiều.
"Vũ Hạo, tại sao huynh không nói chuyện?" Vương Đông Nhi quay đầu nhìn hắn, vừa hay nhìn thấy đôi mắt ngây ngốc của hắn, nhất thời kinh hô một tiếng, một tay kéo tấm chăn phủ lên thân thể mềm mại, một tay còn lại trực tiếp cầm gối đập tới.
"Bại hoại, huynh đang nhìn cái gì vậy?"
Lúc này Hoắc Vũ Hạo làm sao có cái gì để phòng bị chứ, bị gối đập thất điên bát đảo, nhưng ngoài miệng cũng đang niệm ma pháp gắng giữ trạng thái tĩnh táo, hết sức bình tĩnh đáp lại: "Huynh đang nhìn thứ đẹp nhất trên cái thế giới này."
Vương Đông Nhi ló cái đầu ra khỏi chăn, xấu hổ nói: "Đẹp không?"
Hoắc Vũ Hạo rất chân thành hồi đáp: "Đẹp."
Vương Đông Nhi tức giận hừ một tiếng, "Phạt huynh hôm nay ngủ trên sàn nhà."
Hoắc Vũ Hạo đột nhiên run lên, sắc mặt một mảnh trắng bệch, đầu nghiêng một cái xuống xe lăn, "Mới vừa rồi huynh sử dụng tinh thần lực quá độ, cảm giác thật yếu ớt." Vừa nói xong, hắn đã nhắm hai mắt lại.
Vương Đông Nhi bị hắn dọa sợ hết hồn, vội vàng tung chăn thức dậy. Nhưng lập tức nàng phát hiện, ánh mắt của cái tên chết tiệt không biết xấu hổ này mặc dù nhắm lại, nhưng lông mi vẫn còn đang giựt giựt.
"Suy yếu đúng không. Vậy huynh cứ ngồi ở trên xe lăn từ từ suy yếu đi. Bổn tiểu thư ngủ một giấc trước, lát nữa khi ăn cơm trưa, huynh cũng đừng đi nữa, ở nơi này tiếp tục suy yếu cho tốt." Vương Đông Nhi lạnh lùng nói xong câu đó, nhanh chóng mặc xong quần áo trong chăn, sau đó thoải mái nằm ở trên giường.
Hoắc Vũ Hạo bất đắc dĩ mở mắt, "Huynh cũng không muốn như vậy, cũng là năng lực kia làm hại huynh. Không sai, cũng là cái đó làm hại huynh. Nó giúp cho huynh lựa chọn và hành động theo phương thức có lợi cho huynh nhất. Xem ra lần sau thật sự không thể dùng. Đông Nhi, chuyện này không thể trách huynh được. Muội không thể phạt huynh."
Vương Đông Nhi lắc đầu, nói: "Hiện tại huynh vẫn còn bị vây ở trong loại trạng thái này, cho nên, mỗi một câu nói của huynh muội cũng sẽ không tin tưởng. Hơn nữa, hành động là một chuyện, ánh mắt huynh nhìn loạn lại là một chuyện khác . Không cho huynh một chút giáo huấn, hừ hừ."
Hoắc Vũ Hạo ủ rũ nói: "Đông Nhi, muội thay đổi rồi. Mấy ngày nay muội rất ôn nhu mà. Tại sao hôm nay đột nhiên biến thành như vậy. Xem một chút thì xem một chút thôi mà."
Vương Đông Nhi ngồi dậy, chăm chú nhìn Hoắc Vũ Hạo, nói: "Vũ Hạo, huynh thẳng thắn nói cho muội biết, huynh thích bộ dáng ôn nhu của muội lúc trước, hay là bộ dáng hiện tại?"
Hoắc Vũ Hạo ngẩn ngơ, nói: "Huynh cũng không biết. Cái nào cũng tốt. Khi muội ôn nhu thì giống như là có thể đem ta hòa tan. Nhưng bộ dáng hiện tại của muội, dường như huynh có cảm giác quen thuộc. Đông Nhi, muội làm sao vậy? Có phải có tâm sự gì hay không? Muội có chuyện gì hãy nói cho ta biết. Ngàn vạn lần không nên đè nén ở trong lòng. Có phải huynh có chỗ nào chọc giận muội hay không?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play