Nếu ứng dụng cho hồn đạo khí cao cấp cộng thêm bình sữa kín, như vậy một sư đoàn quân chính quy không hồn đạo sư trang bị có thể sử dụng hồn đạo khí không còn là mơ tưởng nữa a! Dù cho chi phí có cao mấy cũng đáng giá. Nếu thái tử có một sư đoàn tinh nhuệ như thế, vương vị còn ai dám tranh? Quả thật vật trong này chính là thứ sẽ mang đến cho ta địa vị tối cao ở đế quốc, đồng thời lưu danh sử sách.

 Nghĩ thế, Kính Hồng Trần bất giác phấn khích, mạnh mẽ đè cơn giận xuống, nhíu mày nói:

 - Hoắc tiểu tử, phát minh của ngươi quả thật không tồi, đối với sự phát triển định trang hồn đạo khí nhất định hữu ích, nhưng ngươi nên hiểu hiện tại nó chỉ là một kết cấu sơ sài mà thôi, còn phải cần hoàn thiện nhiều, mà công tác hoàn thiện đó đều cần bọn ta tự mình thực hiện. Do vậy dù ta sẵn lòng trả giá tốt, nhưng không thể nào quá cao như thế, ngươi đưa ra điều kiện mà đôi bên cùng có lợi đi, nếu không thì không cần bàn nữa.

 Hoắc Vũ Hạo suy tư, ước chừng một phút đồng hồ sau, hắn mới nói:

 - Thôi được, nếu Đường chủ có thành ý như vậy, ta cũng nên cho ngài một đáp án trực tiếp nhỉ.

 Vừa nói, hắn lại giơ tay trái lên nữa, sờ vào hai ngón còn dựng đứng trên bàn tay phải, đè ngón trỏ xuống, chỉ để lại một ngón tay thon dài, thẳng tắp, ngón giữa.... 

Kính Hồng Trần nhìn cái ngón tay ngứa mắt kia, im lặng hồi lâu mới phản ứng lại, gương mặt cáu tiết phun ra

 - Cút!

 Lâm Giai Nghị cũng cực kỳ khó chịu, nếu không phải có Kính Hồng Trần chủ trì ở trong này, e là hắn nổi xung lên ra tay với tên nhóc hỗn xược.

 Hoắc Vũ Hạo lại như không nghe không biết nộ hỏa đùng đùng của hai vị kia, chỉ cười nói:

 - Mua bán có thể nào nói nhân nghĩa được đây, đừng có nóng. Thứ này vẫn là cho ngài giữ làm kỷ niệm, ngài xem ta vẫn còn nhỏ tuổi, vậy hẹn gặp lại đi, vừa rồi ngài hủy đi món quà tâm ý của ta, lại nhục mạ  ta. Ta quyết định chắc giá ba kiện hồn đạo khí cấp 9, không mặc cả, ngài cứ cẩn thận mà suy nghĩ.

 Nói xong, hắn xoay người, bộ dáng đủng đỉnh bước ra ngoài.

 Kính Hồng Trần muốn gọi hắn lại, nhưng chung quy sợ mặt mũi mất hết nen không mở miệng. Đưa mắt nhìn cái hộp đen trong tay, ý tưởng trước kia lại xuất hiện trong đầu.

 Bình sữa tiếp nối tụ năng hồn đạo khí, thông qua kết cấu đặc biệt này dẫn động, một bình sữa cấp bốn, hồn lực trong đó ính nhất có thể bắn vài chục tia hồn đạo xạ tuyến là ít, ở trên chiến trường. . . . . .

 - Gọi hắn trở về.

 Kính Hồng Trần rốt cục vẫn gian nan nói với Lâm Giai Nghị.

 Lâm Giai Nghị đến bây giờ vẫn chưa rõ cái chuyện gì xảy ra, nhưng nhìn thấy Kính Hồng Trần đeo cái gương mặt bi phẫn, hắn nhịn không được nói:

 - Đường chủ, ngài không thể dung túng tiểu tử này quá. Nếu không, ta đi chỉnh đốn hắn một chút.

 - Ta nói gọi hắn trở về, ngươi nghe không hiểu tiếng Khựa à?

 Kính Hồng Trần hét lớn một tiếng. Lâm Giai Nghị sợ tới mức xoay người bỏ chạy ra ngoài.

 Một phút đồng hồ sau, Hoắc Vũ Hạo lại lần thứ ba đứng trước mặt Kính Hồng Trần.

 - Ngồi đi.

 Kính Hồng Trần chỉ vào cái ghế dựa trước bàn. Sau đó quay đầu nhìn Lâm Giai Nghị nói:

 - Rót nước cho hắn, rồi đi ra ngoài đi.

 - Vâng

 Lâm Giai Nghị cũng không dám cà kê dê ngỗng hỏi thêm cái gì, đặt ly nước trước mặt Hoắc Vũ Hạo.

