Giữa không trung, màn va chạm giữa hai cường giả trông giống như một màn pháo hoa vô cùng rực rỡ. Quầng sáng màu xanh sẫm phía sau Độc Bất Tử đã hóa thành những xoáy nước thật lớn. Mà ánh sáng màu vàng trên lưng Huyền lão nháy mắt hóa thành từng viên tròn be bé, bay thẳng về phía xoáy nước màu xanh như một trận mưa sao băng.

Hồn Kỹ dạng mưa sao băng thế này Hoắc Vũ Hạo đã gặp qua không ít, trong đó thì Phượng Hoàng Lưu Tinh Vũ của Mã Tiểu Đào là mạnh nhất, và cả Bạch Hổ Lưu Tinh Vũ của Đái Thược Hành nữa. Nhưng nói cho cùng, hai kỹ năng đó đều mô phỏng theo dạng mưa sao băng vì phạm vi sử dụng của nó chỉ khoảng chừng vài trăm thước vuông. Mà lúc này, kỹ năng mưa sao băng của Huyền lão lại khác, nó thật sự là một cơn mưa sao băng danh xứng với thực. Nó ùn ùn kéo đến, bay lướt đi, căn bản không thấy điểm dừng, dường như nó muốn xé rách cả bầu trời vậy.

Nhưng Độc Bất Tử đúng thật cường đại, xoáy nước màu xanh lục trên không trung bỗng hóa thành dạng phễu, sau đó để mặc cho những viên ánh sáng tròn tròn be bé đập thẳng vào. Mà những viên ánh sáng be bé đó sau khi rơi xuống đấy liền biến mất.

Chính trong lúc này, hai người liền chuyển sang thế giằng co, Độc Bất Tử hóa thành người khổng lồ màu xanh giơ tay nắm lấy đôi sừng trâu của Huyền lão, nhưng dựa vào góc lực của hai người, e là khó mà làm khó đối phương được. Quầng sáng trên người hai người nhấp nháy lúc sáng lúc tối, bản thể của cả hai bị vây gần như bất động.

Cạnh hai người bỗng nhiên xuất hiện từng đốm sáng màu đen, bên trong đốm sáng màu đen lại là những điểm sáng be bé.

Thứ kia rõ ràng chính là khe hở không gian.

Nương theo lực lượng của bọn họ, các đốm sáng màu đen đó càng lúc càng xuất hiện nhanh và nhiều, gần như che kía hết một phần cạnh bọn họ, không những thế, nó lại còn có xu hướng khuếch tán ra bên ngoài nữa.

- Độc Bất Tử, ngươi là một lão già điên khùng…

Giọng nói của Huyền lão chợt vang lên trên không trung.

Độc Bất Tử cười to nói:

- Ngươi mới là lão già điên. Ta cũng không rảnh mà ôm lão già ngươi cùng chết. Chúng ta cùng nhau dừng tay.

Giữa không trung bỗng vang lên một tiếng xé rách vô cùng chói tai, những đốm sáng màu đen kia bỗng tán loạn, hóa thành vô số điểm sáng bay đi bốn phía. Những nơi điểm sáng màu đen đi qua, bất kể là viên sao băng màu vàng của Huyền lão hay xoáy nước màu xanh lục của Độc Bất Tử đều bị nó cuốn trôi mất, những điểm sáng ấy bay thêm một đoạn rất xa mới dần dần biến mất.

Lúc này Độc Bất Tử và Huyền lão cũng đã tách ra, cả hai cách nhau có đến cả cây số, năng lượng của hai người lại một lần nữa ngưng hình, tạo thành thế giằng co của hai màu vàng và xanh sẫm.

- Nhiều năm không gặp, Huyền Tử, không ngờ ngươi tiến bộ cũng không ít.

Độc Bất Tử hừ một tiếng.

Huyền lão lạnh lùng nói:

- Ngươi cũng vậy, lão quái vật ngươi sao còn chưa chịu chết?

