Dù sao đây cũng là lần đầu tiên Hoắc Vũ Hạo ra khỏi nhà, cho dù có bản đồ chỉ dẫn nhưng hắn vẫn không thể tránh khỏi vài lần lạc đường. Thế nên hắn phải vừa đi vừa không ngừng hỏi thăm người đi đường mới tìm được đường đi chính xác.
Có lẽ cũng giống câu: Đọc vạn quyển sách không bằng đi ngàn dặm đường. Vài ngày sau, hắn cũng cảm thấy đã học hỏi thêm được rất nhiều điều mới mẻ. Cảm giác kiềm chế và trói buộc khi còn ở phủ Công Tước cũng vơi đi vài phần, tâm trạng cũng theo đó mà tốt hơn rất nhiều. Trên đường đi, thấy được nhiều thứ mới lạ khiến hắn hưng phần không thôi. Cũng vì hắn còn nhỏ, thân thể khôi phục rất mau. Chẳng những chạy không biết mệt mỏi, mà ngược lại giống như con chim nhỏ sổ lồng. Lần đầu tiên tìm được niềm vui từ sau khi mẫu thân qua đời.
- Đã đi được sáu ngày, hẳn là cũng sắp tới nơi rồi.
Hoắc Vũ Hạo cẩn thận so sánh vị trí trong bản đồ và biển chỉ đường trước mặt, rốt cục hắn cũng xác định được đã rất gần đến Tinh Đấu Đại Sâm Lâm.
Lau sạch mồ hôi trên trán, Hoắc Vũ Hạo đi vào rừng cây bên đường tìm bóng râm ngồi xuống minh tưởng khôi phục thể lực. Đột nhiên có tiếng nước chảy róc rách truyền đến, nhất thời khiến Hoắc Vũ Hạo đang muốn ngồi xuống hưng phấn nhảy dựng lên.
Có nước, là có thể cải thiện sinh hoạt của mình!
Hoắc Vũ Hạo nhắm hai mắt lại, tập trung lắng nghe hướng tiếng nước chảy, thân là kẻ có được tinh thần Vũ Hồn, lục cảm của hắn so với người binh thường mạnh hơn rất nhiều. Nhất là khi hắn nhắm mắt lại, những giác quan khác của hắn liền tăng thêm vài phần.
Nháy mắt hắn đã tìm được, liền cẩn thận đi tới. Hắn cẩn thận cũng không phải lo trong rừng cây có cái gì nguy hiểm, mà là sợ quần áo bị bụi gai cào rách, đây là bộ quần áo ngày trước mẫu thân may cho hắn.
Đi không đến hai trăm thước, hắn đã nhìn thấy được mục tiêu của mình. Một dòng suối nhỏ rộng chừng ba thước, dòng suối trong suốt nhìn thấy được cả đáy. Nước suối mát lạnh khiến cho hắn cảm thấy sáng khoái thanh lương.
Hoắc Vũ Hạo hoan hô một tiếng, nhanh chóng cởi y phục ra, nhảy xuống dòng suối sâu không đến hai thước. Lần tắm rửa gần đây nhất cũng đã là hai ngày trước, hai ngày đi không ngừng đã khiến cho toàn thân hắn đầy mồ hôi, tắm rửa một cái ở trong dòng suối nhỏ này thực là mát mẻ sảng khoái.
Sau khi tắm rửa sạch sẽ bước lên bờ cả người lập tức như thay đổi hắn, sáng bừng lên, trong lòng thầm nghĩ, dù sao thì chẳng bao lâu nữa cũng sẽ Tinh Đấu Đại Sâm Lâm, trước tiên cứ ở đây nghỉ ngơi thật tốt đã.
Hắn thay quần áo sạch sẽ ở trong bao, đem quần áo bẩn lúc trước ra dòng suối giặt sạch, rồi phơi lên một nhánh cây. Sau đó lại nhặt thêm một cành cây khác dài chừng một thước.