 Lúc này đây, Hoắc Vũ Hạo không chối từ nữa, trực tiếp ngồi xuống trước mặt Kính Hồng Trần, cầm lấy ly nước, nhìn thoáng qua Lâm Giai Nghị vừa mới đi ra ngoài, hướng Kính Hồng Trần hỏi:

 - Đường chủ, trong nước này không có độc chứ.

 Kính Hồng Trần thật vất vả mới áp chế lửa giận xuống bụng nháy mắt lại bùng nổ

 - Ngươi. . . . . .

 Lão suýt nữa giơ tay tát đầu hắn, thật là muốn bóp chết tên tiểu tử này a!

 - Không có!

 Nhớ đến tầm quan trọng của linh kiện nọ, Kính Hồng Trần vẫn cố nhịn, vẻ mặt bình tĩnh đáp lời.

 - Vậy là tốt rồi.

 Hoắc Vũ Hạo nói, nhưng không uống nước, đặt ly nước lại trên bàn, ra vẻ như vẫn không tin tưởng. Sắc mặt Kính Hồng Trần đã bắt đầu đỏ lên!

 - Cái giá trên trời đó thì ta không có đủ, cho cái giá mà ta có thể chấp nhận ấy.

 Kính Hồng Trần nói thẳng, lão thật sự không muốn phải dây dưa thêm với tên tiểu tử này.

 - Giá à, ba kiện hồn đạo khí cấp 9, không thêm không bớt.

 Hoắc Vũ Hạo lại giơ ra ba ngón tay, nhưng không hiểu vì sao Kính Hồng Trần lại cảm thấy ngón giữa của hắn đặc biệt ngứa mắt.

 - Ngươi biết rõ điều kiện này không có khả năng thực hiện được.

 Kính Hồng Trần lạnh lùng nói

 - Nếu vậy, ngươi đi đi.

 - Hả, vậy ngài còn gọi ta lại làm gì? Đi tới đi lui cũng mỏi chân lắm a.

 Vừa nói, Hoắc Vũ Hạo đứng lên liền đi ra ngoài, hoàn toàn mang cái bộ dáng lợn chết không sợ nước sôi.

 - Ngươi. . . . . .

 Kính Hồng Trần thật sự cảm thấy cơn giận điên cuồng xé tim gan

 - Quay lại.

 Nổi giận gầm lên một tiếng, gọi Hoắc Vũ Hạo lại.

 Trong lòng Hoắc Vũ Hạo tuyệt đối không giống biểu hiện đáng ghét bề ngoài của hắn, hắn thực tế đang thầm tán thưởng, tán thưởng đánh giá về con người Kính Hồng Trần của lão sư của hắn, Long Thần Đấu La Mục lão. Mục lão đánh giá Kính Hồng Trần rất cao, nói lão là kẻ kiêu hùng, nhưng duy nhất có vấn đề ở mặt tính cách có khiếm khuyết, trong tính cách của lão, phần cương trực nói sao làm vậy rất cao, thái độ làm người dễ nóng giận, mà một khi phẫn nộ, sẽ khó bình tĩnh phán đoán, dễ khiến người khác lợi dụng. Nếu không Hoắc Vũ Hạo sao lại phải giở trò đùa giỡn ti tiện đây?

 - Ba kiện hồn đạo khí cấp 9, không có khả năng. Ta thừa nhận, sáng chế của ngươi rất tốt, nhưng ngươi cũng hiểu rõ những vấn đề ta vạch ra vẫn còn tồn tại. Ta ra giá cho ngươi: một kiện hồn đạo khí cấp 8, cộng thêm 500v kim hồn tệ. Sao?

 Cái đầu Hoắc Vũ Hạo đong đưa qua lại như củ cải

 - Không được, không được, đây là kết tinh tâm huyết của ta, tuyệt đối không bán bừa. Phải là cấp 9! Cấp 8 không có ý nghĩa.

 - Không được, hồn đạo khí cấp 9 là vũ khí chiến lược của đế quốc Nhật Nguyệt chúng ta, há có thể tùy ý lấy ra?

 Hoắc Vũ Hạo vỗ vào ngực mình, nói:

 - Không phải chứ, Đường chủ. Năm đó ngài ở Hải Thần Các, lão sư của ta đòi một kiện, ngài lấy ra rất thoải mái a! Trực tiếp liền cho cái Hồng Trần Quyến Luyến này. Bây giờ vẫn có ích cho ta đó.

 Kính Hồng Trần trên trán nổi gân xanh "pặc, pặc, pặc" nảy lên không ngừng. Tiểu tử này thật sự là nồi không mở nắp nồi, lúc trước tình huống thế nào chứ, không ói ra thì làm sao còn có thể sống sót trở về a! Nhưng những lời này bị Hoắc Vũ Hạo làm cho nghẹn họng trả lời không được, vốn sắc mặt đỏ lên bây giờ lại chuyển sang xanh.

 - Không được là không được. Hai kiện hồn đạo khí cấp 8!

 Kính Hồng Trần thấp giọng rít gào, lão đột nhiên đứng lên, hai tay chống lên bàn, như muốn chụp lấy người mà cắn.

