Kính Hồng Trần nói:

- Kế hoạch số 1 tiến triển thế nào rồi?

Lâm Giai Nghị đáp:

- Có chút phiền phức, vấn đề chủ yếu nằm ở phát trận trung tâm. Theo cường độ thiết kế của chúng ta, nếu bị Tinh Thần Trùng Kích bắn ra từ pháp trận trung tâm, dù là cường giả bậc Phong Hào Đấu La e là linh hồn cũng có khả năng bị đập nát. Trừ phi chúng ta có thể tìm được Phong Hào Đấu La hệ Tinh Thần để thử nghiệm, mới có khoảng 30% thành công. Đường chủ…

Nói đến đây, hắn đột nhiên dừng lại, dường như muốn nói gì đó lại thôi.

- Sao?

Kính Hồng Trần híp mắt nói:

- Ngươi muốn nói gì? Cứ nói đi, chẳng lẽ lão phu sẽ trách ngươi hay sao?

Lâm Giai Nghị vẻ mặt cảm kích nói:

- Dạ. Đường chủ, ta vẫn nghĩ, nội dung kế hoạch số 1 có hơi cao quá, dù nghiên cứu thành công cũng khó mà phù hợp trong quân đội, thậm chí không cách nào đủ số lượng cho quân đoàn. Chúng ta đã hao phí rất nhiều tiền tài, sức người, sức của. Ta nghĩ, nếu chúng ta hạ thấp tiêu chuẩn của mục tiêu xuống thì thành công sẽ có thể tăng cao thêm một chút. Dù sao, vũ khí đỉnh cấp tuy rằng quan trọng, nhưng có thể tạo thành quy mô lớn lại càng đáng sợ hơn.

Kính Hồng Trần nhíu hai hàng lông mày, trầm giọng nói:

- Vấn đề này không phải là ta chưa từng nghĩ đến. Nhưng cho dù có hạ độ khó xuống, phần trăm thành công của nghiên cứu này vẫn rất nhỏ. Quan trọng nhất vẫn là phần bản thiết kế của pháp trận trung tâm. Sở dĩ ta luôn kiên trì với tiêu chuẩn cao cũng bởi vì nếu có thể hoàn thành, thì khả năng thành công của những phương diện khác cũng lớn hơn. Lúc này đúng là có chút khó khăn. Thôi thế này, ngươi truyền lệnh của ta, cho phép mấy vị Hồn Đạo Sư cấp chín nghỉ ngơi vài ngày, ta sẽ cân nhắc lại kế hoạch số 1, cũng cho bọn họ thư giản đầu óc. Nếu ai có ý tưởng tốt, cứ báo cho ta biết.

Lâm Giai Nghị thấy Kính Hồng Trần nghe lời khuyên của mình, không khỏi vui mừng quá đỗi:

- Đường chủ anh minh.

Kính Hồng Trần cười mắng:

- Anh minh cái rắm. Ta phải chịu áp lực rất lớn với kế hoạch số 1 kia, bệ hạ đã hỏi nó mấy lần rồi. Chúng ta nhất định phải nhanh chóng làm được một vài thứ, nói cách khác, ta sợ kiên nhẫn của bệ hạ có giới hạn.

***

Ba mắt cùng mở, nuốt lấy ánh tím từ chân trời phía đông ở xa xa, từ từ gột rửa, Hoắc Vũ Hạo thở dài một hơi. Một cỗ sương trắng bay ra từ miệng hắn, dần dần thành hình lơ lửng xung quanh cơ thể Hoắc Vũ Hạo, sau đó lại từ từ hóa thành hai luồng khí, chui vào mũi hắn vào trong cơ thể. Cả căn phòng nhất thời tràn ngập một mùi hương thơm ngát.

Dù trong phòng không có cây cối, nhưng lại bừng bừng sinh cơ.

Sự mệt mỏi sau mấy canh giờ minh tưởng đã không còn lại chút gì, Hoắc Vũ Hạo có thể cảm nhận được, mặc dù hắn tu luyện Huyền Thiên Công tiến cảnh rất chậm, nhưng lại khá vững chắc.

Hắn cũng không vội thu thêm Hồn Hoàn thứ tư, vì so với những Hồn Sư cấp bậc thấp bị hạn chế số lượng Hồn Kỹ, hắn lại không mắc phải vấn đề này. Hồn Hoàn một trăm vạn năm đã mang đến cho hắn bốn Hồn Kỹ hệ tinh thần cực kỳ hữu dụng, Hồn Kỹ thứ ba có tác dụng làm suy yếu trên phạm vi lớn, đều là những kỹ năng khống chế cực mạnh. Hơn nữa, Vũ Hồn Băng Bích Đế Hoàng Hạt mang cho hắn thêm hai Hồn Kỹ cộng với năm Hồn Kỹ từ bốn khối Hồn Cốt trên người. Cho dù là Hồn Sư bậc Hồn Thánh cũng khó mà có số lượng kỹ năng nhiều hơn hắn.