Tay phải hắn lấy ra một thanh đoản đao từ sau thắt lưng. Thanh đoản đao này dài chừng một xích hai tấc (xích = 1/3m), vỏ đao màu xanh lục, là do da cứng mài thanh. Hoắc Vũ Hạo cũng không biết nó là da của hồn thú hay là động vật nào nữa, hắn chỉ biết thanh đoản đao này là lễ vật duy nhất phụ thân tặng mẫu thân hắn và luôn luôn được mẫu thân giữ như bảo bối. Mãi đến trước khi mẫu thân qua đời, mới đưa thanh đoản đao này cho Hoắc Vũ Hạo.
Chuôi dao dài chừng năm tấc, không có trang sức hoa lệ nhưng khiến cho người ta cảm giác được một loại phong cách cổ xưa. Nắm trong tay không hề có cảm giác không phù hợp mà là dị thường thoải mái.
Rút đao ra khỏi vỏ, không hề phát ra nửa điểm thanh âm, lưỡi đao dài chừng bảy tấc, trơn tru như thu thủy, lưỡi đao nhỏ mỏng gần như trong suốt, nồng đậm hàn khí. Khiến cho ngay cả Hoắc Vũ Hạo cũng không kìm được mà rùng mình một cái.
Bạch Hổ chủy, đây là cái tên mà mẫu thân đã nói cho hắn.
Hoắc Vũ Hạo nhìn thấy Bạch Hổ chủy, vẻ hưng phấn trong mắt của hắn nhất thời biến thành đau lòng. Thấy thanh đao này cũng giống như thấy mẫu thân hắn.
Cầm lấy cành cây vừa mới bẻ, Hoắc Vũ Hạo cầm Bạch Hổ chủy gọt một đầu của cành cay, lưỡi dao tản ra quang mang yếu ớt màu ngọc bích xẹt qua cái cành cây, từng đao gọt xuống hết sức nhẹ nhàng, giống như là cắt đậu hủ vậy. Chỉ sau một lúc, cành cây đã được vót nhọn.
Hoắc Vũ Hạo cắm Bạch Hổ chủy vào trong vỏ đao, rồi giắt nó lại vào sau lưng. Cầm cái cành cây đi đến bên dòng suối nhỏ.
Hít sâu một cái, hai tròng mắt của hắn nhất thời sáng lên, khiến tất cả những vật nhỏ li ti ở trong dòng suối đều được phóng đại. Những gợn nước chảy biến hóa rất nhỏ, thậm chí một vài con cá tôm nhỏ ở dưới đáy sông cũng trốn không thoát bị Linh Mâu nhìn chăm chú. Hơn nữa, toàn bộ ở trong mắt hắn đều chậm lại.
Đột nhiên, Hoắc Vũ Hạo ra tay nhanh như điện, nhánh cây nhanh như cắt cắm xuống dòng suối.
Phốc.
Rút cành cây lên, một con cá trắm đen dài nửa xích đã bị hắn đâm rồi kéo lên.
Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenfull.vnĐâm cá đối với người thường mà nói nhất định phải cần có kĩ thuật. Nhưng với người có Linh Mâu như hắn thì lại là chuyện hết sức dễ dàng. Đây cũng là nguyên nhân khiến hắn hưng phấn khi nghe thấy tiếng nước chảy. Trừ con cá đang cầm trên tay này ra, thì sáu ngày nay hắn cũng chưa biết đến miếng thịt nào.
Một con cá nhỏ đương nhiên là không đủ để ăn, một lát sau Hoắc Vũ Hạo từ dưới sông mang lên hơn mười con cá trắm đen dài nửa xích nữa.
- Thật tốt quá, ít nhất cũng đủ ăn hai ngày rồi. Nướng chín cũng không dễ dàng bị hỏng.