 Hoắc Vũ Hạo lần này chỉ đơn giản không nói lời nào, giống như sợ hãi Kính Hồng Trần, nhưng vẫn lắc đầu. Cái đầu lắc phi thường kiên quyết.

 - Vậy ngươi muốn thế nào? Ngoài hồn đạo khí cấp 9 ra, ngươi muốn cái gì?

 Kính Hồng Trần lại ngồi xuống vị trí của mình, ngữ khí bình thản đi vài phần.

 Hoắc Vũ Hạo nghĩ nghĩ, nói:

 - Đường chủ, sáng kiến là vô giá. Tuy rằng ta chế tạo ra món hồn đạo khí này còn rất sơ sài, nhưng ta tin chắc, sáng kiến của ta có giá trị cực cao, nên mới báo giá cho ngài, xin ngài bớt giận. Bây giờ người xem thế này được không, ta cũng không muốn hồn đạo khí cấp 9, ta biết ngài cũng không đem ra được.

 Cái gì bảo ta cũng không đem ra được? Những thứ đó chắc chắn không lấy ra. Kính Hồng Trần vừa mới bình phục vài phần, lửa giận lại có xu hướng dâng lên.

 - Ngài cho ta vài loại nguyên liệu chế tạo hồn đạo khí cấp 9 cũng được. Ngài cũng biết, ở học viện Sử Lai Khắc chúng ta bên kia, nguyên liệu hiếm vẫn thiếu rất nhiều.

 Hoắc Vũ Hạo uyển chuyển thay đổi ý đồ.

 Kính Hồng Trần trong lòng thầm nghĩ, Không sợ tiểu tử ngươi giấu ngựa không ra roi, đây mới chân chính là mục đích của ngươi đúng không.

 - Ngươi muốn cái gì?

 Kính Hồng Trần trầm giọng nói:

 - Nguyên liệu hiếm cũng có rất nhiều loại, giá trị lại không như nhau.

 Hoắc Vũ Hạo nói:

 - Ta sẽ mấy thứ, người xem được không a! Tử Kim Đồng 5000 kg, Thiên Linh Ngân 5000 kg, Minh Tinh Yếu Đan đường kính phải hơn 10cm, 1000 khối, lại còn Thiên Ngoại Vẫn Thạch 100 kg, còn có TInh Nguyệt Hợp Kim đặc chất của Minh Đức Đường 500 kg. Hơn nữa lần trước ta thấy thứ này phẩm chất cũng không tệ lắm, đó là Thái Dương Tinh Kim 50 kg là được, cuối cùng là 180 phiến Ngân Long Lân Phiến là xong. Ngài cũng đừng nói không có a! Ta xem qua viện sử rồi, ghi rõ đã từng liệp sát Ngân Long, mà một đầu ngân long trên thân thể nó luôn có hơn 10.000 cái vảy, ta chỉ lấy có 180, còn chưa đến 1% đâu. Ngài cũng đừng keo kiệt .

 Khi Hoắc Vũ Hạo nói ra điều kiện, mỗi một tài liệu khiến cho sắc mặt Kính Hồng Trần đen thêm một mảng, đến khi nói xong thì mặt đen hóa xanh, xanh rồi lại tím, đã hoàn toàn lâm vào trạng thái phải bùng nổ.

 Hoắc Vũ Hạo nói ra mấy thứ, không thứ nào không là cực phẩm trong kim loại hiếm. Nhất là những thứ nói sau: Thái Dương Tinh Kim, TInh Nguyệt Hợp Kim đều là nguyên liệu trân quý, dùng để chế tạo hạch tâm pháp trận hồn đạo khí cấp 9. Đừng nói mấy trăm kg, cho dù là một kg cũng có cái giá ngất trời.

 - Ngươi tính dọn sạch kho hàng Minh Đức Đường sao?

 Kính Hồng Trần bất giác lại đứng lên, cầm cái hộp đen lúc trước Hoắc Vũ Hạo cho lão, dùng sức huơ lên

 - Chỉ là một cái hộp thiết hỏng mà muốn ta đổi nhiều thứ như vậy sao? Ngươi quả thực là mơ mộng hão huyền. Cho dù là công phu sư tử ngoạm cũng chẳng há to bằng ngươi, cầm thứ này cút đi, đừng bao giờ để ta gặp lại ngươi.

 Vừa nói, lão đã vứt cái hộp đen cho Hoắc Vũ Hạo.

 Hoắc Vũ Hạo lần này lại không đi, tiếp nhận hộp đen, cười nói:

 - Đường chủ, ngài đừng nóng giận a! Giá chúng ta có thể thương lượng mà. Hơn nữa, người xem vật phẩm ta chọn ra chính là ngang giá với ba kiện hồn đạo khí cấp 9, ngài sỉ nhục thiết kế của ta, ta cũng chưa hét giá với ngài. Giá trị của ba kiện hồn đạo khí cấp 9, không phải tương đương nhiều thứ như vậy sao? Ta không nói lung tung a!

 - Ai nói cho ngươi giá trị kim loại hiếm ngang với ba kiện hồn đạo khí cấp 9?

 Kính Hồng Trần hậm hực.