Trước tiên tăng thực lực của mình lên cao một chút, khi thu Hồn Hoàn thì cấp độ cũng mạnh hơn. Sau lần phụ thêm Hồn Hoàn thứ ba, Hoắc Vũ Hạo đã nhận ra, Vũ Hồn thuộc tính tinh thần của hắn muốn tìm được Hồn Hoàn chỉ có thể dựa vào vận may. Bởi vậy, hắn lại càng không nôn nóng, bình tĩnh tu luyện, đồng thời trong tương lai hai năm tới, hắn sẽ nổ lực toàn diện học tập các tri thức về Hồn Đạo Khí, đồng thời cũng sap chép thành quả nghiên cứu của học viện Nhật Nguyệt Hoàng Gia Hồn Đạo Sư.

Hắn lại hít sâu ba lần, điều hòa Hồn Lực trong cơ thể, Hoắc Vũ Hạo cảm nhận được bên ngoài cơ thể mình mơ hồ tản mát ra một tầng khí ấm áp. Vận Mệnh Nhãn lặng lẽ khép lại, biến mất. Ánh sáng lấp lánh trên đôi mắt hắn cũng dần dần thu lại, hắn chắp hai tay sau lưng. Năm nay với tuổi 14, hắn càng lúc càng chín chắn và thâm sâu.

Mỗi lầu ký túc xá đều có nhà ăn của riêng mình, cấp càng cao, chất lượng thức ăn càng tốt, đoàn người Hoắc Vũ Hạo ở ký túc xá của năm lớp sáu, rõ ràng đây là chỗ có thức ăn tốt nhất ngoài Minh Đức Đường.

Bất quá, về phương diện ăn uống, học viện Nhật Nguyệt Hoàng Gia Hồn Đạo Sư hiển nhiên không thể bằng học viện Sử Lai Khắc, nhất là Hoắc Vũ Hạo và Hòa Thái Đầu đã được tẩm bổ không ít của ngon vật lạ trong suốt hai năm gần đầy. Thế nên những món ăn kia chỉ ăn cho no bụng mà thôi.

Khi vào nhà ăn, Hoắc Vũ Hạo và Hòa Thái Đầu gặp Phàm Vũ.

- Cảm giác thế nào?

Phàm Vũ mỉm cười nhìn hai người đệ tử đắc ý nhất của mình.

Hòa Thái Đầu gượng cười nói:

- Chênh lệch thật sự rất lớn.

Hoắc Vũ Hạo cũng gật đầu tỏ ý mình cũng nghĩ vậy.

Phàm Vũ mỉm cười nói:

- Nếu không có sự chênh lệch thì chúng ta cũng sẽ không đến đây, phải không? Ở đây, bất cứ gì có liên quan đến Hồn Đạo Sư đều đáng giá cho chusngt a học tập. Hôm qua, Đường Chủ đã trò chuyện với ta, thành ý của họ còn cao hơn so với tưởng tượng của chúng ta. Các con cứ việc học tập, không cần lo lắng những chuyện khác Ít nhất trong hai năm rưỡi này, trước khi quá trình học tập chấm dứt, học viện Nhật Nguyệt Hoàng Gia Hồn Đạo Sư sẽ không làm gì bất lợi cho chúng ta, còn việc các con có thể học được nhiều hay ít thì phải dựa vào khả năng của chính mình.

Hoắc Vũ Hạo cũng không nói cho Phàm Vũ biết mình đã sao chép được ba kiện Hồn Đạo Khí, vì ở đây có quá nhiều người, miệng đời khó lường, cẩn thận vẫn hơn.

Hiệu suất của học viện Nhật Nguyệt Hoàng Gia Hồn Đạo Sư khá cao, khi bọn họ ăn sáng xong trở về ký túc xá thì đồng phục của hai người đã được đưa đến, hơn nữa còn bảo bọn họ chuẩn bị xong, nhanh chóng đến tòa Giáo Học Lâu năm sáu, lầu một.

Tòa Giáo Học Lâu năm sáu tuyệt đối không hề nhỏ hơn tòa Giáo Học Lâu năm nhất mà hôm qua bọn họ đã đến, nhưng bọn họ biết, học viên năm sáu chỉ có chừng mấy chục người thôi. Ít nhất đều đã là Hồn Đạo Sư trên cấp năm. Mấy chục người làm thế nào sử dụng hết được hai tòa Giáo Học Lâu lớn thế này?

Chủ nhiệm Lâm Giai Nghị đã chờ sẵn tại đây, phía sau lão là mười lão sư tuổi tác không đồng đều.

- Chào các bạn học học viện Sử Lai Khắc, từ hôm nay, mọi người sẽ chính thức học tập tại học viện Nhật Nguyệt Hoàng Gia Hồn Đạo Sư chúng tôi, hi vọng trong hai năm rưỡi này, mọi người sẽ xem đây là nhà của mình. Vì muốn mọi người được học tập nhiều kiến thức về Hồn Đạo Khí cao cấp hơn, quá trình học tập của mọi người được sắp xếp như sau.