Độc Bất Tử giống như vừa bị ai chạm đến nghịch lân, hét lên:

- Thúi lắm, ta làm sao có thể chết được? Ngươi bảo ta già? Ngươi nhỏ hơn ta bao nhiêu tuổi chứ hả? Cùng lắm là hai mươi thôi. Ngươi chưa chết thì làm sao ta có thể chết? Ta đây muốn sống thêm 100 năm cũng chẳng có vấn đề gì.

Huyền lão khinh thường nói:

- Ngươi có giỏi thì sống thêm cả ngàn năm nữa. Như thế mới xứng danh con rùa già ngàn năm. À, cộng thêm cái màu da của ngươi, thật giống nha.

- Ngươi muốn chết…

Độc Bất Tử giận dữ, hai tay lại xoay bàn tay, xoáy nước màu xanh phía sau lão nháy mắt co rút lại, nhanh chóng thu vào. Ánh sáng màu xanh lá cây sẫm quanh cơ thể lão dần dần trở nên trong suốt, và thể tích cũng tăng vọt, nháy mắt sau, cơ thể của lão tăng lên trên trăm mét, quanh cơ thể lão lại một lần nữa xuất hiện những điểm sáng màu đen ban nãy. Nhưng so với những khe không gian ban nãy của Huyền lão thì nhỏ hơn một lúc, có điều lại dày đặc hơn.

Ánh mắt Huyền lão thoáng cái liền trở nên nghiêm túc, quầng sáng màu vàng phía sau lão vụt tắt, cả người cũng bắt đầu tăng vọt.

Độc Bất Tử đang cực kỳ tức giận Huyền lão, hai tay giơ lên trời đột nhiên làm ra một động tác đập xuống. Nhất thời, ngay đỉnh đầu Huyền lão xuất hiện một quả cầu ánh sáng màu xanh thật lớn, đường kính lên đến hơn ba mươi thước, quả cầu ánh sáng này phảng phất như chui ra từ giữa không trung, đánh thẳng xuống đầu Huyền lão.

Huyền lão cũng không chịu yếu thế, đôi sừng trâu ngay lúc đó lóe lên ánh sáng ngọc như hóa thành kim cương, sau đó bắn ra một tia sáng màu trắng, nhanh như chớp đâm thẳng vào quả cầu ánh sáng màu xanh lục.

Hai thứ ấy vừa va chạm với nhau liền phát ra một tiếng nổ chói tai truyền đi ngàn dặm, quả cầu ánh sáng màu xanh lục ép xuống tạo thành một vòng sáng khuếch tán ra khắp bầu trời.

Độc Bất Tử hừ lạnh một tiếng, hai tay hợp lại hướng vào trong, nhất thời, không gian quanh người Huyền lão run rẩy kịch liệt, vô số tia sáng màu xanh lục như vẽ từng nét mực quanh cơ thể lão, hàng loạt khe hở màu đen xuất hiện điên cuồng kéo xé cơ thể Huyền lão.

Huyền lão nhìn nó khinh thường hừ một tiếng, ánh sáng màu vàng xuất hiện, hóa thành một màn hào quang lao ra ngoài, cứ thế bổ khuyết vào tất cả các khe hở màu đen vừa xuất hiện.

Ánh mắt Độc Bất Tử lộ ra vẻ kinh ngạc:

- Bổ Thiên. Giỏi lắm! Huyền Tử, quả xứng danh đối thủ của ta. Có điều, ngươi vẫn còn kém ta một chút…

Vừa dứt lời, tất cả ánh sáng màu xanh lục đều chui vào cơ thể lão, hai mắt Độc Bất Tử sáng rực, cả người lại phóng ra ánh sáng màu ngọc bích, có điều lúc này quầng ánh sáng ấy rực rỡ hơn rất nhiều, cả người lão trông y hệt như một mặt trời thu nhỏ phát ra ánh sáng màu ngọc bích. Cả tòa thành Sử Lai Khắc bất ngờ bị quầng ánh sáng kia chiếu rọi thành màu sắc tương tự.