 Hoắc Vũ Hạo oan ức nói:

 - Chúng ta bây giờ thương lượng. Người thấy những gì ta muốn là nhiều quá? Vậy chúng ta giảm bớt một chút được chưa?

Kính Hồng Trần giận dữ hét lên:

 - Ngươi càng lúc càng tăng giá lên cao, 180 Ngân Long Lân Phiến? Ngân Long liệp sát được cũng là 3000 năm trức, toàn bộ nguyên liệu đều cực kỳ trân quý hiếm có, có thể bảo tồn đến bây giờ còn được bao nhiêu? Có vét hết cả đế quốc cũng không đến 100 phiến, mà cho dù có đủ cũng không tới lượt ta sử dụng, muốn thì đi hỏi hoàng gia ấy.

 Hoắc Vũ Hạo nói:

 - Đường chủ, ngài nắm trong tay Minh Đức Đường, dưới một người trên vạn người, chẳng lẽ ngay cả ngài cũng không tự quyết được sao? Việc đó ta không tin đâu. đều không làm chủ được sao? Này ta cũng không tín. Ngân Long Lân Phiến ta nghe tiếng lâu rồi, thứ này ta buộc phải có, nhiều lắm thì chỉ có thể bớt 10%, những thứ khách ngài phải cấp cho ta, có thể giảm số lượng một chút, giảm 50% cũng không sao.

 Nhìn Hoắc Vũ Hạo lớn gan, Kính Hồng Trần rất muốn giết chết tên khốn nạn này. Thế nhưng có giết hắn cũng không lấy được bản vẽ, mà hai đứa cháu của mình hiện tại vẫn chưa về.

 Hít thở bình phục tâm tình, Kính Hồng Trần trầm giọng nói:

 - Những thứ ngươi muốn ta chỉ có thể cấp cho 10%, Ngân Long Lân Phiến không bàn nữa. Thuận mua vừa bán.

 Hoắc Vũ Hạo lập tức lắc đầu, nói:

 - Ngài ép giá cũng quá ác. Nào có ai ép giá một lần liền giảm 90% chứ? Không được, nhiều nhất chỉ giảm 10%, Ngân Long Lân Phiến ta nhất định phải có, ngài cấp cho 80 phiến.

 - Khốn nạn! Nguyên liệu xuất ra nhiều như vậy, ngươi cho là công bằng sao?

 - Ngài dưới một người trên vạn người a!

 -. . . . . .

 - 20%, Ngân Long Lân Phiến cho ngươi năm phiến, hết giá. Không ưng thì cút.

 Kính Hồng Trần thật sự chịu không nổi. Lão cảm thấy nếu còn dây dưa nữa sẽ phát điên mất.

 Hoắc Vũ Hạo nói:

 - 80% đi. Được chưa?

 - 20%, không thì miễn bàn

 Kính Hồng Trần giận dữ hét.

 Hoắc Vũ Hạo nói:

 - Ngài như vậy thật không tốt, hay là hai bên đều nhượng bộ, cuối cùng 50%?

 - Cút, cút, cút! ngươi cút ra ngoài cho ta.

 Kính Hồng Trần đập tay đánh rầm lên mặt bàn, cái bàn gỗ lập tức gãy đôi.

 Hoắc Vũ Hạo hoảng sợ, nhíu mày nhìn ngọn núi lửa Kính Hồng Trần đã bùng nổ, không nói gì nữa, xoay người bước đi .

 Kính Hồng Trần cảm thấy huyết khí dâng trào, suýt nữa hộc máu, ngay cả hồn lực trong cơ thể cũng hỗn loạn.

 Hoắc Vũ Hạo lạnh lùng bước ra khỏi văn phòng Kính Hồng Trần, nhìn chiếc hộp đen trong tay. Một chút cũng không nhượng bộ, vốn biết đàm phám hôm nay không có cơ sở một lần thành công, chưa đạt mục đích tuyệt đối không bỏ qua.

 Từ từ cũng sẽ tới, dù sao thời gian cũng không còn nhiều lắm.

 Về thẳng ký túc xá, cũng không ai đến gọi hắn nữa.

 Một ngày nhanh chóng trôi qua, chương trình trao đổi học tập của học viện Sử Lai Khắc cuối cùng cũng chấm dứt.

 Giữ thể diện, học viện Nhật Nguyệt tổ chức buổi lễ tiễn đưa long trọng, Minh Đức Đường chủ Kính Hồng Trần cũng thân chinh dự lễ.

 Bên phía học viện Sử Lai Khắc, Phàm Vũ dẫn đầu, Hoắc Vũ Hạo, Hòa Thái Đầu, Dạ Hiểu Thắng đứng thành một hàng. Sáng sớm cả bọn đã thay đồng phục Sử Lai Khắc, cho thấy họ đã chính thức rời khỏi đây, trở về là học viên bên kia.

 Kính Hồng Trần mần một bài diễn thuyết dào dạt tâm tình, sắc mặt bình thường không có gì đặc biệt. Thỉnh thoảng còn nhìn Hoắc Vũ Hạo mỉm cười, tỏ vẻ như vô cùng hài lòng.