Hoắc Vũ Hạo cao hứng, phấn chấn ngồi xổm ở cạnh dòng suối, dùng Bạch Hổ chủy xử lý sạch sẽ số cá trắm đen đó. Bạch Hổ chủy sắc bén vô cùng, cho dù là cạo vẩy hay là mổ bụng đều thoải mái như ý. Đối với Hoắc Vũ Hạo từ nhỏ đã cùng với mẫu thân nấu nướng thì loại công việc này không hề khó khăn. Một lát sau, tất cả đều đã được xử lý tốt.
Hắn tiếp tục đi vào rừng cây hái một ít lá cây to mang đến dòng suối rửa sạch, rồi đặt mấy con cá lên trên đó. Tìm một bó củi khô thật to, một lát sau một đống lửa nhỏ đã được nhóm lên ở bên cạnh dòng suối.
Gia vị hắn mang trên người chỉ có muối, nhưng đối với món cá nướng mà nói, như vậy cũng đủ dùng rồi. Hắn dùng mấy cái nhánh cây làm thành mấy cái xiên nhỏ xiên qua mấy con cá trắm đen, lại lấy muối xát vào trong bụng con cá, lấy từ trong túi ra mấy cái lá cây ngắt được ở trong rừng mấy hôm trước rửa sạch xé nhỏ rồi cũng nhét vào trong bụng con cá. Lúc này mới đặt cái nhánh cây lên trên một cành cây to để thành cái kệ nướng.
Không lâu sau, một mùi thơm đặc thù bắt đầu tỏa ra từ trên đống lửa. Mùi thơm nồng, hết sức hấp dẫn. Hoắc Vũ Hạo thong thả lật đi lật lại, con cá trắm đen dần dần đã biến thành màu vàng, tỏa ra hương thơm nồng đậm hết sức mê người.
Lần đầu tiên, Hoắc Vũ Hạo chỉ nướng hai con, bởi vì hắn cần phải lật đều tay nên nếu như nướng một lần nhiều con, thì chỉ riêng việc điều chính ngọn lửa cũng đã là một việc không dễ dàng.
- Thơm quá!
Đúng lúc này, một tiếng hô kinh hỉ duyên dáng vang lên, thanh âm thanh thúy dễ nghe, nhưng lại dọa cho Hoắc Vũ Hạo nhảy dựng lên.
Hắn nhìn lại nơi tiếng nói này truyền đến, liền thấy hai bóng người dọc theo dòng suối nhỏ tiến lại, đi đầu là một thiếu nữ, nhìn qua thì chỉ mới mười lăm mười sáu tuổi. mái tóc đen thật dài rủ xuống phía sau như đuôi ngựa. Cả người đều mặc quần áo màu lam nhạt cộng với nụ cười như nụ hoa mới nở kia khiến cho thân thể của nàng tràn ngập một cỗ hơi thở thanh xuân, dồi dào sức sống.
Mắt phượng, hai mắt to tinh nghịch, mũi cao, khuôn mặt trái xoan gần như hoàn mĩ, dung nhan xinh đẹp mang theo vài phần sợ hãi lẫn vui mừng, ánh mắt nhìn thẳng về chỗ Hoắc Vũ Hạo đang nướng cá.
Đi theo phía sau cô gái là một thiếu niên xấp xỉ tuổi nàng, dáng người thiếu niên cao lớn, mái tóc dài màu xanh đậm thả dài được mặt trời chiếu rọi khiến cho vừa nhìn cứ tưởng như được làm từ bảo thạch. Tuy rằng tuổi của hắn không lớn, nhưng nhìn qua lại khiến cho người ta có cảm giác nho nhã. Trên khuôn mặt anh tuấn mang theo một nụ cười uể oải và ôn hòa. Hai tay đang ôm lấy cái gáy, cũng đang rất hứng thú nhìn về phái Hoắc Vũ Hạo, nhưng mà hắn đang nhìn người chứ không phải nhìn cá nướng.