Hai tay Độc Bất Tử xoay một vòng, khép lại trước ngực, sau đó ở nơi đấy xuất hiện một cái xoáy nước, có điều chỉ có đường kính chừng một thước, so với cơ thể to lớn của lão lúc này thật có chút không tương xứng. Nhưng từ trong xoáy nước đó ẩn ẩn phát ra nguồn năng lượng vô cùng mạnh mẽ khiến Huyền lão vừa trổng thấy liền biến sắc.

Quầng sáng màu vàng từ người Huyền lão nở rộ ra ngoài, cả người đang trong hình dáng Thao Thiết Thần Ngưu lại một lần nữa hóa thành hình người, tuy nhiên sừng trâu trên đầu lão vẫn rõ ràng như cũ. Hai tay nháy mắt khép lại, một luồng hơi thở mạnh mẽ từ người lão tức thì phát ra ngoài. Sau đó, chín cái Hồn Hoàn trên người lão dường như được đốt nóng lên, sáng rực. Ngay sau đó, một vòng tròn ánh sáng màu vàng càng lúc càng trở nên chói lọi và phình to, trở thành một thứ vũ khí có hình dạng vô cùng quỷ dị.

Thứ vũ khí kia ở trên to dưới nhỏ, vì để nó có thể phát ra uy lực lớn nhất, Huyền lão mới thu nhỏ cơ thể trở lại hình dáng con người. Nếu nhìn kỹ có thể phát hiện hình dạng của thứ vũ khí đó trông y hệt với cái đùi gà mà lão thường cầm ăn.

Độc Bất Tử hét lớn một tiếng, xoáy nước màu xanh lục trên tay tức thì hóa thành quả cầu ánh sáng bay về trước nhanh như tia chớp. Những nơi quả cầu ánh sáng này lướt qua liền để lại một khe rãnh màu đen thật sâu. Tựa như không gian xung quanh không thể chịu đựng nổi sự tồn tại của nó vậy.

Huyền lão chợt quát lên một tiếng, cả người chợt phình to, căng tròn như một quả bóng, thong thả ném vũ khí có hình chân gà kia ra ngoài, chém vào quả cầu màu xanh lục đang bay đến.

“Bụp”

Cả hai vừa va chạm vào nhau thì quả cầu ánh sáng màu xanh lục như bị dính vào chân gà, nháy mắt liền ngừng lại. Bỗng nhiên từ trên trời giáng xuống một cỗ khí thế vô cùng mạnh mẽ như núi non trùng trùng điệp điệp không ngừng ép xuống vậy.

Các cường giả của học viện Sử Lai Khắc và Bản Thể Tông ở bên dưới tức thì liền liên kết với nhau phóng ra một màn khí bao bọc xung quanh vô cùng mạnh mẽ, hàng loạt luồng năng lượng với các màu sắc khác nhau lóe lên khắp nơi, miễn cưỡng lắm mới ngăn cản được luồng áp lực kinh khủng ấy.

“Keng”

Một tiếng động trong trẻo chợt vang lên, quả cầu ánh sáng màu xanh lục và chân gà của Huyền lão đồng thời biến mất, mà cơ thể Huyền lão nhất thời bị phủ lên một màn ánh sáng màu xanh lục, bắn ngược ra ngoài. Hiển nhiên lần va chạm này lão đã chịu thua thiệt không nhỏ.

Độc Bất Tử đắc ý cười to:

- Huyền Tử, tuy chúng ta tu vi ngang bằng nhau nhưng về cấp bậc Hồn Hoàn thì ngươi kém xa ta. Bổn tông chủ lại còn có Vũ Hồn Bản Thể. Mọi thứ đều hơn ngươi một bậc. Nhận thua đi. Nếu không phải ta sợ trên đời này không còn ai có thể là đối thủ của mình thì lúc này đã xử lý ngươi luôn rồi.