 Hoắc Vũ Hạo hơi ngạc nhiên khi hai bằng hữu "da trâu" của hắn không đến tiễn, bỗng dưng cảm thấy mất mát.

 - Thái tử điện hạ đến.

 Một tiếng loa truyền, binh linh giáp trụ sáng choang rầm rập hùng dũng tiến vào khu vực lễ đài.

 Binh lính toàn bộ mang giáp bạc, uy vũ hùng tráng, là cấm vệ quân hoàng gia Nhật Nguyệt.

 Sau đám Ngân Giáp Vệ, là một đội binh giáp nhẹ, tuổi tác trung bình đều hơn 30, khí độ trầm tĩnh, tổng cộng khoảng 50 người, nhưng khi đám binh giáp nhẹ đó tiến ra khiến mọi người của học viện Sử Lai Khắc trố mắt nhìn.

 Hồn đạo sư! Hồn đạo sư binh võ trang hạng nặng. Giáp trên người họ rõ ràng là hồn đạo giáp. Trang bị trên người đều được chế tạo tinh xảo đến hoàn mỹ, chiến lực của đạo binh như thế dĩ nhiên khó ngờ được.

 Thái tử Từ Thiên Nhiên dẫn theo một đám hộ vệ hầu cận chậm rãi tiến vào lễ đài.

 Kính Hồng Trần vội vàng dẫn một đám lão sư đi ra nghênh tiếp.

 - Thái tử điện hạ.

 Kính Hồng Trần khom mình hành lễ, những người khác đều quỳ một gối.

 Từ Thiên Nhiên mỉm cười, khẽ gật đầu. Kính Hồng Trần nheo mắt gật đầu đáp lại, rồi đi ra sau lưng Từ Thiên Nhiên, đẩy hắn tới chỗ của mấy người học viện Sử Lai Khắc

 Phàm Vũ khá kinh ngạc, thái tử của đế quốc Nhật Nguyệt dẫn theo binh mã đông đúc đến là ý gì đây?

 - Phàm Vũ lão sư, ta giới thiệu với ngươi vị này chính là người thừa kế vương vị đế quốc Nhật Nguyệt, thái tử điện hạ.

 - Thái tử điện hạ, tham kiến.

 Phàm Vũ hơi hơi khom người, lão không phải công dân đế quốc Nhật Nguyệt, dĩ nhiên không dùng đại lễ ra mắt.

 Từ Thiên Nhiên cười ấm áp:

 - Phàm Vũ lão sư không cần đa lễ, đối với quý học viện, ta ngưỡng mộ đã lâu, chỉ đáng tiếc không thể tới đó. Nếu sau này có cơ hội nhất định đếu bái kiến. Hôm qua ta nghe Đường chủ nói, chương trình giao lựu của hai học viện đã kết thúc, nên ta đặc biệt đại diện đế quốc đến dâng tặng món quà tạm biệt, hy vọng tình hữu nghị giữa chúng ta sẽ càng thêm bền chặt.

 - Thái tử điện hạ khách khí rồi.

 Đến để tạm biệt? Trong lòng Phàm Vũ lại kinh ngạc và nghi hoặc. Trước đó nghi lễ long trọng đã kết thúc, lão cũng không muốn chần chờ thêm nữa, lập tức nói:

 - Đa tạ thái tử điện hạ và đường chủ đến tiễn, thời gian không còn sớm, ta xin phép dẫn các đệ tử khởi hành. Đường chủ, ngài có đi cùng?

 Hai bên vẫn trao đổi đệ tử ở Phong Diệp thành khi trước, vì bảo đảm an toàn, Minh Đức Đường chủ Kính Hồng Trần dĩ nhiên là muốn tự đi.

 Kính Hồng Trần gật đầu, nói:

 - Ta sẽ tiễn các vị một đoạn, nhưng xin phép đợi một chút, ta có việc cần bàn với thái tử điện hạ.

 - Được.

 Phàm Vũ tuy rất muốn biết họ nói gì, nhưng cũng không quản. Huynh muội Tiếu - Mộng Hồng Trần vẫn chưa về, cũng không lo họ sẽ giở trò gì.

 Hắn liền đến chỗ mấy đệ tử đứng đó.

 Hoắc Vũ Hạo vẫn chăm chú nhìn Kính Hồng Trần và thái tử Từ Thiên Nhiên, chỉ có hắn mơ hồ đoán ra lý do của thái tử.

 Kính Hồng Trần và Từ Thiên Nhiên thì thầm trao đổi vài câu, lão nhận cái gì đó từ trong tay Từ Thiên Nhiên. Ngay sau đó, thái tử cũng bái biệt Phàm Vũ dẫn theo đám hộ vệ rời khỏi. Ít ra bề ngoài thì vị thái tử kia cũng dễ khiến người khác sinh ra ấn tượng tốt.

 - Hoắc Vũ Hạo, ngươi lại đây.

 Kính Hồng Trần đến gần vẫy tay gọi.

 - Đi đi!