- Từ giờ, mọi người sẽ bắt đầu học tập cùng mười vị lão sư phía sau ta, trong đó, họ đều là lão sư cấp cao, ít nhất cũng là Hồn Đạo Sư cấp bảy. Bọn họ đều đang nhận giảng dạy vài vị đệ tử năm sáu.

- Khu vực thí nghiệm năm sáu cũng sẽ cho phép các ngươi vào, trong quá trình thí nghiệm, tất cả các nguyên vật liệu đều do học viện cung cấp. Đương nhiên, nếu các ngươi muốn mang kiện Hồn Đạo Khí đã chế tạo xong của mình đi vậy thì phải chi lại tiền phí của nguyên vật liệu. Nếu chỉ là thí nghiệm, vậy thì hoàn toàn miễn phí.

- Tháng đầu tiên, mọi người sẽ học tập tại đây, để củng cố lại nền tảng của các ngươi, sau đó tham gia kỳ sát hạch vào Minh Đức Đường. Chúng ta sẽ căn cứ vào kết quả này để xác định xem sau này, các ngươi bao lâu có thể vào Minh Đức Đường nghe giảng một lần. Nếu đạt kết quả tốt, dĩ nhiên sẽ được vào học tập luôn tại Minh Đức Đường. Còn kết quả tệ nhất thì mỗi mười ngày được vào một lần, trong thời gian ấy, bất cứ lúc nào mọi người cũng có thể đề nghị được sát hạch lại, kết quả cũng được xét tương tự như thế.

- Trên cơ bản, học viện không hi vọng mọi người tùy tiện rời khỏi đây. Vì học viện không thể cam đoan có thể giữ an toàn tuyệt đối cho mọi người. Lần trao đổi đệ tử này, nếu an toàn của các ngươi xảy ra vấn đề gì, bên phía học viện chúng tôi sẽ phải chịu hoàn toàn trách nhiệm. Cho nên, nếu mọi người muốn rời khỏi học viện để tham quan hay thăm Minh Đô, vậy thì phải báo với ta trước một tiếng, hơn nữa còn phải ký một bảng hiệp ước tự chịu trách nhiệm về mặt an toàn của mình. Sau này, nếu còn vấn đề gì, mọi ngươi có thể hỏi lão sư của mình hoặc đến tìm ta.

Lâm Giai Nghị từng lời từng lời nói rõ ràng các hạng mục công việc và quá trình học tập tương lai của nhóm người học viện Sử Lai Khắc. Lúc này Hoắc Vũ Hạo mới để ý thấy, phía sau Lâm Giai Nghị có mười vị lão sư, vừa vặn với mười người bọn họ, rõ ràng là mỗi người sẽ hướng dẫn một người.

- Để chứng tỏ học viện chúng tôi luôn luôn công bằng, các lão sư sẽ theo phương pháp rút thăm để chọn học viên mà mình sẽ hướng dẫn. Bắt đầu rút thăm.

Lâm Giai Nghị vừa nói xong, một nhân viên đứng cạnh đã bưng một cái khay đến, bên trên có gấp mấy tờ giấy. Mười vị lão sư nối đuôi sau mỗi người lấy một mảnh.

Người đầu tiên rút thăm là vị lão sư trẻ tuổi nhất, trông chỉ hơn ba mươi tuổi, thậm chí còn muốn trẻ hơn Phàm Vũ nữa.

- Hoắc Vũ Hạo.

Hắn nhìn thoáng qua mảnh giấy, rồi đọc.

Đôi mày Hoắc Vũ Hạo thoáng nhíu lại, nhưng vẫn bước nhanh ra ngoài, lớn tiếng nói:

- Có.

Hai đầu lông mày của vị lão sư trẻ tuổi này thoáng nhíu lại, hắn nhìn xuống huy hiệu Hồn Đạo Sư cấp ba trên ngực Hoắc Vũ Hạo, lạnh lùng nói:

- Đi theo ta.

Sau đó xoay người đi, cũng không chờ những vị lão sư phía sau.

Hoắc Vũ Hạo không nói thêm gì, vội vàng đi theo, vị lão sư trẻ tuổi kia dẫn hắn đi vào tòa Giáo Học Lâu thứ hai của năm sáu.

Sở dĩ ban nãy hắn nhíu mày cũng vì vị lão sư này quá trẻ. Hơn ba mươi tuổi có thể trở thành Hồn Đạo Sư cấp bảy, đương nhiên là có thực lực. Nhưng với tuổi của hắn, e là sẽ tập trung toàn bộ tinh lực vào việc tu luyện và nghiên cứu Hồn Đạo Khí. Thật sự sẽ chịu hướng dẫn mình sao? Hơn nữa, hắn khá nhạy cảm, hắn cảm nhận được rõ ràng vị lão sư này cũng không thích mình, bởi vì khi hắn vừa bước ra, vị lão sư ấy cũng nhíu mày.

“Hi vọng đi theo người này có thể học được một chút kiến thức.” Hoắc Vũ Hạo thầm than, thật lòng hắn rất lão sư hướng dẫn mình lớn tuổi một chút thì hơn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play