Huyền lão bị chấn bay ra ngoài hơn ngàn mét mới miễn cưỡng đứng vững, màn sáng màu xanh biếc quanh cơ thể lão cũng biết mất, bề ngoài lão không có chút cảm xúc nào, thậm chí khí thế trên người cũng không suy yếu nhưng ánh mắt rõ ràng có chút luống cuống.

- Độc Bất Tử, ngươi bớt nói nhảm đi. Ngươi có dám gạch ngói cùng tan với lão phu đây không? Cho dù ta có chết cũng kéo theo ngươi làm đệm lưng. Nếu không ít nhất cũng phải làm cho nửa đời còn lại ngươi sống không yên.

Độc Bất Tử lạnh lùng nói:

- Ta mà lại không dám? Xử lý ngươi? Lão phu cùng lắm là trọng thương thôi, ngươi không có khả năng đồng quy vu tận với ta đâu. Có điều, đừng quên đây là địa bàn của học viện Sử Lai Khắc các ngươi. Nếu ngươi muốn kéo theo ta chết chung thì ha ha, e là học viện Sử Lai Khắc từ nay phải xóa tên luôn rồi.

Huyền lão biến sắc:

- Ngươi dám.

Độc Bất Tử ngạo nghễ nói:

- Trên đời này, không có chuyện gì mà Bản Thể Tông của ta không dám làm. Chẳng lẽ ngươi quên lần thú triều trước của Tinh Đấu Đại Sâm Lâm từ ai mà ra sao?

Huyền lão căm phẫn nói:

- Lão già vô sỉ này, chuyện bỉ ổi đó còn dám vênh mặt nói sao? Chuyện nhục nhã mà lại xem là vinh dự. Ngày đó cũng vì Bản Thể Tông các ngươi mà có không biết bao nhiêu người phải liều mạng hi sinh. Nếu không phải học viện Sử Lai Khắc chúng ta liều mạng đẩy lùi thú triều thì đã toi đời rồi.

Độc Bất Tử hừ một tiếng nói:

- Cái gì là học viện Sử Lai Khắc các ngươi đẩy lùi thú triều? Lần đó Bản Thể Tông bọn ta không phải cũng ra sức sao?

Huyền lão lạnh lùng nói:

- Ngươi đừng quên sau khi thú triều chấm dứt, Bản Thể Tông các ngươi đã hứa hẹn những gì. Hôm nay các ngươi dám kéo người đến đây, không lẽ định nuốt lời sao?

Độc Bất Tử bình thản nói:

- Lời hứa? Hứa gì? Lâu quá rồi ta không nhớ rõ nữa. Bây giờ ta nuốt lời thì sao? Ngươi muốn làm gì?

Huyền lão bĩu môi.

- Không ngờ lão già chết tiệt ngươi lại vô sỉ đến mức này.

Lão tuy cứng miệng như thế nhưng lòng thầm lo lắng, lão già Độc Bất Tử này đắc ý như thế e là lần này Bản Thể Tông xuất thể sớm đã chuẩn bị đầy đủ rồi.

Độc Bất Tử nói:

- Được rồi, đánh thì đánh, dù có đánh thế nào thì Bản Thể Tông so với đám người học viện Sử Lai Khắc của các ngươi, chúng ta cũng ít nhiều giữ được phần hương khói. Mà lần này tông môn chúng ta xuất thế cũng không phải vì học viện Sử Lai Khắc các ngươi. Hôm nay ta đến đây, trừ việc tìm ngươi nói chuyện còn một việc quan trọng hơn nữa. Giao người của Bản Thể Tông ra đây? Trả người cho ta thì ta sẽ đi ngay.

Huyền lão hừ một tiếng nói:

- Cái gì là người của Bản Thể Tông? Ta không biết.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play