 Hoắc Vũ Hạo khẽ liếc nhìn Phàm Vũ.

 - Đường chủ.

 Lễ nghĩa hắn là tuyệt đối không thiếu

 Nhìn thanh niên trước mặt, sắc mặt Kính Hồng Trần khá phức tạp

 - 50%, theo như ngươi muốn, Ngân Long Lân Phiến 30 phiến, giá cả tối đa rồi, nếu ngươi không ưng ta cũng bó tay. Còn nếu được thì thành giao.

 Nói xong lão đưa tay ra trước mặt hắn, trong tay là một chiếc nhẫn ngọc bích tinh quang. Viên bảo thạch còn lơn cả thứ mà hắn đoạt được khi trước. Chỉ riêng giá trị cái nhận này cũng phải hơn 100v kim hồn tệ, mà có tiền cũng vô dụng.

 Hoắc Vũ Hạo không hề dây dưa, nhận lấy nhẫn, nói:

 - Thành giao.

 Rồi lấy ra từ hồn đạo khí trữ vật một cái hộp gỗ đưa cho Kính Hồng Trần.

 Kính Hồng Trần không dám sơ sót, vội vàng mở ra xem xét. Bên trong là một bản vẽ, đường nét rất chi tiết. Kính Hồng Trần nhìn qua một lần, đã có thể kết luận đây là bản vẽ lão đang cần.

 Cuối cùng đã tới tay!

 Tâm tình hai người không hẹn mà gặp.

 - Ngươi không kiểm tra à?

 Kính Hồng Trần nhếch mép hỏi.

 Hoắc Vũ Hạo cười, nói:

 - Ta tin tưởng ngài. Nếu mà chuyện này cũng bày thủ đoạn thì không phảilà Minh Đức Đường chủ . Đúng không?

 Kính Hồng Trần hừ lạnh

 - Ngươi biết rõ ta phải lao lực ra sao để kiếm đủ nguyên liệu mà?

 Hoắc Vũ Hạo cười nói:

 - Không phải chỉ cần uốn lưỡi thôi sao? Dưới một người trên vạn người a!

 Kính Hồng Trần cũng cười , vỗ vai Hoắc Vũ Hạo, thở dài một tiếng, nói:

 - Nếu ngươi là đệ tử của ta thì tốt quá. Đi, ta tiễn các ngươi một đoạn.

 Phàm Vũ, Hòa Thái Đầu cũng không biết Kính Hồng Trần và Hoắc Vũ Hạo nói gì. Kính Hồng Trần mang theo vài lão sư phóng ra hồn đạo khí phi hành, hộ tống Hoắc Vũ Hạo bay lên không đi về hướng đông.

 Nhóm học sinh Sử Lai Khắc đều tỏ ra hưng phấn. Rốt cục có thể trở về nhà, thật là thoải mái. Ở học viện Nhật Nguyệt luôn phải có cảm giác đề phòng rất khó chịu. Hai năm học tập giúp họ thu thập nhiều kiến thức hồn đạo khí, hầu như ai cũng có phát triển lớn.

 


 Kính Hồng Trần luôn im lặng suốt chặng đường, chỉ vận hành hồn đạo khí phi hành. Hoắc Vũ Hạo yên lặng xem xét bên trong nhẫn ngọc bích tinh quang.

 Hắn nhìn mà hoa mắt, không thể nghĩ Kính Hồng Trần lại có thể bỏ ra vốn lớn như thế. Gia Cát Thần Nỏ dù tốt nhưng nói thế nào cũng không đáng giá lượng nguyên liệu quý giá này. Thực tế 20% là hắn đã hài lòng, nếu hôm nay Kính Hồng Trần không đến tìm hắn, hắn cũng sẽ đi tìm Kính Hồng Trần, chấp thuận giá cả. Lại không ngờ có được việc vui ngoài ý muốn. Nhưng với sự hào phóng của lão, hắn lại càng thêm cảnh giác.

 Vài giờ sau, Kính Hồng Trần đưa mọi người đến nơi.

 Kính Hồng Trần chậm rãi hạ cánh, phía bên kia học viện Sử Lai Khắc đã đến từ sớm.

 Dẫn đầu bên kia vẫn là viện trưởng Ngôn Thiểu Triết và Tiên Lâm Nhi. Hai đại viện trưởng đều cùng đến, cho thấy việc này quan trọng với họ ra sao. Nhưng cũng chỉ có hai người, những người còn lại đều là sư sinh của học viện Nhật Nguyệt.

 Tiếu Hồng Trần và Mộng Hồng Trần cũng không khác lắm, dù sao hai năm trước cũng đã là thanh niên, không như Hoắc Vũ Hạo lúc đó chưa dậy thì.

 Ánh mắt hai người đều nhìn đầu tiên là Hoắc Vũ Hạo.

 Hoắc Vũ Hạo cũng mỉm cười, bộ dáng không thèm để ý.

 - Hồng Trần Đường chủ, chúng ta lại gặp nhau.

 Ngôn Thiểu Triết cười tủm tỉm tiêu sái tiến lên, lão tuy chào hỏi Kính Hồng Trần, nhưng ánh mắt lại nhìn vào Hoắc Vũ Hạo.

 Hoắc Vũ Hạo biến hóa không nhỏ, khí chất thay đổi, nhưng Ngôn Thiểu Triết dĩ nhiên sẽ không nhận sai người.

 Tinh hoa nội liễm, ánh mắt giản dị tự nhiên, xem ra, tiểu tử này tiến bộ thực tại là không nhỏ a!

 Tiên Lâm Nhi so với Ngôn Thiểu Triết càng háo hức hơn, nang cũng rõ ràng hơn Ngôn Thiểu Triết những cống hiến trong hơn hai năm qua của Hoắc Vũ Hạo dành cho học viện Sử Lai Khắc, khiến cho hệ hồn đạo tiến hóa ngàn năm.

 Kính Hồng Trần tuyệt đối không thể tưởng được, một lượng lớn bản vẽ cấu trúc hồn đạo khí của Minh Đức Đường và học viện Nhật Nguyệt đều bị Hoắc Vũ Hạo sao chép, đưa về cho học viện Sử Lai Khắc. Hai năm nay hệ hồn đạo đã thoát biến, có thể nói Hoắc Vũ Hạo là anh hùng của học viện Sử Lai Khắc!

 - Ngôn viện trưởng phong thái vẫn như xưa.

 Kính Hồng Trần mỉm cười, tiến lên bắt tay Ngôn Thiểu Triết. Hai con cáo già cùng một bộ dáng cười tủm tỉm, nếu ai không biết nhất định nghĩ họ là bằng hữu tốt.

 Ngôn Thiểu Triết mỉm cười nói:

 - Hồng Trần Đường chủ, hai người cháu của ngài đều khỏe mạnh trở về, hai năm nay tiến bộ rất lớn a. Chăm chỉ hiếu học, thật là học viên ưu tú, hy vọng sau này sẽ còn gặp lại.

 Kính Hồng Trần cười nói:

 - Chúng ta cũng nên bàn bạc xây dựng chương trình này trở nên bình thường, nếu được như vậy, tin rằng đối với sự phát triển của hai học viện đều có lợi.

 - Vậy ta chờ tin vui.

 Ngôn Thiểu Triết buông tay, thi lễ với Kính Hồng Trần, rồi quay lại ngoắc tay với người phe mình.

 Phàm Vũ dẫn đám học trò nhanh chóng đến sau lưng hai vị viện trưởng, bên kia cũng tương tự, hoán đổi đội hình.

 Hơn hai năm trao đổi học tập, hai bên học tập được cái gì, chỉ có bản thân họ là hiểu, lúc này chương trình kết thúc.

 - Cáo từ!

 Kính Hồng Trần dường như không muốn nán lại, nhanh chóng từ biệt hai vị viện trưởng, liền dẫn theo người của mình bay lên không trung ngay giữa thành thị, không hề ngại ánh mắt của mọi người xung quanh.

 Ngôn Thiểu Triết nhìn họ biến mất ở đằng xa, mới mỉm cười quay lại nhìn đám đệ tử

 - Mấy nhóc, hoan nghênh về nhà.

 Một câu đơn giản, lại khiến đám trao đổi sinh cảm thấy ấm áp vui vẻ.

 - Ngôn viện trưởng, ta có việc muốn nói với ngài.

 Hoắc Vũ Hạo bước lên thì thầm.

 - Hả?

 Theo thân phận, cả hai đều là đệ tử Mục lão, Hoắc Vũ Hạo còn có thể xem như là tiểu sư đệ của lão, huống gì hai năm nay hắn trả giá cố gắng vất vả cho học viện, đem về không ít nguyên liệu trân quý.

 - Phàm Vũ, dẫn mọi người về khách sạn ăn gì đó trước đi, chúng ta không cần sốt ruột như đám người kia, ăn xong rồi đi cũng không muộn.

 - Được

 Phàm Vũ hiện tại cũng là phó viện trưởng hệ hồn đạo học viện Sử Lai Khắc, cũng là thành viên Hải Thần Các, địa vị khác với trước kia.

 Những người khác đi rồi, cũng chỉ còn lại Ngôn Thiểu Triết và Tiên Lâm Nhi, Ngôn Thiểu Triết vẻ mặt ôn hoà nói:

 - Vũ Hạo, chuyện gì, nói đi.

 Tinh thần dao động lặng yên nhẹ nhàng xuất hiện, cũng không thấy Ngôn Thiểu Triết hành động thế nào, một tầng tinh thần lực mắt thường khó thấy bao phủ cả ba, dù cho có người đứng bên cạnh cũng không cách nào nghe được.

 Không hổ là siêu cấp đấu la a! Cho dù là hồn sư hệ tinh thần như Hoắc Vũ Hạo cũng tự biết không làm được như lão.

 - Ngôn viện trưởng, Tiên viện trưởng, là như vầy. Ta cảm thấy được Minh Đức Đường rất có thể sẽ ra tay với chúng ta trên đường về.

 - Hả? Kính Hồng Trần chẳng lẽ không sợ mất thể diện?

 Tiên Lâm Nhi không tin nói.

 Hoắc Vũ Hạo nói:

 - Lão ta chính là rất trọng thể diện, trước khi về, ta bán cho lão một bản vẽ thiết kế, ta đã ra giá rất cao, nhiều kim loại hiếm, lão tất nhiên không bằng lòng, nhưng hôm nay trước khi đi lão vẫn đồng ý, nhưng không công khai. Ta nghĩ trên đường về ắt sẽ bố trí đoạt lại.

 Ngôn Thiểu Triết rất là tò mò hỏi:

 - Vũ Hạo, ngươi rút ruột của lão hết bao nhiêu kim loại hiếm chứ, đường đường là Minh Đức Đường chủ, chút độ lượng cũng không có sao? Mà bản vẽ bán cho hắn, có thể...

 Hoắc Vũ Hạo cười hô hố, thì thầm vài câu, Ngôn Thiểu Triết và Tiên Lâm Nhi biến sắc cổ quái.

 Ngôn Thiểu Triết cố nén cười, nói:

 - Tiểu tử ngươi thật sự là càng ngày càng tệ, quay Hồng Trần Đường chủ như con dế? Nào, cho chúng ta xem thành quả.

 Hoắc Vũ Hạo rút chiếc nhẫn kia ra, đưa cho Tiên Lâm Nhi.

 Tiên Lâm Nhi cầm lấy nhẫn, tinh thần lực quét vào bên trong, bất giác hoa dung thất sắc, vẻ mặt khiếp sợ nhìn Hoắc Vũ Hạo

 - Vũ Hạo, ngươi không phải dọn luôn kho lưu trữ của Minh Đức Đường đó chứ? Âyda! cái này không thể dùng tiền để định giá nữa rồi, khó trách họ không tha cho ngươi. Đổi lại là ta thì cũng nhất quyết phải đoạt lại a!

 - Cho ta xem.

 Ngôn Thiểu Triết tò mò lấy nhẫn trong tay Tiên Lâm Nhi, dù lão không rành kim loại hiếm cho lắm, nhưng với ánh mắt sắc sảo của mình thì thừa sức biết được giá trị ra sao, tinh thần lực nhìn vào trong, một mảng sáng chói đầy màu sắc rực rỡ.

 - Làm tốt lắm!

 Ngôn Thiểu Triết trả nhận lại, không che giấu được nụ cười sung sướng.

 - Ta thực rất muốn thấy nét mặt Hồng Trần Đường chủ khi xem bản vẽ của ngươi. Ha ha ha ha.

 Tiên Lâm Nhi tức giận nói:

 - Còn cười? Hiện tại nên lo đưa bọn nhỏ về an toàn. Kính Hồng Trần mà động binh, nhất định như lôi đình vạn quân, chắc chắn rất chu đáo, e rằng mục tiêu không chỉ có Vũ Hạo, thậm chí còn có cả hai chúng ta. Nếu hai chúng ta vĩnh viễn không quay về được, thì bọn chúng có lợi ra sao cơ chứ.

 Ngôn Thiểu Triết lạnh nhạt cười, nói:

 - Vậy để xem hắn có bản lĩnh đó không, Vũ Hạo, ngươi địnht thế nào?

 Nếu là học viện khác, thân phận viện trưởng như Ngôn Thiểu Triết đời nào hỏi ý kiến hắn? Lão lên tiếng cũng có nghĩa đã nâng cao thân phận của hắn ngang bằng lão, giọng điệu trưng cầu ý kiến, chứ không phải hỏi cho biết.

 Hoắc Vũ Hạo trầm ngâm nói:

 - Ta nghĩ, chúng ta nên tách ra. Mục tiêu của họ là ba chúng ta, vậy thì chúng ta đi đường riêng. Bọn họ muốn nhất kích tất sát, tất nhiên sẽ không chia quân ra, dù sao mấy người kia đối với họ không quan trọng. Vả lại khi tách ra, ba người chúng ta hành động cũng dễ hơn, không cần phải bảo vệ những học viên kia, đỡ nguy hiểm hơn.

 Ngôn Thiểu Triết gật đầu, nói:

 - Được vậy chúng ta tách ra. Cống hiến của ngươi mọi người đều rõ, Lâm Nhi đề cử ngươi trong hội nghị Hải Thần Các, tất cả trưởng lão đều thông qua ý kiến cho phép ngươi trở thành thành viên Hải Thần Các. Dù chỉ xếp cuối cùng, nhưng ngươi là kỷ lục người trẻ nhất gia nhập Hải Thần Các đó!

 Hoắc Vũ Hạo ngẩn ngơ, hắn không ngờ học viện lại ban cho một vinh quang lớn như thế

 - Ngôn viện trưởng, ta...

 Ngôn Thiểu Triết vỗ vai hắn, nói:

 - Sau này gọi một tiếng sư huynh đi. Bối phận cũng nên loạn. Nếu không lão sư cũng không tha cho ta, hai năm qua khổ cực cho ngươi rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play